Thanh Hương há hốc miệng nhìn nồi canh mình mất bao công sức mới nấu ra được cứ như vậy bị đổ ụp xuống bồn rửa, nước canh chảy hết xuống cống, thịt và rau củ bị chặn lại ở trên… ruột gan cô quặn lên, vừa tức giận vừa tủi thân. Cô lắp bắp:

- Tôi nấu bình thường…

- Cô cố tình nấu dở… Mùi vị hoàn toàn khác.

Nói xong Nhậm Tuyết oà lên khóc nức nở khiến Thanh Hương sốc ngơ người, muốn cãi không cãi được.

Khuất Giang chạy vội từ bên ngoài vào bếp, đỡ Nhậm Tuyết:

- Em làm sao vậy? - Cô ta cố tình nấu dở, em không ăn được. Hu hu… cô ta ghét em… Ghen tị vì em mang thai con của anh…

Thanh Hương lắc đầu, xua tay trước cái nhìn nghi hoặc của Khuất Giang:

- Không phải như vậy, em nấu bình thường mà…

- Anh nếm thử đi. Không thể ăn nổi. Hu hu… Em đói lắm rồi, thèm ăn canh giống trước kia…

Nhậm Tuyết khóc ô ô, nước mắt tuôn lã chã.

Khuất Giang vội vã ôm cô ta vào lòng, vỗ về:

- Ngoan, nín đi… Anh ngửi thấy canh thơm lắm mà. Chắc khẩu vị của em thay đổi thôi. Ngoan nào, ngồi xuống đây…

Anh đỡ Nhậm Tuyết ngồi xuống, cầm thìa múc một thìa canh trong bát nếm thử.

Lông mày Khuất Giang nhíu chặt lại, hàng lông mi dài chớp chớp, sau đó nhìn Thanh Hương với ánh mắt khó hiểu.

Ruột gan cô quặn lên sợ hãi:

- Em nấu như bình thường thật mà… Hồi nãy em nếm thử có sao đâu.

- Nói dối. – Nhậm Tuyết quát. – Cô ghét tôi… Không muốn tôi ăn uống tử tế…

Khuất Giang vỗ về Nhậm Tuyết, nói với Thanh Hương:

- Em nếm thử xem, anh thấy vị cứ kì kì, không giống canh mọi lần em nấu.

Canh trong nồi đã bị đổ hết, chỉ còn canh ở bát tô để trên bàn. Thanh Hương cầm thìa, múc lên nếm, mặt nhăn lại.

Mùi vị quả thật rất kỳ cục.

Mặt cô tái đi, tim đập thình thịch vì căng thẳng, vội vã thanh minh:

- Sao lại thế này? Rõ ràng em vẫn nấu như bình thường… Hồi nãy nếm rất vừa miệng, giờ lại ra mùi lạ?

Kỳ quái thật!

Nhậm Tuyết gạt nước mắt, nhìn cô một cách tức tối.

Khuất Giang cười gượng hoà giải:

- Chắc nguyên liệu có vấn đề. Nhậm Tuyết, hay em ăn tạm mấy món xào đi…

- Không. Em muốn ăn canh mới bảo anh gọi cô ta đến. Mấy món xào này em chẳng thèm. Không biết đâu… - Nhậm Tuyết giãy nảy, lại mếu máo khóc.

Khuất Giang xót xa ôm cô ta, nhìn Thanh Hương với ánh mắt cầu cứu.

Dù ức chế và khó hiểu không biết nồi canh ngon lành sao tự nhiên biến thành như vậy nhưng rõ ràng đây là lỗi của cô. Thanh Hương cúi đầu:

- Em xin lỗi, chắc tại em lựa nguyên liệu không cẩn thận. Để em nấu lại nồi khác.

Khuất Giang mừng rỡ cười:

- Được, được… Làm phiền em quá. Nhậm Tuyết có thai nên rất nhạy cảm, đụng chuyện nhỏ xíu cũng khóc lên. Em đừng để bụng.

Thanh Hương khẽ gật đầu, lủi thủi mở tủ lạnh lấy nguyên liệu còn dư ra nấu lại canh. Cô cẩn thận lựa từng cọng rau, từng củ hành để không bị sự cố. Hì hục đứng trong bếp thêm một tiếng rưỡi nữa, chân mỏi nhừ bụng đói cồn cào, nồi canh mới cũng xong.

Cô nếm đi nếm lại, gọi cả Khuất Giang vào nếm thử. Anh gật đầu rồi cô mới múc ra bát, để lên bàn.

Khuất Giang dỗ Nhậm Tuyết vào bếp, cô ta mè nheo:

- Đã gần mười giờ rồi, còn ăn uống cái gì nữa.

- Cố uống một bát canh đi… Cả ngày nay em có ăn được gì đâu. Ăn vào lại ói ra, con nó đói đấy.

Nhậm Tuyết hận hực ngồi xuống. Khuất Giang múc canh, thổi nguội đút tận miệng cho cô ta. Nhậm Tuyết uống canh, liếc Thanh Hương với ánh mắt đắc ý, thách thức.

Cô không hiểu Nhậm Tuyết ăn thua gì với mình. Cô chỉ là vợ hờ trên danh nghĩa, không có chút xíu đe doạ nào. Nếu Nhậm Tuyết không bảo Khuất Giang gọi cô tới thì cả năm họ chẳng gặp mặt. Đã ghét cô thì đừng tìm cớ kéo tới nhìn, càng nhìn càng ghét mà thôi. Cô cũng không muốn chạy tới tìm ngược, nhìn họ ân ân ái ái mà đau lòng.

Thanh Hương dọn xong, cười gượng chào về:

- Em xin phép về đây ạ. Muộn rồi.

- Được. Cảm ơn em.

Khuất Giang vui vẻ vì Nhậm Tuyết ăn được chút canh, cười tươi hớn hở, rút khăn lau miệng cho cô ta.

Thanh Hương xách túi đi ra cửa. Vừa mở cửa ra sân Khuất Giang đã vội chạy theo, dúi vào tay cô mấy tờ tiền:

- Em cầm lấy mua thứ gì ngon ngon mà ăn. Chắc em cũng chưa ăn tối đúng không?

- Không cần đâu. Em không thể lấy tiền của anh… - Thanh Hương vội vã từ chối.

Khuất Giang lùi lại, không cho cô dúi tiền trở về, vẫy tay:

- Về cẩn thận. Nhậm Tuyết không có ý xấu đâu, em đừng để bụng nhé.

Nói xong anh lập tức quay vào nhà, sập cửa.

Thanh Hương đứng lặng ngoài sân, nhìn mấy tờ tiền trong tay mình, cảm thấy vừa nhục nhã vừa tủi thân.

Thế này có khác gì giúp việc đâu. Lúc cần thì gọi đến nấu nướng, nấu xong trả tiền là hết nợ. Thế mà Khuất Giang nói coi cô như bạn bè. Bạn bè gì lại trả tiền công nấu cơm?

Giá như cô không yêu anh thì tốt rồi.

Thanh Hương cúi đầu lững thững ra khỏi cổng. Bụng đói, chân mỏi, tim đau nhức nhối, nước mắt rơm rớm trên mi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện