Lão Chu hiểu rõ sự đáng sợ của thiên kiếp, bất cứ ngoại lực nào cũng sẽ chỉ làm phản tác dụng, Trần Mục buộc phải dựa vào sức lực của chính mình mới có khả năng độ kiếp thành công.
Hắc kiếm xuyên qua lồng ngực Trần Mục, vật chất hắc sắc tan vào huyết nhục còn khủng bố hơn lôi đình huyết sắc, cảnh giới của Trần Mục bắt đầu sụp đổ.
“Liều thôi!”
Trần Mục không bỏ cuộc, hắn bạo phát tất cả năng lượng trong cơ thể, giải phóng toàn bộ thần lực và tiên lực, quang trạch tử kim bao phủ toàn thân.
Hắn muốn rút hắc kiếm ra khỏi ngực.
Hắc kiếm lại đột nhiên vỡ nát, hóa thành bột mịn màu đen tan vào huyết nhục của Trần Mục, thấm vào gân cốt liên tục ăn mòn cơ thể của hắn.
Trần Mục chưa từng nhìn thấy vật chất hắc sắc, hắn có cảm giác giống như bùa chú, sinh cơ trong cơ thể bị hủy diệt không ngừng, lôi đùng huyết sắc đang phá hoại nhục thân của hắn.
Vết thương lớn lại mở rộng lần nữa, còn nghiêm trọng hơn trước đó, xương cốt của Trần Mục không biết đã đứt gãy bao nhiêu, toàn thân xuất hiện vô số vết nứt, mái tóc trở nên bạc phơ, hắn lựa chọn xông vào sâu trong lôi hải.
Chỗ sâu trong lôi hải có thể lấy được tạo hóa, chỉ có xông vào sâu trong lôi hải mới có thể có sinh cơ.
Trần Mục mang theo cơ thể chằng chịt vết thương lao ra khỏi sự bao bọc của lôi đình huyết sắc, hắn không ngừng tiếp cận chỗ sâu trong lôi hải, nơi đó tràn ngập bóng đen của cái chết.
Vụt!
Một tia ngân mang phá không lao đến.
Đó là một mũi tên thủy tinh màu bạc.
Trần Mục không có không gian để tránh né, thủy tinh tiễn kia đâm xuyên qua mi tâm hắn, cả nguyên thần của thức hải cũng bị xuyên thủng thành một lỗ lớn, nguyên thần lập tức ảm đạm, vô số vết nứt rải rác.
Lúc này, rất nhiều hình ảnh chợt hiện về trong tâm trí của Trần Mục, ký ức tiền kiếp đã bị lãng quên, những người thân của kiếp này lần lượt hiện lên trong đầu hắn, hắn cảm thấy kiếp này quá tốt đẹp.
Cuối cùng Trần Mục nhìn thấy Phục Tiên lão bà, nàng ta mặc váy tuyết dài chạm đất, mái tóc bạc xõa ra, đôi mắt xanh thẳm đang nhìn hắn mỉm cười.
Nghĩ đến tiểu muội đang bị giam cầm, nghĩ đến Phục Tiên lão bà ở sâu trong tinh không, Trần Mục lại nhen nhóm lên niềm tin trong tuyệt cảnh: “Tiểu muội vẫn đang đợi ta, Phục Tiên lão bà còn đang đợi ta, ta tuyệt đối không thể ngã xuống ở chỗ này!”
Trần Mục nhảy lên cao, hắn đột nhiên lao vào chỗ sâu trong lôi hải, nơi đó là chỗ cấm kỵ, Sở Sở và lão Chu đều không thể nhìn thấy cảnh tượng ở sâu trong lôi hải, bọn họ chỉ có thể cầu nguyện.
Tiếng sấm đinh tai nhức óc vang vọng tinh không, ngôi sao đến gần lôi hải đều bị đánh vỡ giống như pháo hoa rực rỡ, Trần Mục kéo tấm thân tàn vào chỗ sâu trong lôi hải, toàn thân hắn chi chít vết thương giống như tượng đất chắp vá thành, lồng ngực có máu đen chảy ra, giữa mày có ngân quang tràn ra.
Trần Mục đến chỗ sâu trong lôi hải, hắn phát hiện thế giới trước mắt sáng tỏ thông suốt, có cảm giác xé tan mây mù nhìn thấy ánh sáng, hắn nhìn thấy có bức tường thành ở sâu trong lôi hải không biết cao mấy ngàn vạn trượng.
Bức tường thành kia nguy nga hùng vĩ, đen sì như mực, lẳng lặng vắt ngang ở phía xa.
“Thế giới trong lôi hải?”
Trần Mục muốn tiến đến gần nhưng cấm chế ở đó mạnh đến đáng sợ, hắn một tấc cũng khó di chuyển, trên tường thành cao ngất kia thấp thoáng có sinh linh tồn tại.
Vụt!
Âm thanh phá nát không trung lại vang lên!
Lần này không phải một mũi tên mà là lôi đình tiễn kim sắc chi chít dày đặc.
Trần Mục không hề chùn bước, hắn cưỡng ép tiến lên phía trước một bước, tiến gần hơn một bước đến bức tường thành tràn đầy cảm giác áp bức kia, sau đó hắn bị lôi đình tiễn chi chít dày đặc xuyên qua thân thể tàn tạ rách nát.
Bùm!
Đó là một tiếng vang trong trẻo.
Áo bào của Trần Mục vỡ tan tành, nhục thân hóa thành lưu quang, ngay cả nguyên thần cũng vỡ nát hoàn toàn, trong lôi hải tràn ngập lưu quang, lôi hải lập tức tĩnh mịch.
Dưới tinh không lặng ngắt như tờ.
Sở Sở ngây ngốc trông về chỗ sâu trong lôi hải, nàng ta bỗng nhiên giống như bị điếc, không thể nghe được bất cứ động tĩnh nào, tinh không là một mảnh yên lặng chết chóc.
Lão Chu nhìn chăm chăm vào chỗ sâu trong lôi hải, ông ta không tin vào kỳ tích, nhưng ông ta tin tưởng Trần Mục sẽ không dễ dàng ngã xuống, đó là thiên kiêu kinh diễm nhất mà ông ta từng thấy.
Chỗ sâu trong lôi hải, nơi nhục thân Trần Mục bị vỡ nát có kinh văn viễn cổ hiện ra từ hư không, chư thiên đều đang ngâm xướng, đại đạo đang chấn động.
Ngôi sao khắp trời đều đang đung đưa.
Ấn ký thời gian bỗng nhiên xuất hiện, lưu quang rải rác tứ phía tái hợp lại như thể thời gian quay ngược lại.
Trong nháy mắt, nhục thân của Trần Mục đang ngưng kết lại từ đầu trong lôi hải, da thịt của hắn giống như ngọc tuyết, trắng nõn không tì vết, hiện lên quang trạch thánh khiết, tinh khí thần cả người đều khôi phục đến trạng thái đỉnh phong.
căn nguyên lôi kiếp có thể lấp đầy một thùng tắm.
Đây là tạo hóa sau khi độ kiếp, Trần Mục bắt đầu hấp thụ căn nguyên lôi kiếp, cảnh giới tăng cao không ngừng, Hồng Mông Thụ và bản mệnh kiếm đều đang trở nên mạnh hơn.
Tạm thời Trần Mục không thể luyện hóa toàn bộ, hắn dự trữ tất cả căn nguyên lôi kiếp vào trong cơ thể, bất cứ lúc nào cũng có thể luyện hóa hấp thụ.
Bức tường thành hùng vĩ kia to lớn tráng lệ, như thể sự tồn tại hằng cổ bất diệt, Trần Mục hiểu rõ bản thân vẫn chưa thể đi đến chỗ đó, muốn đăng lâm tường thành vẫn cần phải liên tục trở nên mạnh mẽ.
Danh sách chương