Đứng trong phòng Nhan Diệp Doanh giận đến rung cả người. Hai mẹ con nhà Lý di nương quả thật muốn đấy nàng vào đường cũng muốn gã nàng đi xa khỏi Nhan gia rồi muốn một tay che trời đây mà! Quả thật rất có dụng ý.

Trước ngày đại hôn của Thải tử một tháng có đoàn sứ giả của nước Ngụy quốc xứ Cát Lang Sa đến viếng và ở lại để dự đại hôn. Trong đoàn sứ giả đến ngoài các quan đại thần còn có công chúa và tam hoàng tử xứ Cát Lang Sa viếng thăm lần này. Nhà Vua đặc biệt coi trọng chuyến ghé thăm này, tổ chức tiệc tẩy trần cho hai người, ra lệnh tất cả các quan viên mọi người đều có mặt.

Nhan phủ đương nhiên Nhan đại tướng quân và Nhan Diệp Minh đều phải thiết kiến, do Hoàng hậu cũng như Hoàng thượng đặc biệt thích Nhan Diệp Doanh nên cũng ban lệnh triệu tập nàng, Diệp Dung cũng có thân phận phủ thái tử tuy chưa vào cửa nhưng cũng được gọi vào cung, cứ như Hoàng đế sợ không đủ náo nhiệt.

Tính chất là buổi tẩy trần cho nên Diệp Doanh không chú trọng trang phục cho lắm cho nên nếu so sánh với Nhan Diệp Dung bên cạnh quả thật có chút thua kém, nếu người nào nhìn vào có thể sẽ hiểu nhầm Diệp Dung mới là đại tiểu thư trưởng nữ nhà Nhan tướng quân.

“Bẩm Hoàng thượng! nhân buổi tiệc này chúng ta có thể chơi trò chơi tỷ thí có được không?” – Tam thái tử Cát Lang sa lên tiếng.

“Tỉ thí như thế nào?” – Hoàng thượng nhíu nhíu mày nói, bản thân ông cũng khá hứng thú việc tỉ thí để tìm ra những nhân tài.

“Lần này có Hưỡng Hoa công chúa đi chung đoàn xứ thần, chẳng qua là nàng ấy đã nghe danh tiếng tại Kinh thành có một vị tiểu thư Nhan gia đàn xuất thần nên cũng muốn được chiêm ngưỡng! Và so tài!” – Thái tử Cát Lang Sa lên tiếng cười nói.

“Doanh nhi con thấy sao?” – Hoàng Thượng nghe thấy thế cười khà khà nhìn Diệp Doanh nói. Quả thật trong lòng Hoàng Thượng cũng muốn được chiêm ngưỡng lại khúc nhạc của Nhan diệp Doanh.

“Bẩm hoàng thượng và Thái Tử, Diệp Doanh tài mọn, làm gì có thể so tài với công Chúa như vậy há để người khác phải chê cười.” – Nhan Diệp Doanh có chút khó xử khi nghe như vậy, nàng không biết vì sao mình lại bị cuốn vào việc tranh tài này, càng không biết vì sao thái tử nước Cát Lang Sa lại biết được nàng.

“Nhan đại tiểu thư đã quá khiêm nhường rồi, tài đàn hát của tiểu thư mọi người đều đã được chiêm ngưỡng qua không nên như vậy!” – Lãnh Kỳ Song cười cười nhìn Nhan Diệp Doanh nói. Nàng đưa mắt nhìn y khẽ nhíu mày thoáng qua, bên cạnh Lãnh Kỳ Lạc trầm mạc ngồi không nói bất kỳ lời nào cũng không tỏ thái độ quá bất ngờ trước lời đề nghị này.

“Đúng vậy Diệp Doanh đừng để ta phải mất mặt!” – Hoàng thượng lại lên tiếng.

“Nếu đã vậy, tiểu nữ chỉ xin được trình bày một bản nhạc chung với Công chúa để lấy tiếng đàn hay của công chúa che đi sự thấp kém của mình chứ nào đâu dám tranh tài!” – Nhan Diệp Doanh thở dài rồi cúi người nói.

“Được! Như vậy cũng được!” – Công Chúa cát Lang Sa gật gù đứng lên nói. Bây giờ Diệp Doanh mới có cơ hội nhìn kỹ nàng ta, quả thật công chúa Cát Lang Sa nổi danh mỹ nữ quả không sai, làng da trắng như sứ, môi đỏ mộng mày thanh mắt lệ quả thật như từ trong tranh vẽ bước ra ngoài.

“Chuẩn bị đàn!” – Thất Điện hạ Lãnh Kỳ Lạc bất ngờ lên tiếng, Diệp Doanh ngước mắt nhìn về phía y, đáp lại chỉ là cái gật đầu như có như không của y, còn khiến cho Diệp Doanh ngỡ cái gật đầu ban nãy có khi do chính nàng tưởng tượng ra mà thôi!

“À! Cẩn thận!” – Diệp Doanh toang bước ra khỏi chỗ bất ngờ bị vấp, tà váy của nàng ban nãy như đang bị một vật nặng giữ lại nên có chút mất thăng bằng, may thay có Nhan Diệp Minh bên cạnh đỡ nếu không thật sự đã té vô cùng xấu hổ.

