“Lại đến rồi?”
Trong mắt Sở Kiều Thanh, đôi mắt đẹp di chuyển: “Tên nhóc này, thật sự là âm hồn không tan mà…”
Diệp Phùng cảm thấy có chút hiếu kỳ hỏi: “Triệu Công là ai?”
“Cái tên quần là áo lượt đuổi theo em…”
Diệp Phùng lập tức vui vẻ: “Ồ! Hóa ra là hộ hoa sứ giả của em tới, vậy còn không mau đi xem thử?”
Dứt lời, Sở Kiều Thanh giống nhưng vừa nghĩ ra được thứ gì đó, ánh mắt chợt di chuyển sang người của Diệp Phùng.
“Thầy à, thầy giúp em một chuyện nho nhỏ có được không…”
Diệp Phùng theo bản năng thập phần đề phòng: “Không giúp!”
“Không giúp? Vậy cũng được!”
Sở Kiều Thanh nhếch mày, vẻ mặt lập tức biến đổi: “Thật là trùng hợp hôm nay em rảnh rỗi không có việc gì làm, Mai Chi, giúp em hẹn với Hà Tố Nghi giám đốc tập đoàn nhà họ Diệp, nói là em ở Lầu Từ Đức, muốn đàm phán chút chuyện làm ăn với cô ấy.”
“Vâng, cô chủ!”
“Ấy ấy ấy!”
Trên mặt Diệp Phùng lập tức sợ hãi đến mức đổ mồ hôi lạnh, đàm phán chuyện làm ăn? Tôi mà thèm tin em à!
Nếu thực sự để cho hai người phụ nữ này chạm mặt, dựa vào trình độ ranh mãnh như Sở Kiều Thanh, chỉ có quỷ mới biết được cô ta sẽ làm ra loại chuyện quái quỷ gì!
Cảm tình giữa bản thân mình với Hà Tố Nghi vừa mới tiến triển thêm vài bước, lại để cho Sở Kiều Thanh làm loạn lên, vậy thì không phải mọi chuyện sẽ kết thúc mất sao?!
Trên danh nghĩa là học trò của mình, nhưng lại có tiếng là không hề biết kiêng nể gì!
“Nói đi, chuyện gì?”
Cũng chỉ có ở trước mặt Sở Kiều Thanh, dáng vẻ đường đường chính chính đó, mới có thể hết lần này tới lần khác nhận ra được những khiếm khuyết.
Sở Kiều Thanh nhếch miệng, mở một nụ cười thỏa mãi đạt được mong muốn, chỉ tay về phía cửa, lười biếng mở miệng: “Đuổi tên ruồi nhặng đắng ghét kia đi mau!”
Đi ra ghế lô ở ngoài cửa, Lưu Đại Hung chờ đợi đã lâu lập tức có tinh thần hẳn lên, nháy mắt với Diệp Phùng nháy mắt ra hiệu, cười mờ ám: “Anh Diệp Phùng, sao anh lại nhanh thế!”
Trên mặt Diệp Phùng lập tức hiện lên ba đường hắc tuyến, Lưu Đại Hung ơi là Lưu Đại Hung, sao lại thật thà như vậy, nhưng mà suy nghĩ của cậu, lại không có một chút thật thà nào cả!
“Đừng có nói bừa! Tôi là người chính trực!”
“Gi? Người chính trực?”
Trên mặt Lưu Đại Hung lập tức lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng được: “Anh cũng đừng có tố cáo tôi như vậy, thời gian dài như vậy, đối diện với một đại mỹ nhân mê người như thế này, anh vẫn chưa hề làm cái gì?”
“Anh Diệp Phùng, anh với tôi, có phải là anh không được đúng không?”
“Tôi đi!”
Diệp Phùng trừng mắt nhìn c một cái: “Trong não cậu toàn chứa cái gì vậy!”
“Được rồi được rồi! Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nên đi thôi!”
Mới đi tới ngoài cửa, một màn trước mắt lập tức dọa cho hai người muốn sợ!
Vốn đĩ đường sá nên đông đúc, nhưng bây giờ lại thấy bất thường, sân trước cửa lớn quán bar Tinh Phong, có một hình trái tim được tạo nên từ hoa hồng!
Hơn nữa mỗi bông hoa hồng, đều được nạm vàng, ở dưới ánh nắng mắt trời chiếu rọi, lung linh rạng rỡ, vô cùng xinh đẹp.
Mà ở giữa hình trái tim, đặt hằn một cái bảng cực lớn.
“Triệu Công tập đoàn nhà họ Triệu, thể hiện tình yêu to lớn với tiểu thư Sở Kiều Thanh!”
“Tôi còn đang không biết là ai mà theo đuổi con gái nhà người ta mà mạnh bạo như vậy, hóa ra là hắn!”
Nhìn thấy những chữ viết ở trên tấm bảng, trong mắt Lưu Đại Hung hiện lên một chút ngưỡng mộ.
“Tên Triệu Công này, cậu biết sao?”
Diệp Phùng hiếu kỳ hỏi.
“Là một trong bốn đại công tử tiếng tăm lừng lẫy của thủ đô, anh không biết sao?”
Lưu Đại Hung nhìn anh đầy kinh ngạc.
Diệp Phùng lắc lắc đầu: “Bốn công tử của thủ đô? Rất nổi tiếng à?”
“Đâu chỉ có danh tiếng, quả thực là rất rất có danh tiếng!”
Lưu Đại Hung vỗ đùi: “Bốn công tử của thủ đô, chính là chỉ bốn cậu chủ có địa vị cao nhất trong thủ đô, tài sản của mỗi gia tộc, đều trên dưới chục tỷ, cho dù là phú hào ở khắp nơi trong cái thủ đô này cũng không thể kể được với mấy nhà hào phú này!”
Nghe xong, Diệp Phùng hơi thở dài một chút, quả nhiên, người phụ nữ đẹp đều là hại nước hại dân…
Lưu Đại Hung không có chú ý đến sự thay đổi về biểu tình trên mặt Diệp Phùng, tiếp tục dùng thanh âm ngưỡng mộ: “Aizzz, thật là ngưỡng mộ những người có tiền mà, chỗ hoa hồng này, phải dùng bao nhiêu tiền…”
“Nếu như tôi có nhiều tiền như vậy, thì có thể cưới Tiểu Hoa về nhà rồi…”
“Bỏ đi bỏ đi, không xem nữa, càng xem càng thấy tự ti!”
Lưu Đại Hung lắc lắc đầu, đi được vài bước lại phát hiện Diệp Phùng vẫn còn đứng ở đó đơ người bất động, nghi hoặc nói: “Anh Diệp Phùng, còn xem cái gì nữa, đi thôi!”
Ai ngờ khóe miệng của Diệp Phùng đột nhiên nhếch lên thành một đường cong, nhìn sang Lưu Đại Hung: “Đầu đất, cậu nói xem nếu như tôi đập hết chỗ hoa hồng này, thì sẽ thế nào?”
Lưu Đại Hung vừa nghe, thì lập tức bị dọa cho hoảng sợ, sau đó lập tức nói: “Anh Diệp Phùng, trò đùa này chẳng vui chút nào! Nhà họ Triệu thật sự là nhà hào môn thế gia giàu có ở trong cái thủ đô này, mặc dù không bằng mười gia tộc lớn, nhưng cũng không phải là thứ mà chúng ta có thể đụng vào!”
“Hơn nữa, con người của Triệu Công như thế này, nhưng lại vô cùng hung hăng kiêu mạn, nghe nói từng có người đối địch lại với hắn, lập tức bị cắt đứt hai chân, ném ra ngoài biển lớn cho cá ăn, còn nữa hắn còn chơi chung với vài tên con nhà hào môn thế gia, là kiểu ngư tầm ngư mã tầm mã, anh mà đắc tội với cái con người này, chẳng khác nào đụng tới mấy tên đó!”
Lưu Đại Hung tận tình khuyên ngăn anh, hắn cũng không muốn vừa mới quen được một người bạn tốt, ngày mai lại phải ra biển vớt xác bạn.
“Vậy sao? Nói như vậy thì, tôi thực sự muốn thử xem sao!”
“Anh Diệp Phùng, anh… anh muốn làm thật ư!”
“Cho dù có là căn ghét bọn nhà có tiền đế thế nào, không thể tự tìm cho mình đường chết!” “Tôi đều vì muốn tốt cho anh thôi, thể lực của nhà họ Triệu lớn mạnh, tài sản phải đến mười mấy tỷ, mà Triệu Công càng là dạng kiêu căng ngang ngược, nếu như anh đập hoa hồng của hắn, thật sự sẽ bị hắn đánh gãy hai chân đấy!”
Nghĩ đến những tin đồn khủng bổ xung quanh Triệu Công, Lưu Đại Hung rùng mình một cái, vội vàng ngăn cản nói.
Nhưng miệng của Diệp Phùng lại nhẹ nhàng giương lên, lập tức đi đến phía của trước: “Đánh gãy chân? Ha ha ha, vậy thì tôi thực sự muốn trải nghiệm cảm giác ngồi xem lăn một chút rồi!”
Lập tức đi tới chỗ hoa hồng đó, Hạch Thiếu Long thấy hương hoa khắp nơi cùng đám người đến chụp ảnh bao vây xung quanh, cầm lấy một bó hoa ở bên cạnh, đưa lên mũi ngửi ngửi: “Thật sự là hương thơm ngào ngạt, nhưng mà đáng tiếc, lại đặt ở sai chỗ!”
Bộp!
Đám người đó tròn mắt kinh hãi, hoa hồng rơi xuống đất, Diệp Phùng một phát giẫm lên nó, nghiền nát nó!
Hành động nhất thời này, dọa cho những người vây quanh sợ hãi, trong đó có một người lấy điện thoại ra nhắm vào người anh, mở miệng nói: “Anh làm cái gì thế? Không biết đây là hoa hồng của cậu chủ nhà họ Triệu à?”
Diệp Phùng đem theo vẻ mặt thản nhiên gật gật đầu: “Tôi biết!”
Dứt lời, lại nhấc chân lên đạp một cái, đám hoa hồng kiều diễm lập tức bị tàn lụi!
“Điên rồi điện rồi! Dám cả gan giẫm lên hoa của cậu chủ nhà họ Triệu, anh không sợ bị đánh gãy chân sao?”
“Tên này không bị điên đấy chứ, đến cả cậu chủ nhà họ Triệu cũng dám đắc tội, không muốn sống nữa rồi.”
“Hừ! Đợi chút nữa nếu như cậu chủ nhà họ Triệu biết được có người giẫm lên hoa hồng của hắn, nhất định sẽ không tha cho tên này! Rồi, ngồi đây đợi chút nữa xem kịch hay!”
Những người xung quanh đều bàn luận sôi nổi, có khiếp sợ có kinh hãi, càng có nhiều hơn là sự hả hệ xem trò vui!
Mà Lưu Đại Hung chỉ biết vỗ trán, vẻ mặt u ám!
Xong rồi!
Diệp Phùng rước họa vào thân rồi!
Mà giờ phút này, không biết Sở Kiều Thanh từ lúc nào đã đi ra đến ngoài cửa, dựa vào khung cửa, dáng vẻ quý phái lộng lẫy, cười khanh khánh nhìn hết thảy mọi sự Diệp Phùng làm.
Vào lúc này, bên trong chiếc xe Rolls Royce xa hoa đang đậu ở phía đối diện, sau khi Triệu Công nhìn chằm chằm về phía của thì thấy bóng dáng xinh đẹp đó xuất hiện, trong đáy mắt lập tức hiện lên vẻ tham lam chiếm đoạt, sau đó chỉnh lại quần áo trên người, mở cửa bước xuống xe.
Vẻ soái khí, sống mũi cao thẳng, ngũ quan rõ ràng, dáng người cao lớn, mặc trên người bộ âu phục Armani, đeo đồng hồ Patek Philippe, không thể phủ nhận, chỉ cần dựa vào ngoại hình này của Triệu Công, liền có thể vô số cái nhìn mến mộ từ các cô gái.
Chỉ thấy hắn thanh tao cười một cái, lập tức đi tới phía của Sở Kiều Thanh, lúc chỉ còn cách có ba bước chân, thì lại dừng bước, theo sao là đưa tay ra hết sức lịch thiệp: “Cô Sở, sau lần từ biệt năm tháng trước, cuối cùng thì chúng ta cũng gặp lại rồi!”
Đôi mắt xinh đẹp của Sở Kiều Thanh chớp mắt một cái, nhìn Triệu Công, đột nhiên cười dịu dàng: Xin hỏi anh là?”
Thanh âm biếng nhác, vừa nhăn mày vừa cười, tất cả đều đang kích thích hoóc môn của đàn ông.
Triệu Công không kiềm chế được mà nuốt miếng nước bọt, làm ẩm ướt yết hầu đang khô cạn của mình, cực lực ngăn chặn những tham lam dục vọng trong mắt mình, vẫn duy trì dáng vẻ nho nhã lễ độ: “Cô Sở thật giống như một viên ngọc kiêu sa, không nhớ tới tôi đây cũng là chuyện bình thường.”
“Năm tháng trước, dưới sự dẫn dắt của bố tôi, tôi mới lần đầu được gặp cô Sở đây, thật là động lòng, từ sau đó, lại thấy ăn không ngon ngủ không yên, cũng có nhiều lúc đến nhà hỏi thăm, nhưng lại không có duyên gặp được cổ Sở.”
“Sau đó, nghe nói cô Sở ở tại thủ đô, thâm tâm của tôi liền kích động không ngừng!”
“Trời không phụ lòng người, cuối cùng thì hôm nay cũng được biết được cô Sở ở đây, cho nên tôi lập tức tới, chỉ là vì muốn nhìn thấy dung nhan của cô Sở!”
“Dựa vào tấm chân tình này của tôi, không biết tối ngày hôm nay có hân hạnh được đón tiếp cô Sở dùng bữa tối hay không?”
Thái độ khiêm tốn, dáng vẻ tuấn tú, lại thêm thân phận con nhà hào môn thế gia, đối mặt với thế tấn công này của Triệu Công, nhưng người phụ nữ bình thường không có cách nào từ chối. Nhưng mà Sở Kiều Thanh đã nhìn qua rất nhiều đàn ông rồi, đối với kiểu thể hiện tình yêu như Triệu Công, không có chút mảy may cảm giác, ngược lại khẽ cười:
“Cảm ơn ý tốt của anh Triệu, nhưng còn về dùng bữa thì..”
Thấy Sở Kiều Thanh không có lập tức từ chối, trong lòng Triệu Công vui mừng khôn xiết, lại vội vàng mở miệng: “Đương nhiên, vì để biểu thị thành ý của tôi, tôi còn đặc biệt chuẩn bị một phần quà nữa, hy vọng sẽ vừa ý cô.”
“Ồ? Còn có quà nữa ư?”
“Điều đó là đương nhiên!”
Triệu Công ưỡn ngực ngẩng cao đầu, trên mặt tràn đầy vẻ tự tin: “Cô Sở mời đi tới phía trước xem, đó chính là món quà tôi đặc biệt dành tặng cho cô!”
Nhìn thấy ánh mắt hướng ra của Sở Kiều Thanh, Triệu Công ở bên cạnh giống như sớm đã có chuẩn bị, thâm tình ngâm nga: “Đóa hồng đẹp nhất, đem dâng hiến cho người con gái xinh đẹp, nó đại điện cho tình yêu đơn thuần từ trong trái tim ta dành cho cô, chỉ có cô với vẻ đẹp có một không hai, mới có thể xứng với vẻ đẹp kiều diễm của hoa hồng, người phụ nữ mà tôi thương yêu nhất, cô xem, bày chín mươi chín bông hoa hồng ở tại nơi này, chính là vì muốn thể hiện thứ tình cảm sâu…”
Triệu Công thâm tình mà quay đầu lại, lúc hắn đang chuẩn bị nói ra câu tình cảm sâu đậm, vẻ mặt lại thay đổi, lời, cũng bị nghẹn lại ở cổ họng.
Chín mươi chín đóa hoa hồng được dày công chuẩn bị, giờ phút này toàn bộ chúng đều biến thành một đống nhơ nhớp, chúng bị chân hung hăng giẫm đạp lên, cánh hoa tả tơi rơi rớt.
“Hoa hồng của tôi!”
Triệu Công gầm nhẹ một tiếng, sắc mặt xanh đen.
Vốn dĩ hắn muốn dùng chỗ hoa hồng này tỏ tình với Sở Kiều Thanh, bây giờ hoa hồng nát cả rồi, còn tỏ tình cái gì được?
“Anh Triệu, anh muốn tôi xem vẻ mỹ lệ của sự điêu tàn sao?”
Trên mặt Sở Kiều Thanh hiện lên một dáng vẻ gàn dở, vẻ mặt cười cười nói với Triệu Công.
“Là ai?! Rốt cuộc là ai giẫm đạp lên hoa hồng! Tôi phải đánh gãy chân hắn!”
Sắc mặt Triệu Công hung tợn, không còn thấy dáng vẻ tao nhã nữa, trong ngữ khí còn mang theo sát ý lạnh lẽo.
“Cô Sở, xin lỗi không thể tiếp chuyện cô được nữa, tôi có chút việc, phải đi xử lý một chút!”
Đầy đám người ra, Triệu Công đột nhiên giống như dã thú nổi giận, ánh mắt hung ác đảo qua bốn phía, thanh âm trầm thấp, đem theo sự lạnh lùng vang vọng: “Là ai, là ai dám giẫm hỏng hoa hồng của ông đây?!”
Trong mắt Sở Kiều Thanh, đôi mắt đẹp di chuyển: “Tên nhóc này, thật sự là âm hồn không tan mà…”
Diệp Phùng cảm thấy có chút hiếu kỳ hỏi: “Triệu Công là ai?”
“Cái tên quần là áo lượt đuổi theo em…”
Diệp Phùng lập tức vui vẻ: “Ồ! Hóa ra là hộ hoa sứ giả của em tới, vậy còn không mau đi xem thử?”
Dứt lời, Sở Kiều Thanh giống nhưng vừa nghĩ ra được thứ gì đó, ánh mắt chợt di chuyển sang người của Diệp Phùng.
“Thầy à, thầy giúp em một chuyện nho nhỏ có được không…”
Diệp Phùng theo bản năng thập phần đề phòng: “Không giúp!”
“Không giúp? Vậy cũng được!”
Sở Kiều Thanh nhếch mày, vẻ mặt lập tức biến đổi: “Thật là trùng hợp hôm nay em rảnh rỗi không có việc gì làm, Mai Chi, giúp em hẹn với Hà Tố Nghi giám đốc tập đoàn nhà họ Diệp, nói là em ở Lầu Từ Đức, muốn đàm phán chút chuyện làm ăn với cô ấy.”
“Vâng, cô chủ!”
“Ấy ấy ấy!”
Trên mặt Diệp Phùng lập tức sợ hãi đến mức đổ mồ hôi lạnh, đàm phán chuyện làm ăn? Tôi mà thèm tin em à!
Nếu thực sự để cho hai người phụ nữ này chạm mặt, dựa vào trình độ ranh mãnh như Sở Kiều Thanh, chỉ có quỷ mới biết được cô ta sẽ làm ra loại chuyện quái quỷ gì!
Cảm tình giữa bản thân mình với Hà Tố Nghi vừa mới tiến triển thêm vài bước, lại để cho Sở Kiều Thanh làm loạn lên, vậy thì không phải mọi chuyện sẽ kết thúc mất sao?!
Trên danh nghĩa là học trò của mình, nhưng lại có tiếng là không hề biết kiêng nể gì!
“Nói đi, chuyện gì?”
Cũng chỉ có ở trước mặt Sở Kiều Thanh, dáng vẻ đường đường chính chính đó, mới có thể hết lần này tới lần khác nhận ra được những khiếm khuyết.
Sở Kiều Thanh nhếch miệng, mở một nụ cười thỏa mãi đạt được mong muốn, chỉ tay về phía cửa, lười biếng mở miệng: “Đuổi tên ruồi nhặng đắng ghét kia đi mau!”
Đi ra ghế lô ở ngoài cửa, Lưu Đại Hung chờ đợi đã lâu lập tức có tinh thần hẳn lên, nháy mắt với Diệp Phùng nháy mắt ra hiệu, cười mờ ám: “Anh Diệp Phùng, sao anh lại nhanh thế!”
Trên mặt Diệp Phùng lập tức hiện lên ba đường hắc tuyến, Lưu Đại Hung ơi là Lưu Đại Hung, sao lại thật thà như vậy, nhưng mà suy nghĩ của cậu, lại không có một chút thật thà nào cả!
“Đừng có nói bừa! Tôi là người chính trực!”
“Gi? Người chính trực?”
Trên mặt Lưu Đại Hung lập tức lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng được: “Anh cũng đừng có tố cáo tôi như vậy, thời gian dài như vậy, đối diện với một đại mỹ nhân mê người như thế này, anh vẫn chưa hề làm cái gì?”
“Anh Diệp Phùng, anh với tôi, có phải là anh không được đúng không?”
“Tôi đi!”
Diệp Phùng trừng mắt nhìn c một cái: “Trong não cậu toàn chứa cái gì vậy!”
“Được rồi được rồi! Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nên đi thôi!”
Mới đi tới ngoài cửa, một màn trước mắt lập tức dọa cho hai người muốn sợ!
Vốn đĩ đường sá nên đông đúc, nhưng bây giờ lại thấy bất thường, sân trước cửa lớn quán bar Tinh Phong, có một hình trái tim được tạo nên từ hoa hồng!
Hơn nữa mỗi bông hoa hồng, đều được nạm vàng, ở dưới ánh nắng mắt trời chiếu rọi, lung linh rạng rỡ, vô cùng xinh đẹp.
Mà ở giữa hình trái tim, đặt hằn một cái bảng cực lớn.
“Triệu Công tập đoàn nhà họ Triệu, thể hiện tình yêu to lớn với tiểu thư Sở Kiều Thanh!”
“Tôi còn đang không biết là ai mà theo đuổi con gái nhà người ta mà mạnh bạo như vậy, hóa ra là hắn!”
Nhìn thấy những chữ viết ở trên tấm bảng, trong mắt Lưu Đại Hung hiện lên một chút ngưỡng mộ.
“Tên Triệu Công này, cậu biết sao?”
Diệp Phùng hiếu kỳ hỏi.
“Là một trong bốn đại công tử tiếng tăm lừng lẫy của thủ đô, anh không biết sao?”
Lưu Đại Hung nhìn anh đầy kinh ngạc.
Diệp Phùng lắc lắc đầu: “Bốn công tử của thủ đô? Rất nổi tiếng à?”
“Đâu chỉ có danh tiếng, quả thực là rất rất có danh tiếng!”
Lưu Đại Hung vỗ đùi: “Bốn công tử của thủ đô, chính là chỉ bốn cậu chủ có địa vị cao nhất trong thủ đô, tài sản của mỗi gia tộc, đều trên dưới chục tỷ, cho dù là phú hào ở khắp nơi trong cái thủ đô này cũng không thể kể được với mấy nhà hào phú này!”
Nghe xong, Diệp Phùng hơi thở dài một chút, quả nhiên, người phụ nữ đẹp đều là hại nước hại dân…
Lưu Đại Hung không có chú ý đến sự thay đổi về biểu tình trên mặt Diệp Phùng, tiếp tục dùng thanh âm ngưỡng mộ: “Aizzz, thật là ngưỡng mộ những người có tiền mà, chỗ hoa hồng này, phải dùng bao nhiêu tiền…”
“Nếu như tôi có nhiều tiền như vậy, thì có thể cưới Tiểu Hoa về nhà rồi…”
“Bỏ đi bỏ đi, không xem nữa, càng xem càng thấy tự ti!”
Lưu Đại Hung lắc lắc đầu, đi được vài bước lại phát hiện Diệp Phùng vẫn còn đứng ở đó đơ người bất động, nghi hoặc nói: “Anh Diệp Phùng, còn xem cái gì nữa, đi thôi!”
Ai ngờ khóe miệng của Diệp Phùng đột nhiên nhếch lên thành một đường cong, nhìn sang Lưu Đại Hung: “Đầu đất, cậu nói xem nếu như tôi đập hết chỗ hoa hồng này, thì sẽ thế nào?”
Lưu Đại Hung vừa nghe, thì lập tức bị dọa cho hoảng sợ, sau đó lập tức nói: “Anh Diệp Phùng, trò đùa này chẳng vui chút nào! Nhà họ Triệu thật sự là nhà hào môn thế gia giàu có ở trong cái thủ đô này, mặc dù không bằng mười gia tộc lớn, nhưng cũng không phải là thứ mà chúng ta có thể đụng vào!”
“Hơn nữa, con người của Triệu Công như thế này, nhưng lại vô cùng hung hăng kiêu mạn, nghe nói từng có người đối địch lại với hắn, lập tức bị cắt đứt hai chân, ném ra ngoài biển lớn cho cá ăn, còn nữa hắn còn chơi chung với vài tên con nhà hào môn thế gia, là kiểu ngư tầm ngư mã tầm mã, anh mà đắc tội với cái con người này, chẳng khác nào đụng tới mấy tên đó!”
Lưu Đại Hung tận tình khuyên ngăn anh, hắn cũng không muốn vừa mới quen được một người bạn tốt, ngày mai lại phải ra biển vớt xác bạn.
“Vậy sao? Nói như vậy thì, tôi thực sự muốn thử xem sao!”
“Anh Diệp Phùng, anh… anh muốn làm thật ư!”
“Cho dù có là căn ghét bọn nhà có tiền đế thế nào, không thể tự tìm cho mình đường chết!” “Tôi đều vì muốn tốt cho anh thôi, thể lực của nhà họ Triệu lớn mạnh, tài sản phải đến mười mấy tỷ, mà Triệu Công càng là dạng kiêu căng ngang ngược, nếu như anh đập hoa hồng của hắn, thật sự sẽ bị hắn đánh gãy hai chân đấy!”
Nghĩ đến những tin đồn khủng bổ xung quanh Triệu Công, Lưu Đại Hung rùng mình một cái, vội vàng ngăn cản nói.
Nhưng miệng của Diệp Phùng lại nhẹ nhàng giương lên, lập tức đi đến phía của trước: “Đánh gãy chân? Ha ha ha, vậy thì tôi thực sự muốn trải nghiệm cảm giác ngồi xem lăn một chút rồi!”
Lập tức đi tới chỗ hoa hồng đó, Hạch Thiếu Long thấy hương hoa khắp nơi cùng đám người đến chụp ảnh bao vây xung quanh, cầm lấy một bó hoa ở bên cạnh, đưa lên mũi ngửi ngửi: “Thật sự là hương thơm ngào ngạt, nhưng mà đáng tiếc, lại đặt ở sai chỗ!”
Bộp!
Đám người đó tròn mắt kinh hãi, hoa hồng rơi xuống đất, Diệp Phùng một phát giẫm lên nó, nghiền nát nó!
Hành động nhất thời này, dọa cho những người vây quanh sợ hãi, trong đó có một người lấy điện thoại ra nhắm vào người anh, mở miệng nói: “Anh làm cái gì thế? Không biết đây là hoa hồng của cậu chủ nhà họ Triệu à?”
Diệp Phùng đem theo vẻ mặt thản nhiên gật gật đầu: “Tôi biết!”
Dứt lời, lại nhấc chân lên đạp một cái, đám hoa hồng kiều diễm lập tức bị tàn lụi!
“Điên rồi điện rồi! Dám cả gan giẫm lên hoa của cậu chủ nhà họ Triệu, anh không sợ bị đánh gãy chân sao?”
“Tên này không bị điên đấy chứ, đến cả cậu chủ nhà họ Triệu cũng dám đắc tội, không muốn sống nữa rồi.”
“Hừ! Đợi chút nữa nếu như cậu chủ nhà họ Triệu biết được có người giẫm lên hoa hồng của hắn, nhất định sẽ không tha cho tên này! Rồi, ngồi đây đợi chút nữa xem kịch hay!”
Những người xung quanh đều bàn luận sôi nổi, có khiếp sợ có kinh hãi, càng có nhiều hơn là sự hả hệ xem trò vui!
Mà Lưu Đại Hung chỉ biết vỗ trán, vẻ mặt u ám!
Xong rồi!
Diệp Phùng rước họa vào thân rồi!
Mà giờ phút này, không biết Sở Kiều Thanh từ lúc nào đã đi ra đến ngoài cửa, dựa vào khung cửa, dáng vẻ quý phái lộng lẫy, cười khanh khánh nhìn hết thảy mọi sự Diệp Phùng làm.
Vào lúc này, bên trong chiếc xe Rolls Royce xa hoa đang đậu ở phía đối diện, sau khi Triệu Công nhìn chằm chằm về phía của thì thấy bóng dáng xinh đẹp đó xuất hiện, trong đáy mắt lập tức hiện lên vẻ tham lam chiếm đoạt, sau đó chỉnh lại quần áo trên người, mở cửa bước xuống xe.
Vẻ soái khí, sống mũi cao thẳng, ngũ quan rõ ràng, dáng người cao lớn, mặc trên người bộ âu phục Armani, đeo đồng hồ Patek Philippe, không thể phủ nhận, chỉ cần dựa vào ngoại hình này của Triệu Công, liền có thể vô số cái nhìn mến mộ từ các cô gái.
Chỉ thấy hắn thanh tao cười một cái, lập tức đi tới phía của Sở Kiều Thanh, lúc chỉ còn cách có ba bước chân, thì lại dừng bước, theo sao là đưa tay ra hết sức lịch thiệp: “Cô Sở, sau lần từ biệt năm tháng trước, cuối cùng thì chúng ta cũng gặp lại rồi!”
Đôi mắt xinh đẹp của Sở Kiều Thanh chớp mắt một cái, nhìn Triệu Công, đột nhiên cười dịu dàng: Xin hỏi anh là?”
Thanh âm biếng nhác, vừa nhăn mày vừa cười, tất cả đều đang kích thích hoóc môn của đàn ông.
Triệu Công không kiềm chế được mà nuốt miếng nước bọt, làm ẩm ướt yết hầu đang khô cạn của mình, cực lực ngăn chặn những tham lam dục vọng trong mắt mình, vẫn duy trì dáng vẻ nho nhã lễ độ: “Cô Sở thật giống như một viên ngọc kiêu sa, không nhớ tới tôi đây cũng là chuyện bình thường.”
“Năm tháng trước, dưới sự dẫn dắt của bố tôi, tôi mới lần đầu được gặp cô Sở đây, thật là động lòng, từ sau đó, lại thấy ăn không ngon ngủ không yên, cũng có nhiều lúc đến nhà hỏi thăm, nhưng lại không có duyên gặp được cổ Sở.”
“Sau đó, nghe nói cô Sở ở tại thủ đô, thâm tâm của tôi liền kích động không ngừng!”
“Trời không phụ lòng người, cuối cùng thì hôm nay cũng được biết được cô Sở ở đây, cho nên tôi lập tức tới, chỉ là vì muốn nhìn thấy dung nhan của cô Sở!”
“Dựa vào tấm chân tình này của tôi, không biết tối ngày hôm nay có hân hạnh được đón tiếp cô Sở dùng bữa tối hay không?”
Thái độ khiêm tốn, dáng vẻ tuấn tú, lại thêm thân phận con nhà hào môn thế gia, đối mặt với thế tấn công này của Triệu Công, nhưng người phụ nữ bình thường không có cách nào từ chối. Nhưng mà Sở Kiều Thanh đã nhìn qua rất nhiều đàn ông rồi, đối với kiểu thể hiện tình yêu như Triệu Công, không có chút mảy may cảm giác, ngược lại khẽ cười:
“Cảm ơn ý tốt của anh Triệu, nhưng còn về dùng bữa thì..”
Thấy Sở Kiều Thanh không có lập tức từ chối, trong lòng Triệu Công vui mừng khôn xiết, lại vội vàng mở miệng: “Đương nhiên, vì để biểu thị thành ý của tôi, tôi còn đặc biệt chuẩn bị một phần quà nữa, hy vọng sẽ vừa ý cô.”
“Ồ? Còn có quà nữa ư?”
“Điều đó là đương nhiên!”
Triệu Công ưỡn ngực ngẩng cao đầu, trên mặt tràn đầy vẻ tự tin: “Cô Sở mời đi tới phía trước xem, đó chính là món quà tôi đặc biệt dành tặng cho cô!”
Nhìn thấy ánh mắt hướng ra của Sở Kiều Thanh, Triệu Công ở bên cạnh giống như sớm đã có chuẩn bị, thâm tình ngâm nga: “Đóa hồng đẹp nhất, đem dâng hiến cho người con gái xinh đẹp, nó đại điện cho tình yêu đơn thuần từ trong trái tim ta dành cho cô, chỉ có cô với vẻ đẹp có một không hai, mới có thể xứng với vẻ đẹp kiều diễm của hoa hồng, người phụ nữ mà tôi thương yêu nhất, cô xem, bày chín mươi chín bông hoa hồng ở tại nơi này, chính là vì muốn thể hiện thứ tình cảm sâu…”
Triệu Công thâm tình mà quay đầu lại, lúc hắn đang chuẩn bị nói ra câu tình cảm sâu đậm, vẻ mặt lại thay đổi, lời, cũng bị nghẹn lại ở cổ họng.
Chín mươi chín đóa hoa hồng được dày công chuẩn bị, giờ phút này toàn bộ chúng đều biến thành một đống nhơ nhớp, chúng bị chân hung hăng giẫm đạp lên, cánh hoa tả tơi rơi rớt.
“Hoa hồng của tôi!”
Triệu Công gầm nhẹ một tiếng, sắc mặt xanh đen.
Vốn dĩ hắn muốn dùng chỗ hoa hồng này tỏ tình với Sở Kiều Thanh, bây giờ hoa hồng nát cả rồi, còn tỏ tình cái gì được?
“Anh Triệu, anh muốn tôi xem vẻ mỹ lệ của sự điêu tàn sao?”
Trên mặt Sở Kiều Thanh hiện lên một dáng vẻ gàn dở, vẻ mặt cười cười nói với Triệu Công.
“Là ai?! Rốt cuộc là ai giẫm đạp lên hoa hồng! Tôi phải đánh gãy chân hắn!”
Sắc mặt Triệu Công hung tợn, không còn thấy dáng vẻ tao nhã nữa, trong ngữ khí còn mang theo sát ý lạnh lẽo.
“Cô Sở, xin lỗi không thể tiếp chuyện cô được nữa, tôi có chút việc, phải đi xử lý một chút!”
Đầy đám người ra, Triệu Công đột nhiên giống như dã thú nổi giận, ánh mắt hung ác đảo qua bốn phía, thanh âm trầm thấp, đem theo sự lạnh lùng vang vọng: “Là ai, là ai dám giẫm hỏng hoa hồng của ông đây?!”
Danh sách chương