Editor: Huynhnhu142
Lúc này bởi vì hai người cách rất gần, nàng phát hiện người đàn ông này có dung mạo tuyệt mỹ thế gian hiếm thấy, mắt phượng mày ngài, mắt sáng như bảo thạch, lóe ra ánh sáng lộng lẫy quyến rũ hồn người, mà nếu nhìn kỹ, lại cảm thấy đó là một hồ nước sâu không lường được.
Da thịt của hắn không trắng giống người thường, ngược lại là một màu lúa mạch khỏe mạnh, nhẫn bòng mượt mà, tựa như tích thủy.
Trên người một bộ cẩm y đen huyền thêu bằng chỉ vàng, áo choàng bên ngoài cẩm y màu đen thêu cũng dùng chỉ vàng thêu bàn long, rõ ràng là cùng bóng đêm hòa làm một thể, nhưng lại chói mắt đến người hoàn toàn không cách nào rời khỏi.
Hắn tựa hồ chính là vương giả bẩm sinh, chỉ là đứng đó, hơi thở cũng làm cho người ta bị thấy đè nén.
Tiêu Cửu Uyên quả nhiên không phải là người thường.
Vân Thiên Vũ đang suy nghĩ, nam nhân phía trên đã có chút không nhịn được, thanh âm từ tính lãnh mị vang lên.
”Đầu lưỡi rớt, không phản đối?”
Vân Thiên Vũ cả kinh, thật nhanh ngẩng đầu nhìn lại, rõ ràng thấy được trong mắt Tiêu Cửu Uyên là ghét bỏ cùng khinh thường, ánh mắt kia giống như nhìn con kiến rồi nhìn nàng.
Nói thật ra, cảm giác này làm cho Vân Thiên Vũ khó chịu tới cực điểm, nếu là kiếp trước, nàng tất nhiên sẽ chỉ vào lỗ mũi cùng hắn đối nghịch.
Nhưng trước mắt tình cảnh của nàng hết sức không tốt, nàng mới có ý chí mạnh mẽ, không cam tâm nữa, cũng chỉ có thể nuốt xuống khẩu khí này.
Bất quá một ngày nào đó, nàng sẽ sự thực nói cho Tiêu Cửu Uyên biết, trong mắt nàng hắn không bằng con kiến hôi.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ, thở hổn hển một hơi nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: “Ly thân vương gia, mặc dù thân phận ngươi quý trọng, người người kính trọng ngươi yêu ngươi, nhưng là bởi vì trước hoàng thượng liên tiếp ban cho ngươi bốn vị hôn thê, những tiểu thư kia cuối cùng đều chết hết. Cho nên tất cả mọi người nói ngươi là thiên sát cô tinh, làm cho cuối cùng cũng không người nào dám gả cho ngươi.”
Vân Thiên Vũ nói đến đây ngừng một chút, dùng sức thở dốc đứng lên, lúc trước tức giận đánh Vân Thiên Nguyệt cùng hai nha hoàn của nàng ta, cơ hồ nàng đã dùng hết khí lực, nàng một hơi không nói được nhiều lời như vậy.
Bất quá lời của nàng, khiến cho con ngươi của Tiêu Cửu Uyên sát khí càng thêm mãnh liệt, kèm theo sát khí còn có lệ khí.
Tiêu Dạ Thần nhìn Tiêu Cửu Uyên, thật sợ hắn giận dữ giết chết Vân Thiên Vũ.
Hắn lại muốn đi bụm miệng Vân Thiên Vũ, nhưng là quay đầu nhìn thấy sắc mặt Vân Thiên Vũ trắng bệch, nhìn nàng dùng sức thở hào hển, giống như đang cùng sinh mạng đánh liều.
Hắn đã cảm thấy nữ nhân này thật quá không dễ dàng, nàng yếu ớt như vậy, hắn cũng hoài nghi, nàng có thể hay không đã chết qua.
Trong lòng Tiêu Dạ Thần thương hại càng nhiều hơn hai phần, hắn quay đầu nhìn về Tiêu Cửu Uyên nói.
”Cửu hoàng thúc, ngươi đừng vội, để cho nàng nói xong, để cho nàng nói xong.”
Vân Thiên Vũ hơi thở hơi vững vàng một chút, lại ngẩng đầu nhìn về Tiêu Cửu Uyên nói: “Mặc dù thế nhân đều nói Ly thân vương gia là thiên sát cô tinh, nhưng ta không tin.”
Lời của Vân Thiên Vũ khiến cho hai người Tiêu Cửu Uyên và Tiêu Dạ Thần nhíu mày, cùng nhau nhìn chằm chằm nàng.
Bọn họ cũng là có chút ngoài ý muốn, Vân Thiên Vũ vậy mà không tin Tiêu Cửu Uyên là thiên sát cô tinh, phải biết hiện tại mọi người cho là Tiêu Cửu Uyên khắc thê, cả đời không thể cưới thê tử, cưới người nào người đó chết.
Nhưng bây giờ lại xuất hiện một ngoài ý muốn như vậy.
Tiêu Cửu Uyên và Tiêu Dạ Thần nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ, Vân Thiên Vũ lại nói: “Trên đời này tại sao có thể có cái gì thiên sát cô tinh đây, bốn vị hôn thê chết của ngươi, nhất định là bị người giết chết, mục đích của người kia thực sự chính là hủy đi danh dự của Ly thân vương gia.”
Tiêu Cửu Uyên bởi vì lời nói của Vân Thiên Vũ, con ngươi đen nhánh sâu không lường được, dâng lên sát khí máu tanh, môi của hắn sừng từ từ câu ra nụ cười lạnh.
Hắn ngược lại không nghĩ tới, nữ nhân xấu xí này thế nhưng có thể nhìn ra điểm này, đúng vậy, hắn cũng hoài nghi bốn nữ nhân bị hoàng huynh chỉ phúc di hôn cho hắn là bị người giết chết, chủ mưu sau lưng chuyện này mục đích thực sự chính là hủy đi thanh danh của Tiêu Cửu Uyên hắn.
Lúc này bởi vì hai người cách rất gần, nàng phát hiện người đàn ông này có dung mạo tuyệt mỹ thế gian hiếm thấy, mắt phượng mày ngài, mắt sáng như bảo thạch, lóe ra ánh sáng lộng lẫy quyến rũ hồn người, mà nếu nhìn kỹ, lại cảm thấy đó là một hồ nước sâu không lường được.
Da thịt của hắn không trắng giống người thường, ngược lại là một màu lúa mạch khỏe mạnh, nhẫn bòng mượt mà, tựa như tích thủy.
Trên người một bộ cẩm y đen huyền thêu bằng chỉ vàng, áo choàng bên ngoài cẩm y màu đen thêu cũng dùng chỉ vàng thêu bàn long, rõ ràng là cùng bóng đêm hòa làm một thể, nhưng lại chói mắt đến người hoàn toàn không cách nào rời khỏi.
Hắn tựa hồ chính là vương giả bẩm sinh, chỉ là đứng đó, hơi thở cũng làm cho người ta bị thấy đè nén.
Tiêu Cửu Uyên quả nhiên không phải là người thường.
Vân Thiên Vũ đang suy nghĩ, nam nhân phía trên đã có chút không nhịn được, thanh âm từ tính lãnh mị vang lên.
”Đầu lưỡi rớt, không phản đối?”
Vân Thiên Vũ cả kinh, thật nhanh ngẩng đầu nhìn lại, rõ ràng thấy được trong mắt Tiêu Cửu Uyên là ghét bỏ cùng khinh thường, ánh mắt kia giống như nhìn con kiến rồi nhìn nàng.
Nói thật ra, cảm giác này làm cho Vân Thiên Vũ khó chịu tới cực điểm, nếu là kiếp trước, nàng tất nhiên sẽ chỉ vào lỗ mũi cùng hắn đối nghịch.
Nhưng trước mắt tình cảnh của nàng hết sức không tốt, nàng mới có ý chí mạnh mẽ, không cam tâm nữa, cũng chỉ có thể nuốt xuống khẩu khí này.
Bất quá một ngày nào đó, nàng sẽ sự thực nói cho Tiêu Cửu Uyên biết, trong mắt nàng hắn không bằng con kiến hôi.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ, thở hổn hển một hơi nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: “Ly thân vương gia, mặc dù thân phận ngươi quý trọng, người người kính trọng ngươi yêu ngươi, nhưng là bởi vì trước hoàng thượng liên tiếp ban cho ngươi bốn vị hôn thê, những tiểu thư kia cuối cùng đều chết hết. Cho nên tất cả mọi người nói ngươi là thiên sát cô tinh, làm cho cuối cùng cũng không người nào dám gả cho ngươi.”
Vân Thiên Vũ nói đến đây ngừng một chút, dùng sức thở dốc đứng lên, lúc trước tức giận đánh Vân Thiên Nguyệt cùng hai nha hoàn của nàng ta, cơ hồ nàng đã dùng hết khí lực, nàng một hơi không nói được nhiều lời như vậy.
Bất quá lời của nàng, khiến cho con ngươi của Tiêu Cửu Uyên sát khí càng thêm mãnh liệt, kèm theo sát khí còn có lệ khí.
Tiêu Dạ Thần nhìn Tiêu Cửu Uyên, thật sợ hắn giận dữ giết chết Vân Thiên Vũ.
Hắn lại muốn đi bụm miệng Vân Thiên Vũ, nhưng là quay đầu nhìn thấy sắc mặt Vân Thiên Vũ trắng bệch, nhìn nàng dùng sức thở hào hển, giống như đang cùng sinh mạng đánh liều.
Hắn đã cảm thấy nữ nhân này thật quá không dễ dàng, nàng yếu ớt như vậy, hắn cũng hoài nghi, nàng có thể hay không đã chết qua.
Trong lòng Tiêu Dạ Thần thương hại càng nhiều hơn hai phần, hắn quay đầu nhìn về Tiêu Cửu Uyên nói.
”Cửu hoàng thúc, ngươi đừng vội, để cho nàng nói xong, để cho nàng nói xong.”
Vân Thiên Vũ hơi thở hơi vững vàng một chút, lại ngẩng đầu nhìn về Tiêu Cửu Uyên nói: “Mặc dù thế nhân đều nói Ly thân vương gia là thiên sát cô tinh, nhưng ta không tin.”
Lời của Vân Thiên Vũ khiến cho hai người Tiêu Cửu Uyên và Tiêu Dạ Thần nhíu mày, cùng nhau nhìn chằm chằm nàng.
Bọn họ cũng là có chút ngoài ý muốn, Vân Thiên Vũ vậy mà không tin Tiêu Cửu Uyên là thiên sát cô tinh, phải biết hiện tại mọi người cho là Tiêu Cửu Uyên khắc thê, cả đời không thể cưới thê tử, cưới người nào người đó chết.
Nhưng bây giờ lại xuất hiện một ngoài ý muốn như vậy.
Tiêu Cửu Uyên và Tiêu Dạ Thần nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ, Vân Thiên Vũ lại nói: “Trên đời này tại sao có thể có cái gì thiên sát cô tinh đây, bốn vị hôn thê chết của ngươi, nhất định là bị người giết chết, mục đích của người kia thực sự chính là hủy đi danh dự của Ly thân vương gia.”
Tiêu Cửu Uyên bởi vì lời nói của Vân Thiên Vũ, con ngươi đen nhánh sâu không lường được, dâng lên sát khí máu tanh, môi của hắn sừng từ từ câu ra nụ cười lạnh.
Hắn ngược lại không nghĩ tới, nữ nhân xấu xí này thế nhưng có thể nhìn ra điểm này, đúng vậy, hắn cũng hoài nghi bốn nữ nhân bị hoàng huynh chỉ phúc di hôn cho hắn là bị người giết chết, chủ mưu sau lưng chuyện này mục đích thực sự chính là hủy đi thanh danh của Tiêu Cửu Uyên hắn.
Danh sách chương