“Cậu chủ Triệu, là tên đó!”

“Tôi tận mắt nhìn thấy, chính là tên đó đập nát hoa hồng của cậu!”

Một người phụ nữ, lập tức chào hỏi với vẻ mặt nịnh nọt lấy điện thoại di động ra cho Triệu Công xem: “Cậu nhìn xem, đây là bức ảnh tôi mới chụp được. Từ đầu đến cuối đều rất rõ ràng!”.

Xem xong, Triệu Công khẽ nheo mắt, nhìn Diệp Phùng cách đó không xa với ánh mắt ớn lạnh vô hạn.

Sau đó, sải bước đi tới, dừng lại cách đó ba bước, trong lòng tức giận vô cùng, lạnh giọng hỏi: “Số hoa hồng này là do mày làm gãy?”

“Đúng!”

Diệp Phùng không ngần ngại thừa nhận.

Triệu Công có hơi sửng sốt, sau đó tức giận cười nói: “Nhóc con, mày cũng to gan đẩy, hi vọng lúc ông đây đánh gãy chân mày, mày vẫn có thể mạnh mồm như thế!”

Nói xong hắn vỗ tay, sau đó một đám vệ sĩ đột nhiên xông ra, hắn cầm ống thép đi qua với vẻ mặt dữ tợn: “Chờ chút nữa đừng có quỳ xuống gọi ba nhé!”

Diệp Phùng hơi nheo mắt lại: “Mày chắc chắn, muốn đánh gãy chân của tao?”

“Cho dù hôm nay ông trời có tới đây, cũng không bảo vệ nổi mày!”

“Thế ư?”

Diệp Phùng không một chút sợ hãi, giơ một chân lên, ung dung nói: “Tao cho mày đập đấy, mày có dám đập không?”

“Haha…”

“Chậc chậc! Hôm nay đúng là xui xẻo mà, cứ tưởng gặp phải một thằng lỗ mãng,chơi cả nửa buổi lại hóa ra một thằng điên!”

“Ở thủ đô này, không có ai là tao không chơi lại!”

“Nhóc con, đây là mày tự tìm đường chết đấy nhé!”

Nói xong, Triệu Công mặt đầy tức giận, giơ cao ống thép định đập xuống!

“bùm!”

Diệp Phùng chưa hề động, thân thể Triệu Công bay ra một chỗ, bên cạnh, một người đàn ông trung niên mồ hôi đầm đìa thở hổn hển, trên mặt mang theo vẻ sợ hãi còn sót lại, nuốt nước miếng thật sâu, nhìn qua tên Triệu Công đang nằm trên đất quát lớn: “Đồ khốn kiếp, nếu mày dám động đến cậu chủ Diệp dù chỉ là một sợi tóc, ông đây sẽ lột da mày!”

Trong một lúc, tất cả mọi người đều đứng hình!

Người phụ nữ vừa mới nịnh nọt Triệu Công đột nhiên hét lên: “Mắt chó của ông bị mù rồi phải không! Có biết người ông vừa đánh là ai không hả?”

“Đó hẳn là cậu chủ của nhà họ Triệu!”

“Mau quỳ xuống xin lỗi cậu chủ Triệu, nếu không thì, ông không biết ông sẽ chết như thế nào đâu!”

“Bốp!”

Triệu Công đứng dậy tát cô ta một phát, hình như chưa hết cơn giận, liền đá cho cô ta cái nữa, tức giận nói: ” cút đi cho ông!”

Người phụ nữ sững sờ trước cái tát của Triệu Công, đau lòng nhìn anh ta:” Cậu … Cậu chủ Triệu, sao anh lại đánh tôi? Tôi đang nói cho anh mà!”

Triệu Công nhìn cô ta với ánh mắt đầy căm hận, “Nói cho ông đây? mày không hại chết tao là may rồi!”

Nói xong liền chạy đến bên người đàn ông trung niên,cười cười nói: “Chú hai, người sao lại ở đây vậy?”

Triệu Thừa Đức nhìn anh ta một cách hung tợn, tràn đầy tức giận, ông đây không tới, có phải mày sẽ tiêu diệt toàn bộ nhà họ Triệu không hả?”

Triệu Công vẻ mặt phản bác, ” Chú hai, chú đang nói bậy bạ gì thế!”

“Cả thành phố này ai có thể động vào, ai không thể động vào cháu đều biết rất rõ, tuy rằng thường ngày cháu thích đùa giỡn, nhưng những không thể động vào, cháu tuyệt nhiên không hề động vào dù chỉ một cái mà!”

“Không động vào dù chỉ một cái?”

Triệu Thừa Đức chỉ vào Diệp Phùng: “Vậy mày đang làm cái gì đây?”

“Đồ khốn kiếp, mau quỳ xuống xin lỗi cậu chủ Diệp!”

Triệu Công tỏ vẻ ngạc nhiên, “Chú hai, buổi trưa hôm nay chú uống bao nhiêu rượu vậy? Bảo cháu xin lỗi cái tên nhóc nghèo nàn này á?”

“Cháu ở cái thành phố này quen bao nhiêu nhà danh gia vọng tộc, sao cháu không nhớ là có cái tên này nhỉ!”

“Thằng khốn!”

Triệu Thừa Đức vừa sửng sốt vừa tức giận, Triệu Công có loại suy nghĩ này là chuyện bình thường, nếu lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Phùng, nhất định sẽ cho rằng cậu ấy là người bình thường, có thể tùy ý bắt nạt!

Nhưng ông biết, thế lực đằng sau người thanh niên bình thường này đáng sợ cỡ nào!

Đế sư cùng học trò khắp nơi, chỉ một câu nói của Diệp Phùng, đủ để khiến cả nhà họ Triệu giàu sang lập tức sụp đổ!

May là ông đến kịp lúc, nếu thật sự để Triệu Công xúc phạm đến Diệp Phùng, Đế sư một khi đã tức giận, thì nhà họ Triệu coi như xong đời rồi?

Thấy Triệu Công vẫn còn ra vẻ không có gì, Triệu Thừa Đức nghiến răng, cung kính cúi đầu trước Diệp Phùng: “Cậu chủ Diệp, cháu tôi từ nhỏ đã cứng đầu rồi, nếu có chỗ nào không phải với cậu, mong cậu tha lỗi!”

“Tôi thay nó xin lỗi cậu!”

“Chú hai! Chú đang làm cái gì vậy chứ!”

Triệu Công nắm lấy tay Triệu Thừa Đức: “chú là phó chủ tịch tập đoàn nhà họ Triệu, đại diện cho nhà họ Triệu. Ở trước mặt bao nhiêu người thế này, cúi đầu xin lỗi một tên rác rưởi, chú không sợ mất mặt nhưng cháu sợ mất mặt đấy!”

Nói xong ngẩng đầu lên quát vào mặt Diệp Phùng:”Thằng nhóc thối tha? Coi như mày may mắn! Không mau cút đi? Hay còn chờ chú hai của tao xin lỗi mày chắc?”

Diệp Phùng lạnh lùng nhìn Triệu Công: “Chân của tao, mày không muốn lấy nữa à?”

“Mày tưởng tao không dám à?”

“Hừ! Là ai muốn chân của người đàn ông của ta vậy?”

Một giọng nói duyên dáng vọng vào, Sở Kiều Thanh từng bước chuyển, chầm chậm đi vào.

Trước ánh mắt kinh hoàng của Triệu Công, Sở Kiều Thanh nắm lấy cánh tay Diệp Phùng, thân mật dựa đầu vào vai anh, nhẹ nhàng nói: “Anh yêu à, sao giờ anh mới tới, người ta nhớ anh chết đi được…”

Diệp Phùng thân thể cứng đờ, cảm giác được hương thơm liên tục xộc vào mũi, bản năng của một người đàn ông đột nhiên dâng lên!

Mụ yêu tinh họ Sở này cũng thật biết câu dẫn đàn ông rồi!”

“Cô… cô chủ Sở, cô đang nói cái gì vậy?”

Nghe thấy Sở Kiều Thanh gọi Diệp Phùng, Triệu Công như một tia sét vụt qua, không thể chấp nhận được cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt kinh ngạc!

‘Sở Kiều Thanh, người đã làm điên đảo thiên triều, nay lại gọi một tên nghèo, khố rách áo ôm là anh yêu ư?’

Sở Kiều Thanh cười ngọt ngào:”Tôi nói, đây là người đàn ông của tôi. Tối hôm qua, người đàn ông cả đêm không rời khỏi giường của tôi, sao hả, cậu chủ Triệu, có vấn đề gì sao?”

Mặt của Diệp Phùng như có ba tia sét vụt qua, từng đợt hương thơm liên tục xộc vào mũi khiến anh phải thầm niệm chú chấn tĩnh lại!

“Sở Kiều Thanh,cô quả là không ngại đổ thêm dầu vào lửa mà!”

Quả nhiên, ngay sau đó Triệu Công liền phát điên lên!

“Không! Tôi không tin!”

Triệu Công đột nhiên gầm lên, nghiêm mặt nhìn Diệp Phùng nói: “Bỏ cái tay bẩn thỉu của mày ra!”

“Cô chủ Sở là người mà loại giun bọ như ngươi có thể làm ô uế ư?”

Diệp Phùng nhìn anh ta không nói nên lời

Rõ ràng là Sở Kiều Thanh chủ động giữ lấy tao, được chưa hả?”

“mày không thấy những hành động chống cự của tao à?’

“Triệu Công!”

Triệu Thừa Đức toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, quát lớn: “Mày gây sự đủ chưa hå?Cậu chủ Diệp cũng dám xúc phạm? Mau xin lỗi cho ta!”

“Xin lỗi cái quái gì chứ!”

Lúc này, Triệu Công đã nổi cơn thịnh nộ, đẩy tay Triệu Thừa Đức ra: “Không biết hôm nay ông phát điên cái gì, nhưng ta nói cho ông biết, tuy rằng ông là chú hai của ta, nhưng ông chỉ là một tên thuộc hạ nhà họ Triệu thôi! ”

“Còn ta, người thừa kế tương lai của nhà họ Triệu, chủ nhân của ông!”

“mày… mày!..”

Triệu Phụ cả người run lên, không nói được lời nào!

“Người đâu, bắt cái tên rác rưởi này lại cho ta!”

Không ngại thêm dầu vào lửa, Sở Kiều thanh đó, liếm liếm đôi môi đỏ mọng, nở nụ cười khiêu khích: “Cậu chủ Triệu à, tôi muốn nhắc nhở cậu, người đàn ông của tôi không chỉ ở trên giường, mà ở những nơi khác cũng rất lợi hại đó nha! ”

Bị người phụ nữ mình thích khen ngợi người đàn ông khác, đã hủy đi chút tỉnh táo cuối cùng của Triệu Công!

“Cô chủ Sở! Chắc cô đã bị cái tên phế vật này mê hoặc rồi! Triệu Công tôi sẽ thay cô giải quyết phiền phức!”

“Để cô nhìn rõ bộ mặt thật của anh ta, cô sẽ biết, chỉ có Triệu Công ta, mới xứng với cô!”

Triệu Công gắn giọng nói: “Còn chờ gì nữa? Làm đi!”

Sau khi khiêu khích thành công, Sở Kiều Thanh cười nhẹ nhàng rồi lùi lại phía sau, nhìn Diệp Phùng, sau đó làm ra vẻ mặt đáng thương:”anh yêu à, tiếp theo, anh phải cần thận đó nha!”

Diệp Phùng bĩu môi, Cải biệt danh Sở yêu tinh quả là không sai mà!

Sau đó, anh thản nhiên nhìn một lượt:”Chỉ là một bầy chó gà mà thôi, sợ quái gì chứ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện