Trương Tử Oanh thống nhất cả nhóm đến quán nướng Bờ Hồ, nói khoa trương của những kẻ lớn là đi nhậu.
Lúc này trở về cả nhóm cũng rôm rả hẳn lên đến Tư Chân cũng góp một hai câu. Mọi người thảo luận sôi nổi về những bức ảnh. Xe chạy một lèo là đến không tốn quá nhiều thời gian. Tư Chân đã nhắn tin cho Ân Lan Hương là mình đi ăn cùng các bạn nên sẽ về muộn.
Bờ Hồ quán về chiều dần trở lên hút khách nhờ không gian thoáng đãng có phần thoang thoảng hơi nước của mặt hồ sót lại sau ngày nắng bốc lên dễ chịu. Xung quanh có mấy gốc bằng lăng tím hương thơm của nó đan vào mùi thịt nướng đặc trưng làm người ta thích thú cả về thị giác lẫn khứu giác. Tìm bãi đỗ xe cẩn thận, cả nhóm đi bộ vào quán. Đến nơi, Trương Tử Oanh hình như quen biết bà chủ, xem chừng rất niềm nở:
" Chào dì Hoa, cho cháu hai bàn ghép ạ "
Dì Hoa: " Được được, cứ vào chỗ đi. Nay tiểu Oanh dẫn bạn đến hử? "
Dì Hoa bộ tướng núc ních, mặt mũi phúc hậu. Là bà chủ của quán này.
Trương Tử Oanh cười cười đáp lại: " Nhóm của cháu vừa đi chụp về tiện thể ăn mừng luôn. À đúng rồi, mẹ cháu có dặn mang cho dì lọ cao nặn gối để lúc về cháu qua nhà sau ạ "
Hai chiếc bàn ghép lại đủ cho nhóm tám đứa rồi, ngồi khá thoải mái. Bọn họ ngồi ngay cạnh gốc bằng lăng, gió quạt đến làm da dẻ bọn họ thoải mái hẳn lên. Tư Chân tùy tiện ngồi một chỗ, hắn thế mà ngồi theo cậu. Đinh An ít thân cận với kẻ khác ít nhất Tư Chân hắn biết nên không ngoại lệ cậu ngồi đâu hắn ngồi đó.Tư Chân không nghĩ nhiều có lẽ do suốt hành trình cậu và hắn ngồi cùng nhau.
Lục Na muốn có cơ hội bắt chuyện với hắn đây là cơ hội tốt liền ngồi ngay cạnh Đinh An. Mọi người không để ý dù sao họ cũng vui vẻ. Ổn định chỗ ngồi, chờ đồ lên bọn họ nhân tiện gọi đồ uống. Bỗng một nam sinh trong nhóm nói:
" Hay chúng ta thử chút bia đi, đi nhậu là phải có bia, dù sao cũng không phải rượu mà "
Mấy đứa con trai hiếu kì với thứ mới lạ của tuổi trưởng thành rất muốn thử. Tư Chân thực ra có chút tò mò, cả kiếp trước lẫn kiếp này cậu chưa từng uống bia rượu. Tò mò trỗi dậy cả đám gọi thêm mấy lon bia. Tất nhiên là bị dì Hoa từ chối rồi, không những vậy còn bị dì càm ràm mấy đứa nhóc chưa bây lớn mà bày đặt uống bia. Haizz, tò mò thì cũng chịu thôi, lớn rồi khác biết ấy mà. Kết quả là trên bàn chỉ có nước hoa quả và trái cây.
Ngồi chừng năm phút sau phục vụ đã mang đồ ăn lên. Hai rổ rau sống đầy ắp, hai bếp nướng than đỏ rực thêm cả hai chầu thịt ướp thơm nức. Đây là món khoái khẩu của Tư Chân mà. Một lũ mang theo cái bụng đói chỉ chờ có vậy mà lao vào đánh chén cái gì cũng không quan tâm bằng đồ ăn ngon trước mắt. Hai bếp nướng chạy hết công xuất, người này, người nọ thay phiên lật thịt. Nước sốt cay cay chua chua miếng thiệt mọng nước tẩm ướp vừa vặn đúng chuẩn bài. Tuy không ăn được cay nhưng vẫn có nhiều người thử thành ra cả nhóm cứ đứa này vừa ăn vừa hít hà đứa kia lại tu nước ừng ựng. Tư Chân giờ phút này mặc kệ hình tượng ngầu lòi gì đó, ăn đến môi cũng đỏ ửng lên. Đinh An ngồi bên cạnh hắn từ đầu đều ăn rất từ tốn, thấy Tư Chân thích ăn cũng tiện tay rút thịt cho cậu vô tình thành vòng lặp Tư Chân ăn thì cứ ăn hắn gắp thì cứ gắp. Đến khi nhận ra Tư Chân đích thị là rất ngại ngùng, cậu không biết làm thế nào liền gắp một miếng thịt đưa lên tận miệng hắn. Đến lúc làm xong mới mắng đúng là tay nhanh hơn não nhưng giờ mà rút xuống thì không phải càng ngượng hơn? Đinh An hắn khựng lại một chút dưới con mắt bối rối của Tư Chân chậm rãi nhìn miếng thịt hồng hào như thể thật sự thấy được cái gì bên trong. Tư Chân thấy hắn chần chừ không ăn đã định rút lui chỉ là cậu vừa động đậy đã thấy miếng thịt rời khỏi đầu đũa mà hắn lại nhai một cách ngon lành.
Lục Na không biết bắt chuyện kiểu gì một phần cô nàng ngại hơn nữa hắn lúc nào cũng tỏ ra thân thiện nhưng khi cô ngồi gần lại mang cảm giác lạnh lùng đến cô cũng dè chừng. Lục Na không chờ được cũng gắp một miếng thịt thơm ngon vào bát hắn, giọng nói e thẹn ngại ngùng mời hắn:
" Đinh An cậu…cậu ăn thịt này đi ngon lắm tớ nướng kĩ rồi "
Cô nàng ánh mắt mong chờ nhìn hắn nhưng đáp lại chỉ có lời cảm ơn hờ hững. Hắn không động đũa kể từ lúc Lục Na gắp vào bát hắn. Công việc chính của Đinh An là nướng thịt cho Tư Chân, cậu vì thế mà nghĩ nghĩ gắp cho hắn, hắn thế nhưng thuận theo cậu.
Không biết Lục Na nghĩ gì nhưng nàng ta vẫn tiếp tục gắp thêm mấy lần nữa, xác định Đinh An thật sự không ăn đồ mình lấy nên đành bỏ cuộc. Trong lòng không biết có bao nhiêu ấm ức.
Đến lúc tiệc tàn con nào con nấy bụng đều no ụ, thở đánh cái một hơi. Mọi người chở nhau về trường lấy xe. Xe hôm nay bọn họ đi là của Lục Na cho mượn, tài xế cũng là vệ sĩ của cô nàng. Cả đám đi bộ mười phút vòng quanh hồ trở ra xe lại yên vị về đến trường. Người ta nói căng dạ bùng trùng da mắt không có sai vào đâu.Tư Chân lên xe ngồi chưa được năm phút đã buồn díp cả mắt vô tình đầu tựa vào vai Đinh An ngủ đến mơ mơ màng màng. Hắn chỉ đơn giản để im như vậy.
Lúc này trở về cả nhóm cũng rôm rả hẳn lên đến Tư Chân cũng góp một hai câu. Mọi người thảo luận sôi nổi về những bức ảnh. Xe chạy một lèo là đến không tốn quá nhiều thời gian. Tư Chân đã nhắn tin cho Ân Lan Hương là mình đi ăn cùng các bạn nên sẽ về muộn.
Bờ Hồ quán về chiều dần trở lên hút khách nhờ không gian thoáng đãng có phần thoang thoảng hơi nước của mặt hồ sót lại sau ngày nắng bốc lên dễ chịu. Xung quanh có mấy gốc bằng lăng tím hương thơm của nó đan vào mùi thịt nướng đặc trưng làm người ta thích thú cả về thị giác lẫn khứu giác. Tìm bãi đỗ xe cẩn thận, cả nhóm đi bộ vào quán. Đến nơi, Trương Tử Oanh hình như quen biết bà chủ, xem chừng rất niềm nở:
" Chào dì Hoa, cho cháu hai bàn ghép ạ "
Dì Hoa: " Được được, cứ vào chỗ đi. Nay tiểu Oanh dẫn bạn đến hử? "
Dì Hoa bộ tướng núc ních, mặt mũi phúc hậu. Là bà chủ của quán này.
Trương Tử Oanh cười cười đáp lại: " Nhóm của cháu vừa đi chụp về tiện thể ăn mừng luôn. À đúng rồi, mẹ cháu có dặn mang cho dì lọ cao nặn gối để lúc về cháu qua nhà sau ạ "
Hai chiếc bàn ghép lại đủ cho nhóm tám đứa rồi, ngồi khá thoải mái. Bọn họ ngồi ngay cạnh gốc bằng lăng, gió quạt đến làm da dẻ bọn họ thoải mái hẳn lên. Tư Chân tùy tiện ngồi một chỗ, hắn thế mà ngồi theo cậu. Đinh An ít thân cận với kẻ khác ít nhất Tư Chân hắn biết nên không ngoại lệ cậu ngồi đâu hắn ngồi đó.Tư Chân không nghĩ nhiều có lẽ do suốt hành trình cậu và hắn ngồi cùng nhau.
Lục Na muốn có cơ hội bắt chuyện với hắn đây là cơ hội tốt liền ngồi ngay cạnh Đinh An. Mọi người không để ý dù sao họ cũng vui vẻ. Ổn định chỗ ngồi, chờ đồ lên bọn họ nhân tiện gọi đồ uống. Bỗng một nam sinh trong nhóm nói:
" Hay chúng ta thử chút bia đi, đi nhậu là phải có bia, dù sao cũng không phải rượu mà "
Mấy đứa con trai hiếu kì với thứ mới lạ của tuổi trưởng thành rất muốn thử. Tư Chân thực ra có chút tò mò, cả kiếp trước lẫn kiếp này cậu chưa từng uống bia rượu. Tò mò trỗi dậy cả đám gọi thêm mấy lon bia. Tất nhiên là bị dì Hoa từ chối rồi, không những vậy còn bị dì càm ràm mấy đứa nhóc chưa bây lớn mà bày đặt uống bia. Haizz, tò mò thì cũng chịu thôi, lớn rồi khác biết ấy mà. Kết quả là trên bàn chỉ có nước hoa quả và trái cây.
Ngồi chừng năm phút sau phục vụ đã mang đồ ăn lên. Hai rổ rau sống đầy ắp, hai bếp nướng than đỏ rực thêm cả hai chầu thịt ướp thơm nức. Đây là món khoái khẩu của Tư Chân mà. Một lũ mang theo cái bụng đói chỉ chờ có vậy mà lao vào đánh chén cái gì cũng không quan tâm bằng đồ ăn ngon trước mắt. Hai bếp nướng chạy hết công xuất, người này, người nọ thay phiên lật thịt. Nước sốt cay cay chua chua miếng thiệt mọng nước tẩm ướp vừa vặn đúng chuẩn bài. Tuy không ăn được cay nhưng vẫn có nhiều người thử thành ra cả nhóm cứ đứa này vừa ăn vừa hít hà đứa kia lại tu nước ừng ựng. Tư Chân giờ phút này mặc kệ hình tượng ngầu lòi gì đó, ăn đến môi cũng đỏ ửng lên. Đinh An ngồi bên cạnh hắn từ đầu đều ăn rất từ tốn, thấy Tư Chân thích ăn cũng tiện tay rút thịt cho cậu vô tình thành vòng lặp Tư Chân ăn thì cứ ăn hắn gắp thì cứ gắp. Đến khi nhận ra Tư Chân đích thị là rất ngại ngùng, cậu không biết làm thế nào liền gắp một miếng thịt đưa lên tận miệng hắn. Đến lúc làm xong mới mắng đúng là tay nhanh hơn não nhưng giờ mà rút xuống thì không phải càng ngượng hơn? Đinh An hắn khựng lại một chút dưới con mắt bối rối của Tư Chân chậm rãi nhìn miếng thịt hồng hào như thể thật sự thấy được cái gì bên trong. Tư Chân thấy hắn chần chừ không ăn đã định rút lui chỉ là cậu vừa động đậy đã thấy miếng thịt rời khỏi đầu đũa mà hắn lại nhai một cách ngon lành.
Lục Na không biết bắt chuyện kiểu gì một phần cô nàng ngại hơn nữa hắn lúc nào cũng tỏ ra thân thiện nhưng khi cô ngồi gần lại mang cảm giác lạnh lùng đến cô cũng dè chừng. Lục Na không chờ được cũng gắp một miếng thịt thơm ngon vào bát hắn, giọng nói e thẹn ngại ngùng mời hắn:
" Đinh An cậu…cậu ăn thịt này đi ngon lắm tớ nướng kĩ rồi "
Cô nàng ánh mắt mong chờ nhìn hắn nhưng đáp lại chỉ có lời cảm ơn hờ hững. Hắn không động đũa kể từ lúc Lục Na gắp vào bát hắn. Công việc chính của Đinh An là nướng thịt cho Tư Chân, cậu vì thế mà nghĩ nghĩ gắp cho hắn, hắn thế nhưng thuận theo cậu.
Không biết Lục Na nghĩ gì nhưng nàng ta vẫn tiếp tục gắp thêm mấy lần nữa, xác định Đinh An thật sự không ăn đồ mình lấy nên đành bỏ cuộc. Trong lòng không biết có bao nhiêu ấm ức.
Đến lúc tiệc tàn con nào con nấy bụng đều no ụ, thở đánh cái một hơi. Mọi người chở nhau về trường lấy xe. Xe hôm nay bọn họ đi là của Lục Na cho mượn, tài xế cũng là vệ sĩ của cô nàng. Cả đám đi bộ mười phút vòng quanh hồ trở ra xe lại yên vị về đến trường. Người ta nói căng dạ bùng trùng da mắt không có sai vào đâu.Tư Chân lên xe ngồi chưa được năm phút đã buồn díp cả mắt vô tình đầu tựa vào vai Đinh An ngủ đến mơ mơ màng màng. Hắn chỉ đơn giản để im như vậy.
Danh sách chương