Chuyện gì xảy ra trong kinh thành này như không qua khỏi ánh mắt theo dõi của Thất điện hạ, Diệp Doanh có chút vui trong lòng nhưng cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi, nàng sợ người ấy, sợ mình không trở tay được cũng không đối phó được. Nhớ kiếp trước cũng không nhận thấy Thất điện hạ lại đáng sợ như vậy.
“Muốn gã ta cho một tên vô lại vô năng như vậy thật giỏi! Vậy mà ta còn nhã ý đẩy thuyền cho con gái bà ta!” – Nhan Diệp Doanh ngồi nhìn tấm thiếp đỏ trên bàn cười lạnh.
Nhớ đến kiếp trước Lãnh Kỳ Lạc thất điện hạ như một người thần bí thoát ly khỏi chính sự, trước khi Diệp Doanh có hôn ước với Thái tử Lãnh Kỳ Song có gặp mặt qua y vài lần nhưng chung quy đều là phong thái trầm mạc không bàn đến mọi sự chung quanh. Những lần nàng gặp y cũng chính là những lần bắt buộc các đại thần hoàng thân quốc thích đều phải có mặt đông đủ, ấn tượng trong lòng Diệp Doanh chính là một người lạnh lùng và bí ẩn. Đến cả việc y biết thổi tiêu sáo hầu như nàng cũng không biết và mạc nhiên cũng chưa từng nghe qua. Đến khi Diệp Doanh bước vào Đông cung trở thành Thái tử phi rồi Hoàng hậu thì cũng không còn gặp nhiều nữa. Chỉ nghe nói thất điện hạ Lãnh Kỳ Lạc là một trong nhưng huynh đệ thân thiết do y không màng đến chính sự nên dù có tranh chấp sợ đe dọa ngôi báo thì Kỳ Song cũng không đụng chạm gì đến Lãnh Kỳ Lạc. Bây giờ nghĩ lại phải chăng Lãnh Kỳ Song thật sự e dè Lãnh Kỳ Lạc thật sự sợ y nên không dám đụng đến y, nhưng nàng cũng không hiểu người như y tại sao có thế lực, có mưu trí như vậy lại can tâm tình nguyện lui về phía sau cho một người khác lên làm chủ.
….
Vì Nhan Diệp Dung sẽ theo vào Đông cung sau Thái tử phi, trong cung gửi đến một ma ma quản giáo đến để dạy lễ nghi cho nàng ta nên trong khoảng thời gian này Diệp Dung có phần mệt mỏi.
Thái tử cũng hay tới lui Nhan phủ gặp Nhan tướng quân nhưng mọi người đều không biết họ bàn bạc chuyện gì, thấy Thái tử thường xuyên lui đến Nhan phủ mà không thấy ghé sang gặp Nhan Diệp Doanh nên Diệp Dung cảm thấy vui vẻ trong lòng. Đến Lãnh Kỳ Lạc sau chuyện dò thám Trần gia hôm đó cũng không có bất kỳ tin tức nào, trong lòng Nhan Diệp Doanh có chút chờ mong, dạo gần đi công việc tại dựa lương thực Diệp gia trang cũng đã dần đi vào quỷ đạo nhưng người mà Thất điện hạ Kỳ Lạc giúp nàng chọn lựa coi trông cửa hiệu cũng như kho hàng rất kỹ tính khiến nàng rất an tâm. Trong kinh thành giới quý tộc thật sự rất tò mò về nhân vật đứng đầu Diệp gia trang, trong 1 thời gian ngắn khối tài sản trở nên vô cùng kết xù khiến nhiều người mơ ước, có người đồn đứng sau lưng Diệp gia trang chính là người trong hoàng thất cho nên mới thuận lợi như vậy.
“Nàng đang suy nghĩ điều gì?” – Thất điện hạ Lãnh Kỳ Lạc ngồi xuống bên cạnh Nhan Diệp Doanh thấp giọng nói.
“Thất điện hạ ngài đến khi nào?” – Nhan Diệp Doanh giật mình mở to mắt ngạc nhiên.
“Nàng đang suy nghĩ đều gì mà thả hồn đến mức ta đến gần còn không biết!” – Kỳ Lạc nói.
“À không tại Ngài đi như cơn gió nên ta không nghe thấy được! Ngài đến đây có chuyện gì không?” – Nhan Diệp Doanh cười dịu dàng nói.
“Chuyện của Trần gia nàng giải quyết như thế nào rồi!?”
“Tiểu nữ vẫn chưa nghĩ ra cách thấu đáo nhưng hôn nhân đại sự này ta tuyệt đối phản đối!”
“Hôm nay ta đến đây để đòi nàng món nợ ân tình!” – Lãnh Kỳ Lạc cười nhạt chậm rãi nói. Nghe y nói, Diệp Doanh ngạc nhiên mở tròn mắt nhìn y không phản ứng trã lời kịp.
“Và cũng giúp nàng giải quyết vấn đề Trần gia!”
“Được!” – Dù không rõ chuyện gì nhưng Nhan Diệp Doanh lại có lòng tin người này sẽ không hại nàng.
“Nàng không hỏi chuyện gì sao?” – lãnh Kỳ Lạc nhướng mày nhìn Diệp Doanh.
“Miễn không giết người, không trái luân thường đạo lý là được!”
“Được!” – Lãnh Kỳ Lạc đứng lên chắp tay phía sau cười nhếch môi hài lòng quay người rời đi.
“Thất điện hạ!” – Kỳ Lạc nghe tiếng gọi xoay người lại nhìn.
“Đôi khi con người ta cũng đừng nên tiết kiệm quá nụ cười!” – Nhan Diệp Doanh mỉm cười nói. Quả thật thời giạn nàng biết y cũng có thế coi đã lâu nhưng chưa bao giờ nhìn thấy được nụ cười trọn vẹn của y, có cũng chỉ là những nụ cười nhếch môi hoặc nhẹ nhàng như chuồng chuồng đớp nước.
Có chút bất ngờ trước câu nói của Nhan Diệp Doanh, Lãnh Kỳ Lạc gật đầu nhẹ rồi xoay người nhảy qua tường viên, vì đứng phía sau nên Diệp Doanh không nhìn thấy được nụ cười của Kỳ Lạc tuy cũng không phải nụ cười tươi nhưng cũng là một nụ cười ôn nhu nhất có lẽ.
“Người gì nói đến là đến đi là đi!” – Nhan Diệp Doanh đứng nhìn theo bóng dáng màu lam nhạt đã biến mất từ lâu lầm bầm nói một mình.
“Tỷ tỷ người đang làm gì vậy?” – Nhan Diệp Dung bất ngờ xuất hiện ngay cửa viện Diệp Doanh, cất giọng nói.
“À không có gì, muội đến gặp ta có chuyện gì không?” – Nhan Diệp Doanh lấy lại thái độ điềm đạm ngồi xuống bàn dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn Diệp Dung yếu điệu trước mặt.
“Tỷ tỷ cũng biết là Dung nhi sắp được gã vào Hoàng gia cho Thái tử!”
“Ta biết!” – Diệp Doanh nhàn nhạt nói.
“Nhưng tỷ tỷ là dòng chính thất chưa gã đi tì muội muội cũng khó lòng được gã đi… Lệnh vua ban xuống là muội sau khi Thái tử phi vào cửa muội sẽ theo sau đó… Nhưng theo phong tục của chúng ta Chính xuất được gã thứ xuất mới được gã!” – Diệp Dung cúi đầu thấp giọng nói.
“Ý của muội là ta đang cản chân của muội sao?”
“Không ý muội là tỷ chấp nhận hôn sự với Trần gia là được!”
“Hừ nực cười, mẹ con muội thật sự quá có tâm với hôn sự của ta nhỉ?” – Nhan Diệp Doanh cười lành, đứng lên đi một vòng ra phái sau Diệp Dung.
“Muội với mẫu thân cũng chỉ muốn tốt cho tỷ tỷ mà thôi! Thật sự Trần gia là một gia đình tốt. Nhà tuy làm quan tam phẩm nhưng lại có của cải quý giá, sở hữu chuỗi cửa hàng lương thực của trấn kế bên! Công tử Trần gia cũng rất khôi ngô, tính tình lại cực kỳ hiền lành!” – Nhan Diệp Dung nói một mạch. Nghe như thể đang thật sự nghĩ tốt cho nàng.
“Vậy sao! Ta không biết Trần gia lại tốt như vậy!” – Nhan Diệp Doanh cười cười nói.
“Đúng vậy Trần gia quả thật rất tốt. Tỷ tỷ gã vào đó sẽ được sung sướng cả đời này!” – Nhạn Diệp Dung như bắt được vàng hớn hở nói, nàng ta tưởng Diệp Doanh nghe những lời mình nói mà xiu lòng.
“Vậy à muội về trước đi, ta có chuyện cần làm! Ta sẽ suy nghĩ!”
