Cô bé kia thật sự rất đẹp, đáng người cũng kích thích người ta muốn phạm tội, ngoại trừ Lawn đứng im không nhúc nhích, hai nam sinh còn lại vội vã chạy tới, hoàn toàn không so đo vấn đề Bạch Thời vừa gọi mình là gì, khá là cam tâm tình nguyện.

“Á, đừng…” Cô bé sợ hãi co lại, cặp mắt xinh đẹp đong đầy nước mắt, hai tay ôm lấy vai, quả thực là đau buồn đến động lòng người. Hai nam sinh lập tức cứng đờ, không biết nên làm vì với hai cái tay đang duỗi ra, họ kiên nhẫn an ủi: “Em đừng sợ, bọn anh sẽ không làm tổn thương em đâu.”

“Thật… Thật có lỗi.” Cô bé lấy lại một chút bình tĩnh, nghẹn ngào nức nở, “Hai anh có vóc người hơi giống kẻ bắt nạt em, em vô thức…” Cô nàng nói xong thì làm ra vẻ định tới gần, như có vẻ vẫn hơi ám ảnh, tiếp tục rụt lại, nhìn họ đầy bất an, sau đó nhìn Bạch Thời đầy bất lực, có vẻ tín nhiệm cậu hơn.

Bạch Thời yên lặng đối mặt với cô ta, cảm giác đây có khả năng là hậu cung thật, mặc dù bây giờ cậu không còn sợ cốt truyện đi lệch nữa, nhưng phải đảm bảo phương hướng không thay đổi, nếu là em gái thì thôi, nhưng nếu là em gái có thế lực sau lưng, tối thiểu thì cậu cũng không thể trở mặt với người ta, tránh cảnh đẩy người ta vào phe địch, huống chi dù đây không phải là em gái, cậu cũng không thể đứng nhìn như vậy.

Thời gian cậu do dự chỉ vỏn vẹn ba giây, Lilisa và hai nữ sinh khác đã tự động bước tới, Lilisa bước đến là vì tính cách xưa này luôn tốt bụng, hai người còn lại thì cảm thấy tiểu yêu tinh này ưng trai đẹp rồi, đương nhiên, các cô không thể để ả thực hiện được.

Bạch Thời thấy thế khẽ giật mình, lập tức thỏa mãn.

Lilisa vẫn giữ nụ cười như trước, xoay người đỡ lấy cô bé kia, giọng nói dịu dàng: “Không sao rồi, đưa tay cho chị, chú ý chân của em, cẩn thận một chút.”

Sắc mặt cô nàng hơi tỉnh táo, nghe lời tựa vào người Lilisa, tiện thể còn nhìn Bạch Thời đầy ủy khuất, trong lòng thoáng liên hệ với tin tức vừa nhận được lúc nãy, âm thầm suy đoán người này hẳn là kiểu lạnh nhạt.

Bạch Thời đứng rất gần cô nàng, giờ phút này chú ý tới ánh mắt kia, cảm thấy mình đang bị oán trách, rất là câm nín, đột nhiên linh quang lóe lên, bước tới gần.

Cô bé giật mình, ngẩng đầu chờ mong, vô cùng hy vọng người này có thể đổi ý, nếu may mắn thì có thể lén đưa mình về một đoạn, lúc ấy cô có thể tìm cơ hội tiêm thuốc vào trong cơ thể cậu ta, lượng thuốc này đủ để hạ gục một con sư tử, đối phó với con người quá dễ dàng.

Bạch Thời hoàn toàn không biết suy nghĩ trong đầu cô ả, dưới ánh nhìn soi mói của em gái, cậu lấy ra một máy trị liệu loại nhỏ bên trong không gian cầm tay.

Cô bé: “…”

Bạch Thời chữa trị cổ chân cho cô nàng, lại cởi áo khoác choàng lên, nghĩ thầm mình cũng chỉ có thể làm tới đây thôi.

Cậu phải đi tìm đại ca, không muốn tốn thời gian nữa, lại càng không muốn làm quá mức khiến em gái thích mình, liền nói với hai nữ sinh bên cạnh và Lilisa rằng cậu có việc phải làm, nhờ các cô đưa người này tới cục cảnh sát gần nhất, hôm khác sẽ mời họ ăn cơm.

Hai nữ sinh không hề muốn trai đẹp quá thân cận với tiểu yêu tinh này, bây giờ lại nghe nói tương lai có cơ hội ăn cơm với trai đẹp, vui như mở cờ trong bụng, vội vàng đồng ý, tiện thể đính thêm một câu sẽ quay lại để xem so tài với họ ngay.

Bạch Thời gật đầu, hơi bận tâm chỉ sợ mấy người lại xảy ra bất trắc, vì vậy bảo tiểu đệ đi theo, còn hỏi số liên lạc của đối phương, nói có việc gì tùy thời liên hệ. Hai nam sinh kia cũng không muốn để em gái đi quá nhanh, đương nhiên không có ý kiến, còn Lawn thì không muốn rời xa nữ thần, liền giả bộ không nghe thấy. Bạch Thời đã đoán hắn sẽ không đi, giờ phút này cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng ngồi lên xe, sau đó gửi tin nhắn cho tiểu đệ: “Nhớ lát nữa dẫn hai nữ sinh kia đi ăn một bữa, chi phí tính hết vào phần anh.”

Hai tiểu đệ không khỏi giật mình, nghĩ thầm, đây là sự thật của việc mời đi ăn đó hả? Họ nhớ lại thái độ đối đãi với nữ sinh của người này, lại nhớ Lilisa nói cậu đã có người yêu, không ỷ vào mặt mình để hái hoa ngắt cỏ, trung thủy với người yêu, biết rõ giữ khoảng cách với các nữ sinh, có thể tôn là người đàn ông tốt!

Hai người bỗng cảm thấy Bạch Thời cũng thuận mắt lắm.

Hai nữ sinh hoàn toàn không biết gì về việc này, nhanh chân dìu cô nàng kia ra khỏi bãi đỗ xe, đi qua một con đường, sau đó thấy cô nàng đột ngột dừng lại, tò mò hỏi: “Làm sao thế?”

“Là xe của chị em, chị em tới đón em rồi…” Cô bé nói xong thì chạy lên phía trước, vội vã lao vào trong lòng một cô gái vừa xuống xe. Mấy người nhìn thấy hình dạng của người nọ, đồng loạt sửng sốt, hóa ra đây là một cặp song sinh. Nam sinh thì không kiềm chế được chỉ muốn chảy máu mũi, tuyệt đối không ngờ lại có tới hai cực phẩm, quả là chấn động!

Cô nàng mới tới kiên nhẫn an ủi em gái, ý bảo em mình lên xe ngồi trước, lúc này mới nhìn về mấy người, cảm kích nói tiếng cám ơn, chuyện tiếp theo cứ để cho mình.

Mấy người hoàn toàn không có ý kiến, nhanh chóng rời đi.

Cô đưa mắt nhìn họ đi xa, nhìn em gái mình suy ngẫm: “Thất thủ? Thật khó hiểu, vẫn còn có người không có hứng thú với em.”

Người ngồi trong xe đã không còn mang vẻ mặt đáng thương đau khổ nữa, so với chị gái mình, giữa lông mày cô ả còn có thêm sự lẳng lơ mỹ miều, nghe vậy liền nhớ tới bộ dạng lạnh lùng của Bạch Thời, không khỏi sờ lên áo khoác đang choàng trên vai.

“Sao?”

“Không có gì?” Người trong xe cười lắc đầu, “Đi thôi, phải tìm biện pháp khác tiếp cận hắn, không được thì tìm đàn ông, chỉ là không biết hắn thích hình thức gì.”

Cô chị phía ngoài đã vào trong xe: “Mặc kệ là dạng gì cũng không thể tìm kiểu như Tống Minh Uyên.”

“Điều này em biết.” Cô em lên tiếng, nếu thật sự tìm cùng một loại hình, thử nghĩ xem trên đời này làm gì có ai xuất sắc hơn Tống Minh Uyên nữa, chẳng khác nào tốn công vô ích, vì vậy không bằng đổi phong cách, có khi còn có thể kết bạn với Bạch Thời, sau đó thuận lợi tìm cơ hội bắt đi.

Cô em thấy chị mình ngồi xuống, liền khởi động xe, nhanh chóng rời khỏi trường thi.

Trường thi và học viện Hoàng Gia nằm cùng một khu vực trong đế đô, khoảng cách không xa lắm, Bạch Thời và hai người kia chẳng mấy chốc đã tới nơi, Bạch Thời co quắp trong xe nhìn ngôi trường xa hoa trước mắt, chắc trong này có rất nhiều người biết cậu là Tiểu Nhị Hóa, tâm trạng bỗng rơi vào mâu thuẫn.

Mẹ nó, thật sự không muốn đến!

Lilisa thấy Bạch Thời không nhúc nhích, không khỏi kinh ngạc: “Làm sao thế?”

“… Không có gì.” Bạch Thời từ từ lết xuống xe, không nhịn được mà gửi tin nhắn cho đại ca, hỏi anh đã đánh xong chưa, nghĩ thầm nếu như đánh xong có thể đi thẳng về nhà, nhưng kết quả lại nghe nói là vẫn chưa, lập tức trầm mặc, thôi thì sớm muộn gì cũng có một ngày phải đối mặt, cam chịu vậy.

Bọn họ đều là tân sinh khóa sau, trong máy truyền tin có chứa thông báo trúng tuyển, cho nên không cần mua vé, nhanh chóng qua cửa. Nơi này là một trong những sân bãi lớn nhất học viện, có thể chứa hơn vạn người, giờ phút này không biết đã tới vòng thứ mấy, không khí tại hiện trường vô cùng sôi động.

Vì tránh cấp bậc sai biệt dẫn tới mất công bằng, học viện đều dùng cơ giáp thống nhất, sau đó vẽ một con số lên vị trí bắt mắt, dễ dàng phân biệt. Bạch Thời biết đại ca rút được số bao nhiêu, cậu liếc mắt nhìn hai cơ giáp đang thi đấu, phát hiện không có đại ca là biết anh đang ở khu nghỉ ngơi, bèn tìm người hỏi địa điểm, quay người đi mất.

Người bị hỏi nhìn cậu sững sờ, mất vài giây mới hoàn hồn, nhìn bạn học vẫn còn ngơ ngác bên cạnh, cảm giác khó tin: “Đây thật là Tiểu Nhị Hóa?”

“Chắc là… Thế?”

“Vì sao tui cảm thấy cậu ta càng ngày càng đẹp hơn nhỉ?”

Người bên cạnh vẫn chưa hoàn hồn, ngơ ngác đáp: “Tình yêu nuôi dưỡng?”

“…”

Không chỉ có hai người bị chấn động, quãng đường Bạch Thời đi qua, không ngừng có ánh mắt quăng tới, bất kể là biết hay không biết đều không kiềm chế được mà nhìn vài lần.

Lawn vẫn luôn đi theo họ, cảm thấy không thể nào tiếp thu được loại đãi ngộ này, bây giờ thấy họ vừa tới khu vực dành riêng cho học sinh, liền nhìn về phía nữ thần: “Vào khu nghỉ ngơi làm gì? Tớ thấy bên kia có ghế, hay là chúng ta qua bên đó?”

Lilisa lắc đầu, dịu dàng nói: “Người yêu của cậu ấy học năm hai, chắc là muốn đi tìm.”

Lawn giật mình: “Người yêu của cậu ta cũng là học sinh ở đây?”

“Ừm.”

Lawn lại giật mình thêm lần nữa, suy nghĩ từ “Thằng ẻo lả này lại thích người hơn tuổi, đã vậy còn trong hệ cơ giáp, cọp cái chắc, đợi đã nào, sao cứ cảm thấy kì lạ” nhảy tới “Người ta đi tìm bạn gái thì mắc mớ gì tới mình, vì sao bọn họ cũng phải đi”, sau đó đang định mở miệng thì thấy người nào đó đột nhiên quay đầu lại, lập tức câm nín.

Đương nhiên Bạch Thời có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người, trong đầu thì nghĩ đảm bảo đám người này đang âm thầm gọi mình là nhị hóa đây mà, cho nên bây giờ cả người cậu không khỏe tí nào, yên lặng đi về phía trước, bề ngoài thì có vẻ lạnh lùng cao quý, thực ra trong đầu chỉ toàn là đờ đẫn thôi, nghe thấy tiểu đệ nói vậy mới hơi hoàn hồn, nói: “Hai người không cần đi theo, cứ tùy tiện tìm chỗ nào ngồi đi, tớ không ở trong lâu đâu, sẽ ra ngay.”

Lilisa nhẹ nhàng đáp lại, yên lặng đứng im nhìn bóng lưng cậu, phải vài giây sau mới thu ánh mắt, đi cùng Lawn lên cầu thang, tìm một chỗ ngồi xuống.

Người xung quanh nhìn họ, bắt đầu không nhịn được, tò mò hỏi: “Nè, quan hệ giữa hai người và Tiểu Nhị Hóa là gì thế?”

Lawn chưa kịp phản ứng, Lilisa thì cười đáp: “Bạn bè.”

Mọi người thấy có cơ hội, hỏi thăm vài câu về Tiểu Nhị Hóa, ai ngờ lại biết hai người này cũng không thân thiết lắm, đành thôi, tiếp tục xem tranh tài. Lúc này Lawn mới ý thức được một sự kiện, quả thực choáng váng không kịp chuẩn bị, đờ đẫn hỏi: “Chẳng phải lúc trước cậu giới thiệu cậu ta họ Việt à?”

“Ừ, thực ra họ của cậu ấy là họ Việt, chỉ là vẫn chưa đổi tên thôi.”

Lawn há hốc miệng, nghĩ thầm, không phải người yêu của Tiểu Nhị Hóa là… Hắn cảm thấy choáng váng, mẹ nó, họ đã nhận một người thế nào là lão đại đây?

Bên kia, Bạch Thời bước nhanh hơn, cuối cùng cũng đi vào khu nghỉ ngơi.

Trong số sinh viên của hệ cơ giáp có không ít người là fan của cậu, từ sáng sớm đã bắt đầu chờ đợi, lúc này lập tức kích động, ngay sau đó liền nhìn thấy khuôn mặt của Bạch Thời, hoàn toàn ngơ ngẩn.

Trên mạng thì đã muốn lật trời rồi, bởi vì có học sinh đã chụp được một tấm cận mặt Tiểu Nhị Hóa đăng lên diễn đàn, bức ảnh này làm cho tất cả mọi người sôi trào: “Mẹ nó, tui muốn đào ngũ, bất kể là nam sinh kia hay ngô vương Lam, đều tới đây quyết đấu với bà!”

“Quyết đấu +1, nam thầm là của tui! Cuối cùng tui cũng hiểu vì sao lúc trước nam thần lại đeo mặt nạ rồi!”

“Biến ngay, là của tui! Nghe nói trận đấu ở học viện Hoàng Gia diễn ra vài ngày đúng không? Bây giờ tui sẽ mua vé đi đế đô coi thi đấu luôn! Tui ở gần có thể tới kịp đó!

“Hèn hạ vô sỉ!”

“…”

Trên mạng đã náo nhiệt, người ở hiện trường còn bị tấn công lớn hơn, một vài người mê trai đẹp còn đưa tay ôm trái tim nhỏ, sau đó vội vàng chạy tới, muốn ôm một cái, tiện thể sờ sờ, nhưng lúc này chợt nghe thấy một âm thanh bình tĩnh bỗng vang lên: “Làm gì thế?”

Mọi người cứng đờ, dừng lại nhìn về bên cạnh, phát hiện Tống Minh Uyên đang chậm rãi đi tới, không khỏi nhích nhích ra ngoài.

Bạch Thời đã sớm bị những người xung quanh làm cho toàn thân mất tự nhiên, bây giờ nhìn thấy anh cảm thấy an tâm hơn nhiều: “Đại ca.”

“Ừm.” Tống Minh Uyên đã biết thân phận của Bạch Thời bị lan truyền, liền dò xét vài lần, cảm giác không có vấn đề, vì vậy xoa xoa đầu cậu, nắm chặt lấy cằm cậu hôn một chút, kéo bạn nhỏ này về lớp mình.

Mọi người nhìn thấy, lập tức ước ao ghen tị, bọn tôi cũng muốn hôn một cái!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện