Mặc dù số lượng người theo đuổi Tống Minh Uyên rất lớn, cũng thích gào khóc tru tréo trên diễn đàn tiện thể mắng vài câu tiểu yêu tinh, nhưng đại đa số đều là cá nhân khuynh hướng yên lặng chú ý đối phương, tìm cơ hội cô tình gặp gỡ, đặt ra kế hoạch theo đuổi, vân vân… Bởi vì dù sao nam thần chỉ có một, cuối cùng cũng chỉ thuộc về một người mà thôi.

Từ khi tiểu yêu tinh bỗng nhiên cướp đi nam thần thì cũng trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, các tổ chức nhỏ trong trường dần dần tăng lên, vụ việc ngày hôm nay chính là của một nhóm người đến vây xem nam thần bỗng gặp tiểu yêu tinh lạc đàn tạm thời bày kế, những người khác trong nhóm thì không rõ ràng lắm, nhưng lúc này họ liên tục bị người nào đó làm cho sợ hãi, không nhịn được phải báo cho đồng đội ngay, để họ tranh thủ tới sớm.

Mấy người còn lại đang bận rộn, nhưng nhận được thông báo là hiểu đang có chuyện, vội vàng ôm cả một bụng tò mò chạy tới, sau đó thấy một đám người vây quanh cửa phòng, cả đám không nén nổi kinh ngạc, vất vả lắm mới chen vào được, đúng lúc trông thấy nam thần đang chuẩn bị bước vào khoang điều khiển, lập tức kích động: “Ố ồ, được xem trực tiếp hả, đối diện là ai? Bảo bọn tui tới vội như vậy là có gì đáng xem à?”

Mấy người ban đầu định để cho đồng đội xem tiểu yêu tinh, nhưng ai mà ngờ nam thần lại tiến vào, không biết liệu thêm nam thần phụ trợ có thể đạt tới hiệu quả như dự định không, trên mặt họ toàn một sắc đờ đẫn, đáp: “Là tiểu yêu tinh.”

Đám người kia ngơ ngác một giây, lập tức kinh sợ: “Mẹ nó, định công khai tán tỉnh nhau hả?! Nam thần rất bận rộn có biết không? Nào có rảnh mà chơi cùng nó? Quá kéo hận!”

Mấy người ban đầu thẫn thờ đáp: “… Không, các bà không hiểu.”

“Là sao?”

“Nhìn sẽ biết.”

Mấy người này đồng loạt tỏ vẻ khó hiểu, bèn nhìn về phía phòng luyện tập, kiên nhẫn chờ đợi bắt đầu.

Sân huấn luyện rất lớn, nơi này chỉ là một góc, nhưng bởi vì mấy hành lang phụ cận căn phòng đều có người đứng, khiến cho ai nhìn từ phía xa cũng biết đằng kia đang có trận quyết đấu đặc sắc, vì vậy liền ngừng luyện tập đi tới xem sao, tiếp theo lại hay tin đây là Tống Minh Uyên và bạn trai nhỏ của ảnh, lập tức im lặng, đang định quay về, người bên cạnh lại nói cứ xem là biết, không khỏi dừng lại, dự định quan sát một chút.

Có vài người vừa tới hoặc đang định bỏ đi, nghe thế liền giật mình, đồng loạt gia nhập đại quân vây xem, làm cho người xem càng ngày càng nhiều. Velar cũng nhận được lời mời chỉ đạo, đanh định tìm một phòng để đánh vài trận với bạn cùng lớp, lúc này tình cờ đi qua hành lang tầng ba, thấy thế không khỏi dừng lại.

Mấy người bên cạnh kinh ngạc: “Có chuyện gì thế?”

Velar nhìn chằm chằm xuống phía dưới, trong đám đông ở gian phòng gần nhất có tới mười mấy người là sinh viên năm nhất và năm hai hệ cơ giáp, hắn theo thói quen khẽ cong khóe miệng mỉm cười: “Xem cảnh tượng này thì cũng chỉ có tiểu Uyên thôi, đối thủ của cậu ta là ai?”

Mấy người bên cạnh đã sớm cử một người đi hỏi thăm, người nọ nhanh chóng quay lại, cười bất đắc dĩ: “Là Tống Minh Uyên và người yêu của cậu ta, chắc là chơi đùa, đi thôi.”

“Nhìn kỹ.” Velar vịn lan can, nheo mắt lại, giọng dịu dàng, “Không mấy khi được quan sát một trận đấu thế này đâu.”

Những người khác khẽ giật mình, thấy hắn không có vẻ gì là nói đùa, đành nhìn về phía kia.

Hai người trong phòng đã tiến vào khoang điều khiển, người máy trí năng nhân tạo đang chuyển khoang cứu thương bắn ra từ mấy trận tỷ thí trước ra ngoài, quá trình này cần vài phút ngắn ngủi, nhưng mọi người lại cảm thấy dài dằng dặc, chỉ hận không thể bắt đầu ngay. Họ kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng cũng thấy người máy ra khỏi cửa, đồng thời hai cơ giáp di chuyển rất nhỏ, hình như đang điều chỉnh lần cuối.

Mọi người hiểu gian phòng sẽ bắt đầu đếm ngược, lập tức phấn chấn, những người vây xem ban đầu đều biết thực lực của hai người này rất mạnh, không khỏi nuốt nước miếng, hồi hộp quan sát, chỉ cảm thấy rõ ràng đây là cơ giáp với hình thái thống nhất của học viện, nhưng chẳng biết tại sao khi vào tay họ lại có khí thế rất bất đồng.

Bạch Thời không để ý tới ánh mắt xung quanh, cậu hít một hơi thật sâu, từ từ thở ra, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào người đối diện, thấy màn hình trong suốt xuất hiện yêu cầu đối thoại, liền chọn nhận.

Trước kia Tống Minh Uyên đều đối kháng với cậu trên mạng hoặc trong hệ thống huấn luyện ở câu lạc bộ, đây là lần đầu tiên thực chiến, tuy nói gene của Bạch Thời là cấp S, nhưng dù sao cũng bị khống chế, có lẽ đối kháng với cường độ quá lớn sẽ tạo thành thương tổn cho cơ thể, anh nhìn cậu: “A Bạch, nếu cảm giác không thoải mái nhớ kêu dừng.”

“Ừm.”

Vừa dứt lời, âm thanh nhắc nhở của gian phòng lập tức vang lên. Hai người dừng lại trong một giây ngắn ngủi, sau đó gần như cùng tấn công một lúc, trong chớp bắt đầu bắt đầu trận chiến.

Cả hai đều có tinh thần lực cấp S, kỹ thuật, tốc độ tay và khả năng phản ứng đều khá mạnh mẽ, thường thường chỉ cần chấm dứt một động tác là có thể triển khai động tác tiếp theo ngay lập tức, hoàn toàn không tốn thời gian dừng lại, hơn nữa hai người có thể thấy rõ bất cứ chi tiết khó phát hiện nào, tỉ mỉ và sơ hở biến đổi theo từng chiêu thức, điều này khiến tốc độ của họ trở nên vô cùng nhanh, thậm chí còn nhanh đến tình trạng ánh mắt không đuổi theo kịp.

Hai bên vừa vào trận đã tiến hành đối kháng cường độ cao, va chạm mãnh liệt kích thích khí lưu cực lớn, thổi cho cát sỏi và mảnh vỡ cơ giáp bay quanh căn phòng, nện thật mạnh vào vách tường phòng hộ trong suốt, vô cùng rung động.

Quan sát từ khoảng cách gần như vậy mang tới sự rung động không cách nào hình dung nổi, mọi người há hốc miệng, hoàn toàn không tìm được âm thanh của mình, họ nhìn chằm chằm không chớp mắt, chỉ sợ bỏ lỡ mất cảnh tượng này, ngay sau đó chợt nghe hai tiếng bang bang vang lên, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy hai người bắn văng ra ngoài theo hai hướng khác nhau, hiển nhiên là cả hai đều trúng một chiêu.

Hai người dừng lại rất nhanh, đứng từ phía xa nhìn nhau, dường như đã tạm thời kết thúc vòng đọ sức đầu tiên.

Hiện trường hoàn toàn im lặng, đại khái là hai hay ba giây sau, lập tức bùng nổ.

Những người đứng xung quanh, kể cả những sinh viên đã từng đối chiến với Bạch Thời, đều cho rằng Tống Minh Uyên sẽ xuất sắc hơn, nhất định sẽ chiếm thượng phong, nhưng không ai ngờ được hai người này lại tương xứng như thế.

Giờ khắc này không ai nghi ngờ Tống Minh Uyên đang nhường, bởi vì họ cũng cảm giác được nhuệ khí tỏa ra từ động tác kia, trên thực tế loại đối kháng ở mức độ này chỉ cần chần chừ một chút thôi là bị đối phương đánh bại ngay, căn bản không có khả năng nhường, cho nên Tống Minh Uyên tuyệt đối đang dùng hết toàn lực.

Những người vây xem ban đầu chỉ có thể nhận ra Bạch Thời rất lợi hại, nhưng lại không biết lợi hại đến thế nào, giờ phút này đồng loạt khiếp sợ, trong đó có mấy người hiếu kỳ ôm lòng tự tin muốn khiêu chiến một cái đều ngơ ngác, đánh cái gì chứ, đánh thế này thì thắng kiểu gì? Dù có mười người như mình cùng lao tới cũng không phải là đối thủ của người ta á! Mịa, quá dã man, rốt cuộc thì người này là ai?!

Một vài người đi đường không đánh giá cao trận đấu này lại sửng sốt thật lâu, cuối cùng phun ra một câu: Mẹ nó, cơ giáp cấp thấp thật sự lợi hại như vậy sao? Hai người này là quái vật hả? Các fan hâm hộ của Tống Minh Uyên, bất kể là người luôn vây xem nam thần và đi theo nam thần tới, hay là người đứng đây đợi dạy dỗ Bạch Thời, và cả những người sau này mới chạy đến đều đồng loạt giật mình, ngơ ngác nhìn họ, trong lòng lạnh lẽo, kinh hãi tới nỗi không biết nên nói gì. Mấy người bị gọi chỉ vào Bạch Thời: “Nó… Nó…”

Mấy người ban đầu cũng không ngờ tiểu yêu tinh lại mạnh mẽ đến thế, nét mặt càng đờ đẫn hơn, yên lặng gật đầu.

“Làm sao có thể…” Những người đứng ở hành lang tầng ba thì thào, bây giờ họ nói hiểu bạn mình không hề nói giỡn, cả đám đồng loạt nhìn về phía Velar, “Cậu biết người kia? Cậu ta là ai?”

“Không bao lâu các cậu sẽ biết rõ.” Velar nhìn chằm chằm vào cơ giáp của Bạch Thời, ôn nhu nói, “Đây cũng là người cấp song S.”

Mấy người lập tức giật mình: “Thật không? Học viện của chúng ta có một song S đã đủ biến thái tới nỗi làm cho người ta hoảng hốt rồi, sao bây giờ lại thêm một người nữa?”

Velar ừ một tiếng, không muốn nhiều lời nữa.

Mấy người líu lưỡi, nghĩ thầm, trận đối kháng giữa hai cấp song S, quả nhiên rất hiếm thấy!

Cấp S… Ngón tay dài của Velar nhẹ nhàng gõ từng đợt từng đợt lên lan can, chậm rãi nheo mắt lại.

Trận quyết đấu vẫn còn tiếp tục, Tống Minh Uyên nhìn người đối diện, khen: “A Bạch, không tệ.”

Bạch Thời ừ một tiếng, hơi dừng lại, chợt nhớ tới lần đầu gặp gỡ trên mạng, khi ấy họ cũng ở trong một căn phòng luyện tập nhỏ, cũng cùng cơ giáp cấp thấp, nếu như ngày đó không gặp nhau, có lẽ bây giờ tình thế đã khác, cậu không nhịn được mà hỏi: “Anh thắng thì làm tiểu đệ của em nha?”

Nhờ câu nói này, Tống Minh Uyên cũng nhớ tới chuyện mấy năm trước, đáy mắt đầy một màu vui vẻ, trả lời bằng đáp án y hệt, chỉ là lần này không có lãnh ý, mà còn mang theo chút dung túng cưng chiều: “Được, đến đây đi, để anh xem em có số mệnh làm được điều ấy không.”

Bạch Thời đáp lại, nhanh chóng xông lên, tiếp tục tiến vào đối kháng cường độ cao.

Trong ánh mắt của mọi người, họ chỉ dừng lại vài giây ngắn ngủi, sau đó lại đánh nhau, tất cả chăm chú quan sát. Tốc độ của hai người này không hề giảm dù chỉ một chút, dường như lúc ra chiêu không cần suy nghĩ, phản ứng mạnh mẽ đến kinh người, con mắt của họ sắp không đuổi kịp rồi.

Bạch Thời nghiêm túc nhìn chằm chằm phía trước, ngón tay chuyển động rất nhanh, vát vả lắm mới tránh được nắm đấm của đối phương, lúc này nâng đầu gối lên. Tống Minh Uyên nhảy lùi lại, tiếp tục giương quyền. chân Bạch Thời vừa dậm xuống đất, né tránh hơi miễn cưỡng, thấy thế cũng tung quyền, một quyền gào thét quất tới.

Ầm một tiếng, hai quyền nện vào nhau, hai cơ giáp đều lui nửa bước, căn bản không ngừng lại mà tiếp tục xông lên, vẫn bất phân cao thấp.

—— Ai sẽ thắng?

Mọi người bị cuộc chiến hấp dẫn, trong đầu vô thức hiện lên suy nghĩ này, ban đầu họ cảm thấy người thắng sẽ là Tống Minh Uyên, nhưng bây giờ… Không thể nói chính xác.

Người đứng ở hành lang tầng thứ ba không nén nổi tò mò mà hỏi: “Các cậu thấy ai có lợi thế?”

“Không thể nhìn ra.” Velar chậm rãi nói, “Họ dùng cơ giáp cấp thấp, va chạm mạnh như vậy cơ giáp sẽ không chịu nổi.”

Những người khác khẽ giật mình, tiếp tục nhìn chằm chằm. Quả nhiên, họ thấy hai người tìm được khe hở đột nhiên ra chiêu, đồng thời tiến hành di chuyển rất nhỏ, cuối cùng đồng loạt nhắm thẳng vào trái tim đối phương!

Ầm! Hai lần va chạm tạo thành một âm thanh đinh tai, cả hai lùi lại mấy trước, vùng ngực cơ giáp rạn nứt lả tả. Bạch Thời nheo mắt, rút kiếm đâm tới. Tống Minh Uyên cũng đã rút kiếm, lập tức chống lại cậu.

Từ vật lộn chuyển sang đao kiếm, hai thanh kiếm khổng lồ đụng vào nhau, mỗi lần va chạm đều có thể kích thích ra tia lửa chói mắt. Thanh kiếm của Bạch Thời đã dùng qua vài lần lúc nãy, giờ phút này bị va chạm mãnh liệt, không thể chống đỡ nổi, gãy đôi trong một chiêu kịch liệt.

Mọi người không khỏi “A” một tiếng, bỗng thấy kiếm của Tống Minh Uyên thuận thế bổ xuống, nhắm thẳng vào cổ cậu, chỉ một chút nữa thôi là đâm vào rồi!

Họ đang áp sát nhau, kiếm lại gãy quá đột, căn bản không thể né tránh, đồng tử của Bạch Thời hơi co lại, tay dùng sức ném nửa kiếm gãy, mục tiêu chính là vết nứt trước ngực đối phương.

Việc này chỉ xảy ra trong chớp mắt, đám đông chợt nghe thấy hai tiếng bang bang vang lên, khoang điều khiển của hai người đồng loạt bắn ra, mà cơ giáp như mất đi nguồn năng lượng, ủ rũ ngã xuống đất, âm thanh vang đội.

—— Bất phân thắng bại!

Đám đông lại chìm vào im lặng, vài giây sau tiếp tục sôi trào.

Lợi hại! Quá lợi hại! Hai người này quả thực đã phát huy khả năng của cơ giáp cấp thấp tới cực hạn, thật khó tin, thậm chí còn có người đấu được với Tống Minh Uyên tới trình độ này!

Họ muốn đi vào, nhưng hệ thống biểu hiện nhiệt độ trong phòng rất cao, bây giờ đang tiến hành xử lý. Hai người ngồi trong khoang cứu thương nghe được tiếng nhắc nhở, tạm thời không đi ra, đợi một lát mới mở cửa khoang, từ từ đứng dậy.

Tống Minh Uyên tiến lên dò xét, thấy bạn nhỏ này không có việc gì, nâng cằm cậu lên đặt xuống một nụ hôn nóng bỏng. Trái tim Bạch Thời khẽ run, vươn tay ôm lấy anh. Xung quanh lập tức vang lên âm thanh hò reo ủng hộ, Tống Minh Uyên hôn không lâu, buông cậu ra rất nhanh, vuốt ve vài cái mới kéo Bạch Thời ra ngoài.

Những người lúc nãy chưa kịp khiêu chiến với Bạch Thời vô thức bước lên hai bước, nhưng lại nghĩ trình độ của mình và người ta căn bản không cùng cấp bậc, đã vậy bộ dạng của hai người này có vẻ không muốn chơi nữa, bèn tự giác mở lối, đưa mắt nhìn họ đi xa.

Tâm trạng mọi người rất khác nhau, dần dần giải tán.

Bạch Thời đã được đánh một trận thống khoái với đại ca, lại bị đè ra hôn nồng nhiệt, toàn thân đều trong trạng thái phấn khởi, nắm tay đại ca thật chặt, sóng vai đi ra khỏi sân huấn luyện, hỏi: “Anh không đi chỉ đạo so tài nữa hả?”

“Ừm, buổi chiều nói sau, giữa trưa muốn ăn gì?”

Bạch Thời đáp không chút nghĩ ngợi: “Không ăn.”

Tống Minh Uyên liếc cậu một cái, thẳng tay vác cậu ném lên xe, lái thẳng vào dinh thự của Việt gia. Việt Tu đã đi làm về, nhìn thấy họ liền tiến lên đón: “Về rồi hả?”

Hai người gật đầu, đi thẳng lên lầu.

Việt Tu nhìn mà kinh ngạc, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, đang muốn đi theo lên xem sao thì thấy hai bé Tri Nguyên thú bay xuống, anh khẽ giật mình: “Có chuyện gì thế?”

Tri Nguyên thú ngoan ngoãn đáp: “Nghe nói là việc của người lớn, trẻ con không nên hỏi.”

Việt Tu: “…”

Việt Tu định nói cho em trai biết dược liệu đã hoàn thành rồi, chỉ cần ngâm trong dịch dinh dưỡng một ngày là có thể cởi bỏ niêm phong, nhưng bây giờ dành thôi, lát nữa nói tiếp vậy. Anh bất đắc dĩ quay lại phòng khách, ăn cơm cùng hai bé Tri Nguyên thú.

Trận quyết đấu nhanh chóng được lan truyền ra ngoài, có vài người ghi hình lại còn chia sẻ trên diễn đàn, kéo tới vô số người vây xem, đồng loạt quỳ lạy liếm màn hình, thấy vẫn chưa đã thì xem lại, sau đó có người nhạy bén phát hiện phong cách của một trong hai người này khá quen, xem lại nhiều lần, cuối cùng không nhịn được mà chạy lên diễn đàn chính thức của Liên Minh Cơ Giáp lập một bài viết —— Cầu tất cả các vị cao thủ phân tích một chút, người này có phải là Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện