Chương 32

Nhân viên phục vụ run cầm cập, cô ta đột nhiên quỳ xuống trước mặt Thư Tình.

“Thư Tình tiểu thư, tôi xin lỗi, thật ra chiếc nhẫn này là do tôi trộm.” – Nhân viên phục vụ nơm nớp lo sợ, nói.

“Vậy sao?’ – Thư Tình nhếch mép, cô đương nhiên không hề tin lời cô ta.

Cô ta chỉ là một nhân viên phục vụ cỏn con mà thôi, sao có thể to gan trộm nhẫn của Từ Uyển Nhi rồi vu oan cho cô được.

Huống chi cô ta cũng chẳng có bản lĩnh trù tính một kế hoạch không có kẽ hở nào như vậy.

“Xin lỗi, đều trách tôi nhất thời bị ma quỷ xúi giục mới trộm nhẫn của Từ tiểu thư.” – Nhân viên phục vụ vừa dập đầu vừa khóc nức nở sám hối: “Mong mọi người tha thứ cho tôi, tôi không cố ý đâu, tôi không dám nữa đâu.”

Thấy nhân viên phục vụ đã nhận hết mọi tội lỗi về mình, Từ Uyển Nhi mới thở phào nhẹ nhõm.

“Nếu đã là do cô trộm, vậy nhẫn của tôi sao lại nằm trong túi của Thư Tình? – Từ Uyển Nhi vội vã phủi sạch quan hệ, chất vấn cô ta.

“Tôi vốn cầm chiếc nhẫn, định khi tan làm sẽ lén đem về, nhưng không ngờ nhanh như vậy, Từ tiểu thư đã phát hiện mất nhẫn rồi, còn bảo bảo vệ đi tìm khắp nơi. Tôi sợ bị người khác phát hiện, mới nhân lúc mọi người không chú ý, giấu nhẫn vào trong túi của Thư tiểu thư.”

Nhân viên phục vụ sắc mặt trắng bệch: “Cầu xin mọi người tha thứ cho tôi, Tôi thật sự không cố ý mà. Mẹ tôi mắc bệnh nặng, cần gấp một khoản tiền làm phẫu thuật, tôi mới nhất thời nghĩ quẩn.”

“Là ai đã sai khiến cô làm như thế?” – Thư Tình nhíu mày, thấp giọng hỏi.

“Không ai sai khiến tôi cả, tự tôi đi ăn trộm thôi.” – Giọng nói của nhân viên phục vụ hơi run run, ánh mắt sợ hãi luôn hướng về phía Từ Uyển Nhi.

Từ Uyển Nhi sợ đêm dài lắm mộng, bèn cắn môi nói: “Thôi bỏ đi, nếu nhẫn đã tìm thấy rồi, tôi niệm tình cô một lòng hiếu thảo như vậy, tôi cũng không muốn truy cứu chuyện này thêm nữa.”

“Cảm ơn Từ tiểu thư, cảm ơn Từ tiểu thư.” – Nhân viên phục vụ vừa dập đầu vừa cảm ơn Từ Uyển Nhi.

“Không truy cứu? Lúc nãy khi Từ tiểu thư chắc chắn là tôi trộm, không hề nói như vậy đâu nha.” – Thư Tình điềm đạm nói.

“Nếu nhẫn đã vật quy nguyên chủ, Uyển Nhi cũng nói là không truy cứu nữa, chuyện này cứ kết thúc ở đây thôi.” – Thấy Từ Uyển Nhi bị Thư Tình cà khịa không nói nên lời, Từ lão gia chống gậy vỗ vào vai Từ Uyển Nhi.

Từ Uyển Nhi vội vã xua tay, để cục trưởng đưa nhân viên phục vụ kia đi, còn mình lấy lại nhẫn, quay người định rời đi.

“Chờ một chút.” – Thư Tình bước mấy bước dài lên chắn đường Từ Uyển Nhi.

Muốn đi đến thế à?

Đúng là chẳng coi Thư Tình cô ra gì mà!

Cô không phải là người mà ai muốn bắt nạt thì bắt nạt đâu.

“Cô muốn làm gì?” – Từ Uyển Nhi cảnh giác nhìn Thư Tình.

Thư Tình cười, ngữ khí có chút khinh bỉ: “Từ tiểu thư, chẳng lẽ cô muốn cứ như vậy mà đi sao? Lúc nãy mấy người vu oan cho tôi trộm nhẫn, còn muốn bắt tôi tới cục cảnh sát, bây giờ chân tướng đã rõ, lẽ nào cô không nên xin lỗi tôi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện