Editor: Huynhnhu142
Chẳng qua là Tiêu Cửu Uyên vẫn không có tra được chủ mưu sau lưng, bởi vì bốn vị hôn thê kia, hắn căn bản không để ý, cho nên đồng ý hoàng huynh cưới, chính là vì trấn an mẫu hậu, đỡ phải nghe mẫu hậu khóc lóc kể lể trước mặt hắn.
Thời điểm người đầu tiên và người thứ hai chết, hắn chỉ cho là ngoài ý muốn, căn bản là không có để ý.
Khi người thứ ba và người thứ tư chết, người khác ở biên quan cùng binh tướng Bắc Địch đánh giặc đây, căn bản không biết tình huống thế nào.
Đợi đến hắn hồi kinh lúc muốn tra chuyện này, tất cả dấu vết cũng bị người xóa đi, hắn căn bản không tra được.
Lúc này bên ngoài đã có lời đồn đãi Tiêu Cửu Uyên hắn mệnh khắc thê, chính là thiên sát cô tinh.
Tiêu Cửu Uyên không nghĩ tới vậy mà có người dám can đảm mưu tính đến trên đầu của hắn, nếu để cho hắn điều tra được, hắn chắc chắn sẽ cắt người nọ thành tám khúc, để cho người trong thiên hạ xem một chút, người có can đảm sau lưng hại Tiêu Cửu Uyên hắn, cuối cùng sẽ được dạng kết quả gì.
Tiêu Cửu Uyên đang suy nghĩ, bên tai lại vang lên âm thanh Vân Thiên Vũ suy yếu vô lực.
”Trước mắt Ly thân vương gia cần nhất là một vị hôn thê, một con cờ, ta nghĩ người sau lưng kia nhất định sẽ động thủ lần nữa, bởi vì nếu là hắn không động thủ, thì ta sống thật tốt, như vậy cục diện trước mắt liền phá vỡ, người ta nhất định sẽ nói vương gia căn bản không phải cái gì thiên sát cô tinh, đều là những nữ nhân kia mệnh số không tốt.”
”Ta nguyện ý làm con cờ đó, giúp vương gia dẫn dụ ra người chỉ điểm sau màn này.”
Lời của Vân Thiên Vũ vừa dứt, Tiêu Cửu Uyên và Tiêu Dạ Thần hai người nhìn chằm chằm nàng.
Vẻ mặt Tiêu Cửu Uyên không thay đổi, chỉ là trong con ngươi có sóng ngầm di động, khóe môi vẽ ra nụ cười chế giễu lạnh lẽo.
Còn Tiêu Dạ Thần là mặt kinh ngạc nhìn Vân Thiên Vũ, cõi đời này thế nào có người cam nguyện làm con cờ, còn là cái loại cờ bị người ám toán.
Tiêu Dạ Thần cũng không biết nói gì, âm thanh Tiêu Cửu Uyên lạnh lẻo đúng lúc vang lên.
”Ngươi xác định là vì bổn vương làm quân cờ, mà không phải lợi dụng danh tiếng vương phi của bổn vương bảo toàn chính ngươi. Quân cờ của bổn vương có thể tùy ý chọn một, nhưng ngươi lại chỉ có một cơ hội sống.
Lúc Tiêu Cửu Uyên nhìn Vân Thiên Vũ, trong ánh mắt nhiều hơn hai suy nghĩ sâu xa, nữ nhân này cũng không giống nữ nhân hoa si tầm thường, còn có hai phân đầu óc.
Đáng tiếc Tiêu Cửu Uyên hắn tuyệt sẽ không để cho người tùy ý lợi dụng, muốn lợi dụng hắn tự nguyện làm con cờ nàng cũng không đủ tư cách.
Tiêu Cửu Uyên nói xong đã không tính toán lưu lại thêm nữa, mặc dù nữ nhân này so nữ nhân khác thông minh hơn một chút, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đây, nàng thông minh với hắn có quan hệ gì đâu, nàng sống hay chết cùng hắn có quan hệ gì đâu.
Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng nói: “Xem ngươi có chút hơi thông minh, lần này bổn vương tạm tha cho ngươi một mạng, bất quá muốn làm quân cờ của bổn vương ngươi còn chưa đủ tư cách, quân cờ xấu như vậy, bổn vương không chịu nổi.”
Tiêu Cửu Uyên nói xong xoay người đi ra ngoài, sau lưng Bạch Diệu và Hắc Diệu vội vàng đuổi theo, Hắc Diệu trước khi đi còn không quên dữ tợn trừng Vân Thiên Vũ một cái, nữ nhân này lại si mê ảo tưởng phí công, xấu như vậy còn muốn làm vương phi của vương gia nhà mình.
Vương gia nói đúng, coi như làm con cờ, cũng muốn chọn một con cờ tài mạo song toàn, mà không phải là một con cờ xấu như vậy, bởi vì người ngoài căn bản không biết chuyện con cờ.
Nếu như vương gia thật sự chọn nàng làm, người khác sẽ nói vương gia thế nào a.
Tiêu Dạ Thần nghe lời của Tiêu Cửu Uyên, mới hiểu được, thì ra là Vân Thiên Vũ tự nguyện làm quân cờ cho Tiêu Cửu Uyên, là vì bảo vệ chính nàng, suy nghĩ một chút trạng huống trước mắt của nàng, quả thật cần một cái thân phận, thân phận của Ly thân vương phi vô cùng tốt.
Tiêu Dạ Thần nhìn Vân Thiên Vũ một cái, đứng dậy đuổi theo cước bộ Tiêu Cửu Uyên, bất quá hắn chưa quên trợ giúp Vân Thiên Vũ nói tốt.
”Cửu hoàng thúc, ta xem Vân tiểu thư quá đáng thương, nếu không người liền đem thân phận Ly thân vương phi cho nàng mượn dùng một chút đi.”
Tiêu Cửu Uyên nham hiểm khinh người nhìn Tiêu Dạ Thần, Tiêu Dạ Thần không dám nói tiếp nữa, trong lòng than thở, Vân tiểu thư không phải là ta không giúp ngươi, nhưng là ta tận lực, cửu hoàng thúc ta luôn luôn như thế, không có biện pháp.
Chẳng qua là Tiêu Cửu Uyên vẫn không có tra được chủ mưu sau lưng, bởi vì bốn vị hôn thê kia, hắn căn bản không để ý, cho nên đồng ý hoàng huynh cưới, chính là vì trấn an mẫu hậu, đỡ phải nghe mẫu hậu khóc lóc kể lể trước mặt hắn.
Thời điểm người đầu tiên và người thứ hai chết, hắn chỉ cho là ngoài ý muốn, căn bản là không có để ý.
Khi người thứ ba và người thứ tư chết, người khác ở biên quan cùng binh tướng Bắc Địch đánh giặc đây, căn bản không biết tình huống thế nào.
Đợi đến hắn hồi kinh lúc muốn tra chuyện này, tất cả dấu vết cũng bị người xóa đi, hắn căn bản không tra được.
Lúc này bên ngoài đã có lời đồn đãi Tiêu Cửu Uyên hắn mệnh khắc thê, chính là thiên sát cô tinh.
Tiêu Cửu Uyên không nghĩ tới vậy mà có người dám can đảm mưu tính đến trên đầu của hắn, nếu để cho hắn điều tra được, hắn chắc chắn sẽ cắt người nọ thành tám khúc, để cho người trong thiên hạ xem một chút, người có can đảm sau lưng hại Tiêu Cửu Uyên hắn, cuối cùng sẽ được dạng kết quả gì.
Tiêu Cửu Uyên đang suy nghĩ, bên tai lại vang lên âm thanh Vân Thiên Vũ suy yếu vô lực.
”Trước mắt Ly thân vương gia cần nhất là một vị hôn thê, một con cờ, ta nghĩ người sau lưng kia nhất định sẽ động thủ lần nữa, bởi vì nếu là hắn không động thủ, thì ta sống thật tốt, như vậy cục diện trước mắt liền phá vỡ, người ta nhất định sẽ nói vương gia căn bản không phải cái gì thiên sát cô tinh, đều là những nữ nhân kia mệnh số không tốt.”
”Ta nguyện ý làm con cờ đó, giúp vương gia dẫn dụ ra người chỉ điểm sau màn này.”
Lời của Vân Thiên Vũ vừa dứt, Tiêu Cửu Uyên và Tiêu Dạ Thần hai người nhìn chằm chằm nàng.
Vẻ mặt Tiêu Cửu Uyên không thay đổi, chỉ là trong con ngươi có sóng ngầm di động, khóe môi vẽ ra nụ cười chế giễu lạnh lẽo.
Còn Tiêu Dạ Thần là mặt kinh ngạc nhìn Vân Thiên Vũ, cõi đời này thế nào có người cam nguyện làm con cờ, còn là cái loại cờ bị người ám toán.
Tiêu Dạ Thần cũng không biết nói gì, âm thanh Tiêu Cửu Uyên lạnh lẻo đúng lúc vang lên.
”Ngươi xác định là vì bổn vương làm quân cờ, mà không phải lợi dụng danh tiếng vương phi của bổn vương bảo toàn chính ngươi. Quân cờ của bổn vương có thể tùy ý chọn một, nhưng ngươi lại chỉ có một cơ hội sống.
Lúc Tiêu Cửu Uyên nhìn Vân Thiên Vũ, trong ánh mắt nhiều hơn hai suy nghĩ sâu xa, nữ nhân này cũng không giống nữ nhân hoa si tầm thường, còn có hai phân đầu óc.
Đáng tiếc Tiêu Cửu Uyên hắn tuyệt sẽ không để cho người tùy ý lợi dụng, muốn lợi dụng hắn tự nguyện làm con cờ nàng cũng không đủ tư cách.
Tiêu Cửu Uyên nói xong đã không tính toán lưu lại thêm nữa, mặc dù nữ nhân này so nữ nhân khác thông minh hơn một chút, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đây, nàng thông minh với hắn có quan hệ gì đâu, nàng sống hay chết cùng hắn có quan hệ gì đâu.
Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng nói: “Xem ngươi có chút hơi thông minh, lần này bổn vương tạm tha cho ngươi một mạng, bất quá muốn làm quân cờ của bổn vương ngươi còn chưa đủ tư cách, quân cờ xấu như vậy, bổn vương không chịu nổi.”
Tiêu Cửu Uyên nói xong xoay người đi ra ngoài, sau lưng Bạch Diệu và Hắc Diệu vội vàng đuổi theo, Hắc Diệu trước khi đi còn không quên dữ tợn trừng Vân Thiên Vũ một cái, nữ nhân này lại si mê ảo tưởng phí công, xấu như vậy còn muốn làm vương phi của vương gia nhà mình.
Vương gia nói đúng, coi như làm con cờ, cũng muốn chọn một con cờ tài mạo song toàn, mà không phải là một con cờ xấu như vậy, bởi vì người ngoài căn bản không biết chuyện con cờ.
Nếu như vương gia thật sự chọn nàng làm, người khác sẽ nói vương gia thế nào a.
Tiêu Dạ Thần nghe lời của Tiêu Cửu Uyên, mới hiểu được, thì ra là Vân Thiên Vũ tự nguyện làm quân cờ cho Tiêu Cửu Uyên, là vì bảo vệ chính nàng, suy nghĩ một chút trạng huống trước mắt của nàng, quả thật cần một cái thân phận, thân phận của Ly thân vương phi vô cùng tốt.
Tiêu Dạ Thần nhìn Vân Thiên Vũ một cái, đứng dậy đuổi theo cước bộ Tiêu Cửu Uyên, bất quá hắn chưa quên trợ giúp Vân Thiên Vũ nói tốt.
”Cửu hoàng thúc, ta xem Vân tiểu thư quá đáng thương, nếu không người liền đem thân phận Ly thân vương phi cho nàng mượn dùng một chút đi.”
Tiêu Cửu Uyên nham hiểm khinh người nhìn Tiêu Dạ Thần, Tiêu Dạ Thần không dám nói tiếp nữa, trong lòng than thở, Vân tiểu thư không phải là ta không giúp ngươi, nhưng là ta tận lực, cửu hoàng thúc ta luôn luôn như thế, không có biện pháp.
Danh sách chương