“Vậy muội về trước, tỷ tỷ nhanh chóng đồng ý. hôn sự này quả thật rất là tốt đó ạ!” – Nhan Diệp Dung cười tươi đứng lên chào lui về.
<dr.meohoang>
“Muốn gã ta cho một tên vô lại vô năng như vậy thật giỏi! Vậy mà ta còn nhã ý đẩy thuyền cho con gái bà ta!” – Nhan Diệp Doanh ngồi nhìn tấm thiếp đỏ trên bàn cười lạnh.
Nhớ đến kiếp trước Lãnh Kỳ Lạc thất điện hạ như một người thần bí thoát ly khỏi chính sự, trước khi Diệp Doanh có hôn ước với Thái tử Lãnh Kỳ Song có gặp mặt qua y vài lần nhưng chung quy đều là phong thái trầm mạc không bàn đến mọi sự chung quanh. Những lần nàng gặp y cũng chính là những lần bắt buộc các đại thần hoàng thân quốc thích đều phải có mặt đông đủ, ấn tượng trong lòng Diệp Doanh chính là một người lạnh lùng và bí ẩn. Đến cả việc y biết thổi tiêu sáo hầu như nàng cũng không biết và mạc nhiên cũng chưa từng nghe qua. Đến khi Diệp Doanh bước vào Đông cung trở thành Thái tử phi rồi Hoàng hậu thì cũng không còn gặp nhiều nữa. Chỉ nghe nói thất điện hạ Lãnh Kỳ Lạc là một trong nhưng huynh đệ thân thiết do y không màng đến chính sự nên dù có tranh chấp sợ đe dọa ngôi báo thì Kỳ Song cũng không đụng chạm gì đến Lãnh Kỳ Lạc. Bây giờ nghĩ lại phải chăng Lãnh Kỳ Song thật sự e dè Lãnh Kỳ Lạc thật sự sợ y nên không dám đụng đến y, nhưng nàng cũng không hiểu người như y tại sao có thế lực, có mưu trí như vậy lại can tâm tình nguyện lui về phía sau cho một người khác lên làm chủ.
….
Vì Nhan Diệp Dung sẽ theo vào Đông cung sau Thái tử phi, trong cung gửi đến một ma ma quản giáo đến để dạy lễ nghi cho nàng ta nên trong khoảng thời gian này Diệp Dung có phần mệt mỏi.
Thái tử cũng hay tới lui Nhan phủ gặp Nhan tướng quân nhưng mọi người đều không biết họ bàn bạc chuyện gì, thấy Thái tử thường xuyên lui đến Nhan phủ mà không thấy ghé sang gặp Nhan Diệp Doanh nên Diệp Dung cảm thấy vui vẻ trong lòng. Đến Lãnh Kỳ Lạc sau chuyện dò thám Trần gia hôm đó cũng không có bất kỳ tin tức nào, trong lòng Nhan Diệp Doanh có chút chờ mong, dạo gần đi công việc tại dựa lương thực Diệp gia trang cũng đã dần đi vào quỷ đạo nhưng người mà Thất điện hạ Kỳ Lạc giúp nàng chọn lựa coi trông cửa hiệu cũng như kho hàng rất kỹ tính khiến nàng rất an tâm. Trong kinh thành giới quý tộc thật sự rất tò mò về nhân vật đứng đầu Diệp gia trang, trong 1 thời gian ngắn khối tài sản trở nên vô cùng kết xù khiến nhiều người mơ ước, có người đồn đứng sau lưng Diệp gia trang chính là người trong hoàng thất cho nên mới thuận lợi như vậy.
“Nàng đang suy nghĩ điều gì?” – Thất điện hạ Lãnh Kỳ Lạc ngồi xuống bên cạnh Nhan Diệp Doanh thấp giọng nói.
“Thất điện hạ ngài đến khi nào?” – Nhan Diệp Doanh giật mình mở to mắt ngạc nhiên.
“Nàng đang suy nghĩ đều gì mà thả hồn đến mức ta đến gần còn không biết!” – Kỳ Lạc nói.
“À không tại Ngài đi như cơn gió nên ta không nghe thấy được! Ngài đến đây có chuyện gì không?” – Nhan Diệp Doanh cười dịu dàng nói.
“Chuyện của Trần gia nàng giải quyết như thế nào rồi!?”
“Tiểu nữ vẫn chưa nghĩ ra cách thấu đáo nhưng hôn nhân đại sự này ta tuyệt đối phản đối!”
“Hôm nay ta đến đây để đòi nàng món nợ ân tình!” – Lãnh Kỳ Lạc cười nhạt chậm rãi nói. Nghe y nói, Diệp Doanh ngạc nhiên mở tròn mắt nhìn y không phản ứng trã lời kịp.
“Và cũng giúp nàng giải quyết vấn đề Trần gia!”
“Được!” – Dù không rõ chuyện gì nhưng Nhan Diệp Doanh lại có lòng tin người này sẽ không hại nàng.
“Nàng không hỏi chuyện gì sao?” – lãnh Kỳ Lạc nhướng mày nhìn Diệp Doanh.
“Miễn không giết người, không trái luân thường đạo lý là được!”
“Được!” – Lãnh Kỳ Lạc đứng lên chắp tay phía sau cười nhếch môi hài lòng quay người rời đi.
“Thất điện hạ!” – Kỳ Lạc nghe tiếng gọi xoay người lại nhìn.
“Đôi khi con người ta cũng đừng nên tiết kiệm quá nụ cười!” – Nhan Diệp Doanh mỉm cười nói. Quả thật thời giạn nàng biết y cũng có thế coi đã lâu nhưng chưa bao giờ nhìn thấy được nụ cười trọn vẹn của y, có cũng chỉ là những nụ cười nhếch môi hoặc nhẹ nhàng như chuồng chuồng đớp nước.
Có chút bất ngờ trước câu nói của Nhan Diệp Doanh, Lãnh Kỳ Lạc gật đầu nhẹ rồi xoay người nhảy qua tường viên, vì đứng phía sau nên Diệp Doanh không nhìn thấy được nụ cười của Kỳ Lạc tuy cũng không phải nụ cười tươi nhưng cũng là một nụ cười ôn nhu nhất có lẽ.
“Người gì nói đến là đến đi là đi!” – Nhan Diệp Doanh đứng nhìn theo bóng dáng màu lam nhạt đã biến mất từ lâu lầm bầm nói một mình.
“Tỷ tỷ người đang làm gì vậy?” – Nhan Diệp Dung bất ngờ xuất hiện ngay cửa viện Diệp Doanh, cất giọng nói.
“À không có gì, muội đến gặp ta có chuyện gì không?” – Nhan Diệp Doanh lấy lại thái độ điềm đạm ngồi xuống bàn dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn Diệp Dung yếu điệu trước mặt.
“Tỷ tỷ cũng biết là Dung nhi sắp được gã vào Hoàng gia cho Thái tử!”
“Ta biết!” – Diệp Doanh nhàn nhạt nói.
“Nhưng tỷ tỷ là dòng chính thất chưa gã đi tì muội muội cũng khó lòng được gã đi… Lệnh vua ban xuống là muội sau khi Thái tử phi vào cửa muội sẽ theo sau đó… Nhưng theo phong tục của chúng ta Chính xuất được gã thứ xuất mới được gã!” – Diệp Dung cúi đầu thấp giọng nói.
“Ý của muội là ta đang cản chân của muội sao?”
“Không ý muội là tỷ chấp nhận hôn sự với Trần gia là được!”
“Hừ nực cười, mẹ con muội thật sự quá có tâm với hôn sự của ta nhỉ?” – Nhan Diệp Doanh cười lành, đứng lên đi một vòng ra phái sau Diệp Dung.
“Muội với mẫu thân cũng chỉ muốn tốt cho tỷ tỷ mà thôi! Thật sự Trần gia là một gia đình tốt. Nhà tuy làm quan tam phẩm nhưng lại có của cải quý giá, sở hữu chuỗi cửa hàng lương thực của trấn kế bên! Công tử Trần gia cũng rất khôi ngô, tính tình lại cực kỳ hiền lành!” – Nhan Diệp Dung nói một mạch. Nghe như thể đang thật sự nghĩ tốt cho nàng.
“Vậy sao! Ta không biết Trần gia lại tốt như vậy!” – Nhan Diệp Doanh cười cười nói.
“Đúng vậy Trần gia quả thật rất tốt. Tỷ tỷ gã vào đó sẽ được sung sướng cả đời này!” – Nhạn Diệp Dung như bắt được vàng hớn hở nói, nàng ta tưởng Diệp Doanh nghe những lời mình nói mà xiu lòng.
“Vậy à muội về trước đi, ta có chuyện cần làm! Ta sẽ suy nghĩ!”
“Vậy muội về trước, tỷ tỷ nhanh chóng đồng ý. hôn sự này quả thật rất là tốt đó ạ!” – Nhan Diệp Dung cười tươi đứng lên chào lui về.
<dr.meohoang>
Danh sách chương