“Hả người xấu nào tấn công anh cơ”:

Thằng Lộc lên tiếng hỏi.

Cả ba người chúng tôi sau khi nghe được câu trả lời của Trần Lạc thì tâm trạng, lo lắng hoang mang vô cùng.

" Kẻ xấu đó là ai"

“Hắn có tấn công bọn tôi không "

“Vì mình cứu Trần Lạc thì có bị liên lụy không”

Quá nhiều câu hỏi đặt ra cho bọn tôi. Ông ấy, không trả lời chỉ bình thản xin chúng tôi ngụm nước. Ông Quý bạn tôi thì sót ruột hỏi Trần Lạc:

“Thế là ông bị làm sao, ai làm ông bị như này, ông phải nói thì tôi mới biết được chứ”

Trần Lạc sau khi uống xong ngụm nước bắt đấu cất lời đáp lại bọn tôi:

“Tôi nói cái này không biết các vị có tin tôi không, tôi là một pháp sư đang quy ẩn”

Ba người chúng tôi mắt chữ a mồm chữ o

Thằng Lộc cất lời hỏi đầu tiên, phá vỡ sự yên lặng của cả nhóm của tôi:

“Pháp sư? Kiểu như thầy bói làm mấy vụ cúng bái, ấy hả. Anh là người làm việc kiểu như thế hả?”

Trần Lạc chỉ mỉm cười nhỏ, ngừng một lúc anh ta cất lời đáp lại bọn tôi:

“Thôi các vị cứ nghĩ như vậy cũng được như vậy, nhưng thực chất pháp sư bọn tôi khác với thầy bói hay thầy cúng”

Thằng Lộc lại nhanh nhảu hỏi Trần Lạc tiếp:

“Khác nhau chỗ nào anh giải thích cho bọn tôi xem nào?”

Tôi đang định tiếng ngăn cái thằng Lộc nó tò mò hỏi liên tục, thì người bạn Quý lại liên tiếng trước:

“Anh Lạc này, anh có thể giải thích cho bọn tôi pháp sư là gì không, chứ trước giờ tôi cũng chả biết pháp sư là như thế nào nữa”

Trần Lạc ngừng một lúc rồi bắt đầu lên tiếng giải thích:

“Các vị là những con người bình thường, có âm khí vàn dương khí cân bằng. Cho dù có lúc âm thịnh dương suy hay dương thịnh âm suy thì cũng sẽ về trạng thái cần bằng”

À lúc này cả ba bọn tôi ồ lên

Trần Lạc tiếp tục giải thích:

“Còn những con người như tôi thì dương khí chiếm phần nhiều trong cơ thể, hoặc cả cơ thể đều có dương khí, không hề có âm khí, thì sẽ hình thành thứ gì?”

“Thứ gí?” cả ba bọn tôi đều hỏi

Trần Lạc tiếp tục lên lớp:

“Nếu dương khí nhiều trong người mà có nhiều, thì sẽ chuyển thành thần khí. Pháp sư bọn tôi sẽ điều khiển thần khí định hình thành các đòn tấn công. Nếu bình thường thầy bói hay thầy cúng sẽ sử dụng vật tế lễ cũng để xua đuổi vong, hay tà cho gia chủ. Còn pháp sư bọn tôi thì có thể điều khiển thần khí làm đả thương hoặc tiêu diệt hoàn toàn vong hồn”

Lúc này ba người bọn tôi như hiểu ra rất nhiều điều thế giới quan đã có sự thay đổi.

Trần Lạc sau khi giải thích cho bọn tôi anh ta lại trầm ngâm nhìn vào đống lửa lớn đang cháy ngoài kia, ánh mắt nặng trĩu suy tư. Tôi nhận ra điều đó liền cất lời hỏi Trần Lạc:

“Anh đang suy tư, lo lắng điều gì vậy. Không phải lo lắng đâu khu rừng này không thú dữ đâu”

Trần Lạc mặt vẫn nhìn ra ngoài cất lời đáp lại:

“Anh Tuấn à đôi khi con người mà bị tham, sân, si điều khiển nhiều khi còn nguy hiểm hơn cả thú dữ. Thầy cúng, thầy bói sử lý vong hồn, ma. Còn pháp sư bọn tôi thì phải chống lại pháp sư tà đạo”

Ba người bọn tôi lại như những đữa trẻ, không biết gì nhiều về thế giới ngoài kia vậy. “Pháp sư tà đạo là cái gì?” cả ba chúng tôi từ khi gặp con người này thì bao nhiêu thừ kì là kéo theo.

Bỗng nhiên Trần Lạc như nhận ra điều gì, ngay lập tức anh ta quay hét lên bảo ba bọn tôi:

“Mọi người lùi lại núp phía sau tôi, nhanh lên!”

Ngay lập tức anh ta chay lên đứng trước phía tôi, hai người còn lại là thằng Lộc với ông bạn Quý tuy chưa hiểu gì nhưng cũng chạy lại đứng phía sau Trần Lạc. Ngay lúc đó anh ta niệm phép:

" Kim Quy Thần Thuẫn”

Ngay sau đó một tấm khiên màu vàng kim mờ ảo, bao bọc bọn tôi. Khi chưa kịp nhận ra điều gì, thì ngay lập tức túp lều bị một luồng sức mạnh vô cùng to lớn thổi bay mất. Chỉ còn lại những tàn dư. Sau trong làn khói bụi mờ ảo do căn lều bị thổi bay. Chúng tôi vẫn chưa nhìn thầy rõ gì, nếu không có tấm khiên của Trần Lạc có lẽ bọn tôi đã bị thổi bay. Lo sỡ Ông Quý cất lời hỏi Trần:

“Cái gì thế này, sao lại như thế này Trần Lạc tự nhiên căn lều bị thổi bay là xao”

Trần Lạc cất lời đáp lại, cỏ vẻ anh ta cảm thấy vô cùng đau đớn, tội lỗi:

“Đây chính là kẻ xấu mà tôi nói đã tấn công tôi, tôi thực sự xin lỗi khi đã lôi cả ba người vào chuyện này”

Tôi cất lời:

“Không lẽ đó là lý do mà anh suy tư vậy sao”

Khi khói bụi đã tan mờ bớt, ánh trăng chiếu rọi phía trên hiện lên một thân ảnh một người đàn ông. Anh ta cao khoảng một mét bảy, khoác một chiếc áo choàng đen, trùm kín đầu, bên hông hắn có giắt một thanh gươm. Bộ quần áo toát lên cho hắn sự bí ẩn, nhìn hắn không khác gì Hắc Vô Thường mà đi một mình không có Bạch Vô Thường vậy.

Trần Lạc với ánh mắt hằn lên sự thù hằng tức giấn hét lên tới phía tên kia:

“Tên khốn nếu ngươi muốn lấy mạng ta thì đừng lôi những con người dân vô tôi vào đây”

Tên đó mới cười lớn đáp lại:

“Hoá ra ngươi trốn chui trốn lủi ở đây sao Trần Lạc làm ta tìm ngươi mất bao nhiêu thời gian. Thật nhục nhã làm sao khi pháp sư mạnh nhất phe Thiên Nam Pháp Hội trong cuộc đại chiến từng đánh cho bọn ta thất bại lại phải chạy chốn như này, haha ha ha.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện