(1) 

 Vào lúc lôi hải biến mất, Trần Mục quay lại thần thuyền, trải qua giày vò của kiếp lôi và vết thương tổn hắn đã có được sinh mệnh mới, sở hữu lực lượng cường đại hơn. 

 Sở Sở kích động ôm lấy đùi Trần Mục: “Đại ca ca, cuối cùng ngươi cũng trở lại rồi!” 

 Trần Mục xoa cái đầu nhỏ của Sở Sở. 

 Bây giờ hắn phải quay về Tiên giới đại lục, đến Thái Thanh Tiên Cung để giải cứu tiểu muội. 

 Trên đường trở về, Trần Mục vừa luyện hóa căn nguyên lôi kiếp vừa hỏi thăm lão Chu: “Tiền bối, với thực lực hiện tại của ta thì có thể so sánh với cường giả Tiên Vương được không?” 

 Lão Chu cười lắc đầu nói: “Không thể, tu vi hiện tại của ngươi sánh ngang với cường giả Kiếm Thần, hấp thụ hết căn nguyên lôi kiếp thì hẳn là có thể đạt đến Kiếm Thần đỉnh phong, Tiên Vương phải trải qua sinh tử luân hồi, ngươi quanh quẩn bên bờ sinh tử nhiều lần nhưng chưa trải qua sinh tử luân hồi thật sự, cho dù có được sức mạnh quy tắc cường đại cũng không cách nào sánh được với cường giả Tiên Vương chân chính.” 

 Trần Mục cũng cảm thấy như vậy, lão Chu nói tiếp: “Bây giờ hẳn là không có Tiên Vương nào ở trạng thái đỉnh phong, cho dù đối đầu với cường giả Tiên Vương, chỉ cần cứng rắn va chạm cũng có thể toàn vẹn rút lui.” 

 Lão Chu không hề nói khoác, ông ta nói rất chắc chắn, Trần Mục muốn đi giải cứu tiểu muội không chỉ phải đối mặt với cường giả Tiên Vương mà thậm chí còn phải đối đầu với Chí Tôn, đây sẽ là một trận chiến khó khăn. 

 “Chu lão tiền bối, ta nhìn thấy bức tường thành hùng vĩ ở chỗ sâu trong lôi hải, nó giống như những ngôi sao xếp chồng tạo thành, ngài biết đằng sau đó có gì không?” 

 Trần Mục tràn đầy hiếu kỳ về chỗ đó. 

 Lão Chu lắc đầu thở dài: “Thiếu chút nữa là ta đã lên được tường thành, đáng tiếc chỉ thiếu một chút, nhưng có tuyệt đỉnh đã từng đăng lâm tường thành hùng vĩ ở sâu trong lôi hải.” 

 Trần Mục kinh hãi, ngay cả Chí Tôn cũng không thể trèo lên đến tường thành, hắn không tùy tiện tiến lên là đúng, dù cho rất muốn biết đằng sau tường thành có thứ gì. 

 Thần thuyền xuyên toa hư không, trên đường quay trở về Tiên giới đại lục, Trần Mục đang tinh luyện hấp thụ căn nguyện lôi kiếp bên trong cơ thể, tu vi tăng lên không ngừng, ý thức của hắn xuất hiện ở Thái Thanh Tiên Cung nhưng lại phát hiện tiểu muội đang nằm trên giường, sắc mặt trắng nhợt. 

 Trần Dao đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc, Trần Mục phát hiện huyết mạch trong cơ thể tiểu muội bị tước đoạt, vô cùng suy yếu. 

 Trần Mục phẫn nộ tột cùng, Sở Sở ngồi bên cạnh hắn cũng có thể cảm nhận được hàn ý. 

 Trần Dao có cảm giác đặc thù, nàng ta khó khăn mở mắt ra, hai mắt ảm đạm. 

 Ý thức của Trần Mục xuất hiện trong thức hải của tiểu muội: “Dao Dao, là ca ca không bảo vệ tốt cho muội, ca ca sẽ đến đưa muội về nhà nhanh thôi.” 

 Không chỉ có thân thể Trần Dao suy nhược mà thần hồn cũng rất yếu ớt, Thái Thanh Tiên Cung muốn thăm dò thức hải của nàng ta nhưng nàng ta cưỡng ép phản kháng, không để cho bọn họ đạt được mục đích. 

 “Ca, muội không sao, chút đau đó không tính là gì, huynh đừng lo lắng.” Trần Dao mỏi mệt nói. 

 Trần Mục vốn chỉ muốn cứu tiểu muội ra, không muốn đấu đến cùng với Thái Thanh Tiên Cung, nhưng Thái Thanh Tiên Cung dám làm tổn thương Trần Dao, đây chính là không chết không ngừng. 

 Ôn Huyền Âm bưng thuốc đi vào phòng, nàng ta ngồi bên giường: “Trần Dao, Trần Mục sẽ không đến cứu ngươi đâu, hắn còn khó lo cho chính mình.” 

 “Bây giờ ngươi rất suy yếu, đây là canh thuốc bồi dưỡng thân thể, có thể giúp ngươi hồi phục cơ thể.” 

 Trần Dao không quan tâm đến, Ôn Huyền Âm không ép nàng ta uống thuốc, mà để canh thuốc trên bàn gỗ bên cạnh giường: “Ngươi vẫn còn thời gian ba tháng, nếu như không uống thuốc thì có khi nửa tháng cũng không chống đỡ nổi.” 

 Trần Mục tự nhiên hiểu rõ ý của nàng ta, nếu như trong vòng ba tháng mà hắn vẫn chưa xuất hiện thì Trần Dao sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng: “Dao Dao, muội uống thuốc trước đi, đợi dưỡng thân thể tốt lên rồi ca ca sẽ đón muội về nhà.” 

 Trần Dao không muốn Trần Mục lo lắng: “Ca, huynh yên tâm, muội sẽ tiếp tục sống thật tốt.” 

 Trần Mục nhìn thấy bộ dạng của tiểu muội như vậy thì trong lòng rất khó chịu, cũng rất tức giận, hắn quan sát tỉ mỉ lớp phòng bị của Thái Thanh Tiên Cung, phát hiện cường giả của Thái Thanh Tiên Cung đã biến mất rất nhiều so với lần trước hắn đến. 

 Nhưng tôn quái vật khổng lồ kia vẫn tọa trấn Thái Thanh Tiên Cung, Trần Mục muốn cứu Trần Dao đi dưới mi mắt hắn ta thì độ khó cực kỳ lớn. 

 Lão Chu đồng ý ra tay tương trợ, chỉ có thể gửi gắm hy vọng ông ta có chống đỡ được tôn quái vật khổng lồ kia. 

 “Chỗ sâu trong Tinh Vẫn cấm địa xảy ra trận chiến kịch liệt, tôn Ma Thần kia tuy rằng suy yếu nhưng vẫn toàn vẹn rút lui, các đại thế lực đều đang tìm kiếm tung tích của hắn ta, mọi người đều lo lắng Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực bị phá hoại nên lũ lượt tiếp viện Địa Châu Cổ thành!” 

 Trần Mục đã từng nghe nói về Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực, chỗ đó đang phong ấn Ma Thần và cấm kỵ, bên trong có rất nhiều sự tồn tại đáng sợ, Ma Thần có thể cảm ứng lẫn nhau, Ma Thần bỏ trốn kia rất có khả năng đến giải cứu các Ma Thần bị phong ấn khác, một khi Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực xảy ra chuyện thì toàn bộ Tiên giới đều sẽ rơi vào đại nạn. 

 Xích Thành Động Thiên đã phái ra lượng lớn cường giả, có một phần đang tìm kiếm tung tích của Ma Thần bỏ trốn, còn một phần tiếp viện Địa Châu Cổ thành, tăng cường phòng ngự ở nơi đó. 

 Trần Mục biết tôn Ma Thần thoát ra trong Tinh Vẫn cấm địa kia vô cùng mạnh, là Bát Cửu Ma Thần, phòng thủ của Thái Thanh Tiên Cung yếu đi chắc chắn cũng có liên quan tới hắn ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện