Editor: Huynhnhu142
Hắc Diệu nghe được chủ tử lên tiếng, có chút kinh ngạc, bất quá ngược lại buông tay ra.
Vân Thiên Vũ thân thể mềm nhũn, trực tiếp té xuống đất, một chút khí lực cũng không có.
Tiêu Dạ Thần nhìn bộ dáng của nàng, không khỏi lo lắng, đi tới ngồi xổm người xuống quan tâm hỏi: “Ngươi không sao chớ, có muốn hay không thay ngươi gọi đại phu.”
Đối với khuôn mặt bị phá hủy của một cô nương, Tiêu Dạ Thần có chút đồng tình.
Vân Thiên Vũ lắc đầu, chậm rãi quay đầu nhìn về trước cửa, thấy Tiêu Cửu Uyên không nhanh không chậm từ bước đi tới, tư thái thong thả, tự nhiên tao nhã, rõ ràng là động tác đơn giản, lại khí phách mị hoặc đến đáng chết, giống như một loại ưu nhã của vương giả.
Hắn đứng trên cao nhìn xuống đỉnh đầu Vân Thiên Vũ, lãnh khốc không mang theo tình cảm mở miệng: “Nói.”
Vân Thiên Vũ biết ý tứ trong lời nói của Tiêu Cửu Uyên, hắn là để cho nàng nói gọi hắn là có chuyện gì.
Đay là cơ hội của mình, nếu như mình có thể thuyết phục Tiêu Cửu Uyên không lùi cưới, như vậy nàng liền không có việc gì.
Nàng có thể dựa vào danh tiếng Ly thân vương phi một khoảng thời gian, cường đại lên, đến lúc đó coi như nàng cùng Tiêu Cửu Uyên giải trừ hôn ước, nàng cũng sẽ không sợ bất luận kẻ nào.
Cho nên mắt trước mặt thuyết phục Tiêu Cửu Uyên mới phải chánh sự, Vân Thiên Vũ cố gắng hít sâu, nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: “Ly thân vương gia, mặc dù ngươi là thân vương địa vị cao quý, quyền cao chức trọng, thân phận tôn quý, dân chúng của cả Đông Ly quốc đều xem ngươi như anh hùng, nhưng trên người ngươi có một nhược điểm trí mạng, tất cả mọi người đều lén lút nói về chuyện đó của ngươi.”
Vân Thiên Vũ lời còn chưa nói hết, bên cạnh một người thật nhanh đưa tay bụm miệng nàng lại, vội vàng mở miệng:“Ngươi nha đầu này không muốn sống nữa, câm miệng, mau câm miệng.”
Tiêu Dạ Thần nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ, chỉ sợ một khắc sau cửu hoàng thúc của mình khiến cho nha đầu này máu tươi tại chỗ.
Cả Đông Ly quốc ai dám ở trước mặt cửu hoàng thúc nói hắn khắc thê a, nàng chế giễu, thế nhưng lại nói trực tiếp ở trước mặt cửu hoàng thúc.
Miệng Vân Thiên Vũ bị che, căn bản không có biện pháp nói chuyện, nàng vốn là suy yếu vô lực, hiện tại bị Tiêu Dạ Thần dùng sức che miệng lại, không những nói không nên lời, ngay cả thở cũng đều không thuận.
Vân Thiên Vũ giãy dụa muốn động thủ đẩy tay Tiêu Dạ Thần ra, đáng tiếc đánh tới đánh lui, một chút khí lực cũng không có, cuối cùng chỉ đành phải dùng sức thở hào hển nhìn chằm chằm Tiêu Dạ Thần, người nầy là muốn bụm chết nàng sao? Tiêu Dạ Thần căn bản không biết mình rất nhanh sẽ bụm chết Vân Thiên Vũ, hắn trách qua Vân Thiên Vũ sau, ngẩng đầu nhìn về Tiêu Cửu Uyên, thật nhanh nói: “Cửu hoàng thúc, ngươi đừng nghi ngờ, nàng lời muốn nói, nhất định không phải chúng ta muốn như vậy, nhất định không phải là.”
Tiêu Cửu Uyên quanh thân bao phủ hơi thở lạnh lẽo, con ngươi nhuộm đầy sát khí.
Giờ khắc này hắn là động sát tâm, bất quá thấy nữ tử này can đảm dám ở trước mặt hắn tự tìm đường chết, hắn cho rằng mặc dù chết cũng nên để cho này nữ nhân nói xong lời muốn nói.
Tiêu Cửu Uyên nhìn về Tiêu Dạ Thần lấy tay che miệng Vân Thiên Vũ, nữ nhân này sắp bị ngạt chết đi, nếu như hắn không mở miệng, nàng có phải hay không sẽ bị Tiêu Dạ Thần bụm miệng đến chết.
”Tiêu Dạ Thần, ngươi tính toán bụm miệng hại chết nàng sao?”
Lời của Tiêu Cửu Uyên khiến cho Tiêu Dạ Thần sửng sốt một chút, hắn thật nhanh cúi đầu nhìn lại, thấy Vân Thiên Vũ một bộ dáng không thở nổi, mà nàng giờ phút này đang gắt gao nhìn chằm chằm hắn, tựa hồ cho dù chết cũng phải nhớ kỹ bộ dáng của hắn.
Tiêu Dạ Thần lập tức buông lỏng tay ra, lúng túng nói: “Ta không phải là bịt chết ngươi, ta chỉ là không muốn để cho lời nói của ngươi chọc giận cửu hoàng thúc ta.”
Vân Thiên Vũ dùng sức thở, không để ý tới Tiêu Dạ Thần nữa, dưới mắt nàng chuyện quan trọng nhất nói là thuyết phục Tiêu Cửu Uyên không hủy hôn sự với nàng, chỉ cần Tiêu Cửu Uyên không hủy hôn, nàng liền không có việc gì, nàng liền có thời gian mạnh mẽ lên.
Vân Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn nam nhân đứng phía trên đỉnh đầu của nàng.
P/s: ta sẽ cố gắng bù đắp cho các nàng nha
Hắc Diệu nghe được chủ tử lên tiếng, có chút kinh ngạc, bất quá ngược lại buông tay ra.
Vân Thiên Vũ thân thể mềm nhũn, trực tiếp té xuống đất, một chút khí lực cũng không có.
Tiêu Dạ Thần nhìn bộ dáng của nàng, không khỏi lo lắng, đi tới ngồi xổm người xuống quan tâm hỏi: “Ngươi không sao chớ, có muốn hay không thay ngươi gọi đại phu.”
Đối với khuôn mặt bị phá hủy của một cô nương, Tiêu Dạ Thần có chút đồng tình.
Vân Thiên Vũ lắc đầu, chậm rãi quay đầu nhìn về trước cửa, thấy Tiêu Cửu Uyên không nhanh không chậm từ bước đi tới, tư thái thong thả, tự nhiên tao nhã, rõ ràng là động tác đơn giản, lại khí phách mị hoặc đến đáng chết, giống như một loại ưu nhã của vương giả.
Hắn đứng trên cao nhìn xuống đỉnh đầu Vân Thiên Vũ, lãnh khốc không mang theo tình cảm mở miệng: “Nói.”
Vân Thiên Vũ biết ý tứ trong lời nói của Tiêu Cửu Uyên, hắn là để cho nàng nói gọi hắn là có chuyện gì.
Đay là cơ hội của mình, nếu như mình có thể thuyết phục Tiêu Cửu Uyên không lùi cưới, như vậy nàng liền không có việc gì.
Nàng có thể dựa vào danh tiếng Ly thân vương phi một khoảng thời gian, cường đại lên, đến lúc đó coi như nàng cùng Tiêu Cửu Uyên giải trừ hôn ước, nàng cũng sẽ không sợ bất luận kẻ nào.
Cho nên mắt trước mặt thuyết phục Tiêu Cửu Uyên mới phải chánh sự, Vân Thiên Vũ cố gắng hít sâu, nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: “Ly thân vương gia, mặc dù ngươi là thân vương địa vị cao quý, quyền cao chức trọng, thân phận tôn quý, dân chúng của cả Đông Ly quốc đều xem ngươi như anh hùng, nhưng trên người ngươi có một nhược điểm trí mạng, tất cả mọi người đều lén lút nói về chuyện đó của ngươi.”
Vân Thiên Vũ lời còn chưa nói hết, bên cạnh một người thật nhanh đưa tay bụm miệng nàng lại, vội vàng mở miệng:“Ngươi nha đầu này không muốn sống nữa, câm miệng, mau câm miệng.”
Tiêu Dạ Thần nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ, chỉ sợ một khắc sau cửu hoàng thúc của mình khiến cho nha đầu này máu tươi tại chỗ.
Cả Đông Ly quốc ai dám ở trước mặt cửu hoàng thúc nói hắn khắc thê a, nàng chế giễu, thế nhưng lại nói trực tiếp ở trước mặt cửu hoàng thúc.
Miệng Vân Thiên Vũ bị che, căn bản không có biện pháp nói chuyện, nàng vốn là suy yếu vô lực, hiện tại bị Tiêu Dạ Thần dùng sức che miệng lại, không những nói không nên lời, ngay cả thở cũng đều không thuận.
Vân Thiên Vũ giãy dụa muốn động thủ đẩy tay Tiêu Dạ Thần ra, đáng tiếc đánh tới đánh lui, một chút khí lực cũng không có, cuối cùng chỉ đành phải dùng sức thở hào hển nhìn chằm chằm Tiêu Dạ Thần, người nầy là muốn bụm chết nàng sao? Tiêu Dạ Thần căn bản không biết mình rất nhanh sẽ bụm chết Vân Thiên Vũ, hắn trách qua Vân Thiên Vũ sau, ngẩng đầu nhìn về Tiêu Cửu Uyên, thật nhanh nói: “Cửu hoàng thúc, ngươi đừng nghi ngờ, nàng lời muốn nói, nhất định không phải chúng ta muốn như vậy, nhất định không phải là.”
Tiêu Cửu Uyên quanh thân bao phủ hơi thở lạnh lẽo, con ngươi nhuộm đầy sát khí.
Giờ khắc này hắn là động sát tâm, bất quá thấy nữ tử này can đảm dám ở trước mặt hắn tự tìm đường chết, hắn cho rằng mặc dù chết cũng nên để cho này nữ nhân nói xong lời muốn nói.
Tiêu Cửu Uyên nhìn về Tiêu Dạ Thần lấy tay che miệng Vân Thiên Vũ, nữ nhân này sắp bị ngạt chết đi, nếu như hắn không mở miệng, nàng có phải hay không sẽ bị Tiêu Dạ Thần bụm miệng đến chết.
”Tiêu Dạ Thần, ngươi tính toán bụm miệng hại chết nàng sao?”
Lời của Tiêu Cửu Uyên khiến cho Tiêu Dạ Thần sửng sốt một chút, hắn thật nhanh cúi đầu nhìn lại, thấy Vân Thiên Vũ một bộ dáng không thở nổi, mà nàng giờ phút này đang gắt gao nhìn chằm chằm hắn, tựa hồ cho dù chết cũng phải nhớ kỹ bộ dáng của hắn.
Tiêu Dạ Thần lập tức buông lỏng tay ra, lúng túng nói: “Ta không phải là bịt chết ngươi, ta chỉ là không muốn để cho lời nói của ngươi chọc giận cửu hoàng thúc ta.”
Vân Thiên Vũ dùng sức thở, không để ý tới Tiêu Dạ Thần nữa, dưới mắt nàng chuyện quan trọng nhất nói là thuyết phục Tiêu Cửu Uyên không hủy hôn sự với nàng, chỉ cần Tiêu Cửu Uyên không hủy hôn, nàng liền không có việc gì, nàng liền có thời gian mạnh mẽ lên.
Vân Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn nam nhân đứng phía trên đỉnh đầu của nàng.
P/s: ta sẽ cố gắng bù đắp cho các nàng nha
Danh sách chương