“Tỷ tỷ người nên cẩn thận!” – Nhan Diệp Dung ngồi phía sau nói, âm thanh không lớn cũng không nhỏ đủ cho nhưng người bên cạnh chú ý – “Tỷ đừng vội, té thật sự sẽ không tốt!!”

“Đa ta muội muội đã nhắc nhỡ!” – Diệp Doanh phát hiện tà áo nàng hoàn toàn không mắc kẹt gì cả ban nãy có thể có người cố ý dùng chân đạp lên nó. Nếu ban nãy té thật sự mặt mũi mất hết mà có khi bị thương không có cách nào đàn hay được.

Ngồi vào bàn đàn đặt tay lên đàn Diệp Doanh giật mình ngước nhìn Lãnh Kỳ Lạc đó chính là cây đàn cổ của y cây đàn mà được đánh giá là đàn tốt trong những cây đàn tốt, đáp lại ánh mắt của nàng là nụ cười nhếch mép nhẹ của y, phản phất nhẹ nhàng. Khoảnh khắc đó tuy nhanh chóng nhưng lại không qua khỏi ánh mắt của Kỳ Song, khiến tâm tình y vô cùng khó chịu, y không biết từ khi nào quan hệ giữ Kỳ Lạc và Diệp Doanh lại tốt như vậy.

“Ta biết Trung Nguyên có một bài đàn Túy Khánh Hà rất nổi tiếng! Ta nghĩ chũng ta nên đàn bàn nhạc đó tiểu thư thấy sao?” – Công chúa Cát Lang Sa kiều diễm cười nói.

“Phụng mệnh công chúa!” – Diệp Doanh cười đáp, nàng còn có ý chọn một bài nhạc Cát Lang sa không ngờ công chúa lại nhanh như vậy đã đưa ra chọn lựa.

Tiếng đàn bắt đầu đồng thanh vang lên hòa nhịp điệu với nhau, bài Túy Khánh Hà là bài nhạc nói về tình cảm da diết của người phụ nữ đứng bên bờ sông đợi lang quân của mình, đoạn đầu da diết thê lương đến khi hay tin Lang quân mình dã chết trên chiến trường thì lại trở nên nhanh như vũ bão đuổi nhau không rời. Giai đoạn này chính là giai đoạn thể hiện ngón đàn của mình nếu như ai yếu hơn sẽ bị bỏ lại phía sau. Mọi người bị tiếng đàn của hai người làm cho say mê điên đảo quên mất sự tranh đấu mà lắng nghe tiếng đàn, sau khi bài nhạc kết thúc mất một khoảng lặng thật lâu mới có người bất chợt vỗ tay kéo mọi người trở lại hiện tại.

“Hay rất hay! Ta như đang thấy trước mặt cảnh người thiếu phụ khắc khoải đợi chồng rồi đau đớn tột cùng khi hay tin chồng tử trận! Hay rất hay!” – Hoàng thượng vỗ tay gật gù tán thưởng.

“Hai người quả thật ngang tài ngang sức!” – Hoàng hậu nương nương cười nói. Tấm tắt khen.

“Đa tạ Hoàng thượng và hoàng hậu nương nương khen thưởng!” – Diệp Doanh cùng với Hưỡng Hòa công chúa cung kính đáp.

“Ta thật sự rất kinh ngạc tài năng của Nhan tiểu thư! Nhân không khí rất hừng hực này ta có nhã ý muốn được thử tài với Thất điện hạ! Ta nghe danh thất điện hạ văn võ song toàn bậc nhất kỳ tài Trung nguyên!” – Tam hoàng tử Cát Lang sa lên tiếng.

“Tam hoàng tử quá lời rồi, Kỳ Lạc cũng chỉ có chút tài mọn thôi!” – Lãnh Kỳ Lạc đừng lên cúi đầu nhàn nhạt nói. Việc y bị lôi vào thử tài có vẽ như không hề làm y có chút nào gọi là ngạc nhiên.

“Nếu tam điện hạ đã có hứng thú như vậy! Con hà cớ gì phó thác!” – Hoàng hậu nương nương cười nói.

“Con nên thử một lần!” – Hoàng thượng cũng gật gù nói.

“Thất đệ trước mặt Mỹ nhân không nên bất cần lạnh lùng từ chối như vậy! Tài năng của Thất đệ hà phải bay ra khỏi lãnh thổ trung nguyên rồi!” – Thái tử gật nói. Mọi người xung quanh xì xào bàn tán, có người háo hức xem cuộc tranh tài nhưng cũng không ít kẻ đang ngồi hy vọng Thất điện hạ bị mất mặt.

“Nếu đã vậy! Chi bằng tuân lệnh!” – Lãnh Kỳ Lạc gật gù đứng bước ra khỏi chỗ ngồi – “Tam hoàng tử, người chọn 1 môn nào cùng được người là khách ta cho người làm chủ!”

<dr.meohoang>
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện