Chương 33
“Cô!” – Từ Uyển Nhi nhất thời nghẹn lời.
Bảo cô ta xin lỗi con nhóc nhà quê Thư Tình trước mặt nhiều người như vậy, nằm mơ đi.
“Xin lỗi Thư Tình đi.”
Một giọng đàn ông trầm thấp lạnh lùng vang lên, đó chính là Hoắc Vân Thành.
Khí chất mạnh mẽ của Hoắc Vân Thành khiến Từ Uyển Nhi bất giác lùi lại một bước.
Đôi tay để ở hai bên sườn nắm chặt lại, ngữ khí của Từ Uyển Nhi chất chứa sự không cam lòng đến cực điểm: “Xin lỗi Thư Tình, lúc nãy tôi đã hiểu lầm cô.”
Thư Tình ngoáy tai: “Cô nói gì cơ? Tôi chưa nghe rõ.”
Từ Uyển Nhi đè nén cơn tức giận trong lòng xuống, cao giọng, nghiến răng nhả ra ba chữ: “Tôi xin lỗi!”
Nói xong ba chữ này, Từ Uyển Nhi không nhịn nổi nữa, quay người rời đi.
Rốt cuộc vẫn là Từ lão gia đã có kinh nghiệm, ông hắng giọng, nói với Thư Tình: “Thư tiểu thư, thật sự rất xin lỗi. Chuyện lúc nãy đều là hiểu lầm, cũng không trách Uyển Nhi được. Cô đừng giữ trong lòng.”
Thư Tình cười nhẹ: “Hi vọng lần sau khi gặp tình cảnh này một lần nữa, Từ lão gia có thể nhận biết triệt để, điều tra rõ ràng, đừng có gió chiều nào xoay chiều ấy, tùy tiện hắt nước bẩn lên người người khác.”
Thư Tình nói xong, liền khiến Từ lão gia vô cùng khó xử.
Ông cười giả lả: “Thư tiểu thư, tay cô không sao chứ? Hay để tôi sai người đưa cô đi bệnh viện.”
“Không cần đâu, tôi mệt rồi, đi trước đây.” Dày vò cả một buổi tối, Thư Tình quả thật cũng hơi mệt. Cô ngáp vài hơi, xách túi của mình, quay người rời đi.
Bước đến cửa khách sạn, Thư Tình vừa định gọi xe về nhà, đột nhiên trên trời nổi sấm chớp, không lâu sau liền mưa như trút nước.
Không thể nào, chẳng lẽ xui vậy sao?
Thư Tình khóc không ra nước mắt, cô còn không mang theo ô.
Những giọt mưa lớn như hạt đậu rơi trên mặt Thư Tình, từng cơn lạnh lẽo ập đến.
Thư Tình đang cố tìm một chỗ để trú mưa thì đột nhiên có một chiếc Bentley màu đen dừng lại ngay bên cạnh cô.
Đó là xe của Hoắc Vân Thành.
Cửa mở, khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Vân Thành xuất hiện trước mặt Thư Tình.
Anh khẽ nhếch môi mỏng, ngắn gọn phun ra hai chữ: “Lên xe.”
Thư Tình hoang mang.
Sao Hoắc Vân Thành cũng về rồi? Anh không tiếp tục tham dự buổi tiệc nữa hả?
Nhìn thấy Thư Tình ngẩn người, Hoắc Vân Thâm nhướng mày: “Không lên hả?”
“Cảm ơn.” Thư Tình ngồi vào ghế phụ lái, nhớ đến chuyện xấu hổ lần trước, cô nhanh chóng thắt lại dây an toàn.
Yết hầu Hoắc Vân Thành chuyển động, bàn tay to lớn hiện rõ khớp xương siết chặt vô lăng.
Cô gái trước mặt anh lúc này rất xinh đẹp, chiếc đầm dạ hội đỏ rực được cắt may tinh xảo, khéo léo tôn lên thân hình yêu kiều của cô, thêm với vừa rồi bị mưa ướt một trận, chiếc váy bó sát dính chặt vào người, càng có vẻ gợi cảm quyến rũ.
“Anh lái đi đâu vậy?” Thư Tình nhìn ra ngoài cửa sổ, đây không phải là đường về nhà.
Hoắc Vân Thành liếc nhìn cô: “Đi bệnh viện.”