"Thẩm Quân Dao, cô có thấy thấy chiếc cốc màu vàng ở trên bàn của tôi đâu không? Sao bây giờ tôi lại không thấy nó nữa?"
Thẩm Quân Dao nghe thấy tiếng của Trác Du Hiên gọi mình thì ngay lập tức chạy vào đó, để cho đống bát còn đang rửa đở ở ngoài đó.
Cô vội vã chạy vào thì thấy Trác Du Hiên đang lục lọi thứ gì đó ở trong phòng làm việc của mình, tò mò hỏi.
"Anh tìm gì thế?"
"Cô có thấy chiếc cốc màu vàng tôi hay dùng uõng nước ở trên bàn đâu không? Hay là cô cất nó ở đâu rồi? Sao bây giờ tôi không tìm thấy nó nữa?"
Trác Du Hiên vừa hỏi, hắn vẫn bới móc khắp nơi, nào là trong tủ, rôi ở khe bàn, nói chung là toàn bộ mọi ngóc ngách ở trong căn phòng này.
Hình như chiếc cốc ấy rất quan trọng đối với Trác Du Hiên thì phải, cho nên khi không thấy đâu nữa, hẳn mới cuống cuồng lên đi tìm như vậy.
Thẩm Quân Dao hơi nhíu mày, đúng là mấy ngày trước cô có vào đây dọn dẹp phòng cho Trác Du Hiên, nhưng không biết có chiếc cốc màu vàng nào như Trác Du Hiên nói không nhỉ? Khoan đã, cái cốc màu vàng? Hình như là Thẩm Quân Dao đã nhớ ra điều gì đó thì phải? Cô không chắc chắn mới hỏi lại Trác Du Hiên lân nữa.
"Chiếc cốc màu vàng mà anh nói có phải là cái cốc hình hoa lá anh để cạnh máy tính không ạ?"
Nhắc đến đây, Trác Du Hiên vô cùng kích động nhìn Thẩm Quân Dao, hẳn chạy lại vẻ mặt hốt hoảng đưa tay bắt lây hai cánh tay của Thẩm Quân Dao.
"Chính là nó.Cô biết chiếc cốc đó ở đâu đúng không?"
Nhìn bộ dạng lo lảng của Trác Du Hiên cứ như vừa bị mất đi một báu vật như vậy, Thẩm Quân Dao hơi lo lắng nhìn hản, hai bả vai của cô khẽ run rẩy, đôi môi khô khốc hơi mấp máy, giọng nói run run.
"Thật ra...!
Mấy ngày trước...!
Em có vào đây dọn dẹp...!
Nhưng mà...!
Vô tình làm vỡ chiếc cốc ấy rồi...!
Em tưởng...!
Đó là một chiếc cốc bình thường...Donate cho team dịch bộ truyện này bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào bạn ơi!
Nên...!
Nên mới bỏ vào thùng rác rồi..."
Chiếc cốc ấy với Trác Du Hiên quan trọng lắm sao? Tại sao trông hản lại lo lắng đến như vậy cơ chứ? Mấy ngày trước, vì thấy phòng làm việc của Trác Du Hiên có quá nhiều bụi bặm, mà Trác Du Hiên lại là người ưa sạch sẽ cho nên Thẩm Quân Dao mới quyết định dọn dẹp lại phòng làm việc của hắn, để cho Trác Du Hiên được làm trong môi trường sạch sẽ, dễ chịu nhất.
Thể nhưng hôm đó, vì không cẩn thận thế nên Thẩm Quân Dao mới vô tình làm rơi chiếc cốc kia xuống dưới đất, khiến cho nó vỡ vụn thành từng mảnh.
Thẩm Quân Dao cứ nghĩ đó là một chiếc cốc bình thường thôi, không có gì đặc biệt, cho nên cô mới đem những mảnh vỡ kia bỏ ra ngoài thùng rác, tránh cho việc làm người khác bị thương.
Nhưng hình như cô đã làm sai rồi thì phải.
Khi nhìn Trác Du Hiên điên cuông tìm chiếc cốc kia, cô mới biết thứ đồ đó rất quan trọng với hắn.
Trác Du Hiên hơi sững sờ, hắn buông thõng cánh tay của mình giữa không trung, hai mắt mở to dần trở nên đỏ ngầu, nhìn chằm chằm gương mặt sợ hãi, lo lắng kia của Thẩm Quân Dao.
Trác Du Hiên không giữ được bình tĩnh, hản bắt lấy cánh tay của Thẩm Quân Dao, điên cuồng quát lớn.
"Vỡ? Cô dám làm vỡ chiếc cốc đó rồi ư? Thẩm Quân Dao, gan của cô to lắm? Cô có biết chiếc cốc ấy quan trọng với tôi như thế nào không mà cô dám làm vỡ nó hả?"
Trác Du Hiên siết chặt cánh tay của Thẩm Quân Dao, đôi mắt hắn bừng bừng lửa giận càng khiến cho Thẩm Quân Dao cảm thấy sợ hãi.
Cánh tay bị người đàn ông siết chặt không ngừng truyền đến cơn đau giữ dội, Trác Du Hiên siết chặt đến mức như muốn bẻ gãy cánh tay của Thẩm Quân Dao vậy.
Khóe môi của cô hơi mấp máy, thanh âm phát ra từ miệng đầy sợ hãi.
"Em thật sự không biết chiếc cốc ấy quan trọng với anh như vậy mà.
Đế em mua đền cho anh cái khác được không?"
Nhìn Thẩm Quân Dao cứ như sắp khóc vậy.
Đôi mắt cô đỏ hoe, đã lâu rồi cô chưa trông thấy bộ dạng nổi giận vô cùng đáng sợ này của Trác Du Hiên.
Mấy tháng nay, Trác Du Hiên chẳng bao giờ nổi giận với cô, thế nhưng hôm nay chỉ vì chiếc cốc kia khiến cho hắn như phát điên lên vậy, trông thật sự rất đáng sợ.
Nghe những lời nói này của Thẩm Quân Dao, dường như Trác Du Hiên đã bị chọc giận đến đỉnh điểm, hắn siết mạnh cánh tay của cô hơn nữa, những tia máu cứ dần dần xuất hiện ở trong đôi mắt đỏ ngầu kia của người đàn ông, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Thẩm Quân Dao.
"Đền? Cô nghĩ cô có thể đền được hay sao? Ngay cả đem mạng sống của cô ra đổi cũng không mua được chiếc cốc đó đâu.
Chiếc cốc ấy chính là món quà mà Sơ Vũ tặng cho tôi nhân ngày kỉ niệm ba năm yêu nhau, với tôi đó là thứ độc nhất vô nhị.
Cô nghĩ bản thân mình có thể đến được hay không? Hả?"
Trác Du Hiên rỗng lên như một con thú giữ, gân xanh bắt đầu nổi lên trên khắp trán và cánh tay của hắn, hắn như phát điên lên nhìn Thẩm Quân Dao.
Trong đầu của Thẩm Quân Dao nổ "oang"
một tiếng, cô sững sờ nhìn người đàn ông đang nổi điên ở trước mặt mình, nước mắt nơi khoá mi kia không kìm được mà tuôn ra đầy đau đớn.
Hóa ra chiếc cốc ấy là quà mà chị gái của cô, Thẩm Sơ Vũ đã tặng cho Trác Du Hiên hắn, cho nên hẳn mới vô cùng lo lắng, hoảng hốt đi tìm khi không thấy thú được gọi là báu vật của mình đâu.
Trái tim của Thẩm Quân Dao đau đớn vô cùng.
Hóa ra trong lòng của Trác Du Hiên vẫn còn một người con gái mang tên Thẩm Sơ Vũ.
Người con gái ấy như trở thành một rào chắn ngăn cản cô đặt chân vào trái tim của người đàn ông này.
Ở bên cô mấy tháng nay, chắng lẽ Trác Du Hiên vẫn chưa thể nào quên được người con gái tên Thẩm Sơ Vũ ấy ư? Thẩm Quân Dao hơi mấp máy môi, cô đau đớn nhìn Trác Du Hiên đang nổi giận đùng đùng, cố họng nghẹn ứ lại phát không ra tiếng, mãi mới có thể rặn ra được một vài câu.
"Du Hiên...!
Em thật sự không cố ý mà...!
Em thật sự không biết đó là quà của chị Sơ Vũ tặng cho anh...!
Em thật sự không biết..."
"Câm cái miệng chó của cô lại cho tôi!"
Trong lúc giận dữ, Trác Du Hiên không thể nào nhịn được mà buông lời xúc phạm Thẩm Quân Dao.
Hắn buông tay của cô ra, nhưng lại siết chặt cằm của người con gái, nước mắt cứ thế rơi ra trên cánh tay của Trác Du Hiên.
Trác Du Hiên cố tình nhấn mạnh từng chữ, âm thanh mang đầy sự tức giận.
"Cô không biết? Cô không biết thì chính là không biết à? Thẩm Quân Dao, có phải là cô ăn gan hùm rồi hay không mà dám vào phòng làm việc của tôi, đã thế còn dám làm vỡ món quà quý giá ấy.
Thẩm Quân Dao khó khăn lắc đầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn người đàn ông này, âm thanh nức nở xé lòng cứ thế vang lên, vậy mà người đàn ông kia lại chẳng hề động tâm.
"Em xin anh...!
Em thật sự không cố ý mà...!
Tại em thấy phòng làm việc của anh bẩn quá...!
Nên...!
Nên em mới vào đây dọn đẹp thôi...!
Nhưng không ngờ vô tình làm vỡ đi chiếc cốc ấy của anh...!
Em thật sự không cố ý mà..."
Lúc này, Trác Du Hiên đã bị cơn tức giận che mờ đi lý trí của mình rồi, lúc này hắn không nghe lọt tai bất cứ một lời nào của Thẩm Quân Dao nói nữa.
Hắn bóp mạnh cằm của Thẩm Quân Dao, làm cho cô đau đớn kêu lên.
Nhìn bộ dạng khổ sở ấy của Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên lại chẳng hề động lòng mà càng mảng chửi cô dữ dội hơn.
"Câm mồm.Thẩm Quân Dao, cô giỏi lắm.Cô chính là cố ý làm vỡ chiếc cốc đó của tôi, vậy mà cô dám nói là vô tình ư? Có phải cô ghen tị với Sơ Vũ nên mới cổ tình làm như vậy hay không?"
Thẩm Quân Dao vô lực lắc đầu, nước mắt cô cứ tuôn ra.
Cô rất muốn giải thích, rất muốn nói không phải là như vậy.
Nhưng cô phải làm sao đây? Trác Du Hiên vẫn không chịu tin tưởng cô.
"Thẩm Quân Dao, có phải mấy tháng nay tôi đối xử tốt với cô cho nên cô mới được nước làm càn hay không hả? Cô nghĩ mình là ai?".