Trong lúc tình hình hai bên đang vô cùng căng thẳng, Hạ Chúc đột nhiên run rẩy giơ tay lên, Tộc trưởng Hồ vội vàng chạy đến bên cạnh Hạ Chúc thì nghe thấy giọng nói yếu ớt đứt quãng của anh ta truyền đến: “Tộc… Tộc trưởng Hồ, là do Hạ mỗ không giỏi bằng người ta, không… Không thể trách anh ta được!”

Tộc trưởng Hồ thở phào một hơi nhẹ nhõm, chỉ cần Hạ Chúc không chết, vậy thì dễ nói chuyện rồi. “Người đâu, mau đi gọi bác sĩ đến đây!”

Hạ Chúc được người ta đỡ dậy, trước khi đi, anh ta nhìn chằm chằm vào Diệp Phùng và nói: “Diệp Phùng, tôi ghim anh rồi, một ngày nào đó, tôi sẽ đích thân đòi lại món nợ ngày hôm nay!”

Diệp Phùng không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn theo bóng lưng của anh ta, trong lòng anh đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác vô cùng nghiêm trọng. Hạ Chúc bây giờ cho anh cảm giác hoàn toàn khác so với lúc trước, nếu là kẻ địch trong tương lai thì e rằng sẽ là một mối họa lớn đó nha…

Trong tiếng hoan hô vang đội của nhà họ Đỗ, người nhà họ Hồ ảm đạm rời khỏi đảo khoảng. Đỗ Chi Tủ cũng không ở lại quá lâu, bà để lại mấy người xử lý công việc ở mỏ khoáng, số còn lại thì lập tức quay về hải đảo của nhà họ Đỗ. Lúc ở trên thuyền, Diệp Phùng cẩn thận kiểm tra lại một lần, quả nhiên là trên người Đỗ Duy Nam cũng có độc Thất Nguyệt Hàn. Không chỉ riêng anh ta, mà Diệp Phùng còn kiểm tra ra được tất cả những cao thủ có thể ra trận của nhà họ Đỗ đều bị trúng loại độc này. Lúc anh báo tin này cho Đỗ Chi Tủ, bà đã vô cùng kinh hãi. “Diệp Phùng, cháu… Cháu nói thật sao?”

Diệp Phùng nặng nề gật đầu, mặt Đỗ Chi Tú tái mét đi, nếu đúng như lời anh nói, vậy thì e rằng nhà họ Đỗ đã rơi vào toan tính của người khác từ lâu rồi! Hơn nữa, có thể thần không biết, quỷ không hay hạ độc trong nhà họ Đỗ, một hai người còn có thể nói là chuyện ngoài ý muốn, nhưng mà nhiều người bị trúng độc như vậy, chỉ sợ là điều Đỗ Chi Tú không mong muốn xảy ra nhất đã trở thành sự thật mất rồi, trong nhà họ Đỗ có gian tết

Vừa nghĩ đến đây, cơ thể Đỗ Chi Tú lảo đảo một cái, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch. Hà Tố Nghi vẫn đi theo phía sau vội vàng bước tới đỡ lấy bà, quan tâm hỏi: “Bà ngoại, bà làm sao thế a?”

Đỗ Chi Tú xua tay, nói: “Bà ngoại không sao cả, chỉ là bà không ngờ rằng nhà họ Đỗ lại phát sinh chuyện như thế này! Bà ngoại đau lòng lắm!”

Hà Tố Nghi không phải là kẻ ngốc, cô cũng hiểu được suy nghĩ của Đỗ Chi Tú, tất cả dòng chính của nhà họ Đỗ đều là con cháu lớp sau của cô, là người thân trong gia đình cô. Cô thật sự không thể tưởng tượng được, cũng không dám nghĩ tới, rốt cuộc là kẻ nào mà lại có thể làm ra chuyện như thế này cơ chứ?

Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Đỗ Chi Tú, Hà Tổ Nghi kiên định nằm lấy tay bà và nói: “Bà ngoại, bà yên tâm đi. Cháu và Diệp Phùng sẽ giải quyết chuyện này thay bà!”

Đỗ Chi Tú hơi nghiêng đầu qua nhìn Hà Tố Nghi ánh mắt dần dần trở nên dịu dàng hơn, bàn tay già nua của bà nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Hà Tố Nghi, nói: “Tố Nghi à, bây giờ, bà ngoại chỉ có thể tin tưởng cháu thôi.”

Hà Tố Nghi gật gật đầu, lại an ủi Đỗ Chi Tú mấy câu, sau đó, hai vợ chồng đi ra ngoài boong thuyền, bọn họ đứng trên mũi thuyền, ngắm nhìn khung cảnh đẹp đẽ của đại dương bao la. Một lát sau, Hà Tố Nghi đột nhiên lên tiếng: “Diệp Phùng, anh không sao chứ?”

Diệp Phùng hơi sửng sốt, hỏi lại: “Anh thì có thể có chuyện gì cơ chứ?” Hà Tố Nghi có chút nghi ngờ nhìn anh một cái, trong ấn tượng của cô, mặc dù võ công của Diệp Phùng rất lợi hại, nhưng pha đảo ngược cuối cùng có hơi nhanh quá, công kích sắc bén như vậy, đến cả một người không biết võ công như Hà Tố Nghi còn cảm thấy hãi hùng khiếp vía, hoàn toàn khác với cách làm trước đây của anh! “Anh thật sự không sao chứ?”

Hà Tố Nghi không yên tâm hỏi lại lần nữa. “Đương nhiên là không sao rồi!”

Diệp Phùng mỉm cười, nâng tay lên xoa đầu Hà Tố Nghi, cô bĩu môi, nghiêm mặt lại và nói: “Diệp Phùng, anh đã biết chuyện rồi, nhất định anh sẽ giúp em có đúng không?”

Diệp Phùng bất đắc dĩ nhìn cô một cái: “Em đã nói đến thế rồi, anh còn có thể nói gì được nữa?” “Hì hì, anh thật tốt quá đi!”

Hà Tố Nghi ôm cánh tay của Diệp Phùng, đột nhiên, cô hôn ‘chụt’ lên mặt anh một cái, khuôn mặt cũng đỏ bừng cả lên: “Diệp Phùng, tiếp theo nhờ cả vào anh đấy nhé!

Diệp Phùng gật nhẹ đầu một cái, nhưng có một cấu mà anh chưa nói ra, đó là thật ra thời gian của anh cũng rất gấp gáp. Sáng nay, anh vừa nhận được điện thoại của Thiết Chính Nhạc, bọn họ nghi ngờ người của Thánh giáo đang tàn sát vô số người vô tội, gây nên rất nhiều vụ án lớn cực kỳ bi thảm. Lão Hồ nhờ Thiết Chính Nhạc cầu xin Diệp Phùng đến hỗ trợ, thời gian gấp gáp, Diệp Phùng cùng lắm chỉ có thể ở lại nhà họ Đỗ hai ngày nữa mà thôi.

Trong vòng hai ngày, muốn điều tra ra kẻ hạ độc thật sự là quá gấp, huống hồ, những người này đều là máu mủ ruột già của nhà họ Đỗ, mặc dù Hà Tố Nghi là cháu gái ngoại của Đỗ Chi Tủ, nhưng dù sao cô cũng chỉ mới tới nhà họ Đỗ mà thôi, nếu nói rằng trong nhà họ Đỗ có người giở trò, e là sẽ không giải quyết được chuyện gì, ngược lại bản thân còn vướng phải phiền phức nữa kìa. Chuyện này, chỉ có thể bí mật điều tra, sau khi tìm thấy chứng cứ mới có thể định tội cho kẻ phản bội này được.

Nhưng mà bây giờ anh đang phải đối mặt với vấn đề thời gian, thật sự quá gấp gáp, nếu anh bỏ mặc không thèm quan tâm thì e là sẽ làm Hà Tố Nghi bị tổn thương.

Dù sao thì nhà họ Đỗ cũng là tâm huyết của bà ngoại, từ một góc độ nào đó mà nói, thì đây cũng là nhà mẹ đẻ của Hà Tố Nghi, đương nhiên là cô cũng không thể đứng nhìn nhà họ Đỗ bị kẻ gian tính kế được.

Diệp Phùng hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt lóe lên một cái, “Chẳng phải bản thân mình thích nhất chính là chuyện sáng tạo ra hết kỳ tích này đến kỳ tích khác đó sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện