Người theo đuổi Tống Minh Uyên trải rộng khắp học viện Hoàng Gia, trong đó hệ cơ giáp năm hai là ít nhất, mà Bạch Thời thì khác, fan của cậu phân tán khắp các hệ, nhưng đến hệ cơ giáp lại tập trung cao độ.

Bởi vì đây là những người yêu thích cơ giáp, lúc Bạch Thời thi đấu Liên Minh, họ vẫn là học sinh cấp ba, có thể nói là Bạch Thời đồng hành cùng họ chấm dứt những năm tháng cấp ba ấy, ấn tượng khắc sâu vào trí nhớ, đã vậy về sau họ đều xem lại những trận đấu kia, cũng biết dù mình có thi đậu vào học viện Hoàng Gia, kỹ thuật cũng không sánh bằng Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa còn nhỏ tuổi hơn họ, phải nói là bội phục sát đất.

Vì vậy trong quá trình Tống Minh Uyên kéo Bạch Thời về lớp, ánh mắt xung quanh đều tập trung vào Bạch Thời, mọi người cực kỳ muốn tiếp xúc gần gũi với thần tượng, nhưng uy danh của Tống Minh Uyên ở hệ cơ giáp rất cao, khí thế bình thường cũng quá mạnh, không ai dám lại gần, chỉ có thể đứng nhìn tẻ ngắt.

Khu dành riêng cho sinh viên ngay gần khu nghỉ ngơi, đương nhiên người theo đuổi Tống Minh Uyên cũng nhìn thấy Bạch Thời đi ngang qua, mặc dù không cam lòng, nhưng khả năng và tướng mạo của họ đều không đấu lại được người ta, chỉ cần vào diễn đàn nói bậy một câu sẽ bị fan ai kia mắng lại mười câu, đành phải tạm thời rút lui.

Hôm nay Lam đã đánh trong trận đấu của mình, thuận lợi lên cấp không chút bất ngờ, hắn biết Bạch Thời sắp tới, nên vẫn chưa về, giờ phút này đang mỉm cười nhìn đôi phu phu thời gian gần đây thường xuyên làm mù mắt người ta, lại nhìn gương mặt tinh xảo của Bạch Thời, liền đoán gene đã được giải phóng, vẫy tay: “Em trai, tới đây.”

Joshua và Trì Tả đang ngồi bên cạnh Lam, cũng giống như Lam, hai năm trước họ đã biết gene của Bạch Thời bị phong tỏa, lúc này thấy hình dạng cậu thay đổi, lập tức hiểu rõ nguyên nhân.

Bạch Thời gật đầu với họ, coi như chào hỏi, đi tới chỗ đại ca trong ánh mắt soi mói của cả lớp, cố gắng không để ý tới xung quanh, dự định đợi đại ca đánh xong sẽ đi ngay. Bạch Thời nhìn Trì Tả: “Cậu có trận đấu không?”

Trước mắt học viện đang tiến hành vòng đọ sức của năm hai, bởi vì năm nhất bắt đầu sớm, đến hôm nay chỉ còn lại 32 người, vòng tiếp theo sẽ là trận đấu chọn ra 16 người mạnh nhất. Thân là sinh viên giỏi ban một năm nhất, đương nhiên Trì Tả cũng có mặt trong số 32 người kia. Trì Tả cười đáp: “Không có, ngày mai bọn tớ mới đấu.”

Bạch Thời ồ một tiếng.

Trận đấu trên sân vừa chấm dứt, xe cơ khí chậm rãi lái vào thu dọn mảnh vỡ, nhóm tuyển thủ mới lập tức lên đài, bắt đầu điều chỉnh lần cuối, đồng thời trên màn hình lớn xuất hiện số báo danh của nhóm tiếp theo, ý bảo các tuyển thủ hãy chuẩn bị. Bạch Thời liếc nhìn, phát hiện bên trong có đại ca, không khỏi nhìn về phía Tống Minh Uyên.

Đương nhiên Tống Minh Uyên cũng nhìn thấy, hôn trán Bạch Thời một cái, nói câu anh sẽ quay lại ngay, đứng dậy đi ra ngoài.

Trì Tả đã sớm biết đến chuyện của họ, mặc dù hơi chấn động, nhưng không ghét, bởi vì dù Bạch Thời có làm bất cứ việc gì hay biến thành bất cứ dạng gì thì vẫn là em trai mình, điều này mãi mãi không thay đổi. Trải qua hai năm, đối với việc này, Trì Tả càng bình tĩnh hơn, bây giờ thấy Tống Minh Uyên rời đi thì kiên nhẫn ngồi chơi với Bạch Thời, sau đó nghiêm túc quan sát một lát, phát hiện càng nhìn càng thấy đẹp, hơn nữa sau khi em trai khôi phục gene nhất định sẽ lợi hại lắm.

Trì Tả vừa mừng vừa kiêu ngạo, mỉm cười xoa đầu em trai mình, sau đó lại cảm thấy chưa bõ, vừa cười vừa xoa xoa.

Bạch Thời: “…”

Nhà ngươi đang coi ông như linh vật đó hả? Bạch Thời câm nín nhìn Trì Tả, mặt liệt ngồi xuống, thôi thì chiều theo vậy.

Đám fan cách đó không xa thấy ai kia bị Tiểu Bạch Đản xoa đầu liên tục mà không hề phản kháng, cảm thấy bạn nhỏ này thật ngoan, sau đó lại nhớ cái vụ manh tương phản trên mạng, đồng loạt đưa tay ôm trái im nhỏ, cực kỳ cực kỳ muốn sờ một cái, chỉ là dù Tống Minh Uyên đã đi rồi, nhưng bên cạnh còn có Joshua, cậu trẻ này mà phát tán tà khí một cái thì ai cũng phải chần chừ.

Xưa nay Joshua chỉ chịu phản ứng với người mình có hứng thú, mà Bạch Thời lại nằm trong phạm vi này, trên thực tế lúc cậu đánh cho Velar nằm bẹp dí trong ánh nhìn của bao người, thì Joshua càng nhìn Bạch Thời càng thấy thuận mắt hơn, lúc này phát giác đám người xung quanh rục rịch, y lia mắt liếc họ.

Mọi người bị liếc một cái, lập tức thu ánh mắt lại, cố gắng giả vờ như mình đang nghiêm túc xem thi đấu lắm, tiện thể còn do dự liệu có nên tới xin chụp ảnh chung, rồi sờ sờ tay nhỏ các kiểu không? Bạch Thời hoàn toàn không biết xung quanh đang dậy sóng, bây giờ cậu đang vui vẻ nói chuyện phiếm với đám Trì Tả, vừa nhìn về phía trung tâm, chờ đợi đại ca xuất hiện, mà lúc này chợt nghe thấy máy truyền tin vang lên một âm thanh ngắn ngủi, Bạch Thời cúi đầu nhìn, lập tức giật mình.

Tin nhắn rất đơn giản, nói là muốn gặp mặt một chút, chỉ có điều người gửi tin lại là bạn cũ của Trì Hải Thiên, Ân Kiệt.

Lúc trước ở trên sao Mê Điệt, người này có cùng họ tham dự đấu trường đen một thời gian ngắn, sau đó phải đi làm ăn, về sau lão đầu bỏ đi, cậu từng có ý định liên lạc với Ân Kiệt, hỏi xem hắn có biết lão đầu đi đâu không, ai ngờ lại nhận được câu trả lời không rõ lắm, đành phải thôi, tới hôm nay, họ đã không gặp nhau gần ba bốn năm rồi.

Bạch Thời ngơ ngác một giây, trực giác thấy việc này có liên quan tới lão đầu, liền vội vàng hỏi bây giờ hắn đang ở đâu.

Ân Kiệt trả lời rất nhanh, nói mình đang ở ngay trong học viện Hoàng Gia, sau đó hỏi cậu có thể tìm Trì Tả không.

Bạch Thời quyết định rất nhanh, nói mình muốn đi vệ sinh, nhưng lại không biết đường nên nhờ Trì Tả dẫn đi. Đương nhiên Trì Tả sẽ không từ chối, lập tức dẫn Bạch Thời đi, sau đó lúc đi ngang một chỗ rẽ lại bị kéo xuống dưới, nhanh nhanh chóng chóng xuống tầng một.

Trì Tả không hiểu gì hết, nhưng nghe em trai nói bây giờ đừng hỏi, đành nuốt thắc mắc vào trong bụng, mang theo cả một đầu đầy dấu chấm hỏi dần dần rời khỏi đấu trường, gặp Bạch Thời kí tên cho mấy fan theo đuôi xong, lại thấy xung quanh không còn nhiều người nữa, lúc này mới lên tiếng: “A Bạch, cậu định đi đâu?”

“Tìm người.” Bạch Thời nói xong, mở máy truyền tin.

“Ai thế?”

Bạch Thời cũng không giấu: “Bạn của ông nội.”

Trong lòng Trì Tả chấn động mạnh: “Người đó có biết ông nội ở đâu không?”

“Không rõ lắm, có lẽ.”

Bạch Thời bấm số đối phương, nói vài câu ngắn gọn, sau đó liền dẫn Trì Tả tới một tòa nhà trong khu lớp học. Bây giờ đang là cuối kỳ, không còn khóa học nào nữa, đã vậy đa số ngành đều thi xong, cho nên rất ít học sinh tới khu dạy học, hiện tại nơi này vô cùng yên tĩnh.

Ân Kiệt nhìn thấy họ thì khẽ giật mình, hình như là kinh ngạc vì Bạch Thời lại lớn lên với hình dạng xuất sắc như vậy, nhưng hoàn hồn rất nhanh, nhìn về phía người thứ ba bên ngoài. Người nọ đang núp sau khoảng tường cạnh cửa sổ, nhận được ánh mắt của hắn thì lắc đầu, ý bảo không có ai theo dõi. Ân Kiệt hơi yên tâm một chút, lại nhìn về phía Bạch Thời: “Hải thúc muốn gặp hai đứa?”

Trì Tả vội vàng hỏi: “Ở đâu? Ông nội không sao chứ?”

Ân Kiệt mỉm cười: “Yên tâm, Hải thúc rất khỏe, nhưng ông có việc bận, không thể đích thân tới, lúc đấy anh đang ở gần đế đô, nên được phái tới tìm hai đứa.”

Trì Tả gật gật đầu, đợi Bạch Thời quyết định, bởi vì dù sao cậu không quen biết Ân Kiệt, không rõ lời nói của đối phương đáng tin được bao nhiêu phần trăm, mặc dù cậu rất muốn gặp ông nội, nhưng vẫn duy trì tỉnh táo để phán đoán.

Bạch Thời thì không hề nghi ngờ, Ân Kiệt biết rõ sự tồn tại của Lục Việt, cũng biết rõ cấp bậc tinh thần lực của cậu, là người được lão đầu tín nhiệm, có thể coi như tâm phúc, đương nhiên cậu cũng tin tưởng vào ánh mắt của lão đầu, huống chi nếu người này quả thật làm phản, Ân Kiệt sẽ không chỉ mang tới ngần ấy người, cho nên khả năng nói dối rất thấp, cậu ừ một tiếng: “Thế thì đi thôi.”

Ân Kiệt lắc đầu: “Tình huống đặc thù, hai đứa không thể đi ra ngoài như vậy được.”

Trì Tả khẽ giật mình: “Vì sao?”

Ân Kiệt muốn trả lời rằng có một tổ chức đang theo dõi Bạch Thời, nhưng cảm giác nói xong sẽ phải giải đáp rất nhiều vấn đề, thật sự quá lãng phí thời gian, đành phải nói: “Nguyên nhân cụ thể trên đường anh sẽ nói, tóm lại là hai đứa quá nổi tiếng, làm người ta chú ý, cho nên cần cải trang.”

“Nghe anh ấy đi.” Bạch Thời nói, xưa nay lão đầu luôn thần thần bí bí, đối với việc này cậu đã quen rồi.

Trì Tả nghe vậy lên tiếng đáp lại, không dị nghị nữa, hỏi thăm phải thay đổi trang phục như thế nào. Ân Kiệt dẫn họ tới WC, ý bảo họ đi theo một cô gái.

Bạch Thời chớp mắt mấy cái, còn chưa kịp phản ứng đã bị cô gái duy nhất trong nhóm kéo vào nhà vệ sinh nữ, ngay sau đó lấy cô ta lôi ra hai bộ váy trong không gian cầm tay.

Bạch Thời: “…”

Không thể để người khác chơi thật vui vẻ được hả?

Bạch Thời mặt liệt: “Có thể đổi cái khác không? Dùng mặt nạ cũng được.”

“Không được, rất dễ phát hiện, trừ khi cấy da nhân tạo, nhưng việc này quá tốn thời gian.” Cô gái nói, “Chỉ một lát thôi mà, chịu đựng một chút thôi.”

Trì Tả thì tốt tính, đây còn là việc lớn như gặp ông nội, nhanh chóng đồng ý phối hợp, đưa tay nhận lấy quần áo, xoa đầu em trai: “A Bạch.”

Bạch Thời ậm ừ một tiếng, không cự nự nữa, chầm chậm lết vào phòng thay đồ kế bên, sau đó ra ngoài đội tóc giả, tiện thể còn bị dán ngực giả, trang điểm kỹ càng, lúc này mới rời khỏi nhà vệ sinh.

Ân Kiệt lo nếu họ đi cùng sẽ bị nghi ngờ, liền đặt kế hoạch cẩn thận, hắn không đi theo mà bảo hai người đi trước, sau đó sẽ tập hợp ở ngoài học viện.

Bạch Thời thẫn thờ lên tiếng, đeo kính râm, kéo Trì Tả đang đeo kính không viền đi ra ngoài. Hai người mặc váy, tóc dài thướt tha, trên vai còn khoác túi, hiển nhiên là hai nữ sinh đại học bình thường. Bạch Thời hơi cúi đầu, mặt liệt đi ra ngoài, cảm thấy thật không khỏe chút nào.

Nhưng cậu là nam chính của truyện chủng mã, truyện chủng mã, truyện chủng mã đó! Cũng là thiên tài cấp SS, cấp SS, cấp SS đó! Hôm nay lại bị mặc váy, còn có việc gì phát rồ hơn việc này không?!

Trì Tả hoàn toàn không biết suy nghĩ trong đầu bạn nhỏ này, thì thào hỏi: “Anh ta đang làm gì? Hai người quen biết thế nào?”

Vì vậy Bạch Thời vừa đi, vừa tự thuật sơ qua về chuyện huấn luyện, sau đó đón một chiếc xe ở cổng trường, đi thẳng tới khu buôn bán, chuẩn bị tìm một chỗ đợi đám Ân Kiệt tới đón.

Máy truyền tin đột nhiên vang lên, cậu liếc nhìn cái tên đang nhấp nháy trên màn hình, phát hiện là đại ca, lập tức nhận cuộc gọi theo thói quen: “Đại ca, em đang có chút…” Bạch Thời nói xong lập tức ý thức được tạo hình hiện tại của mình, cứng đờ, cảm thấy toàn thân không ổn.

Tống Minh Uyên vừa thi đấu xong, trở về lại phát hiện bạn nhỏ nào đó không có mặt. Lam cảm thấy thời gian hai người kia đi đã hơi lâu, đang định liên lạc, thấy thế liền nói với anh một chút. Tống Minh Uyên nhanh chóng bấm số của Bạch Thời, chỉ là anh không ngờ lại gặp phải cảnh tượng này, lập tức trầm mặc.

Lam đang ngồi ngay bên cạnh, giờ phút này cũng được chiêm ngưỡng dung nhan của bạn nhỏ nào đó, khẽ giật mình, cười run cả người.

Tống Minh Uyên nhìn chằm chằm vào ngốc manh trước mắt, yên lặng trọn vẹn ba giây: “Em đang làm gì thế?”

_________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện