Rõ rệt một vệt đạn bắn vào bên trong xe, trực tiếp đục thẳng vào đầu huynh đệ của hắn.

Tằng Khải Trí đầu lệch dựa cả vào kính xe, máu và não tương bầy nhầy chảy lênh láng khắp mặt kính khiến cho cả tấm kính đó nhiễm hồng.

Tằng Khởi Trình bộc phát ra một tiếng thét xé ruột xé gan, một viên đạn lại xuyên qua kính buồng điện thoại, sau đó găm vào ngực hắn, than thể của Tằng Khởi Trình khuỵu xuống dần, hắn cố sức gằn giọng vào ống nghe: “Súc...sinh!”.

“Ta đã sớm nói qua cho ngươi, không kẻ nào có thể phản bội được ta...”

Lúc cảnh sát phân khu Khai Phát tới, hai anh em họ Tằng kia đã tang mạng. Trong xe ô tô của bọn chúng tìm được viên xá lợi Phật bí mất.

Vụ án mạng này có nhiều điểm đáng ngờ, bất quá tìm được xá lợi Phật cũng là một điều đáng mừng, lúc bị mất nó cả Giang Thành đã phải cảnh giới, bây giờ thì có thể thoải mái được rồi.

Đám mây đen bao phủ trên bầu trời Giang Thành rốt cuộc cũng tán đi.

Lúc trước khi Điền Khánh Long nhận được tin tìm được xá lợi Phật thì có một người điện thoại nặc danh tới mật báo với hắn xá lợi Phật sẽ xuất hiện tại phân khu Khai Phát.

An Đức Hằng đã tính toán kĩ càng mỗi bước đi, hắn không muốn lưu lại bất kì kẽ hở nào cho cảnh sát, số điện thoại hắn lien hệ với huynh đệ Tằng thị cũng là số di động không đăng ký, đương nhiên sẽ không có cách nào truy ra hắn được.

Lúc đầu nguyên bản An Đức Hằng đánh cắp xá lợi Phật không phải là vì bản than hắn mà là hắn muốn đả kích đối thủ, khiến cho tập đoàn tài chính Bê-Nanh biết khó mà lui.

Khiến Giang Thành mất đi xá lợi Phật thì hắn sẽ đạt được nhiều điều kiện ưu đãi hơn, hiện tại mục tiêu đã đạt được, nên đem trả xá lợi Phật. Xá lợi Phật tuy rằng trân quý nhưng cầm trên tay cũng như khoai lang nóng mà thôi, giữ lại sớm muộn gì cũng đem lại hậu hoạn.

Chỉ là An Đức Hằng không nghĩ tới hai huynh đệ Tằng thị vốn hắn luôn coi như tay chân than tín đột nhiên lại nổi máu tham tiền, sinh ra tâm tư xảo trá. Đối với thuộc hạ phản bội, An Đức Hằng tuyệt không hạ thủ lưu tình, một kẻ đã phản bội một lần cũng có thể phản bội lần hai, những kẻ như thế tuyệt đối không đáng để dùng, kết cục của chúng chỉ có một từ đó là “chết”.

Hắn cũng không lo cảnh sát Giang Thành nghi ngờ hắn, cho dù kể cả là nghi ngờ thì cũng không giải quyết được vấn đề gì, bây giờ thế giới này nói và làm việc gì cũng phải rõ rang chứ đừng nói là kết tội một người, nếu có chứng cứ thì hãy nói còn không thì quên đi. Hơn nữa giờắn còn thuộc dạng khách quý của Giang Thành, thuộc thành phần nhân sĩ thượng lưu của xã hội, người như vậy lẽ nào lại phạm tội? Trương Dương đã biết việc xá lợi Phật được cảnh sát tìm thấy, Khương Lượng hiện là cục trưởng phân cục Giang Thành, xá lợi Phật tìm thấy ở đây, công đầu là thuộc về hắn, bởi vật vô cùng có khả năng được xem xét công lao mà tăng thêm một bậc.

Trương Dương sau khi chúc mừng Khương Lượng liền gọi điện cho Lý Trường Vũ, Lý Trường Vũ cũng vừa biết chuyện này, thanh âm của hắn cũng không tỏ ra kinh hỉ lắm, vẫn trầm thấp nói: “Tô đại nương nhớ ngươi lắm đó! Tối qua đây ăn, thuận tiện uống vài chén!”.

Lý Trường Vũ thỉnh thoảng vẫn uống rượu với Trương Dương, cái này không phải là uống rượu giải sầu, tu vi của Lý Trường Vũ ngày càng thành thục, loại sự tình nhỏ này không đáng để hắn phải mất hứng. Là hắn hiểu rõ tính tình Trương Dương, sợ tiểu tử này lại không khống chế được tâm tình mà phải nhắc nhở hắn một chút.

Trương Dương vốn đang tính an ủi Lý Trường Vũ mấy câu, nhưng thấy Lý Trường Vũ quan tâm tới mình, mới hiểu là người ta căn bản chẳng đem cái việc nhỏ nhặt ấy đặt trong lòng, cái này gọi là tố chất tâm lý chính trị, nếu đem so hắn với Lý Trường Vũ thì hắn còn phải đi một đoạn đường xa lắm mới đạt được như Lý Trường Vũ bây giờ.

Tô lão thái đặt biệt chuẩn bị cho Trương Dương món gà hấp cách thủy mà hắn thích nhất, Cát Xuân Lệ cũng rất hợp tính Tô lão thái, hai người ở trong bếp nấu nướng nói chuyện, thi thoảng lại phát ra những tiếng cười vui vẻ.

Sau khi nấu xong, mọi người đều tập trung quanh bàn ăn, Trương Dương cầm lấy bình mao đài trên bàn rót một lượt cho mọi người, hớn hở nói: “Đã lâu không được thưởng thức món gà hấp cách thủy của Tô đại nương rồi, hôm nay ta phải ăn thật nhiều mới được.!”

Tô lão thái mỉm cười gắp một chiếc đùi gà đặt vào bát hắn nói: “Thích thì phải ăn cho thật nhiều vào, rồi thường xuyên tới đây ta sẽ nấu cho mà ăn. Dù sao bình thường ta cũng rất rãnh rỗi a!”

Cát Xuân Lệ mỉm cười nói: “Trù nghệ của đại tẩu thực sự là rất cao a, ta béo lên rất nhiều rồi đó!”

Tô lão thái cười đáp: “Béo mới tốt, thân thể thật khỏe mạnh, sau này lại sinh một hài tử a!”

Câu nói của Tô lão thái khiến cho cả Lý Trường Vũ lẫn Cát Xuân Lệ phải đỏ mặt. Trương Dương tủm tỉm cười nhìn Lý Trường Vũ, xem chừng là cuộc sống sinh hoạt gia đình rất thỏa mãn vui vẻ a. Mà ngẫm lại điều này chính là Trương đại thần y ban cho, nếu không có cuộc gặp gỡ đầy cơ duyên ở bờ song Xuân Thủy ấy thì có lẽ giờ này đồng chí Lý Trường Vũ đã xuống gặp diêm vương làm quỷ phong lưu rồi.

Lý Trường Vũ cười ha hả nói: “ Ta đã hơn bốn mươi rồi, giờ mà còn sinh hài tử nữa thì không chỉ là trái với chính sách quốc gia. Không những thế, người nào không biết người ta lại tưởng đó là cháu gọi mình bằng ông thì chết!” Nói xong một câu khiến cho mọi người đều cười nghiêng ngả.

Tô lão thái cũng chỉ là thuận miệng nói vui một chút, bất quá lại nhớ tơi hai đứa con của Lý Trường Vũ mà không khỏi cả giận: “Tiểu Quân và tiểu Dân gần đây sao không thấy tới?”

Lý Trường Vũ nhíu mày nói: “Tiểu Dân bận đi học, tiểu Quân gần đây cùng người ta mở một cửa hang ăn, hai ngày trước có gọi điện báo ta một tiếng. Ài, hai đứa hài tử này cũng có một đứa khiến cho ta bớt lo lắng được rồi!”. Cả hai đứa con đều không được hưởng gen của hắn mấy mà đa phần toàn giống mẫu thân của chúng. Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Trương Dương hỏi: “Quán ăn ở đâu? Cho ta cái địa chỉ, xem xem thế nào, sau này dẫn khách qua ăn uống!”

Lý Trường Vũ gật đầu, nói tên và địa chỉ nhà hang cho Trương Dương, sau đó câu chuyện của hai người chuyển trọng tâm sang việc xá lợi Phật của Nam Lâm tự được cảnh sát tìm về, qua các chuyên gia kiểm tra giám định xác nhận là xá lợi Phật thật sự, sau đó xá lợi Phật được chuyển lại cho viện bảo tàng Giang Thành, tiền cảnh đầu tư du lịch Giang Thành lại một lần nữa khởi sắc.

Cũng bởi chút phong ba này mà Lý Trường Vũ bị thị trưởng Tả Viên Triệu đoạt mất thời cơ, chiến tích cũng trở nên nhạt nhòa. Phiền toái nhất là cùng An Đức Hằng kí kết hợp đồng khai thác Nam Lâm tự, đại biểu là thị trưởng Tả Viên Triệu chứ không phải là hắn. Mặc dù về phân công quản lý du lịch là phó thị trưởng đảm nhận, nhưng hiện tại thì thị trưởng Tả Viên Triệu đang hoàn toàn nắm thế chủ động.

Trương Dương có chút căm giận nói: “An Đức Hằng căn bản là cái loại người nhân lúc cháy nhà thì hôi của, hắn dựa vào đầu tư khai thác Nam Lâm tự ở khu Khai Phát, chẳng hiểu thế nào sao tự nhiên lại phê duyệt cả miếng đất lớn như thế cho hắn? Thật không hiểu là nghĩ cái gì mà lại chiếu cố cho hắn như thế? Không phải là nhận được cái lợi gì rồi chứ.”

Lý Trường Vũ cười nói: “Trương Dương! Thị trưởng là muốn gây dựng lên một điển hình, để từ đó xây dựng một hình ảnh Giang Thành thuận lợi về đầu tư khai thác du lịch, với xuất phát điểm thấp như ở Giang Thành, ưu đãi cho nhà đầu tư tiên phong là đúng đắn.

“Ta xem An Đức Hằng cũng chẳng phải cái thứ gì tốt. Có lẽ chuyện đánh cắp xá lợi Phật chính là do hắn làm, chủ đích là để đối thủ cạnh tranh ngại khó mà rút lui, khi đó hắn trở thành nhà đầu tư duy nhất và sẽ nhận được nhiều ưu đãi hơn. Nếu không thì thế nào mà vừa mới kí hợp đồng xong thì xá lợi Phật đã lại xuất hiện”.

Lý Trường Vũ lắc đầu nói: “Quá khứ An Đức Hằng hết sức trong sạch, trong hồ sơ kinh tế Anh quốc hắn cũng không có bất luận một điểm đen nào. Trương Dương à! Sau này ngàn vạn đừng có nói lung tung như thế, để người khác nghe được ảnh hưởng không tốt chút nào đâu”. Hắn dừng nói một chút rồi lại tiếp tục: “Trên quyết định công tác kiến thiết Nam Lâm tự sẽ do người của bên viện bảo tàng đảm nhiệm, đứng đầu là cục trưởng cục văn hóa và di tích lịch sử Khâu Thường”.

Trương Dương uống cạn một chén rượu, trước kia Lý Trường Vũ lên kế hoạch, chỉ huy công việc này sẽ thuộc về hắn, hiện tại đột nhiên lại đổi sang Khâu Thường, chuyện này khẳng định không phải là Lý Trường Vũ tình nguyện, xem ra Lý Trường Vũ trước thị ủy cũng phải chịu áp lực từ sự kiện xá lợi Phật bị mất.

Hiện tại An Đức Hằng và Tả Viên Triệu hoàn toàn nắm thế chủ động, mặc dù Trương Dương và Lý Trường Vũ không vừa lòng nhưng cũng đành phải nhẫn nhịn, muốn thay đổi cục diện trước mắt, xem chừng là còn cần mất một thời gian.

Lý Trường Vũ nói: “Cuối tuần công trình Nam Lâm tự bắt đầu khởi công, người chuẩn bị một chút, làm cho buổi lễ này tưng bừng một chút, làm sao lưu lại cho người ta một cái ấn tượng sâu, mà không nên để phô trương lãng phí!”. Lý Trường Vũ cơ bản đã lên xong hết danh sách khách mời cho buổi lễ khởi công công trình Nam Lâm tự rồi, không chỉ Hồng Vĩ Cơ, Tả Viên Triệu mà còn rất nhiều khách mời danh dự khác nữa cũng tới. Lý Trường Vũ thân là phó thị trưởng phụ trách về mảng du lịch, mặc dù lúc này thế chủ động không nằm trong tay, nhưng công việc trước mắt này hắn vẫn phải phụ trách. Bất quá tính toán làm sao để cho chiến tích phải thuộc về mình cũng đủ đau đầu, nhưng nếu không như thế thì bao nhiêu công lao sẽ để cho Tả Viên Triệu lãnh hết, vậy chẳng phải là cốc mò cò xơi sao?

Lý Trường Vũ cũng xem qua bản hợp đồng kí kết với An gia về đầu tư khai thác du lịch Giang Thành, phải nói là phía An gia nhận được ưu đãi cực kì lớn, bất quá Tả Viên Triệu muốn xây dựng An gia trở thành mô hình điển hình về đầu tư khai thác du lịch Giang Thành thì cũng có thể lý giải được nguyên do vì sao An Đức Hằng lại nhận được nhiều ưu đãi như thế.

Ly khai khỏi nhà Lý Trường Vũ một lúc, Trương Dương đang đi trên đường thì gặp thị trưởng Tả Viên Triệu đang tản bộ, hắn do dự một chút, sau đó tiến tới bắt chuyện: “Chào Tả thị trưởng!”

Tả Viên Triệu đối với Trương Dương biểu hiện ra tương đối thân thiết: “Tiểu Trương a! Vừa tới nhà Lý phó thị trưởng ăn tối à!” Hắn và Trương Dương không có giao tình gì lớn, bất quá cũng nghe loáng thoáng chuyện của Trương Dương, biết thanh niên nhân này bối cảnh và quan hệ rất lơn, chứ nếu không, với thân phận Tả Viên Triệu, đời nào chịu bắt chuyện với một cán bộ cấp khoa như thế.

Trương Dương cười nói: “Dạ! Vừa mới dùng bữa ở nhà Lý phó thị trưởng, đang chuẩn bị về ạ!”. Tả Viên Triệu gật đầu: “Cố gắng phấn đấu, thanh niên nhiệt huyết rất có tương lai a!”

Chờ Tả Viên Triệu đi xa, Trương Dương mới chui vào ô tô, bởi vì chuyện của Tả Hiểu Tình và hắn đối với nhà họ Tả không hề có chút hảo cảm nào, lần này nguyên bản đang trông chờ sự kiện Nam Lâm tự sẽ mang về một thành tích rực rỡ, mắt thấy công lao tới thì lại bị An Đức Hằng cùng Tả Viên Triệu cướp mất, thành ra trong lòng đối với Tả Viên Triệu lại càng tỏ ra phản cảm, bất quá có thế nào thì vẫn phải giữ lại trong lòng, thân phận và địa vị của hắn hiện tại căn bản chưa có tư cách là đối thủ của Tả Viên Triệu.

Trương Dương lái xe ra khỏi khu vực thị ủy gia thuộc (khu nhà dành cho cán bộ thuộc thị ủy), vừa mới đi ra tới góc đường tự nhiên lại bị hai gã cảnh sát giao thong chặn xe. Trương Dương bước xuống xe thấy gần đó cũng có mất chiếc ô tô đang đỗ rồi.

Hai gã cảnh sát giao thông mặt uy nghiêm đi tới, bọn họ vừa tới đã ngửi thấy mùi rượu từ Trương Dương, một trong hai gã lớn tiếng: “Uống rượu xong còn lái xe! Đưa giấy tờ ra đây!”

Mặt khác một gã cầm máy kiểm tra nồng độ cồn muốn kiểm tra Trương Dương.

Trương đại quan nhân từ trước đến nay tửu lượng như bể, có uống mấy cũng chẳng say được, bất quá nếu dính vào cái máy kia thì vượt định mức cho phép là cái chắc. Trương Dương cười nói: “Ta là người ở sở du lịch, vì công tác phải tiếp khách nhân, mong đồng chí cảnh sát thông cảm, ta hứa lần sẽ không có lần sau nữa đâu!”

“Sở du lịch thì đã sao? Có là cục quốc an thì cũng phải tuân thủ luật pháp!” Hai gã cảnh sát chấp pháp rất nghiêm túc, thấy Trương Dương có vẻ chây ỳ muốn trốn tránh liền quát: “Ngươi nếu không phối hợp, chúng ta sẽ tiến hành cưỡng chế!”

Trương Dương trong lòng kêu khổ, lão tử đây chính là người của cục quốc an đây, bất quá hắn thật không thể tưởng tượng lại rắc rối với đàm cảnh sát giao thông trong cái trường hợp như thế này, nhưng dù sao uống rượu xong rồi lái xe thì cũng sai rồi!”

Trương Dương rút điện thoại ra suy nghĩ xem nên gọi cho ai. Nếu như gọi cho Điền Khánh Long thì lại là chuyện bé xé ra to. Khương Lượng thì vừa mới tới Giang Thành, quan hệ chưa nhiều, không chắc đã có thể giúp được việc. Bất quá nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chỉ có Khương Lượng là hợp lý nhất, kể cả không quen biết lắm nhưng nếu Khương Lượng nói một câu thì người ta chắc cũng cấp mặt mũi cho hắn.

Gọi cho Khương Lượng xong, Khương Lượng bảo Trương Dương chờ một chút, vì bây giờ hắn cũng phải đi tìm mối quan hệ một chút đã. Trương Dương lại nghĩ tới Tần Bạch, tiểu tử này chẳng phải chính là cảnh sát giao thông sao, Tần Bạch nhận được điện thoại của Trương Dương lập tức chạy tới, tối này hắn vừa vặn đang ngồi ăn với bằng hữu ở ngay gần chỗ đó, chạy tới nơi cũng chỉ mất năm phút đồng hồ.

Hai gã cảnh sát kia là đồng sự của Tần Bạch, mặc dù Trương Dương lái xe sau khi uống rượu là sai, nhưng dù sao, Tần Bạch cũng coi hắn như tỷ phu của mình, chẳng nhẽ lại không tương trợ.

Trương đại quan nhân về tới nhà thì đã là hơn mười một giờ tối, tâm tình hắn hôm nay không tốt, ngồi trên ghế sô pha uống trà suy ngẫm một lúc, tìm cách làm sao để xoay chuyển cái chuyện trước mắt này.

Xem ra cần phải liên hệ tới An lão gia tử, bất quá sau sự kiện năm ngoái, An Chí Viễn đã lui về, mọi chuyện đều giao hết cho An Đức Hằng, lẽ nào lão tính nghỉ hưu thật mặc cho An Đức Hằng làm xằng làm bậy sao?

Trương Dương nhấc điện thoại lên gọi cho Cố Giai Đồng, gần đây hắn bận việc Nam Lâm tự, Cố Giai Đồng cũng bận rộn việc miếng đất bách hóa dệt Đông Giang cho nên cả hai ít liên lạc với nhau.

Lúc Cố Giai Đồng nghe máy là nàng đã đi ngủ rồi, thanh âm có vẻ ủ rũ ngái ngủ, bất quá lọt vào tai Trương Dương lại có một cái vị đạo khác.

Cố Giai Đồng cũng nghe qua chuyện xá lợi Phật ở Giang Thành đã tìm được, Trương Dương kể lại câu chuyện sinh động cứ như là thật vậy, lại còn thêm một chút hài hước khiến cho nàng ta cứ cười khanh khách.

Cuối cùng nghe tới điều kiện ưu đãi dành cho An gia, Cố Giai Đồng không khỏi có chút ngạc nhiên hỏi: “An Đức Hằng này lợi hại a! Kể cả với điều kiện ưu đãi đó, nhưng đầu tư cả Nam Lâm tự lẫn khai phá Thanh Thai sơn đều cần một lượng tài chính lớn. An gia thật là lắm tiền a!”

Trương Dương nói: “Có tiền đã là giỏi hơn người sao. Về đầu tư Thanh Thai sơn là chủ ý của An lão gia tử, hắn chỉ là người chấp hành mà thôi. Còn về phần Nam Lâm tự, hắn lợi dụng chuyện kia kiếm không ít lợi, khiến cho Giang Thành nhượng cho hắn miếng đất gần khu công nghiệp dệt tùy ý sử dụng, lại còn một miếng đất ở khu Khai Phát nữa”.

Cố Giai Đồng cười nói: “ Nghe ngươi nói như thế, ta cảm thấy thật có chút hối hận, cứ đâm đầu vào cái vụ bách hóa dệt Đông Giang, mất bao nhiêu công sức mà chưa đâu vào đâu, bỏ lỡ mất bao nhiêu cơ hội đầu tư tốt a!”

Trương Dương nói: “Hiện tại đầu tư vẫn không muộn a!”

“Ta không có nhiều sức khỏe và vốn như vậy đâu! Được rồi, Cố Minh Kiện hai ngày nữa muốn tới Giang Thành tham quan xá lợi Phật gì đó. Ngươi an bài giúp một chút nhé a!”

Trương Dương cười nói: “Hắn và Tả thị trưởng quan hệ mật thiết như thế, còn cần tới ta an bài sao? Chỉ có ngươi tới ta mới bằng mọi cách phải an bài cho được”.

“Nhớ ta sao?” Thanh âm Cố Giai Đồng chợt nhỏ hẳn xuống.

“Ân! Nhớ ngươi! Hận lúc này không thể ôm ngươi vào lòng được!”

Cố Giai Đồng dịu dàng nói: “Ta cũng vậy! Chờ việc lần này xong, ta sẽ tới Giang Thành thăm ngươi!”

“Hai ngày nữa ta sẽ tới Đông Giang, Phương Văn Nam muốn gặp ta, nhân tiện ta cũng đi thăm tiểu Tĩnh!”

“Nha đầu không có vấn đề gì, gần đây Dưỡng Dưỡng hay gặp nàng, Triệu Tĩnh tính cách vui vẻ thoải mái, ai cũng quý a!”

Hai người khanh khách trò chuyện một lúc lâu, bất tri bất giác nhìn lại đồng hồ đã là một giờ đêm rồi, Trương Dương ần cần chúc Cố Giai Đồng ngủ ngon. Hắn đi tắm rửa một lúc, sau đó bắt đầu khoanh chân đả tọa.

Việc khai phá Nam Lâm tự lần này, hắn và Lý Trường Vũ coi như đã thua keo đầu, sau này phải tìm đủ mọi cách để vãn hồi lại.

Bất tri giác Trương Dương đã đem bản thân mình cùng với Lý Trường Vũ và Tần Thanh thành một khối chung mục đích và lợi ích chính trị. Trương Dương bỗng nhớ tới lúc còn ở Xuân Dương, phó chủ tịch huyện Từ Triệu Bân từng nói về nhân sinh trên đời, nếu một người muốn trên con đường làm quan tiến bước thật xa thì phải lấy bản thân mình làm trung tâm, đừng nên cố kéo cả người khác về phe mình.

Buổi lễ khởi công công trình khai phá Nam Lâm tự diễn ra hết sức long trọng và nhiệt liệt, Trương Dương chuẩn bị cho buổi lễ lần này hết sức tận tâm tận lực, hắn huy động toàn bộ sở du lịch Giang Thành bắt tay vào làm việc khiến cho buổi lễ phải nói là hết sức náo nhiệt.

Bí thư thị ủy Hồng Vĩ Cơ đi trên thảm đỏ, sắc mặt vui vẻ hồng nhuận, dung quang rạng ngời. Mây đen trên bầu trời rốt cuộc cũng tán đi, ánh dương quang ấm áp chiếu rạng trên người hắn.

Lễ khởi công công trình khai thác Nam Lâm tự này thực sự là một chuyện đáng mừng, hắn mong bắt đầu từ đây tất cả mọi chuyện sẽ chuyển biến thật tốt, thực sự thì hắn đã cảm giác được trường phong ba đã rời xa khỏi Giang Thành.

Vụ án về Dương Thủ Nghĩa chết một cách khó hiểu đã mở năm cuộc điều tra những vẫn rơi vào đình trệ. Về vấn đề của Lê Quốc Chính cũng không điều tra ra thêm ai có dính dáng tới, vấn đề của Lê Quốc Chính về cơ bản là đã điều tra rõ.

Xá lợi Phật bị mất mà tìm lại được đối với Giang Thành phải nói là vô cùng may mắn, nó có tác dụng lớn tới phát triển du lịch của thành phố, thân là lãnh đạo tối cao của Giang Thành, Hồng Vĩ Cơ sẽ không ngồi yên mà nhìn Tả Viên Triệu cùng Lý Trường Vũ lấy cảnh khu Nam Lâm tự ra đánh cờ. Từ lúc bắt đầu tới nay, hắn thủy chung vẫn sống chết mặc bây, lặng yên quan sát ván cờ này mà không đứng về phía ai. Cuối cùng người thắng cuộc là Tả Viên Triệu. Bất quá chuyện này Hồng Vĩ Cơ cũng nhìn ra được tầm nhìn và năng lực của Lý Trường Vũ, Lý Trường Vũ chọn du lịch để đẩy mạnh phát triển là hết sức chính xác. Bất quá tới cuối cùng lại bị Tả Viên Triệu đoạt mất công lao, Hồng Vĩ Cơ cũng đành ngậm ngùi thay cho số phận đen đủi của lão đồng học mà thôi.

Lại nhìn sang Tả Viên Triệu, tên này thực sự là vận khí quá tốt, lần trước thì vì Lý Trường Vũ bị song quy mà hắn nghiễm nhiên được lên làm thị trưởng thành phố, lần này thì đột nhiên An Đức Hằng lại tìm đến hắn để kí hợp đồng hớt tay trên luôn bao nhiêu công lao của Lý Trường Vũ, chẳng biết có phải hắn là khắc tinh của Lý Trường Vũ không nữa.

Căn cứ theo hiểu biết của Hồng Vĩ Cơ thì Tả Viên Triệu có quan hệ trực tiếp với lão đại tỉnh Bình Hải – bí thư tỉnh ủy Cố Duẫn Tri, mà hiện tại Tả Viên Triệu tại Giang Thành phải nói là đang phất lên như diều, hợp đồng kí kết với An gia chính là một thành tích chính trị to lớn.

Hồng Vĩ Cơ chỉ biết ao ước có được vận khí may mắn như Tả Viên Triệu, bất quá trong lòng cũng sinh ra một suy nghĩ, thằng nhãi kia bây giờ hiện đang là ngôi sao sáng, làm việc gì cũng xuất sắc, việc gì cũng náo nhiệt, người như thế sẽ nhanh chóng bị người khác chú ý, đương nhiên sẽ không thể vĩnh viễn may mắn mãi đc. Hồng Vĩ Cơ nhàn nhạt cười lẩm bẩm: “Tả Viên Triệu! Một ngày nào đó người sẽ cảm nhận được thế nào là đen đủi”.

Trước khi nghi thức khởi công tiến hành, Tả Viên Triệu cùng An Đức Hằng đại biểu cho song phương kí hợp đồng lên phát biểu, sau đó tới lượt phương trượng Nam Lâm tự Phổ Nguyên, cuối cùng mới là bí thư thị ủy Hồng Vĩ Cơ. Hồng Vĩ Cơ để ý thấy một điểm là ngày hôm nay không có an bài Lý Trường Vũ phát biểu, mặc dù lễ khởi công này là do Lý Trường Vũ phụ trách chuẩn bị, xem chừng là Lý Trường Vũ cố ý lựa chọn im lặng.

Máy ảnh và camera các loại tập trung hướng về phía Hồng Vĩ Cơ, hắn tay cầm xẻng, thực hiện một động tác xúc đất, biểu thị cho công việc kiến thiết cảnh khu Nam Lâm tự đã chính thức hoạt động.

Trong suốt quá trình tiến hành lễ khởi công, Lý Trường Vũ biểu hiện như là một người đứng ngoài cuộc vậy, so sánh với Tả Viên Triệu vui vẻ thỏa mãn thì thực sự là đối lập. Lý Trường Vũ ngồi yên tại ghế của mình, lặng lẽ hút thuốc, hắn nhìn thành quả mà bản thân mình khéo tay đem về lại bị kẻ khác cướp đi mất qua làn khói thuốc mờ ảo. Trong lòng Lý Trường Vũ có chút khó chịu, bất quá hắn cũng tin tưởng một điều là Tả Viên Triệu chỉ nhờ vận khí may mắn mà nhất thời nổi lên thôi, muốn tiến bước trên con đường chính trị này không thể tính toán nhất thời được mà phải có tầm mắt nhìn xa trông rộng, chỉ có biết nhìn xa thì mới bước đi xa được.

Tại lễ khởi công này, Trương Dương gặp một người, đó là nhi tử của bí thư tỉnh ủy Cố Duẫn Tri – Cố Minh Kiện. Hôm trước đo nghe Cố Giai Đồng nói hắn sẽ tơi Giang Thành tham quan, chỉ là Trương Dương không ngờ hắn lại đến sớm như thế, và cũng chẳng liên hệ gì với mình. Trong khởi thời gian vừa rồi, bản thân Trương Dương và Cố Minh Kiện có phát sinh một số chuyện hiểu nhầm, tình bạn hai người so với trước kia thì nhạt phai rất nhiều. Bất quá Trương đại quan nhân vẫn luôn coi hắn như là em vợ mình mà đối đãi, liền tiến tới biểu hiện vui vẻ nhiệt tình mà chào hỏi.

Cố Minh Kiện cũng lịch sự đáp lại, bất quá sự lịch sự này khiến cho người cảm thấy có một chút khoảng cách, hắn nhẹ giọng nói: “Ta tới từ tối qua, bất quá vì tới muộn nên sợ làm phiền mà chưa liên hệ với ngươi, nghe Tả thị trưởng nói ngày hôm nay là lễ khởi công nên tới dự một chút. Cũng đoán nhất định sẽ gặp ngươi ở đây mà!”

Trương Dương biết hắn cùng thị trưởng Tả Viên Triệu có quan hệ tốt, cho nên cũng chẳng cần tới mình chiêu đãi làm gì, bất quá vẫn tỏ ra khách khí: “Trưa nay có rãnh chứ? Ta mở tiệc tẩy trần cho ngươi!”

Cố Minh Kiện nhàn nhạt cười: “Lần này sợ rằng không được, lịch trình ở Giang Thành đã sắp xếp kín mất rồi!”

Tuy rằng nói năng uyển chuyển như thế nhưng vẫn là từ chối, từ sau vụ việc tập đoàn Thịnh Thế, Cố Minh Kiện đối với với Trương Dương luôn có tâm lý đề phòng. Tỉnh táo suy nghĩ lại, việc bản thân hắn bị đánh rất có khả năng liên quan đến Trương Dương, sau đó Trương Dương lại tạo lập mối liên hệ rất tốt với Phương Văn Nam giúp hắn hóa giải nguy cơ.

Điều này làm cho Cố Minh Kiện phẫn nộ, hắn cho rằng chuyện này bản thân đã bị Trương Dương lợi dụng, kẻ thu được lợi ích cũng chỉ có Trương Dương. Hơn nữa sau khi biết chuyện Trương Dương và tỷ tỷ hắn có dây dưa với nhau, hắn đối với Trương Dương lại càng phản cảm, hắn cho rằng lúc trước tiểu tử kia chữa trị cho Dưỡng Dưỡng chính là mưu kế để tiếp cận với gia đình mình, lợi dụng lực ảnh hưởng của gia đình mình mà thu lợi. Vì quan điểm của hắn như thế nên đối với Trương Dương hắn lãnh đạm đi rất nhiều.

Hai người đang nói chuyện thì An Đức Hằng đi tới cười nói: “Trương trưởng phòng, nguyên lai là có quen biết với Cố tiên sinh, ta còn đang muốn giới thiệu hai người chứ!”

Cố Minh Kiện cười đáp: “ Lão bằng hữu rồi a!” Nói ra những lời này hắn mới ý thức được bản thân và Trương Dương hiện tại thực sự là chăng có cái tình cảm bằng hữu này.

An Đức Hằng gật đầu nói với Trương Dương: “Trưa nay ta có mở tiệc ở Thụy Dương lầu, Trương trưởng phòng qua góp vui!”

Từ lời của An Đức Hằng, Trương đại quan nhân đoán được trưa nay Cố Minh Kiện nhất định có mặt ở đó, trong lòng thầm kêu kì quá, An Đức Hằng quen biết Cố Minh Kiện từ lúc nào mà hắn không hề hay chút phong thanh nào. Ở cùng một chỗ với An Đức Hằng khẳng định không phải là cái chuyện tốt đẹp gì. An Đức Hằng này là một loại người làm việc bao giờ cũng tính toán, hắn tiếp cận Cố Minh Kiện tuyệt đối không phải không có mục đích.

Trương Dương cười nói: “Không được mất rồi, hôm nay là lễ khởi công, ta còn rất nhiều việc phải làm, bằng không cấp trên khiển trách xuống thì không hay!” Nói xong hắn quay sang nói với Cố Minh Kiện: “Lúc nào rãnh gọi cho ta, đi uống rượu chút”.

Cố Minh Kiện gật đầu cho có lệ.

Nhìn bóng lưng Trương Dương rời đi, An Đức Hằng cười nói: “Trương trưởng phòng thực sự là tuổi trẻ đầy hứa hẹn!”

An Đức Hằng nhẹ giọng: “Cố tiên sinh, ta dẫn người đi xem miếng đất xưởng dệt cũ!”

Thụy Dương lầu ở Giang Thành nổi danh về thủy hải sản, hôm nay An Đức Hằng làm chủ, bao toàn bộ Thụy Dương lầu.

Lại nói chuyện An Đức Hằng quen biết Cố Minh Kiện là do thị trưởng Tả Viên Triệu giới thiệu. Cố Minh Kiện lần này đến Giang Thành chủ yếu là để tham quan Nam Lâm tự và xem xá lợi Phật. Theo thời gian trôi qua, tâm trí của Cố Minh Kiện cũng trưởng thành dần, hắn thành thục cũng bởi một phần lần trước tại Giang Thành bị đả kích. Tự lúc ấy tự nhiên hắn cảm thấy ghét cái cuộc sống cứ rong chơi chẳng làm được gì. Hắn bắt đầu cảm thấy một loại nguy cơ, sở dĩ Phương Văn Nam nguyện ý bồi thường cho hắn là bởi vì hắn là công tử của bí thư tỉnh ủy Cố Duẫn Tri. Giả như một ngày lão tử về hưu, thì hắn sẽ như thế nào.

Lúc này Cố Minh Kiện mới bắt đầu cố gắng lợi dụng lực ảnh hưởng của cha nhân lúc lão còn tại để phấn đấu lên. Trước kia tỷ tỷ Cố Giai Đồng không ít lần khuyên hắn, nhưng hắn nghe không có lọt, hiện tại tự thân trải qua sự tình kia hắn mới ngộ ra được.

Sáng hôm đó, An Đức Hằng đưa Cố Minh Kiện đi tham quan cảnh khu Nam Lâm tự, khảo sát khu đất xưởng dệt cũ, đưa cho Cố Minh Kiện xem qua bản kế hoạch pháo thảo hướng phát triển trong thời gian tới. Cố Minh Kiện tỏ ra hết sức hứng thú, dưới sự miêu tả của An Đức Hằng hắn cảm thấy Giang Thành trong thời gian tới, tràn trề hy vọng phát triển.

An Đức Hằng mời khách nhân trưa nay chỉ có một mình Cố Minh Kiện, hắn nâng chén nói: “Ta cùng Cố tiên sinh mặc dù mới gặp mặt nhưng đã có những tiếng nói chung, tin tưởng rằng sau này chúng ta nhất định có thể là hảo bằng hữu”.

Cố Minh Kiện cười nói: “An tiên sinh không cần phải khách khí như thế, từ ngươi ta đã học được không ít điều, bốn chữ nhất kiến như cố (mới gặp mà như đã quen) mới có thể diễn tả được”.

Hai người cùng cụng chén rồi uống cạn, An Đức Hằng hỏi: “Nghe nói Cố tiên sinh cũng có ý định đầu tư?”

Cố Minh Kiện nói: “Trước cũng khảo sát qua một lần, bất quá lúc đó còn chưa có phát hiện ra xá lợi Phật, cho nên mới nói cơ hội không đến đúng lúc”.

An Đức Hằng mỉm cười nói: “Ngươi đối với cảnh khu Nam Lâm tự này có hứng thú chứ?”

Trong lòng Cố Minh Kiện khẽ động, An Đức Hằng biểu hiện chủ động như vậy chứng minh rằng mình đối với hắn rất có giá trị lợi dụng, bất quá nếu không quan tâm tới dụng ý của hắn thì cảnh khu Nam Lâm tự phải nói là tiềm năng vô cùng. Giả như nếu có thể tham dự vào đó, sau này lợi ích thu về hẳn là không nhỏ. Cố Minh Kiện đạm nhiên cười nói: “Ta không có đủ tài chính lớn như thế để thao tác.”

Trương Dương nhấc điện thoại lên gọi điện cho Cố Giai Đồng, gần đây hắn bận việc Nam lâm tự, Cố Giai Đồng cũng bận rộn việc miếng đất bách hóa dệt Đông Giang cho nên cả hai ít liên lạc với nhau một chút.

Lúc Cố Giai Đồng nghe máy là nàng đã đi ngủ rồi, thanh âm có vẻ ủ rũ ngái ngủ, bất quá lọt vào tai Trương Dương lại có một cái vị đạo khác."

Cố Giai Đồng cùng nghe qua chuyện xá lợi Phật ở Giang Thành đã tìm được. Trương Dương kể lại câu chuvện sinh động cứ như là thật vậy, lại còn thêm chút hài hước khiến cho Giai Đồng cứ cười khanh khách.

Cuối cùng nghe tới điều kiện ưu đãi dành cho An gia không khỏi có chút ngạc nhiên hỏi: "An Đức Hằng này lợi hại a! Kể cả với điều kiện ưu đãi đó, nhưng đầu tư cả Nam lâm tự lẫn khai phá Thanh Thai sơn đều cần một lượng tài chính lớn, An gia thật là có tiền a!"

Trương Dương nói: "Có tiền đã là giỏi hơn người sao.Về đầu tư Thanh Thai sơn là chủ ý của An lão gia tử, hắn chỉ là người chấp hành mà thôi. Còn về phần Nam lâm tự, hắn lợi dụng chuyện kia kiếm không ít lợi, khiến Giang Thành nhường cho hắn miếng đất gần khu công nhiệp dệt tùy ý sử dụng, lại còn một miếng đất ở khu Khai Phát nữa."

Cố Giai Đồng cười nói: "Nghe ngươi nói như thế, ta cảm thấy thật có chút hối hận, cứ đâm đầu vào cái vụ bách hóa dệt Đông Giang, mất bao nhiêu công sức mà chưa đâu vào đâu, bỏ lỡ mất bao nhiêu cơ hội đầu tư tốt à!"

Trương Dương nói: "Hiện tại đầu tư vẫn không muộn à!"

"Ta không có nhiều sức khỏe và vốn như vậy đâu a! Được rồi,Cố Minh Kiện hai ngày nữa muốn tới Giang Thành tham quan xá lợi Phật gì đó. Ngươi an bài giúp một chút a!"

Trương Dương cười nói: "Hắn và Tả thị trưởng quan hệ mật thiết như thế, còn cần tới ta an bài sao? Chỉ có ngươi tới ta mới bằng mọi cách phải an bài cho được."

"Nhớ ta sao?" Thanh âm Cố Giai Đồng chợt nhỏ hẳn xuống.

"Ân! Nhớ ngươi! Hận lúc nàv không thể ôm ngươi vào lòng được!"

Cổ Giai Đồng dịu dàng nói: "Ta cũng vậy! Chờ việc lần này xong, ta sẽ tới Giang Thành thăm ngươi!"

"Hai ngày nữa ta sẽ tới Đông Giang, Phương Văn Nam muốn gặp ta, nhân tiện ta cũng đi thăm tiểu Tĩnh!"

"Nha đầu không có vấn đề gì, gần đây Dưỡng Dưỡng hay gặp nàng. Triệu Tĩnh tính cách vui vẻ thoải mái, ai cũng quý a!"

Hai người khanh khách trò chuvện một lúc lâu, bất tri giác nhìn lại đồng hồ đã là một giờ đêm rồi. Trương Dương ân cần chúc Giai Đồng ngủ ngon. Hắn đi tắm rửa một lúc, sau đó bắt đầu khoanh chân đả tọa.

Việc khai phá Nam lâm tự lần này, hắn và Lý Trường Vũ coi như đã thua keo đầu, sau này phải tìm đủ mọi cách để vãn hồi lại.

Bất tri giác Trương Dương đà đem bản thân mình cùng với Lý Trường Vũ và Tần Thanh thành một khối chung mục đích và lợi ích chính trị. Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới lúc còn ở Xuân Dương, phó chủ tịch huyện Từ Triệu Bân từng nói về nhân sinh trên đời, nếu một người muốn trên con đường làm quan tiến bước thật xa thì phải lấy bản thân mình làm trung tâm, đừng nên quá kéo cả người khác về phe của mình.

Buổi lễ khởi công công trình khai phá Nam lâm tự diễn ra hết sức long trọng và nhiệt liệt. Trương Dương chuẩn bị cho buổi lề lần này hết sức tận tâm tận lực, hắn huy động toàn bộ sở du lịch Giang Thành bắt tay vào làm việc khiến cho buổi lề phải nói là hết sức náo nhiệt.

Bí thư thị ủy Hồng Vĩ Cơ đi trên thảm đỏ, sắc mặt vui vẻ hồng nhuệ, dung quang rạng ngời- Mây đen trên bầu trời rốt cuộc cũng tan đi, ánh dương quang ấm áp chiếu rạng trên người hắn.

Lẽ khởi công công trình khai thác Nam lâm tự này thực sự là một chuyện đáng mừng, hắn mong bắt đẩu từ đây tất cả mọi chuyện sẽ chuyển biến thật tốt, thực sự thì hắn đã cảm giác được trường phong ba đã rời xa khỏi Giang Thành.

Vụ án Lý Chấn Dương chết một cách khó hiểu đã mở màn cuộc điều tra nhưng vẫn rơi vào đình trệ. Về vấn đề của Lê Quốc Chính cũng không điều tra ra thêm ai có dính dáng tới, vấn đề của Lê Quốc Chính về cơ bản là đã điều tra rõ.

Xả lợi Phật bị mất mà tìm lại được đối với Giang Thảnh phải nói là vô cùng may lắm. nó có tác dụng lớn tới phát triển du lịch của thành phố, thân là lãnh đạo tối cao cùa Giang Thành. Hồng Vĩ Cơ sẽ không ngồi yên mà nhìn Tả Viên Triệu cùng Lý Trường Vũ lấy cảnh khu Nam lâm tự ra đánh cờ- Từ lúc bắt đẩu tới nay, hắn thủy chung vẫn sống chết mặc bay, lặng yên quan sát ván cờ này mà không đứng về phía ai. Cuối cùng người thắng cuộc là Tả Viên Triệu. Bất quá qua chuyện này Hồng Vĩ Cơ cũng nhìn ra được tầm nhìn và năng lực của Lý Trường Vũ. Lý Trường Vũ chọn du lịch để đẩy mạnh phát triển là hết sức chính xác. Bất quá tới cuối cùng lại bị Tả Viên Triẽu đoạt mất công lao. Hồng Vĩ Cơ cũng đành ngậm ngùi tiếc cho số phận đen đủi của lão đồng học mà thôi.

Lại nhìn sang Tả Viên Triệu, tên nàv thực sự là vận khí quả tốt, lần trước thì vì Lý Trường Vũ bị song quy mà hắn nghiễm nhiên được lên làm thị trưởng thành phố, lần này thì đột nhiên An Đức Hằng lại tìm đến hắn đề kí hợp đồng hớt tay trên luôn bao nhiêu công lao của Lý Trường Vũ, chẳng biết có phải hắn là khắc tinh của Lý Trường Vũ không nữa.

Căn cứ theo hiểu biết của Hồng Vĩ Cơ thì Tả Viên Triẻu có quan hệ trực tiếp với lão đại tỉnh Bình Hải - bí thư tinh ủy Cố Duẫn Tri, mà hiện tại Tả Viên Triêu tại Giang Thành phải nói là đang phất lên như diều, hợp đồng kí kết với An gia chính là một thành tích chính trị to lớn.

Hồng Vĩ Cơ chỉ biết ao ước có được vận khí may mắn như Tả Viên Triệu, bất quá trong lòng cũng sinh ra một suy nghĩ. Thẳng nhãi kia bây giờ hiện đang là ngôi sao sáng, làm việc gì cũng xuất sắc. Việc gì cũng náo nhiệt, người như thế sẽ nhanh chóng bị người khác chú ý, đương nhiên sẽ không thể vĩnh viễn mav mắn mãi được. Hồng Vĩ Cơ nhàn nhạt cười lẩm bẩm: "Tả Viên Triệu! Một ngày nào đó ngươi sẽ cảm nhận được thế nào là đen đủi!"

Trước khi nghi thức khởi công tiến hành. Tả Viên Triệu

cùng An Đức Hằng đại biểu cho

song phương kí hợp đồng lên phát biểu, sau đó tới lượt phương trượng Nam lâm tự Phổ Nguyệt cuối cùng mới là bí thư thị ủy Hồng Vĩ Cơ. Hồng Vĩ Cơ để ý thấy một điểm là ngày hôm nav không có an bài Lý Trường Vĩ phát biểu, mặc dù lễ khởi công này là do Lý Trường Vũ phụ trách chuẩn bị, xem chừng là Lý Trường Vũ cố ý lựa chọn im lặng.

Máy ảnh và camera các loại tập chung hướng về phía Hồng Vĩ Cơ, hắn tay cầm xẻng, thực hiện một động tác xúc đất, biểu thị cho công việc kiến thiết cảnh khu Nam lâm tự đã chính thức hoạt động.

Trong suốt quá trình tiến hành lễ khởi công. Lý Trường Vũ biểu hiện ra như là một người đứng ngoài cuộc vậy, so sánh với Tả Viên Triệu vui vẻ thỏa mãn thì thực sự là đối lập. Lý Trường Vũ ngồi yên tại ghế của mình, lặng lẽ hút thuốc, hắn nhìn thành quả mà bản thân mình khéo tay đem về lại bị kẻ khác cướp đi mất qua làn khói thuốc mờ ảo. Trong lòng Lý Trường Vũ cũng có chút khó chịu, bất quá hắn cũng tin tường một điều Tả Viên Triệu chỉ là nhờ vận khí may mắn mà nhất thời nồi lên thôi, muốn tiến bước trên con đường chính trị này không thể tính toán nhất thời được mà phải có tẩm mắt nhìn xa trông rộng, chỉ có biết nhìn xa thì mới bước đi xa được.Tại lễ khởi công này, Trương Dương gặp một người, đó là nhi tử của bí thư tỉnh ủy Cố Duẫn Tri - Cố Minh Kiện. Hôm trước có nghe Cố Giai Đồng nói hắn sẽ tới Giang Thành tham quan, chỉ là Trương Dương không ngỡ hắn lại đến sớm như thế, và cũng chẳng liên hệ gì với mình- Trong khoảng thời gian vừa rồi, bản thân Trương Dương và Cố Minh Kiện có phát sinh một số chuyện hiểu nhầm, tình bạn hai người so với trước kia thì nhạt phai rất nhiều. Bất quá Trương đại quan nhân vẫn luôn coi hắn như là em vợ mình mà đối đãi, liền tiến tới biểu hiện vui vẻ nhiệt tình mà chào hỏi.

Cổ Minh Kiện cũng lịch sự đáp lại, bất quá sự lịch sự này khiến cho người ta cảm thấv có một chút gì đó khoảng cách, hắn nhẹ giọng nói: "Ta tới từ tối qua, bất quá vì tới muộn nên sợ làm phiền mà chưa liên hệ với ngươi, nghe Tả thị trưởng nói ngày hôm nay là lễ khởi công nên tới dự một chút. Cũng đoán nhất định sẽ gặp ngươi ở đây mà!"

Trương Dương biết hắn cùng thị trường Tả Viên Triệu có quan hệ tốt, cho nên cũng chẳng cần tới mình chiêu đãi làm gì. bất quá vẫn tỏ ra khách khí: "Trưa nay có rảnh chứ? Ta mở tiệc tẩy trần cho ngươi!"

Cố Minh Kiện nhàn nhạt cười: "Lần này sợ rằng không được, lịch trình ở Giang Thành đã sắp xếp kín mất rồi!" Tuy rằng nói năng uyển chuyển như thế nhưng vẫn là từ chối, từ sau vụ việc tập đoàn Thịnh Thế,Cố Minh Kiện đối với Trương Dương luôn có tâm lý đề phòng. Tỉnh táo suy nghĩ lại, việc bản thân hắn bị đánh rất có thể có liên quan đến Trương Dương, sau đó Trương Dương lại tạo lập mối liên hệ rất tốt, giúp Phương Vãn Nam hóa giải nguy cơ. Điều này làm cho Cố Minh Kiện phẫn nộ, hắn cho rằng chuyện này bản thân đã bị Trương Dương lợi dụng, kẻ thu được lợi ích cũng chi có Trương Dương. Hơn nữa sau khi biết chuyện Trương Dương và Tỷ tỷ hắn có dây dưa với nhau, hắn đối với Trương Dương lại càng phản cảm, hắn cho rằng lúc trước tiểu tử kia chữa trị cho Dưỡng Dưỡng chính là mưu kế để tiếp cận với gia đình mình, lợi dụng lực ảnh hưởng của gia đình mình mà thu lợi. Vì quan điểm như thế nên đối với Trương Dương lãnh đạm đi rất nhiều.

Hai người đang nói chuvện thì An Đức Hằng đi tới cười nói: "Trương trưởng phòng, nguyên lai là có quen biết với Cố tiên sinh; ta còn đang muốn giới thiệu hai người chứ!"

Cố Minh Kiện cười đáp: "Là bằng hữu!" Nói ra những lời này hắn mới ý thức được bản thân và Trương Dương hiện tại thực sự là chẳng có cái tình cảm bằng hữu này.

An Đức Hằng gật đầu nói với Trương Dương: "Trưa nay ta có mở tiệc ở Thụy Dương lầu. Trương trưởng phòng qua góp vui.

Từ lời của An Đức Hằng. Trương đại quản nhân đoán được trưa nay Cố Minh Kiện nhất định có mặt ở đó, trong lòng thầm kêu kì quái An Đức Hằng quen biết Cố Minh Kiện tự lúc nào mà hắn không hể hay chút phong thanh nào, ở cùng một chỗ với An Đức Hằng khẳng định không phải là cái chuyện tốt đẹp gì- An Đức Hằng này là một loại người làm việc bao giờ cũng tính toán, hắn tiếp cận Cố Minh Kiện tuyệt đối không phải không có mục đích.

Trương Dương cười nói: "Không được mất rồi, hôm nay là lễ khởi công, ta còn rất nhiều việc phải làm, bằng không cấp trên khiển trách xuống thì không hay!" Nói xong hắn quay sang nói với Cố Minh Kiện: "Lúc nào rảnh gọi cho ta, đi uống rượu chút!"

Cố Minh Kiện gật đầu cho có lệ.

Nhìn bóng lưng Trương Dương rời đi. An Đức Hằng cười nói: "Trương trưởng phòng thực sự là tuồi trẻ đầy hứa hẹn!"

Cổ Minh Kiện nhẹ giọng: "Cố tiên sinh, ta dẫn ngươi đi xem miếng đất xưởng dệt cũ!"

Thụy Dương lầu ở Giang Thành nổi danh về thủy hải sản, hôm nay An Đức Hằng làm chủ, bao toàn bộ Thụy Dương lầu.

Lại nói chuyện An Đức Hằng quen biết Cố Minh Kiện là do thị trưởng Tả Viên Triệu giới thiệu. Cố Minh Kiện lần nàv đến Giang Thành chủ yếu là đề thăm quan Nam lâm tự và xem xá lợi Phật. Qua thời gian trôi qua, tâm trí của Cố Minh Kiện cũng trưởng thành theo, hắn thành thục cũng bởi một phần lần trước tại Giang Thành bị đả kích. Tự lúc ấy tự nhiên hắn cảm thấy ghét cái cuộc sống cứ dong chơi chẳng làm được gì. Hắn bắt đẩu cảm thấy một loại nguy cơ, sở dĩ Phương Văn Nam nguyện ý bồi thường cho hắn là bởi vì hắn là công tử của bí thư tinh ủy Cố Duẫn Tri. Giả như một ngày lão gia từ về hưu, thì hắn sẽ như thế nào? Lúc này Cố Minh Kiện mới bắt đầu cố gắng lợi dụng lực ảnh hưởng của cha hắn nhân lúc lão còn tại vị đề phấn đấu lên. Trước kia tỷ tỷ Giai Đồng không ít lần khuyên hắn, nhưng hắn nghe không có lọt, hiện tại tự thân trải qua sự tình kia hắn mới ngộ ra được.

Sáng hôm đó, An Đức Hằng đưa Cố Minh Kiện đi tham quan cảnh khu Nam lâm tự, khảo sát khu đất xưởng dệt cũ, đưa cho Cố Minh Kiện xem qua bản kế hoạch phác thảo hướng phát triển trong thòi gian tới. Cố Minh Kiện tỏ ra hết sức hứng thú, dưới sự miêu tả của An Đức Hằng hắn cảm thấy Giang Thành trong thời gian tới tràn trề hi vọng phát triển.

An Đức Hằng mời khách nhân trưa nay chi có một mình Cố Minh Kiện, hắn nâng chén nói: 'Ta cùng Cố tiên sinh mặc dù mới gặp mặt nhưng đã có nhưng tiếng nói chung, tin tưởng rằng sau này chúng ta nhất định có thể là hảo bằng hữu.!

Cố Minh Kiện cười nói: "An tiên sinh không cẩn phải khách khí như thế, từ ngươi ta đã học được không ít điều, bốn chữ nhất kiến như cố (mới gặp mà như đã quen) mới có thể diễn tả được."

Hai người cùng cụng chén rồi uống cạn. An Đức Hằng hỏi: "Nghe nói Cố tiên sinh cũng

có ý định đầu tư?"

Cô Minh Kiện nói: "Trước cũng khảo sát qua một lần, bất quá lúc đó còn chưa có phát hiện ra xá lợi Phật, cho nên mới nói cơ hội đến không đúng lúc."

An Đức Hằng mỉm cười nói: "Ngươi đối với cảnh khu Nam Lâm tự này có hứng thú chứ?"

Trong lòng Cố Minh Kiện khẽ động, An Đức Hằng biểu hiện chủ động như vậy chứng minh rằng mình đối với hắn rất có giá trị lợi dụng, bất quá nếu không quan tâm tới dụng ý của hắn thì cảnh khu Nam lâm tự phải nói là tiềm năng vô cùng. Giả như nếu có thể tham dự vào đó, sau này lợi ích thu về hẳn là không nhỏ. Cố Minh Kiện đạm nhiên cười nói: "Ta không có đủ tài chính lớn như thế để thao tác."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện