"Du Âm, buổi biểu diễn của TD có đẹp không? tôi thật hối hận khi không cướp được vé." Cô gái đi theo Thẩm Du Âm nói.

  "Không có gì, chỉ bình thường thôi tôi ngồi ở ghế VIP, nghịch điện thoại và ăn trái cây thôi." Lời nóí của Thẩm Du Âm một câu này đủ chọc giận cùng sự hâm mộ những người xung quanh.

  Mọi người trong fandom đều biết vé xem concert của TD khó kiếm, giá vé cũng không hề rẻ chứ đừng nói đến vé VIP đắt nhất, vậy mà nghe từ miệng Thẩm Du Âm lại hời hợt bâng quơ như thể chẳng có gì to tát cả.

  "Này, tôi có một người bạn ngôi sao thế hệ thứ hai, hai ngày tới sẽ tổ chức tiệc tại một biệt thự ở Nam Thành cậu có muốn đi cùng không?" Một cô gái khác ăn mặc xinh đẹp nói.

  "Tôi phải xem ngày hôm đó có thời gian hay không." Thẩm Du Âm vừa nói xong, đột nhiên có một người xuất hiện trước mặt cô.

  Người này mặc quần áo rẻ tiền, trên mặt trang điểm cũng không đẹp đẽ gì, túi xách cũng không thương hiệu ở vỉa hè nào. Chỉ có thể nói bộ dạng cũng không xấu, đại não Thẩm Du Âm hoạt động, nghĩ mình cũng không quen biết người này.

  "Xin... Xin chào" Triệu Tiểu Vân lấy hết can đảm để nói.

  Thẩm Du Âm nhìn quanh để chắc chắn rằng người kia đang nói chuyện với mình, điều này khiến bạn bè xung quanh bật cười.

  "Thẩm Du Âm là bạn của cậu sao?"

  "Hehehehe, sao cậu biết loại người này?"

  "..."

  "Cô có việc gì sao?" Thẩm Du Âm vẫn bình tĩnh.

  Triệu Tiểu Vân trên mặt lộ ra nụ cười thân thiện, cố gắng nhắc nhở đối phương nhớ tới chính mình, "chúng ta từng gặp qua, ngươi không nhớ ta sao?"

  Thẩm Du Âm dường như không có chút ký ức nào, cô thật sự không nhớ nổi, các bạn xung quanh lại lộ ra vài nụ cười không mấy tốt đẹp, nghe xong cảm thấy thật phiền.

  "Mọi người đi trước đi" Thẩm Du Âm quay người về phía các bạn của mình, sau đó nhìn Triệu Tiểu Vân, "đi với tôi."

  Nhìn thấy Thẩm Du Âm một mình đi về phía trước, Triệu Tiểu Vân nhìn một chút rồi nhanh chóng đuổi theo.

  Một vài cô gái vẫn còn ở đó nhìn nhau trêu trọc.

  "Tại sao trường chúng ta lại để một đứa quê mùa như vậy?"

  "Tôi đoán cậu ta là một học sinh đến từ một vùng núi nào đó, chúng ta không thể cười nhạo họ, họ cũng không dễ dàng gì phải không, hahahahaha..."

  "Thẩm Du Âm sao có thể quen một người như vậy? không cùng đẳng cấp gì cả."

  "Ai biết."

  "..."

  Thẩm Du Âm bước đi rất nhanh, sắc mặt u ám, vẻ mặt không vui. Triệu Tiểu Vân phải vất vả lắm mới theo kịp cô, vừa đuổi theo bước chân vừa hỏi: "Ừm, tôi không có ý định tìm cô, tôi không có ý gì khác, chỉ muốn trả lại cô mấy trăm nghìn trả lại cho cô".

  Thẩm Du Âm dừng lại, quay người quát lớn: " Mấy trăm thì có là gì chứ, cô có biết đối với tôi mấy đồng đó chỉ để trả tiền cơm thôi không, coi như tôi làm từ thiện đi.

  Triệu Tiểu Vân vẻ mặt xấu hổ cô không ngờ đối phương lại phản ứng dữ dội như vậy, cũng không ngờ rằng mấy trăm nghìn nhân dân tệ mỗi một đồng một cắc cô đều vất vả mới kiếm được, đều quý giá như vậy mà trong mắt đối phương lại chẳng là gì.

  Cô đứng đó, không ngừng móc quai túi, trong mắt vô thức tràn ngập sương mù.

  "Tôi biết, số tiền đó đối với cô chẳng là gì, nhưng đối với một người nghèo như tôi, từng đồng xu đều khó kiếm được. Dù tôi không được học hành tử tế nhưng tôi cũng biết cách không lợi dụng người khác, mặc kệ cô có muốn hay không tôi đều sẽ trả lại cho cô không hổ với lòng.

  Triệu Tiểu Vân nói xong liền nhét số tiền cuộn tròn vào trong ngực Thẩm Du Âm, vội vàng cúi đầu chạy đi.

  Thẩm Du Âm sửng sốt một lát, cầm lên cuộn tiền vẫn còn ấm. Khi cô ngẩng đầu lên, cô gái lúc trước đã biến mất, cô không khỏi tự hỏi lời nói vừa rồi của mình có quá đáng không, cô ấy có vẻ bị tổn thương?   Triệu Tiểu Vân một hơi chạy thật xa, đến mức không biết mình đang ở đâu mới dừng lại, Triệu Tiểu Vân thở hổn hển, không biết thế giới nhà giàu như thế nào, nhưng cô rất hiểu thế giới của người nghèo. Trên đời này người nghèo thì phải có cốt khí, hôm nay cô làm như vậy để trong lòng mình yên tâm thoải mái không thẹn với lòng.

  Mặc dù...mọi chuyện không diễn ra suôn sẻ như vậy nhưng thật may mắn là cô đã làm được.

  Sau khi hơi thở đã bình tĩnh lại, Triệu Tiểu Vân quàng túi vào thắt lưng, chuẩn bị tìm đường rời khỏi trường học.

  Thẩm Du Âm cuối cùng cũng nhận tiền, nhét vào túi xách rồi sải bước trở về ký túc xá.

  *

  ( Cốc cốc cốc)

  "Mời vào."

  Đường Nghiên vặn tay nắm cửa, thò đầu vào trước.

  Người ngồi ở bàn lập tức cười nói: "Bạn học Đường Nghiên đến rồi, mau vào đi."

  Đường Nghiên gật đầu một cách thận trọng và rụt rè, sau đó giơ tay đóng cửa văn phòng sau khi bước vào.

  Cùng lúc đó, thầy cố vấn đứng dậy khỏi bàn làm việc nói: " Ngồi xuống đi để tôi lấy đồ uống cho em".

  "Không, không cần đâu ạ." Đường Nghiên theo bản năng từ chối.

  Nhưng hắn vẫn đi tới quầy trà, Đường Nghiên nhìn quanh cuối cùng ngồi xuống chiếc ghế sô pha nhỏ, trong lòng cảm thấy bất an.

  Một lúc sau, thầy cố vấn quay lại với tách cà phê trên tay, "Chắc hẳn em chưa bao giờ uống loại cà phê Blue Mountain này, uống thử đi."

  Đường Yên gật đầu cảm ơn, tượng trưng nhấp một ngụm rồi đặt lên bàn nhỏ.

  Thầy cố vấn cũng ngồi xuống chiếc ghế sô pha nhỏ trước mặt, hai chân dang rộng, hai tay khoanh trên chân, khoảng cách giữa hai người chỉ có một mét.

  "Đường Nghiên."

  "Hả?" Đường Yên giật mình khi đột nhiên bị gọi tên, phản ứng của cơ thể rất thành thật.

  "Đừng sợ, tôi gọi em tới không phải muốn khiển trách gì em, chính là tìm em nói chút chuyện, cứ thoải mái đi."

Đường Nghiên xấu hổ cười phụ họa, trong lòng nghĩ không muốn chút nào, phòng chừng tám phần mười là chuyện liên quan đến cô Kỷ.

Hắn cũng uống một ngum cà phê, hàm ý nói, " sức khỏe cô của em tốt lên nhiều chưa?"

" Tốt hơn rất nhiều" Đường Nghiên trả lời.

Dừng một chút, đối phương lại hỏi, " hôm đó tôi nhắn tin cho em nhưng không thấy em trả lời lại, tôi nghĩ em đang chăm sóc cô ấy nên quên, hôm nay gọi em tới cũng không giấu gì, thẳng thắn muốn nói với em. Tôi rất thích cô của em, muốn cùng cô ấy phát triển tình cảm, nhưng suy cho cùng tôi là mẫu người để người khác làm gương không thể theo đuổi ai đấy một cách rầm rộ được, cho nên tôi muốn em hỗ trợ."

Đường Nghiên khẽ động khóe miệng, cười khó xử, " thầy coi trọng em quá rồi, em nào có năng lực này."

" Em có, em đương nhiên có, em đối với cô ấy chắc chắn sẽ có phân lượng, tôi chắc chắn điều đó."

Đường Nghiên lắc lắc đầu, " lão sư có một số việc thầy không biết, kì thật cố ấy cũng không phải cô ruột của em, bọn em không có quan hệ huyết thống, cô ấy chỉ là bạn của mẹ em cho nên mới nhờ cô chú ý đến cuộc sống của em, em với cô ấy cũng không có thân thiết càng không thể cùng cô ấy bàn chuyện cá nhân."

Mong cô tha thứ cho nàng khi phủi sạch quan hệ như vậy, vì cô Kỷ, cũng chính vì bản thân nàng, nàng phải bảo vệ thật tốt.

" Đường Nghiên, em hiểu sai ý tứ của tôi rồi, tôi cũng không bảo em đến bàn chuyện cuộc sống tình cảm, chỉ muốn em giúp đỡ xúc tiến cơ hội, như này đi, trước tiên em cho tôi wechat của cô ấy trước đoa tôi đã thử nhưng số diện thoại của cô ấy không phải wechat, nếu không tôi cũng không tìm em."

" Lão sư, như vậy... như vậy không tốt lắm đâu", Đường Nghiên rất khó chị vì nàng không muốn cho, không chỉ tùy tiện cho tin tức cá nhân của cô Kỷ, mà còn là người nàng thích, nàng nào có thể để người khác làm trò tán tỉnh cô Kỷ trước mắt nàng được.

" Không có gì không tốt cả, chỉ là thêm wechat mà thôi, về sau nếu ở trường học em có việc gì thì liên lạc với cô ấy cũng tiện, coi như cho người thầy này chút mặt mũi được không?"

Đường Nghiên cắn cắn môi dưới, vẫn là lắc đầu.

Thầy cố vấn vẻ mặt xác thực có điểm khó coi, giọng điệu cũng không ôn hòa như trước, nghiêm túc nhìn Đường Nghiên nói, "việc này cũng chỉ là việc nhỏ, có cần như vậy không? Em phải biết rằng sau này ra xã hội còn nhiều chuyện khó hơn thế này."

" Lão sư, thật xin lỗi" Đường Nghiên mím môi đứng lên, cúi đầu " cảm ơn lão sư đã chiêu đãi". Nói xong xoay người rời khỏi văn phòng.

Nàng có nghe thấy tiếng của hắn gọi nàng nhưng nàng làm như không nghe thấy, thời khắc này nàng chỉ nghĩ là sao để rời khỏi đây nhanh nhất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện