Việc quyết định lựa chọn Tập đoàn đầu tư rất nhanh rơi vào trong tay quyền Thị trưởng Giang Thành Tả Viên Triệu. An Đức Hằng thời gian gần đâv cùng vị quyền Thị trưởng Giang Thành này đi lại rất gần. Hắn minh xác tỏ vẻ muốn đem trọng điểm đầu tư của Tập đoàn Thế Kỷ An Khang tầm từng bước chuyển sang hướng nội, chuyển hướng về Giang Thành. Đối với cái này hắn chuẩn bị rất đầy đủ. Kế hoạch đầu tư cũng được chuẩn bị rất kỹ càng, từ đó nhìn ra được hắn đã hạ một phen công phu lớn.
Tả Viên Triệu đứng ở trên một gò đất phía đông nam Khu khai phá Giang Thành nhìn sang mảnh đất rộng lớn kia mà phảng phất như thấy được cảnh tượng tuơng lai ở đây, nhà xưởng san sát, đô thị phồn hoa. Thị ủy và Chính quyền thành phố thông qua nhiều lần khảo chứng đã thông qua Nghị quyết đưa các xí nghiệp lớn của Giang Thành từng bước di dời vào Khu khai phá. Trong vài năm sau, ở đây sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Tay hắn vung trên không trung hữu lực chém xuống lớn tiếng nói:"Năm năm sau, kinh tế của Khu khai phá Giang Thành sẽ trở thành điểm cực kỳ có sức sống tại Bình Hải".
An Đức Hằng cười nói:'"Trong số các cán bộ ta tiếp xúc qua thì Tả thị trưởng là người cực kỳ quyết đoán. Tập đoàn Thế Kỷ An Khang chúng ta sẽ dốc toàn lực đầu tư về quê đồng thời sẽ lôi kéo thêm nhiều doanh nghiệp khác tiến vào Khu khai phá".
Tả Viên Triệu hài lòng gật nhẹ đầu, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám như hữu ý vô ý nói: "Việc kinh tế Giang Thành bay lên là không thể ngăn cản, giờ đây có rất nhiều Tập đoàn hải ngoại đều hướng mắt nhìn về phía mảnh đất cổ lão Giang Thành này. Ngay cả Tạp đoàn Bê-nanh nổi danh nước Mỹ gần đây cũng quyết định đầu tư vào Giang Thành. Nói đến đây hắn có ý dừng lại một chút rồi mới nói tiếp:""Bọn họ có ý định đầu tư vào khu du lịch Nam Lâm tự bốn trăm ngàn đôla cũng như hiệp trợ Giang Thành xây dựng khu kinh tế du lịch. Kế hoạch của họ và ngươi giống nhau, An tiên sinh có lòng tin cùng bọn họ cạnh tranh không?".
An Đức Hằng lạnh nhạt cười nói:"Tập đoàn Bê-nanh là Tập đoàn nổi danh quốc tế, thực lực rất mạnh".
Tả Viên Triều mỉm cười nhìn sang An Đức Hằng.
An Đức Hằng nói tìếp:"Căn cứ sự hiểu biết của ta đối với Tập đoàn Bê-nanh thì đội ngũ quản lý của họ đều chủ yếu là người Hoa Kỳ nên cho dù bọn họ có tài chính hùng hậu, có kinh nghiệm quản lý phong phú nhưng có một số cái bọn họ không cách nào cùng chúng ta so sánh với!".
"A?" Tả Viên Triệu nhìn An Đức Hằng cỗ vũ nói tiếp.
"Đó là sự khác biệt về văn hóa Đông Tây, chỉ có người Trung Quốc mới chánh thức minh bạch về văn hóa Trung Quốc và mới có thể cảm nhận được văn hóa lịch sử của người Trung Quốc. Trung Quốc chỉ có văn hóa Phật giáo, nếu cái mà Giang Thành khởi công xây dựng là một cái Nhà thờ thì ta nhất định sẽ lui bước nhưng nếu cái Giang Thành muốn xây dựng là ngôi chùa có mang theo hơi thở văn hóa Trung Quốc thì ta tin tưởng là Tập đoàn Bê-nanh ở trước mặt ta không có bất kỳ ưu thế nào đáng nói!".
Tả Viên Triệu nhìn An Đức Hằng tràn ngập thưởng thức, hai người đồng thời nở nụ cười.
Tuy nói vậy nhưng trong lòng An Đức Hằng lại không có nhẹ nhàng như vậy. Từ lúc Trương Dương bắt đầu gây khó dễ cho việc đầu tư thì hắn đã ý thức được lần này đầu tư vào Nam Lâm tự chưa hẵn đã thuận lợi. Trước khi Tả viên Triệu nói cho hắn biết thì hắn cũng đã minh bạch việc Tập đoàn Bê-nanh quyết định tham gia đầu tư vào Nam Lâm tự. Tập đoàn Bê-nanh mặc dù là doanh nghiệp MỸ nhưng trong đội ngũ quản lý công ty không thiếu gì tinh anh của người Hoa. Căn cứ thông tin An Đức Hằng có được thì điều kiện đầu tư đối phưong đưa ra so với hắn thì rộng rãi hơn rất nhiêu, hơn nữa cùng hắn không hẹn mà cũng đều coi trọng mảnh đất kia, hơn nữa sau lưng còn có Thường vụ Phó thị trưởng Ly Trường Vũ ủng hộ nên An Đức Hằng đối với việc đầu tư lần này khả năng nắm chắc ngày càng nhỏ.
Việc phát hiện ra xá Lợi Phật tổ tại Giang Thành đã truyền khắp Thần Châu đại địa, thậm chí tại Bắc Kinh xa xôi kia La Tuệ Ninh kia cũng nghe được tin tức này, nàng bèn gọi điện thoại cho Trương Dương. Trên điện thoại, nàng nói trước Thanh minh sẽ trở lại Bình Hải tảo mộ lão gia rồi tiện đường đi thăm Giang Thành, đi Nam Lâm tự thắp hương và chiêm bái xá lợi Phật tổ. Đối với yêu cầu này Trương Dưong đáp ứng lập tức. Tuy Thị ủy và chính quyền thành phố có quyết định tạm thời không cho bất luận kẻ nào đi thăm xá lợi Phật tổ nhưng với thân phận La Tuệ Ninh này thì chỉ cần nàng muốn nhìn hẳn là không có người nào gây trở ngại. QUY định của Trung Quốc tuy có rất nhiều nhưng độ co dãn lại rất lớn, đây cũng là một trong những nét đặc sắc của Trung Quốc.
Việc Xá lợi Phật tổ xuất hiện làm cho Giang Thành như được phủ thêm bức màn thần bí đồng thời cũng làm cho dân chúng Giang Thành phát sinh hy vọng vô cùng vô tận. Khiến cho nhiều người trong quá khứ vẫn cho rằng tại Giang Thành phát triển kinh tế đu lịch là mò trăng đáy nước lúc này cũng phải cải biến cái nhìn, chính là một câu lưu hành đưong thời là hết thảy đều có khả năng.
Tuy nhiên trong lúc tất cả mọi người tại Giang Thành đều tập trung quanh chuyện xá lợi Phật tổ mà đàm luận nhiệt liệt thì một sự kiện không tuởng được lại xảy ra.
Trong một đêm không trăng, có người tiềm nhập vào khu bảo tàng Giang Thành được phòng thủ sâm nghiêm, không coi cảnh sát vào đâu mà trộm đi viên xá lợi Phật tổ được coi là Giang Thành trân thành chi bảo này.
Trương Dưong lúc bốn giờ sáng biết được chuyện này thì mặc quần áo rồi lặp tức chạy tới nhà bảo tàng Giang Thành. Khi đến nhà bảo tàng cảnh sát đã đem chung quanh nhà bảo tàng phong tỏa. Cục trưởng cục công an Giang Thành Điền Khánh Long đã chạy tới đây trước tiên và Giang Thành Thường vụ Phó thị trưởng Lý Truờng Vũ cũng đã tới.
Trong phòng họp nhỏ Nhà bảo tàng khói thuốc lượn lờ. Mỗi người ở đây ai nấy sắc mặt đều ngưng trọng, tâm tình nặng trịch tựa khói chì, xá lợi Phật tổ đại biểu cho cái gì thì mỗi người đều tin tưởng, xá lợi không chỉ là thánh vật vô thượng của Phật giáo mà nó còn là hy vọng để phát triển kinh tế du lịch của Giang Thành. Gần đây một loạt hoạt động chiêu thương kêu gọi nguồn tài chính đều xoay chung quanh cái xá lợi Phật tổ này. Nếu như việc xá lợi Phật tổ bị trộm truyền đi thì hậu quả rất lớn, quả thực là không thể tưởng tượng được.
Trong đám người ở đây kẻ buồn bực nhất phải kể tới Cục trưởng cục công an Điền Khánh Long, để bảo vệ viên xá lợi Phật tổ này hắn đã đích thân chọn lựa đội ngũ cảnh sát tinh nhuệ nhất trong hệ thống công an Giang Thành cùng trang bị tiên tiến nhất nhưng cuối cùng vẫn bị người ta đánh cắp đi. Đây quả thực là một cái thiền đại châm chọc, khiến cho thể diện của công an Giang Thành mất hết. Chuyện lần trước Dương Thủ Nghĩa bị hạ độc chết còn chưa điều tra ra thì chỉ trong chớp mắt lại xảy ra vụ án càng thêm nghiêm trọng. Điền Khánh Long thật là có chút sứt đầu mẻ trán, hắn tỉnh táo ý thức được, nếu không nhanh chóng tìm xá lợi Phật tổ về thì cái chức Cục trưởng cục công an Giang Thành này cũng không cần làm nữa!
Điền Khánh Long nói:"Xá lợi Phật tổ bị trộm. Ta bị không thể trốn tránh trách nhiệ, ta..".
Xưa nay Lý Trường Vũ vốn trầm ổn cũng thiếu kiên nhẫn thở dài nói:"Lão Điền, giờ đây không phải là lúc lo lắng người nào chịu trách nhiệm mà vấn đề là cần cấp bách tìm xá lợi Phật tổ về".
Cục trưởng Cục Di vật văn hoá Khâu Thường thấp giọng nói:"Hệ thống bảo vệ Nhà bảo tàng cũng bị người ta phá hủy nhưng không tìm được bất kỳ dấu vết nào của nghi phạm. Chuyện này nếu như truyền đi thì chỉ sợ là hậu quả không chịu nổi".
Lý Trường Vũ nói:"Nghiêm mật phong tỏa tin tức. Nhất định không thể khiến cho tin tức xá lợi Phật tổ bị mất trộm truyền đi!".
Đang đứng nhìn Trương Dương nói:"Ta cho là khó lòng phong tỏa được tin tức, cảnh sát làm ra trận thế lớn như vậy ai cũng đoán được nhà bảo tàng đã xảy ra sự tình, khả năng là ngày mai cả Giang Thành sẽ truyền đi tin tức xá lợi Phật tổ bị mất trộm ".
Điền Khánh Long nói:"Tin tức hẳn là có thể phong tỏa được vì dù sao số người biết được xá lợi Phật tổ bị mất trộm chỉ có trong chúng ta, nhân viên cảnh sát bên ngoài cũng không biết được chuyện gì xảy ra".
Lý Trường Vũ đối với công an Giang Thành sớm đã đánh mất tin tưởng nên hắn lắc đầu, rất quyết đoán đưa ra kỳ hạn:""Ba ngày, ức... phải phá án xong! Nêu không tất cả mọi người đều không hay!". Điền Khánh Long bỗng nhiên đứng dậy, hắn lớn tiêng nói:""Nếu như ta không thể trong ba ngày tìm được xá lợi Phật tổ thì ta sẽ chủ động từ chức!" Tuy Điền Khánh Long cũng minh bạch việc từ chức không phải là biện pháp giải quyết vấn đề nhưng hắn nhất định phải tỏ thái độ. Chuyện này quá mức nghiêm trọng rồi.
Sau khi tan họp Truơng Dưong đi theo Điền Khánh Long đến hiện trường vụ mất trộm. Hiện trường lúc này là một mảnh bừa bộn, cửa phòng bảo hiểm đã bị mở ra, hộp thủy tinh chứa xá lợi Phật tổ cũng đã bị người ta nện vỡ nát bấy. Điều khiên cho Trương Dương không tưởng được là Tần Bạch là một trong những nhân viên cảnh sát phụ trách thường trực đêm đó. Tần Bạch lúc này ngồi ủ rũ trên mặt đất thượng, hai tay ôm đầu gối. trên mặt tràn đầy vẻ uể oải.
Trương Dưang đi tới đập nhẹ vào đầu vai hắn. Tần Bạch ngẩng đầu nhìn Truơng Dương thấp giọng nói:"Ta thật vô dụng".
Trương Dưong cười cười vén áo ngồi xuống bên người hắn nói: "Đêm nay cũng không phải chỉ có mình ngươi trực, không cần phải đem tất cả trách nhiệm đổ lên trên người mình!".
Giọng Tần Bạch tràn ngập vẻ tự trách nói:"Lúc ấy đột nhiên bị cúp điện, ta nghĩ là khả năng có chuyện không may nên trước tiên chạy về phía bên này nhưng cổ bị người đập một cái ngã sấp xuống. Đến lúc ta khôi phục tri giác thì xá lợi Phật tổ đã không còn thấy đâu nữa". Nhũng lời này hắn đã nói với đồng sự phụ trách điều tra một lần nhưng bây giờ nhắc tới trong nội tâm vẫn tràn đầy sự áy náy, nếu như hắn phản ứng nhạy bén hơn một ít thì có lẽ xá lợi Phật tổ sẽ không bị trộm đi.
Điền Khánh Long sau khi hỏi qua tình huống thì biểu biện trên mặt càng ngưng trọng. Đám kẻ trộm này hiển nhiên đối với hoàn cảnh nhà bảo tàng Giang Thành cực kỳ quen thuộc, hơn nữa thủ pháp trộm cuớp cũng vào làng nhất lưu. Điền Khánh Long bằng vào nhiều năm kinh nghiệm kết luận kẻ trộm không phải là một người mà hầu như là tiểu đội phối hợp ăn ý. Tội phạm càng chuyên nghiệp thì phá án càng khó khăn. Điền Khánh Long nhớ tới chính mình đã lập quân lệnh trạng mà không phá được án này thì trong nội tâm không khỏi ảm đạm một hồi. Căn cứ tư liệu truớc mắt thì muốn trong ba ngày tìm về xá lợi Phật tổ khẳ năng là cực kỳ bé nhỏ, thậm chí có thể nói là cơ hội bằng không. Nói cách khác việc hắn từ chức đã trở thành tất nhiên.
Tần Bạch Khởi đi tới truóc mặt Điền Khánh Long lấy hết dũng khi nói:"Điền Cục trưởng, ta muốn tham gia vào tiểu tổ chuyên án!".
Điền Khánh Long đang lúc nổi nóng thấy vậy thì hung hăng bừng mắt nhìn hắn rồi nổi giận mắng: ""Cút đi, còn sợ lão tử không đủ loạn sao?".
Tần Bạch bị chửi đỏ bừng cả khuôn mặt. Trương Duơng kéo tay hắn ý bảo hắn đi sang một bên nghỉ ngơi đi.
Điền Khánh Long sải bước đi ra ngoài nhà bảo tàng, lúc này bên ngoài đang mưa to khiến cho việc phục chế lại hiện trường càng thêm khó khăn. Điền Khánh Long đúng ở chỗ cửa lớn nhà bảo tàng nhìn ra mưa xuân kéo dài không dứt bên ngoài mà hai hàng lông mày rậm nhíu chặt lại một chỗ.
Truơng Dương đi ra đứng bên cạnh hắn, cùng hắn sóng vai đứng, trong lòng Trương đại quan nhân cũng không chịu nổi. Không có xá lợi tử thì việc khai phá du lịch Giang Thành sẽ không cần lo lắng nữa, hắn lấy cái gì mà đi thu hút nhà đầu tư bên ngoài đến? Cấp bậc của Nam Lâm tự cùng quy cách không biết sẽ giảm xuống bao nhiêu nữa.
Điền Khánh Long cắn răng nói:""Mẹ kiếp, năm nay tại sao nhiều chuyện như vậy?".
Truơng Duơng thở dài nói ""Làm việc tốt thường gian nan mà. Ta ngẫm lại vẫn còn biện pháp che giấu cái này vì dù sao cũng chưa ai thấy qua xá lợi Phật tổ, có thề tùy tiện lấy một cái ngọc chế Phật cốt giả mạo thế vào".
Điền Khánh Long nhìn hắn một cái nói: “Tiểu tử nguơi nghĩ sự tình quá đơn giản rồi. Ta há lại không muốn đem sự tinh che dấu đi nhưng ngươi đừng quên nhân tâm khó dò, cũng không phải ai cũng nghĩ giống như chúng ta vậy. Ta dám đoán chắc là có nguời ước gì có chuyện này xảy ra mà xem Giang Thành náo loạn".
Sự tình tựa như bọn họ dự đoán vậy, chuyện xá lại Phật tổ bị mất trộm đuợc truyền ra ngoài với tốc độ cực nhanh, hơn nữa phạm vi truyền bấ ra rộng. Bên cạnh đó quả thực có chuyện làm cho không người nào có thể tuởng tượng được là sáng sớm hôm sau tất cả các tạp chí lớn ở Bình Hải đều đưa tin về chuyện này.
Bí thư thị ủy Giang Thành Hồng Vĩ Cơ rất là giận dữ. Tại hội nghi Thường vụ khẩn cấp truớc mặt tất cả các ủy viên Thường vụ vỗ bàn cái rầm rồi giận dữ đứng dậy kêu to lên:'"Ta muốn một lời giải thích! Các ngươi ai có thể cho ta một giải thích hợp lý".
Thường vụ Phó thị truởng Lý Truờng Vũ cùng Cục trưởng cục công an Điền Khanh Long, hai người đều rất là buồn bực, yên lặng rít thuốc. Sự tình đang theo phương hướng phát triển xấu nhất.
Mục tiêu Hồng Vĩ Cơ làm khó dễ là người đứng mũi chịu sào Điền Khánh Long:"Đồng chí Khánh Long, ta đối với năng lực của hệ thống công an các nguơi rất là thất vọng. Hơn hai mươi nhân viên cảnh sát phụ trách bảo vệ vậy mà lại không ai phát hiện được kẻ trộm lẻn vào là như thế nào? Ngươi lúc trước đã cam đoan với ta ra sao? Ngươi đã cam đoan với các vị ủy viền Thường vụ thế nào? Phải hết sức cẩn thận! Ha ha, công an Giang Thành sự là sẽ khiến cho toàn quốc cười đến rụng răng!".
Điền Khánh Long không phản bác được, thời gian gần đây tại Giang Thanh phát sinh một loạt sự kiện chứng minh hắn vô năng lãnh đạo Cục công an. Điền Khánh Long vốn là người có cường thế trong Thuờng vụ Giang Thành nếu như đạo lý thuộc về hắn thì hắn mới dám mặc kệ cái gì Bí thư Thị ủy nhưng hôm nay hắn không thể nói chuyện. Mặc dù lời của Hồng Vĩ Cơ không để cho hắn mặt mũi, hắn cúi đầu xuống qua một hồi lâu sau mới nói:"Ta sẽ có trách nhiệm đối với chuyện này!".
Lý Trường Vũ nói:"Là Phó thị trưởng đuợc phân công quản lý du lịch, đối vói chuyện này ta cũng không thể trốn tránh trách nhiệm!".
Hồng Vĩ Cơ sau khi phát tiết một trận thì trong lòng cảm giác dễ chịu một ít, hắn ngồi xuống nói:"Giờ đây không phải lúc thảo luận về vấn đề trách nhiệm, xá lợi Phật tổ có ảnh hưởng rất lớn, ta không biết chuyện nay tại sao lại truyền đi. Từ sự kiện này có thể thấy được, các ngươi chẳng những vô lực bảo vệ Phật cốt mà sau khi Phật cốt mất đi ứng biến cũng không kịp thời khiến cho chuyện này phát triển theo huớng xấu nhất. Phương pháp duy nhất có thể tiêu trừ ảnh hưởng chính là nhanh chóng tìm xá lợi Phật tổ về".
Quyền Thị truởng Tả Viên Triệu mặt tràn đầy vể đồng cảm gật đầu nói:"Về việc xá lợi Phật tổ mất đi, chúng ta đúng là đã ứng phó không kịp thời, không đem chuyện này hạn chế trong phạm vi nhất định khiến cho ảnh hương xấu đã lan ra ngoài. Đây là một sự khảo nghiệm đối với hoàn cảnh đầu tư vào Giang Thành, nhất là đối vói lòng nhiệt tình của thương nhân ngoại quốc". Hắn nói lời này cũng không có khuyếch đại bất luận cái gì, thời gian gần đây rất nhiêu thương nhân tỏ vẻ nguyện ý đầu tư đều nhìn trúng vào tương lai phát triển của Nam Lâm tự mà tiềm lực phát triển của Nam Lâm tự lại phụ thuộc rất lớn vào miếng xá lợi Phật tổ này. Giờ đây xá lợi Phật tổ bị mất trộm thì những thương nhân này chưa chắc sẽ nguyện ý tiếp tục bỏ vốn vào".
Đại chủ nhiệm Triệu Dương Lâm chậm rãi nói:""Vật dù sao cũng đã bị mất, việc bây giờ là phải nghĩ ra phương pháp. Tả Thị trưởng không phải đã nói là sự phát triển của Giang Thành chúng ta không thể ký thác vào một khỏa xá lợi Phật tổ hay sao, cho dù có ảnh hưởng thì cũng không phải là ảnh hưởng đến quá trình cải cách của Giang Thành, cũng sẽ không ảnh hưởng đến đại cục cất cánh của kinh tế Giang Thành cho nên chúng ta vẫn còn một điểm lạc quan".
Trong đáy lòng Tả Viên Triệu thật là vui mừng, xá Lợi Phật tổ mà Lý Trướng Vũ một mực lấy làm điểm thu hút du lịch giờ đây đã mất tích khiến cho hắn rơi xuống một tình thế tương đối khó xử. Nếu như không thể kịp thời tìm xá Lợi Phật tổ về thì như vậy hắn..", về kế hoạch lấy du lịch để phát triển kinh tế chỉ có thể trở thành con số không, còn đối với Điền Khánh Long thì hắn tuơng đối đồng tình vi dù sao những sự tình này cũng không phải là năng lực đủ khả năng khống chế, chỉ có thể nói là Điền Khánh Long không may. Ví trí của hắn khiến hắn nhất định phải phụ trách sự kiện này.
Mưa xuân rơi liên tục tuy nhiên cả bầu trời xám xịt của Giang Thành cũng không bởi vì mưa rơi mà trở nên trong sáng, ngược lại càng có vẻ trầm thấp mà áp lực, chỉ có những hàng liễu ven đường rực lên màu xanh tản ra sinh cơ dạt dào làm cho tòa cô lão thành thị này tăng thêm vài phần sáng sủa.
Lão gia của La Tuệ Ninh ở tại huyện Tu Văn tỉnh Bình Hải, thuộc về địa hạt Đông Giang. Lần này quay về tảo mộ lão gia nàng lựa chọn đi ôtô đi trước, ngoại trừ nữ nhi Văn Linh cùng đi thì còn có Lý Vĩ thân kiêm bảo tiêu cùng trách nhiệm lái xe.
Bởi vì La Tuệ Ninh lần này hồi hương tảo mộ hoàn toàn là việc cá nhân nên ngoại trừ Truơng Duơng biết thì nàng cũng không có kinh động đến bất luận kẻ nào. Lần trước đến Giang Thành đã được hơn muời năm, La Tuệ Ninh nhìn qua kính xe xem phố xá bên ngoài. Đôi mi thanh tú có chút nhíu vào mà nhẹ giọng cảm thán nói ""Không thể tuởng tượng được Giang Thanh mười năm nay cơ hồ không có biến hóa gì!".
Lý Vĩ cười nói:"Nơi chúng ta vừa đi qua là Giang Thành Lão Nhai, cũng không phải là chợ trung tâm hay đường lớn. Nếu như đi qua đường Thượng Hải hay Nhân dân thì tuơng đối phồn hoa hơn một ít. Năm trước ta đã đi qua, tốc độ phát triển kinh tế của Giang Thanh rất chậm, dù sao đây cũng là cơ sở lão công nghiệp, các mặt liên quan đến cải cách quá nhiều, cũng là không có cách nào so sánh vùng thành thị duyên hải mới phát triển được.
La Tuệ Ninh gọi một cú điện thoại cho Trương Dương.
Trương Duơng hiểu rằng mục đích của La Tuệ Ninh tới đây nhưng cũng không nghĩ nàng lại đến nhanh như vậy. Thời gian này bởi vì xá lợi Phật tổ bị trộm, rất nhiều nhà đầu tư đều dừng lại ở thế quan vọng, công trinh Nam Lâm tự cũng ngừng lại. Trương Dương chán chét ngồi ở Ban du lịch xem báo chí, khi nhận được điện thoại thi kinh hỉ dị thường lên tiếng hỏi vị trí của La Tuệ Ninh. Khi biết cách Ban du lịch của hắn không xa thì cuống quít đứng dậy đi đón.
Lý Vĩ đối với tình hình giao thông của Giang Thành rất quen thuộc nên trực tiếp lái xe đến Cục du lịch. Trương Dương vui tươi hớn hở đón xuống, kéo cửa xe ra nhìn về phía La Tuệ Ninh ngồi ở bén trong ngọt ngao kêu một tiếng:""Mẹ nuôi!” rồi lại nhìn về phía Văn Linh ngồi ở đằng sau kêu một tiếng:"Linh tỷ!".
La Tuệ Ninh cười nói ""Văn phòng Cục du lịch này của các ngươi hoàn cảnh cũng quá đơn sơ đi". Văn phòng Ban Du lịch được xây dựng từ những năm sáu mươi nên tinh trạng đã xuống cấp nhiều, lớp vữa bên ngoài bị bong tróc khá nhiều, nhìn chung trông thập phần lụi bại.
"Nghèo khó a!! Trương Đương lên xe ngồi xuống bên cạnh La Tuệ Ninh. Văn Linh lại nhắm mắt lại bắt đấu dưỡng thần, ngoại giới hết thảy rất ít thứ có thể quấy nhiều đến nàng, nàng cùng chung quanh hết thảy đều có vể không hòa hợp.
Truơng Dương vừa cười vừa cùng Lý Vĩ bắt chuyện. Hai nguời lúc lần đầu gặp mặt đã từng có kinh nghiệm giao thủ với nhau mà coi như là bạn. Lúc này mới có ba giờ chiều, chưa đen lúc ăn cơm nên Trương Dương an bài La Tuệ Ninh nghỉ ngơi rồi lại lo lắng các hoạt động khác.
La Tuệ Ninh nguyên vốn có ý dừng ở Giang Thành một ngày, sau giờ ngọ ngày mai sẽ đi huyện Tu Văn nên nàng gật đầu nói:"Ở lại cũng tốt, đúng rồi, ngươi an bài đi, sáng sớm hôm sau ta muốn đi thăm viếng xá lợi Phật tổ Ị".
Trương Dương cười khổ nói:""Mẹ nuôi, ta đang muốn nói cho nguời chuyện này, xá lợi Phật tổ bị mất cắp rồi, cái này đã xảy ra hai ngày nay, nói chung là không còn mặt mũi gì nữa".
La Tuệ Ninh nhíu mày. Văn Linh sau lưng vẫn một mực không nói gì bỗng nhiên hỏi:"BỊ mất? Tại sao lại bị mất?".
Trương Duong nhìn thoáng qua về phía Văn Linh nói:"Giờ đây chỉ còn lại vài miếng xá lợi bằng ngọc mà thôi, xá lợi thật đã bị mất, cơ quan công an cũng chưa tìm được bất luận manh mối gì". Hắn vừa nói chuyện này vừa giúp Lý Vĩ đi đường đem xe chạy đến Đế Hào thịnh thế.
Sau khi an bài cho La Tuệ Ninh và Văn Linh đi nghỉ Trương Đương và Lý Vĩ đi thương vụ phòng. Lý Vĩ nòi ""Việc Giang Thành phát hiện ra xá lợi Phật tổ Bắc Kinh đều biết. Tin tức này thập phần oanh động, không thể tuởng được mới được vài ngày lại có thể đã bị người trộm đi Ị".
Trương Duơng cảm thấy bất đắc dĩ nói:"Căn cứ tình huống phán đoán thì hẳn là do một nhón trộm gây nên nhưng mà đám nguời này là lão đạo, thủ pháp cao minh, thậm chí là không để lại vân tay hay dấu chân, một điểm manh mối đều không có lưu lại!". Trước đây Trương Dương cũng hỏi qua nhân viên chuyên môn tình báo Thường Hạo của cục an ninh quốc gia nhưng Thường Hạo chỉ giỏi về phân tích tình báo mà không am hiểu phương diện này nên hắn cũng tỏ vẻ bất lực.
Lý Vĩ nói:"Nếu như thuận tiện thì nguơi dẫn ta đi xem hiện trường. Hy vọng có thể giúp đỡ được nguơi". Hắn sở dĩ chủ động nhắc tới việc hổ trợ là vì được La Tuệ Ninh phân phó. Truớc khi trở thành bảo tiêu trong Trung Nam Hải, Lý Vĩ đã cũng là nhân viên cảnh sát suất sắc nhất.
Trupng Duơng nao nao. Tiếp đó nghĩ đến Lý Vĩ nếu như là bảo tiêu Trung Nam Hải thì hắn chẳng những võ công cao cường mà nhất định còn có sở trường khác. Dù sao La Tuệ Ninh và Văn Linh đang nghỉ ngơi, trong khoảng thời này vừa vặn có thể dẫn hắn đi xem.
Giờ đây hiện trường nhà bảo tàng tuy đã điều tra lấy chứng cứ xong nhưng vẫn đang ở vào thời gian giới nghiêm, muốn đi xem hiện trường phải được Cục trưỏng cục công an Điền Khánh Long đồng ý. Trên đường đi Truơng Dương gọi cho Điền Khánh Long nói muốn mang một vị bằng hữu trinh thám xem qua hiện trường. Thời gian trôi qua, Điền Khánh Long đối vói việc tìm xá lợi Phật tổ về đã trở nên càng ngày càng không tin tưởng nên về phương diện nhà bảo tàng cũng không cần giữ bi mật phong tỏa gì nữa nên hắn đồng ý với Trương Dương. Dù sao Trương Dương cũng có năng lực, hắn đã được chứng kiến một lần, hy vọng lần này Trương Dương có thể cho mình một ít kinh hỉ.
Đạt được sự cho phép của Điền Khánh Long, Trương Dương mang theo Lý Vĩ tiến vào hiện trường. Điều khiến cho hắn không lường trước được là Tần Bạch vẫn đang ở tại chỗ này. Trong ngành công an mặc dù chưa có minh xác truy cứu trách nhiệm của hắn nhưng tất cả nhân viên thường trực hôm đó tất nhiên bởi vì sự kiện này mà bị liên đới đến. Bắt Tần Bạch trông coi hiện trường cũng hàm nghĩa là một loại trách phạt.
Tần Bạch vừa rồi đã nhận được thông tri của thượng cấp nên vội đón hai nguời Trương Dương vào. Lý Vĩ sau khi tiến vào sảnh sau thì lập tức đeo bao tay, hỏi rõ về địa phương cất giấu xá lợi Phật tổ sau đó bắt đầu cẩn thận xem xét hiện truờng.
Tần Bạch đối với Lý Vĩ cảm thấy hết sức tò mò, đi theo phía sau hắn lưu ý nhất cử nhất động. Truơng Dương vỗ vỗ hắn đầu vai nói:"Hắn là bằng hữu của ta, là trinh thám tư nhân", vì thân phận của Lý Vĩ tương đối đặc thù nên đương nhiên không thể để cho những nguời khác biết được.
Tần Bạch hiển nhiêu tâm trí vẫn còn đắm chìm trong thất bại, hắn thấp giọng nói:""Hai ngày rồi mà vẫn chưa có một điểm manh mối. Ngươi nói những kẻ trộm kia có thể đem xá lợi Phật tổ vận chuyển ra nước ngoài hay không!” Hắn tính sinh thật thà, một mực vì chuyện xá lợi mất đi mà tự trách thật sâu.
Trương Dương lắc đầu nói:"Có nên không a, thượng cấp đã liên lạc với tất cả hải quan, đối với các lữ khách hai ngày này ra vào Bình Hải đều nghiêm khắt kiểm tra. Theo ta thì con muỗi cũng khó lọt a". Trương Duơng tuy nói như vậy nhưng trong đáy lòng đối với hiệu quả của tất cả các trạm kiểm soát cũng không có nắm chắc. Buổi trưa... Lý Vĩ sau khi xem xét hiện trường hơn nửa canh giờ thi chỉ chỉ tay lên nóc nhà nói: “ Chúng ta đi lên nhìn xem!"
Tần Bạch nói:"Trên mặt kia đã kiểm tra qua, hẳn là không có vấn đề!".
Lý Vĩ lạnh nhạt nói:"Căn cứ theo lời của các ngươi thì kẻ trộm không phải là vào từ cửa chính, cũng không chui từ dưới đất lên hay qua đuờng ống thông gió lẻn vào thì khả năng duy nhất cíinh là từ mặt trên xuống.
Trương Dương ngẩng đầu nhìn lên phía trên. Mái thủy tinh cách mặt đất chừng mười lăm mét, người bình thường từ phía trên rơi xuống chỉ sợ ngay cả tính mệnh cũng không giữ được.
Nhưng chung quanh cũng không có chỗ nào có thể leo lên được. Tần Bạch tìm đến nơi thang thoát hiểm. Lý Vĩ dẫn đầu bò lên. Trương Dương tuy có khinh công bất phàm nhưng mà trước mắt bao người cũng không tiện hiển lộ đành thành thành thật thật leo lên phía sau Lý Vĩ.
Sau khi lên đến nóc khung kính, Lý Vĩ nhìn về phía bốn phía chung quanh. Nơi đây ngoại trừ phía đông nam có Tháp truyền hình Giang Thành thì cũng không có bao nhiêu nhà cao tầng. Hai người đi đến chỗ nóc nhà, Lý Vĩ kiểm tra rất cẩn thận, khi đi đến chính giữa thì hắn dừng lại, nhìn đinh ốc bắt vít khung thủy tinh sau đo duỗi ngón tay nhẹ nhàng xoay tròn một cái, cái ốc vít theo đà chuyển động.
Trương Dương vừa tới, Lý Vĩ nói:""Cái khối thủy tinh này đã có nguời tác động vào, ta có thể kết luận những tên trộm kia là từ ở trên này lẻn vào trong sảnh".
Trương Duơng minh bạch tình huống lúc đó, các lối ra vào Nhà bảo tàng đều có cảnh sát ứng trực, nếu có người xa lạ xuất hiện ở chung quanh nhất định sẽ bị phát hiện.Những tên trộm này làm như thế nào mà né tránh được hệ thống giám sát của công an mà trực tiếp leo lên nóc phòng? Lý Vĩ nói ""Muốn tránh thoát sự giám sát thì trừ phi là trực tiếp bay đến nóc nhà"
Trương Dương cười nói ""Ngươi nói bọn họ vận dụng phi cơ trực thăng? Nhưng phi cơ trực thăng tạo ra động tĩnh lớn như vậy, hơn hai mươi nhân viên cảnh sát nay chắc chắn sẽ phát giác.
Lý Vĩ nheo lại hai mắt nhìn về phía Tháp truyền hình phía xa nói:'"Nếu như là lợi dụng các loại công cụ phi hành thì cũng có thể không có bất kỳ động tĩnh nào mà từ nhà cao tầng phía xa kia lướt tới. Khi tới gần thì thao túng cánh ô đáp xuồng, sau đó cạy mở nóc thủy tinh mà tiến vào trong sảnh, sau khi tìm đưọi xá lợi Phật tổ thì theo đường cũ phản hồi!".
"Độ cao nay có vể không thích hợp dùng nó để phi hành a?" Trương Dương mặc dù đối với việc sử dụng ô để lướt đi cũng không biết rõ nhưng cũng có thề nhìn ra từ nóc sảnh cao hơn muời thuớc nên khả năng không quá lớn.
Lý Vĩ chỉ hướng nóc nhà bằng thủy tinh nói:"Kẻ trộm khi chạy khỏi nơi này hẳn là thông qua thủ đoạn này, nếu như trong này còn vết dây buộ,. mặt khác chọn một góc mà cảnh sát không quan sát được thì có thể dễ dàng lướt qua đi!".
Truơng Đương đi tới quả nhiên thấy trên nóc còn lưu lại một vết dây kéo. Dây kéo này rất nhỏ, nếu như không nhìn kỹ sẽ không lưu ý đến. Lý Vĩ quả nhiên bất phàm, chỉ xem hiện trường vốn khiến cho Cục công an Giang Thành lâm vào khốn cảnh đã phân tích ra manh mối, khiến cho vấn đề trở nên rõ ràng trong sáng hơn nhưng nếu chỉ dựa vào những manh mối này thì vẫn không có cách nào tìm đuợc nơi kẽ trộm hạ xuống.
Hai người sau khi quay xuống mặt đất thì Lý Vĩ kỹ hỏi kỹ thêm về tình huống cảnh sát bố trí lực lượng, từ đó phân tích ra góc độ quản chế yếu kém nhất. Tại phía góc tường tâỵ bắc nhà bảo tàng hắn phát hiện ra một đoạn dây kéo bắn ngập vào trong thân cây, có thể nói kẻ trộm có công cụ cực kỳ tiên tiến, loại dây kéo này cực kỳ quý hiếm. Tại thị trường cũng rất khó mua đuợc. Lý Vĩ gỡ dây kéo xuống, sau khi xem xét kết luận loại đây kéo này là do Đứt sản xuất. Tại quốc nội ngoại trừ một sỗ ít nghành an ninh có được thì các đơn vị khác rất ít trông thấy.
Lý Vĩ nói:"Lợi dụng dây kéo lướt qua nhắm vào đúng góc mà cảnh sát không quan sát được, sau đó lợi dụng dây kéo trượt rời đi. Loại thủ pháp này trên quốc tế cũng đã xuất hiện qua mấy lấn, còn ở trong nước thì chưa có tiền lệ. Ta tuy thiếu chứng có nhưng ta cho rằng nhóm trộm lần nảy mười phần là một tổ chức tội phạm quốc tế. Bọn họ có kinh nghiệm dày dạn nên chuyện này tốt nhất là giao cho Cục công an xử lý!". Sau đó hắn chỉ về hướng Tháp truyền hình xa xa nói:"Hy vọng trong Tháp truyền hình đều có ghi hình lại, vì lúc đó lượng người ra vào Tháp truyền hình hẳn là không nhiều lắm!".Tất cả những chi tiết mà Truơng Dương và Lý Vĩ phát hiện được đều được báo cáo chi tiết cho Điền Khánh Long. Điền Khánh Long lập tức làm ra hành động, tới Đài truyền hình điều tra, nhất là xem lại băng ghi hình. Kết quả khiến cho Điền Khánh Long cảm thấy vui mừng là đêm đó trong số người ra vào thang máy phát hiện ra ba nhân vật khả nghi. Trong ba nguời này có một người là người Giang Thành còn hai nguời kia đến từ Hongkong. Căn cứ tư liệu thì hai người Hương cảng này đúng là Tằng Thị huynh đệ năm năm trước từng ăn trộm ngự hoàng châu báu tại Hongkong. Điền Khánh Long lập tức phát ra lệnh bắt giữ khẩn cấp. Vụ án đuợc Lý Vĩ trợ giúp cuối cùng đã có chút manh mối, mục tiêu sơ bộ tập trung vào Tằng Thị huynh đệ.
Đêm đó Trương Dương bày tiệc tại Thủy tinh các đón gió tẩy trần cho La Tuệ Ninh. Hắn gọi cả Tần Thanh từ Xuân Dương tới bồi tiếp. La Tuệ Ninh trước kia tại Bắc Kinh đã gặp qua Tần Thanh, cũng nhìn ra nàng cùng con nuôi mình có quan hệ không tầm thường nhưng La Tuệ Ninh đối với Tần Thanh là thập phần thưởng thức, hơn nữa thấy một nữ tử mới hơn hai mươi tuổi tại con đường làm quan đã có thành tích như vậy, có thể nói là phóng tầm mắt cả Trung Quốc cũng là ít thấy. Liên tuởng đến nữ nhi của mình, La Tuệ Ninh không khỏi sinh lòng cảm thán. Từ khi Văn Linh thức tỉnh thi tính tình hoàn toàn thay đổi, nàng thu mình Lại, coi thường hết thảy chung quanh, đa số thời gian đều ngồi một người lẳng lặng ngây ngốc, không vui khi gặp người khác mà ngay cả đêm nay Trương Dương vì nghênh đón các nàng mà chuẩn bị tiệc tối mà cũng không vui vẻ. Nàng tuy đã thức tỉnh nhưng tinh thần vẫn đang bị phong bế trong không gian của riêng nàng.
Tần Thanh trước mặt La Tuệ Ninh cũng không biểu hiện cái gì bị câu thúc, cái này chứng tỏ nàng rất thông tuệ, La Tuệ Ninh lần này hồi hương tảo mộ hoàn toàn là việc cá nhân, cái nàng muốn chính là một loại tình cảm thân nhân bằng hữu tiếp đãi mà không phải là sự nịnh nọt kinh sợ của hạ cấp đối với thượng cấp.
Ấn tượng của La Tuệ Ninh đối với Giang Thành cũng không tốt, sau khi uống một ly rượu kính của Trương Dương nàng chậm rãi buông chén mỉm cười nói: ""Con ngươi và cảnh quan Giang Thành so với nơi khác cũng không phái là xuất sắc nên khi làm du lịch thì sẽ gặp phải không ít khó khăn". Từ trong lời nói của nàng có thể nghe ra, nàng đối với viển cảnh ngành du lỊch Giang Thành cũng không đánh giá cao.
Truơng Dương vui tươi hớn hở nói:"Trên đời không việc khó, chỉ cần có chịu làm hay không mà thôi. Ta tin tưởng qua vài năm nữa mẹ quay lại thì nơi đây nhất định sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất".
La Tuệ Ninh cười nóì:"Quốc gia chúng ta tiến hành cải cách. Lúc này đang nằm trong giai đoạn phát triển nhanh nên chẳng những Giang Thành mà đa số các thanh thị trong cả nước đều phát sinh biến chuyển từng ngày. Trương Dương, là xem ngươi đối với việc làm du lịch vẫn tràn đầy hứng thú a"
"Đó là quan điểm của ta! Hoặc là sẽ không làm, còn đã làm thì nhất định phải làm được! Làm ra thành tích"
La Tuệ Ninh gật đầu nói:"Ta thưởng thức ngươi chính là ở điểm này! Chỉ cần làm được điểm này, bất cứ chuyện gì đều có thể làm tốt. Sau đó nàng chuyển hướng sang Tần Thanh nói "Tần Thanh ai, nghe nói huyện Xuân Dương gần Thanh Thai sơn, nơi đó có cảnh quan không tệ a".
Tần Thanh cười nói:"La a di. Nếu như người lần này còn thời gian thì ta muốn mời người đến đó dạo chơi vài bữa. Ngày xuân cảnh vật Thanh Thai sơn xinh đẹp chắc chắn sẽ lưu lại cho người ấn tượng khó phai. có câu là:
Ngũ nhạc quy lai bất khán sơn
Thanh Thai quy lai bất khán nhạc
Mẹ nuôi, người liền bớt chút thời giờ đi xem đi, không thì quá đáng tiếc!".
La Tuệ Ninh nở nụ cười đưa tay chỉ Truơng Dương và Tần Thanh nói ""Hai nguời các nguơi kẻ sướng người hoạ ỏ trước mặt ta làm quảng cáo ư. Tuy nhiên nghe các nguơi nói tốt như vậy, ta thực sự cũng động tim rồi, bất quá lần này thời gian không thoải mái, chỉ sợ là không có cơ hội." Nàng lần này đến Giang Thành mục tiêu chủ yểu vẫn là vì thăm viếng xá lợi Phật tổ nhưng không thể tưởng tượng được xá lợi Phật tổ không cánh mà bay nên trong nội tâm vẩn cảm thấy có chút tiếc nuối.
Trương Dương nói:'"Sáng mai, con sẽ đưa ngài đi thăm Nam Lâm tự, thuận tiện thì đi vào nhà bảo tàng xem số đồ cổ đào được!''.
La Tuệ Ninh lạnh nhạt cười nói:"Di vật văn hoá ta sẽ không nhìn, còn thắp huơng thì ta nghĩ nên đi Tu Văn thôi.”
Trương Dương gật nhẹ đầu, chuyển chủ đề sang Văn Linh:"Mẹ nuôi, ta xem tốc độ khôi phục của Linh tỷ rất nhanh, chắc là có những người khác giúp nàng trị liệu?", vừa rồi hắn bớt thời giờ chẩn qua mạch của Văn Linh thi cảm giác được vận mạch hết sức kỳ quái, hơn nữa tốc độ khôi phục của Văn Linh so với hắn mong muốn phải là nhanh hơn tới một năm. Điểm này khiến cho Trương Duơng băn khoăn, chỉ có thể đem hết thảy quy về việc mình lúc chăm cứu chữa thương đã kích phát tiềm năng của Văn Linh nên không chỉ có khống chế nội tức thành công mà ngược lại còn có hiệu quà ngoài ý muốn.
La Tuệ Ninh lắc đầu nói:"Nó một mực đều ở trong trung tâm phục hồi, hơn mười ngày trước mới về nhà lại nhưng mà đứa nhỏ này sau khi tỉnh lại thì tính tình hoàn toàn thay đổi. Ngày thường đều lười nói. Lần này ta mang nàng đi ra ngoài, một là vì để cho nàng giải sầu, hai là muốn nhân cơ hội bồi dưỡng cảm tình giữa chúng ta. Ta nghe nói Nam Lâm tự phát hiện xá lợi Phật tổ nên muốn đến cầu cho cả nhà bình an". Nói đến đây La Tuệ Ninh không khỏi nở nụ cười:" Văn thúc thúc của ngươi mà biết thì nhất định sẽ trách ta làm mê tín!' La Tuệ Ninh cũng không tin Phật, nàng chỉ muốn thông qua phương thức này để giải tỏa tâm lý mà thôi.
Trương Dương nói khẽ:"Xá lợi Phật tổ tuy tạm thời chưa tìm được nhưng việc hương khói tại Nam Lâm tự cũng cực kỳ linh nghiệm. Mẹ nuôi khổ tâm nhất định có thể cảm động tới Phật tổ!".
La Tuệ Ninh lộ ra vẻ hiểu ý mỉm cười, hai mẹ con nàng nghe hồi lâu thì đều cảm thấy ấm lòng.
Bảy giờ sáng sớm hôm sau. Truơng Duơng cùng đi với La Tuệ Ninh và Văn Linh đến Nam Lâm tự thắp hương. Bởi vì hôm nay là ngày mười lăm cho nên khách hành hương so với ngày thường thì đông hơn rất nhiều nhưng Nam Lâm tự vẫn không mở cửa. Đây là vì Trương Dương trước đó đã thông báo, hôm nay nén hương đầu tiên nhất định phải giành cho La Tuệ Ninh.
Khi La Tuệ Ninh xuống xe thì chứng kiến cửa miếu đóng chặt, ngoài cửa có hơn mười khách hành hương đứng chờ, do chờ lâu nên khách hành hương đã bắt đầu ồn ào, hiển nhiên đối với cách làm của Nam Lâm tự sinh lòng bất mãn. La Tuệ Ninh hơi chút cân nhắc là biết chuyện này do Trương Duơng an bài, vốn định nói đứa nhỏ này đem chuyện bé xé ra to nhung nghĩ lại Trương Dương làm như vậy cũng là một phen hiếu tâm nên liền bỏ đi ý trách cứ hắn trong đầu. Truơng Duơng thường xuyên làm việc không dựa theo quy chế quy trình, đây cũng là cái mà La Tuệ Ninh thưởng thức hắn. So với Truơng Dương thì con trai nàng Văn Hạo Nam làm việc có vẻ có chút câu nệ cổ hủ, thiếu tinh thần hăng hái của người trẻ tuổi.
Trương Dương đưa bọn họ đi theo cửa sau công trường tiến vào Nam Lâm tự. Trong tòa ngàn năm cổ tháp đang được tu sửa tùy ý có thể thấy được đầy cát đá ngói, con đường cũng thập phần lầy lội, tựa như một cái công trường.
Tam bảo hòa thượng một mực đứng chờ ở cửa sau, khi nhìn thấy Trương Dương dẫn người tới thì lập tức vẻ mặt tươi cười nghênh đón "Trương trưởng phòng, ngài đã tới. Ta đã dặn là giành nén hương đầu cho ngài". Từ khi phối hợp với Trương Dương đem đám bán hàng rong kia đuổi đi, hắn đối với vị Trương trương phòng này rất là kính nể.
Trương Dương có phần xấu hổ ho khan một tiếng. Tam bảo hòa thượng lúc này mới ý thức được việc mình vỗ mông ngựa có phần quá lộ liễu thì ngượng ngùng đi sang một bên dẫn đường.
Văn Linh thấy vậy nói:"Trương Dương, Cục du lịch có quyền lực rất lớn ai, ngay cả Nam Lâm tự cũng do ngươi quản lý Ị".
Trương Dương cười nói ""Nam Lâm tự không thuộc về phạm vi quản lý của Cục du lịch. Thượng cấp của bọn họ là Cục di vật văn hoa, ta vốn không thể thiên vị như thế nhưng ta cùng Tam bảo đại sư là anh em, là ta vận dụng quan hệ cá nhân mà thôi có phải không Tam bảo đại sư?".
Tam bảo hòa thượng cười hắc hắc nói: "À di đà phật, thiện tai thiện tai!".
La Tuệ Ninh cũng nhịn không được nở nụ cười. Trong lòng tự nhủ hòa thượng này đâu có bộ dáng của người xuất gia.
Tam bảo hòa thượng mời Phương trượng Nam Lâm tự Phổ Nguyên tới vì La Tuệ Ninh mà tụng kinh. Truơng Dương giờ đây phụ trách việc kiến thiết Nam Lâm tự nên trong mắt tăng chúng Nam Lâm tự gã đã trở thành thần tài. Phương trượng Phổ Nguyên cũng không thể không nể mặt hắn. Người xuất gia nếu không hòa nhập thời đại thì chỉ có thể bị thời đại đào thải.
La Tuệ Ninh đốt một nén hương trước mặt Phật tổ yên lặng cầu xin cho cả nhà bfnh an, sau khi quỳ lạy thì làm công đúc cúng hai trăm đồng.
Văn Linh đối vói việc thắp hương bái Phật cũng không có hứng thú lắm, một mực đều đứng ở ngoài Đại Hùng bảo điện. Tam bảo Lòa thượng không biết thân phận Văn Linh nhưng khách mà Trương Dương dẫn đến hiển nhiên cũng có thân phận nên hắn cười nịnh nọt nói:""Vị nữ thí chủ này Thiên thương viễn nhuận, địa khả đầy đặn, sắc trạch tiên minh, hai mắt trầm ổn, quả thật là tuớng đại phú đại quý".
Thấy Văn Linh cũng không để ý gi tới hắn. Tam bảo hòa thượng lại tiếp tục nói:"Lông mày cô đỉnh nhọn hai mắt khẽ nhếch là người được thượng thiên bảo hộ, chỉ cần chủ động tiến thủ thì vận hội đến rất sớm". Ta xem nữ thí chủ kiếp trước cũng là thân phú quý, tất nhiên là sống ở trong nhà vương hầu rồi. Lúc này Văn Linh lạnh lùng nhìn Tam bảo hòa thượng liếc mắt một cái. Ánh mắt lạnh tựa như thiên cổ huyền băng, chỉ thấy Tam bảo hòa thượng rùng mình một cái rồi lại nghe Văn Linh lạnh lùng nói:"Giang hồ thuật sĩ!".
Lúc Văn Linh mở miệng trách cứ Tam bảo là lúc Truơng Dương cùng La Tuệ Ninh thắp hương xong đi ra. Nghe Văn Linh nói như vậy Truơng Dương không khỏi nở nụ cười nói: “Đúng là không có việc gì tự đi tìm tội". Văn Linh tính tình lãnh đạm nhưng với xuất thân cùng kiến thức của nàng thì có thể tin tưởng Tam bảo lừa dối mới là lạ nhưng mà cái này cũng khiến cho Trương Dương hiểu được vị tỷ tỷ nuôi này vẫn rất tỉnh táo.
Lúc này cửa miếu đã mở, khách hành hương nối đuôi nhau tiến vào trong miếu dâng hương. La Tuệ Ninh nhẹ giọng nói với Truơng Dương nói:"Nam Lâm tự hương khói vẫn rất vượng".
Bên cạnh Tam bảo hòa thượng nói:"Nam Lâm tự hương khói đều rất linh nghiệm, vào thời Sùng Trinh có quy mô lớn nhất. Mãi về sau khi quân Thanh nhập quan phóng hỏa thiêu cháy thì rất nhiều kiến trúc ở đây đều bị phá hủy. Sau khi xây dựng lại thì diện tích cũng ít đi một chút. Đến thời điểm diễn ra cách mạng văn hóa thì lại bị phá hủy lần nữa nên bây giờ trở thành bộ dạng này." Trong lời nói của hắn có chút vì vận mệnh khúc chiết của Nam Lâm tự mà cảm thán.
La Tuệ Ninh gật nhẹ đầu, nàng nhìn về phía Trương Dương nói:"Việc tu sữa Nam Lâm tự đại khái cần bao nhiêu thời gian".
Trương Dương suy nghĩ một chút rồi nói:"Nếu như tài chính đầy đủ thì trong vòng ba năm là cơ bản hoàn thành khu du lịch Nam Lâm tự còn nếu tài chính không đủ thì hết thảy đều không thể nói.”
La Tuệ Ninh nói khẽ:'" Trong Phật quang tháp khai quật được xá lợi Phật tổ, chỉ cần cái này đã đủ để quốc gia phong làm di tích văn hóa lịch sử cấp quốc gia. Ta nghĩ cái này hẳn là không có vấn đề gỉ".
Nhưng khi nhớ tới việc mất trộm xá lợi Phật tổ thì Trương Dương lại bất giác thở dài một hơi. Hai ngày nay theo tin tức xá lợi Phật tổ bị mất trộm lan ra, hắn đã sơ bộ cảm nhận được chuyện này sẽ mang đến ảnh hưởng ác liệt. Đêm qua, Sở Yên Nhiên gọi điện thoại tới, Tập đoàn Bê-nanh đã quyết định hủy bỏ việc khảo sát đối với Nam Lâm tự bởi vì bọn họ cũng bết chuyện xá lợi Phật tổ mất tích. Nam Lâm tự thiếu đi xá lợi Phật tổ đã không còn hấp dẫn được các tín đồ Phật giáo cùng du khách khắp nơi được nữa nên giá trị đầu tư tất nhiên là giảm đi nhiều, Sở Yên Nhiên đối với cái này cũng có chút bất đắc dĩ. Nàng ở Mỹ vẫn đang cố gắng thuyết phục bà ngoại.
Thân là Phó thị trưởng quản lý du lịch, Lý Trường Vũ hai ngày nay cũng cảm nhận được áp lực cuờng đại. Sau khi xá lợi Phật tổ bị mất trộm, các thương nhân nguyên vốn có ý đầu tư vào Giang Thành đều thay đổi ý niệm, một lần làm cho hy vọng về việc đầu tư vào Nam Lâm tự trong nháy mắt trở nên vô vọng.
Trong hội nghị Thuờng ủy Thị ủy gần đây, lúc gần kết thúc hội nghị Bí thư Thị ủy Hồng Vĩ Cơ đã hỏi đến vụ án xá lợi Phật tổ bị mất trộm. Bởi vì Cục trưởng Cục công an Điền Khánh Long tận sức phá án cho nên Lý Trường Vũ thông báo qua tình hình tiến triển. Hắn rất cẩn thận khi chỉ nói đã nắm giũ được một ít manh mối. Sự tiến triển của vụ án chính là miêu tả chuyên này nhưng dạng lời nói này hiển nhiên là không cách nào làm cho Hồng Vĩ Cơ hài lòng và cũng vô pháp làm cho các vị Thường ủy khác ở đấy hài lòng.
Quyền Thị trưởng Tả Viên Triệu Giang Thành dẫn đầu làm khó dễ nói:"Chuyện Xá Lợi Phật tổ mất trộm đã không còn là một vụ trộm bình thường nữa, giờ đây ảnh hưởng ác liệt của nó đã dần dần hiển hiện ra. Rất nhiều nhà đầu tư vì sự kiện này mà sinh lòng hoài nghi đối với môi trường đầu tư của Giang Thành chúng ta, cái này không chỉ đơn giản là ảnh hưởng tới việc đầu tư vào du lịch Giang Thành mà còn ảnh hưởng đến các lĩnh vực khác. Hai ngày nay có tới hơn mười nhà đầu tư từ bỏ việc đầu tư vào Giang Thành". Tả Viên Triệu dừng lại một chút rồi nhìn về phía LÝ Trường Vũ nói:"Những khoản đầu tư này đều nhằm vào Khu khai phá Giang Thành. Nay do chúng ta sai lầm mà ảnh hưóng đến lòng nhiệt tình của nhà đầu tư. Nếu như chúng ta không thể kịp thời thay đổi thì danh tiêng Giang Thành thật vất vả mới xây dựng được đều có thể vì chuyện này mà bị hủy diệt! Trong tương lai chúng ta muốn chiêu thương hấp dẫn đầu tư cũng sẽ trở nên càng khó khăn".
Hồng Vĩ Cơ theo thói quen lấy thuốc lá ra nhưng không có đốt mà để trong tay vuốt vuốt hai cái, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Lý Trường Vũ nói:"Đồng chí Truờng Vũ, ngươi có đề nghị nào không?. Bây giờ là lĩnh vực do Lý Trướng Vũ được phân công quản lý xảy ra vấn đề nên tự nhiên là do hắn giải quyết.
Lý Trường Vũ nói:"Việc xá lợi Phật tổ mất đi đã trở thành sự thật, đây là sai lầm của ta, vô luận chúng ta có tình nguyện hay không thì chuyện này đã tạo thành ảnh hưởng cực kỳ ác liệt, việc chúng ta có thể làm giờ đây chính là tận lực vãn hồi ảnh hưởng của chuyện này, tăng cường sự tin tưởng của nhà đầu tư, tranh thủ khiến cho nhà đầu tư nhận rõ về giá trị đầu tư của Giang Thành. Rằng tương lai phát triển của Giang Thành không chỉ dựa vào một viên xá lợi Phật tổ". Lý Trường Vũ nói ra nói lời này cực kỳ gian nan, trong quá khứ hắn một mực đưa ra xá lợi Phật tổ làm trung tâm thu hút đầu tư, làm tiền đề để phát triển du lịch Giang Thành. Bây giờ nói lời này chẳng khác nào phủ nhận quan điểm quá khứ của mình, chẳng khác nào trước mặt tất cả ủy viên Thường ủy thừa nhận chính mình trong quá khứ đã sai lầm, chẳng khác nào hướng về phía Tả Viên Triệu nhận thua.
Tả Viên Triệu nghe Lý Trường Vũ nói ra lời này thì trong nội tâm đắc ý tới cực điểm nhưng làm một vị lãnh đạo, hắn nhất định phải biểu hiện ra vẻ rộng lượng hơn người. Đánh chó rơi xuống nước có thể làm nhưng phải làm bí mật, còn bên ngoài vẫn phải thể hiện ra vẻ rộng lượng, hắn mỉm cười nói:"Ta đồng ý với quan điểm của đồng chí Truờng Vũ, việc cấp bách bây giờ là phải khôi phục lại niềm tin của nhà đâu tư".
Hồng Vĩ Cơ mỉm cười nói:"Nghe ngươi nói như vậy thì có vẻ như đã có chủ ý, nói ra cho mọi người cùng thảo luận nào".
Tả Viên Triệu nói:"Ta đề nghị là chúng ta sẽ đứng lên từ nơi vừa té ngã. Theo đó cần tiếp tục gia tăng tuyên truyền việc đầu tư vào Nam Lâm tự". Lời nói này của hắn vượt qua ý liệu của tất cả mọi người. Lý Truờng Vũ sau khi kinh ngạc thì minh bạch mục tiêu của hắn. Phát triển kinh tế Giang Thành theo hướng đa ngành hiển nhiên là một con đường chính xác. Tả vVên Triệu trước đây vẫn phản đối nó thực sự không phải là nhắm vào bản thân mình mà là bởi vì bản thân hắn. Hắn không muốn mình ở trên con đường này làm ra chiến tích mà đoạt đi danh tiếng của hắn. Sau khi xá lợi Phật tổ bị mất đi. Lý Trường Vũ uể oải thiếu phấn chấn và không dám đưa ra khẩu hiệu phát triển kinh tê du lịch nữa thì Tả Viên Triệu lại lựa chọn thời cơ này nhắc lại chuyện này, cái này hiển nhiên là nhân lúc cháy nhà đi hôi của. Hắn muốn đem quá khứ cố gắng của Lý Trường Vũ, đem tất cả thành tích đã có được cướp đoạt đi nhưng Tả Viên Triệu làm như vậy cùng có chỗ ỷ vào. Tập đoàn Bê-nanh từ bỏ kế hoạch đầu tư khiến cho nhà đầu tư vào Nam Lâm tự chỉ còn lại có một nhà, đó chính là An Đức Hằng.
Mà An Đức Hằng đã tỏ vẻ khẳng định là kế hoạch đầu tư vào Nam Lâm tự sẽ không thay đổi, sẽ không bởi vì chuyện xá lợi Phật tổ mất đi mà bị bất luận ảnh hưởng gì nhưng mà xét thấy chuyện này có ảnh hương lớn tới tương lai của khu du lịch cũng như lợi nhuận đầu tư nên hắn yêu cầu chính quyền Giang Thành cho hắn thêm chính sách ưu đãi.
Tả Viên Triệu đem việc Thế Kỷ An Khang không thay đôi kế hoạch đầu tư nói cho tất cả mọi người, sau đó lớn tiếng nói:"Hoạn nạn thấy chân tình, lúc Giang Thành tao ngộ nguy cơ thì chúng ta mới có thể nhìn ra ai là bằng hữu của nhân dân Giang Thành. Đối với thương nhân ái quốc như An Đức Hằng chúng ta sẽ cho hãn chính sách ưu đãi ối đa để cho các nhà đầu tư khác từ An Đức Hăng mà có hy vọng, đồng thời cho những nhà đầu tư rút lui kia cảm thấy hối hận!".
Hồng Vĩ Cơ nặng nề gật đầu nói:"Đối với sự kiện An Đức Hằng chúng ta có thể tổ chức thành trọng điểm tuyên truyền. Té ngã ở đâu thì đứng lên ở đó,, nói cho cùng. từ chuyện này tất cả mọi người chúng ta đều phải nhận thức được, chúng ta tại Giang Thành làm du lịch. Làm cho kinh tế khởi sắc cũng không phải là tính toán nhất thời, cũng không phải là bốc đồng, chúng ta đã làm là sẽ làm được một cách tốt nhất".
Khi Truơng Dương đi cùng La Tuệ Ninh ra đến cửa chính để rời khỏi Nam Lâm tự thì gặp An Đức Hằng. Khi An Đức Hằng nhìn thấy Truơng Dương thì trên mặt hiện lên tiếu ý nhưng trong lòng Truơng đại quan nhân thì đây là một loại đắc ý, đây là một loại thị uy. Nếu không phải là người trong thể chế, nếu không phải lo lắng cho vị trí chức vị của mình thì Trương Dương đã sớm nện một quyền lên mặt thằng nhãi này. Nhưng Trương Dương giờ đây đã hiểu được cách che dấu phẫn nộ trong lòng, tuy trong nội tâm đối với An Đức Hằng cực kỳ phản cảm nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ ôn hòa xuân phong vui vẻ, chủ động cùng An Đức Hăng bắt chuyện nói:"An tiên sinh cũng tới thắp hương a?".
An Đức Hằng mỉm cười nói:"Đến đây một hồi nhưng không thể vào được, nguyên lai là do Truơng trưởng phòng ở bên trong a". Từ câu nói này có thể nghe ra hắn phản ứng đối với sự thiên vị của Trương Dương.
Trương Dương cười nói:"Ta quen thuộc tình huống ở đây nên tranh thủ từ cửa sau đi vào tháp nén hương đầu!" Hắn đặc biệt cường điệu chuyện nén hương đầu vẫn là do tâm tư háo thắng quậy phá. Hắn muốn trước mặt An Đức Hằng chiếm thượng phong.
An Đức Hằng nói:"Xem ra khi tới đại lục làm việc trước hết cần phải tìm xem cửa sau ở nơi nào mới được.” rồi hắn hướng về phía La Tuệ Ninh vừa lên ô tô nhìn nhìn, có thê khiến cho Trương Dưong dẫn đi thắp hưong đầu thì hẳn không phải là nhân vật tầm thường, hắn nói khẽ "Truơng trưởng phòng, nghe nói Tập đoàn Bê-nanh đã quyết định từ bỏ việc đâu tư "' Ăn miêng trả miếng. An Đức Hằng cố ý nhắc tới chỗ đau của Trương Dương.
Trương Dương lạnh nhạt nói:"Tiền là của người ta, không đầu tư là chuyện của người ta Ị".
An Đức Hằng nói:'"Ta đã trình lên chính quyền Giang Thành kế hoạch đầu tư. Thế Kỷ An Khang chúng ta đối với việc đầu tư vào Nam Lâm tự vẫn không thay đổi, các vị lãnh đạo Giang Thành đều tỏ vẻ sẽ dành cho chúng ta sự giúp đỡ hết sức, hy vọng chúng ta có thể họp tác vui vẻ". An Đức Hằng nói ra nói lời này dụng ý thực sự là khoe khoang với Truơng Dương đồng thời cũng là một loại cảnh cáo. Giờ đây sau lưng của ta là các cấp lãnh đạo Giang Thành duy trì, tiểu tử ngươi còn dám đối nghịch với ta thì chính là đối nghịch với các cấp lãnh đạo Giang Thành.
An Đức Hằng minh bạch trong lòng Trương Dưong có khuynh hướng nghiên về Tập đoàn Bê-nanh mà giờ đây Bê-nanh đã từ bỏ việc đầu tư khiến cho tính toán cùa thằng nhãi này thất bại, vô luận Trương Dương tình nguyện hay không thì Thế KỶ An Khang đã trở thành nhà đầu tư duy nhất vào Nam Lâm tự.
Trương Dương cười tủm tỉm nói:'"Nhất định sẽ rất vui vẻ!" nhưng khi nói ra những lời này, trong lòng hắn tràn đầy phẫn nộ.. An Đức Hăng, ta xem ngươi có thể đắc ý tới khi nào.
La Tuệ Ninh trong xe thấy được Trương Dương cùng An Đức Hằng nói chuyện với nhau, khi Trương Dương tiến vào trong xe, trên mặt toát ra vẻ buồn bực nên cũng không trá
Tả Viên Triệu đứng ở trên một gò đất phía đông nam Khu khai phá Giang Thành nhìn sang mảnh đất rộng lớn kia mà phảng phất như thấy được cảnh tượng tuơng lai ở đây, nhà xưởng san sát, đô thị phồn hoa. Thị ủy và Chính quyền thành phố thông qua nhiều lần khảo chứng đã thông qua Nghị quyết đưa các xí nghiệp lớn của Giang Thành từng bước di dời vào Khu khai phá. Trong vài năm sau, ở đây sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Tay hắn vung trên không trung hữu lực chém xuống lớn tiếng nói:"Năm năm sau, kinh tế của Khu khai phá Giang Thành sẽ trở thành điểm cực kỳ có sức sống tại Bình Hải".
An Đức Hằng cười nói:'"Trong số các cán bộ ta tiếp xúc qua thì Tả thị trưởng là người cực kỳ quyết đoán. Tập đoàn Thế Kỷ An Khang chúng ta sẽ dốc toàn lực đầu tư về quê đồng thời sẽ lôi kéo thêm nhiều doanh nghiệp khác tiến vào Khu khai phá".
Tả Viên Triệu hài lòng gật nhẹ đầu, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám như hữu ý vô ý nói: "Việc kinh tế Giang Thành bay lên là không thể ngăn cản, giờ đây có rất nhiều Tập đoàn hải ngoại đều hướng mắt nhìn về phía mảnh đất cổ lão Giang Thành này. Ngay cả Tạp đoàn Bê-nanh nổi danh nước Mỹ gần đây cũng quyết định đầu tư vào Giang Thành. Nói đến đây hắn có ý dừng lại một chút rồi mới nói tiếp:""Bọn họ có ý định đầu tư vào khu du lịch Nam Lâm tự bốn trăm ngàn đôla cũng như hiệp trợ Giang Thành xây dựng khu kinh tế du lịch. Kế hoạch của họ và ngươi giống nhau, An tiên sinh có lòng tin cùng bọn họ cạnh tranh không?".
An Đức Hằng lạnh nhạt cười nói:"Tập đoàn Bê-nanh là Tập đoàn nổi danh quốc tế, thực lực rất mạnh".
Tả Viên Triều mỉm cười nhìn sang An Đức Hằng.
An Đức Hằng nói tìếp:"Căn cứ sự hiểu biết của ta đối với Tập đoàn Bê-nanh thì đội ngũ quản lý của họ đều chủ yếu là người Hoa Kỳ nên cho dù bọn họ có tài chính hùng hậu, có kinh nghiệm quản lý phong phú nhưng có một số cái bọn họ không cách nào cùng chúng ta so sánh với!".
"A?" Tả Viên Triệu nhìn An Đức Hằng cỗ vũ nói tiếp.
"Đó là sự khác biệt về văn hóa Đông Tây, chỉ có người Trung Quốc mới chánh thức minh bạch về văn hóa Trung Quốc và mới có thể cảm nhận được văn hóa lịch sử của người Trung Quốc. Trung Quốc chỉ có văn hóa Phật giáo, nếu cái mà Giang Thành khởi công xây dựng là một cái Nhà thờ thì ta nhất định sẽ lui bước nhưng nếu cái Giang Thành muốn xây dựng là ngôi chùa có mang theo hơi thở văn hóa Trung Quốc thì ta tin tưởng là Tập đoàn Bê-nanh ở trước mặt ta không có bất kỳ ưu thế nào đáng nói!".
Tả Viên Triệu nhìn An Đức Hằng tràn ngập thưởng thức, hai người đồng thời nở nụ cười.
Tuy nói vậy nhưng trong lòng An Đức Hằng lại không có nhẹ nhàng như vậy. Từ lúc Trương Dương bắt đầu gây khó dễ cho việc đầu tư thì hắn đã ý thức được lần này đầu tư vào Nam Lâm tự chưa hẵn đã thuận lợi. Trước khi Tả viên Triệu nói cho hắn biết thì hắn cũng đã minh bạch việc Tập đoàn Bê-nanh quyết định tham gia đầu tư vào Nam Lâm tự. Tập đoàn Bê-nanh mặc dù là doanh nghiệp MỸ nhưng trong đội ngũ quản lý công ty không thiếu gì tinh anh của người Hoa. Căn cứ thông tin An Đức Hằng có được thì điều kiện đầu tư đối phưong đưa ra so với hắn thì rộng rãi hơn rất nhiêu, hơn nữa cùng hắn không hẹn mà cũng đều coi trọng mảnh đất kia, hơn nữa sau lưng còn có Thường vụ Phó thị trưởng Ly Trường Vũ ủng hộ nên An Đức Hằng đối với việc đầu tư lần này khả năng nắm chắc ngày càng nhỏ.
Việc phát hiện ra xá Lợi Phật tổ tại Giang Thành đã truyền khắp Thần Châu đại địa, thậm chí tại Bắc Kinh xa xôi kia La Tuệ Ninh kia cũng nghe được tin tức này, nàng bèn gọi điện thoại cho Trương Dương. Trên điện thoại, nàng nói trước Thanh minh sẽ trở lại Bình Hải tảo mộ lão gia rồi tiện đường đi thăm Giang Thành, đi Nam Lâm tự thắp hương và chiêm bái xá lợi Phật tổ. Đối với yêu cầu này Trương Dưong đáp ứng lập tức. Tuy Thị ủy và chính quyền thành phố có quyết định tạm thời không cho bất luận kẻ nào đi thăm xá lợi Phật tổ nhưng với thân phận La Tuệ Ninh này thì chỉ cần nàng muốn nhìn hẳn là không có người nào gây trở ngại. QUY định của Trung Quốc tuy có rất nhiều nhưng độ co dãn lại rất lớn, đây cũng là một trong những nét đặc sắc của Trung Quốc.
Việc Xá lợi Phật tổ xuất hiện làm cho Giang Thành như được phủ thêm bức màn thần bí đồng thời cũng làm cho dân chúng Giang Thành phát sinh hy vọng vô cùng vô tận. Khiến cho nhiều người trong quá khứ vẫn cho rằng tại Giang Thành phát triển kinh tế đu lịch là mò trăng đáy nước lúc này cũng phải cải biến cái nhìn, chính là một câu lưu hành đưong thời là hết thảy đều có khả năng.
Tuy nhiên trong lúc tất cả mọi người tại Giang Thành đều tập trung quanh chuyện xá lợi Phật tổ mà đàm luận nhiệt liệt thì một sự kiện không tuởng được lại xảy ra.
Trong một đêm không trăng, có người tiềm nhập vào khu bảo tàng Giang Thành được phòng thủ sâm nghiêm, không coi cảnh sát vào đâu mà trộm đi viên xá lợi Phật tổ được coi là Giang Thành trân thành chi bảo này.
Trương Dưong lúc bốn giờ sáng biết được chuyện này thì mặc quần áo rồi lặp tức chạy tới nhà bảo tàng Giang Thành. Khi đến nhà bảo tàng cảnh sát đã đem chung quanh nhà bảo tàng phong tỏa. Cục trưởng cục công an Giang Thành Điền Khánh Long đã chạy tới đây trước tiên và Giang Thành Thường vụ Phó thị trưởng Lý Truờng Vũ cũng đã tới.
Trong phòng họp nhỏ Nhà bảo tàng khói thuốc lượn lờ. Mỗi người ở đây ai nấy sắc mặt đều ngưng trọng, tâm tình nặng trịch tựa khói chì, xá lợi Phật tổ đại biểu cho cái gì thì mỗi người đều tin tưởng, xá lợi không chỉ là thánh vật vô thượng của Phật giáo mà nó còn là hy vọng để phát triển kinh tế du lịch của Giang Thành. Gần đây một loạt hoạt động chiêu thương kêu gọi nguồn tài chính đều xoay chung quanh cái xá lợi Phật tổ này. Nếu như việc xá lợi Phật tổ bị trộm truyền đi thì hậu quả rất lớn, quả thực là không thể tưởng tượng được.
Trong đám người ở đây kẻ buồn bực nhất phải kể tới Cục trưởng cục công an Điền Khánh Long, để bảo vệ viên xá lợi Phật tổ này hắn đã đích thân chọn lựa đội ngũ cảnh sát tinh nhuệ nhất trong hệ thống công an Giang Thành cùng trang bị tiên tiến nhất nhưng cuối cùng vẫn bị người ta đánh cắp đi. Đây quả thực là một cái thiền đại châm chọc, khiến cho thể diện của công an Giang Thành mất hết. Chuyện lần trước Dương Thủ Nghĩa bị hạ độc chết còn chưa điều tra ra thì chỉ trong chớp mắt lại xảy ra vụ án càng thêm nghiêm trọng. Điền Khánh Long thật là có chút sứt đầu mẻ trán, hắn tỉnh táo ý thức được, nếu không nhanh chóng tìm xá lợi Phật tổ về thì cái chức Cục trưởng cục công an Giang Thành này cũng không cần làm nữa!
Điền Khánh Long nói:"Xá lợi Phật tổ bị trộm. Ta bị không thể trốn tránh trách nhiệ, ta..".
Xưa nay Lý Trường Vũ vốn trầm ổn cũng thiếu kiên nhẫn thở dài nói:"Lão Điền, giờ đây không phải là lúc lo lắng người nào chịu trách nhiệm mà vấn đề là cần cấp bách tìm xá lợi Phật tổ về".
Cục trưởng Cục Di vật văn hoá Khâu Thường thấp giọng nói:"Hệ thống bảo vệ Nhà bảo tàng cũng bị người ta phá hủy nhưng không tìm được bất kỳ dấu vết nào của nghi phạm. Chuyện này nếu như truyền đi thì chỉ sợ là hậu quả không chịu nổi".
Lý Trường Vũ nói:"Nghiêm mật phong tỏa tin tức. Nhất định không thể khiến cho tin tức xá lợi Phật tổ bị mất trộm truyền đi!".
Đang đứng nhìn Trương Dương nói:"Ta cho là khó lòng phong tỏa được tin tức, cảnh sát làm ra trận thế lớn như vậy ai cũng đoán được nhà bảo tàng đã xảy ra sự tình, khả năng là ngày mai cả Giang Thành sẽ truyền đi tin tức xá lợi Phật tổ bị mất trộm ".
Điền Khánh Long nói:"Tin tức hẳn là có thể phong tỏa được vì dù sao số người biết được xá lợi Phật tổ bị mất trộm chỉ có trong chúng ta, nhân viên cảnh sát bên ngoài cũng không biết được chuyện gì xảy ra".
Lý Trường Vũ đối với công an Giang Thành sớm đã đánh mất tin tưởng nên hắn lắc đầu, rất quyết đoán đưa ra kỳ hạn:""Ba ngày, ức... phải phá án xong! Nêu không tất cả mọi người đều không hay!". Điền Khánh Long bỗng nhiên đứng dậy, hắn lớn tiêng nói:""Nếu như ta không thể trong ba ngày tìm được xá lợi Phật tổ thì ta sẽ chủ động từ chức!" Tuy Điền Khánh Long cũng minh bạch việc từ chức không phải là biện pháp giải quyết vấn đề nhưng hắn nhất định phải tỏ thái độ. Chuyện này quá mức nghiêm trọng rồi.
Sau khi tan họp Truơng Dưong đi theo Điền Khánh Long đến hiện trường vụ mất trộm. Hiện trường lúc này là một mảnh bừa bộn, cửa phòng bảo hiểm đã bị mở ra, hộp thủy tinh chứa xá lợi Phật tổ cũng đã bị người ta nện vỡ nát bấy. Điều khiên cho Trương Dương không tưởng được là Tần Bạch là một trong những nhân viên cảnh sát phụ trách thường trực đêm đó. Tần Bạch lúc này ngồi ủ rũ trên mặt đất thượng, hai tay ôm đầu gối. trên mặt tràn đầy vẻ uể oải.
Trương Dưang đi tới đập nhẹ vào đầu vai hắn. Tần Bạch ngẩng đầu nhìn Truơng Dương thấp giọng nói:"Ta thật vô dụng".
Trương Dưong cười cười vén áo ngồi xuống bên người hắn nói: "Đêm nay cũng không phải chỉ có mình ngươi trực, không cần phải đem tất cả trách nhiệm đổ lên trên người mình!".
Giọng Tần Bạch tràn ngập vẻ tự trách nói:"Lúc ấy đột nhiên bị cúp điện, ta nghĩ là khả năng có chuyện không may nên trước tiên chạy về phía bên này nhưng cổ bị người đập một cái ngã sấp xuống. Đến lúc ta khôi phục tri giác thì xá lợi Phật tổ đã không còn thấy đâu nữa". Nhũng lời này hắn đã nói với đồng sự phụ trách điều tra một lần nhưng bây giờ nhắc tới trong nội tâm vẫn tràn đầy sự áy náy, nếu như hắn phản ứng nhạy bén hơn một ít thì có lẽ xá lợi Phật tổ sẽ không bị trộm đi.
Điền Khánh Long sau khi hỏi qua tình huống thì biểu biện trên mặt càng ngưng trọng. Đám kẻ trộm này hiển nhiên đối với hoàn cảnh nhà bảo tàng Giang Thành cực kỳ quen thuộc, hơn nữa thủ pháp trộm cuớp cũng vào làng nhất lưu. Điền Khánh Long bằng vào nhiều năm kinh nghiệm kết luận kẻ trộm không phải là một người mà hầu như là tiểu đội phối hợp ăn ý. Tội phạm càng chuyên nghiệp thì phá án càng khó khăn. Điền Khánh Long nhớ tới chính mình đã lập quân lệnh trạng mà không phá được án này thì trong nội tâm không khỏi ảm đạm một hồi. Căn cứ tư liệu truớc mắt thì muốn trong ba ngày tìm về xá lợi Phật tổ khẳ năng là cực kỳ bé nhỏ, thậm chí có thể nói là cơ hội bằng không. Nói cách khác việc hắn từ chức đã trở thành tất nhiên.
Tần Bạch Khởi đi tới truóc mặt Điền Khánh Long lấy hết dũng khi nói:"Điền Cục trưởng, ta muốn tham gia vào tiểu tổ chuyên án!".
Điền Khánh Long đang lúc nổi nóng thấy vậy thì hung hăng bừng mắt nhìn hắn rồi nổi giận mắng: ""Cút đi, còn sợ lão tử không đủ loạn sao?".
Tần Bạch bị chửi đỏ bừng cả khuôn mặt. Trương Duơng kéo tay hắn ý bảo hắn đi sang một bên nghỉ ngơi đi.
Điền Khánh Long sải bước đi ra ngoài nhà bảo tàng, lúc này bên ngoài đang mưa to khiến cho việc phục chế lại hiện trường càng thêm khó khăn. Điền Khánh Long đúng ở chỗ cửa lớn nhà bảo tàng nhìn ra mưa xuân kéo dài không dứt bên ngoài mà hai hàng lông mày rậm nhíu chặt lại một chỗ.
Truơng Dương đi ra đứng bên cạnh hắn, cùng hắn sóng vai đứng, trong lòng Trương đại quan nhân cũng không chịu nổi. Không có xá lợi tử thì việc khai phá du lịch Giang Thành sẽ không cần lo lắng nữa, hắn lấy cái gì mà đi thu hút nhà đầu tư bên ngoài đến? Cấp bậc của Nam Lâm tự cùng quy cách không biết sẽ giảm xuống bao nhiêu nữa.
Điền Khánh Long cắn răng nói:""Mẹ kiếp, năm nay tại sao nhiều chuyện như vậy?".
Truơng Duơng thở dài nói ""Làm việc tốt thường gian nan mà. Ta ngẫm lại vẫn còn biện pháp che giấu cái này vì dù sao cũng chưa ai thấy qua xá lợi Phật tổ, có thề tùy tiện lấy một cái ngọc chế Phật cốt giả mạo thế vào".
Điền Khánh Long nhìn hắn một cái nói: “Tiểu tử nguơi nghĩ sự tình quá đơn giản rồi. Ta há lại không muốn đem sự tinh che dấu đi nhưng ngươi đừng quên nhân tâm khó dò, cũng không phải ai cũng nghĩ giống như chúng ta vậy. Ta dám đoán chắc là có nguời ước gì có chuyện này xảy ra mà xem Giang Thành náo loạn".
Sự tình tựa như bọn họ dự đoán vậy, chuyện xá lại Phật tổ bị mất trộm đuợc truyền ra ngoài với tốc độ cực nhanh, hơn nữa phạm vi truyền bấ ra rộng. Bên cạnh đó quả thực có chuyện làm cho không người nào có thể tuởng tượng được là sáng sớm hôm sau tất cả các tạp chí lớn ở Bình Hải đều đưa tin về chuyện này.
Bí thư thị ủy Giang Thành Hồng Vĩ Cơ rất là giận dữ. Tại hội nghi Thường vụ khẩn cấp truớc mặt tất cả các ủy viên Thường vụ vỗ bàn cái rầm rồi giận dữ đứng dậy kêu to lên:'"Ta muốn một lời giải thích! Các ngươi ai có thể cho ta một giải thích hợp lý".
Thường vụ Phó thị truởng Lý Truờng Vũ cùng Cục trưởng cục công an Điền Khanh Long, hai người đều rất là buồn bực, yên lặng rít thuốc. Sự tình đang theo phương hướng phát triển xấu nhất.
Mục tiêu Hồng Vĩ Cơ làm khó dễ là người đứng mũi chịu sào Điền Khánh Long:"Đồng chí Khánh Long, ta đối với năng lực của hệ thống công an các nguơi rất là thất vọng. Hơn hai mươi nhân viên cảnh sát phụ trách bảo vệ vậy mà lại không ai phát hiện được kẻ trộm lẻn vào là như thế nào? Ngươi lúc trước đã cam đoan với ta ra sao? Ngươi đã cam đoan với các vị ủy viền Thường vụ thế nào? Phải hết sức cẩn thận! Ha ha, công an Giang Thành sự là sẽ khiến cho toàn quốc cười đến rụng răng!".
Điền Khánh Long không phản bác được, thời gian gần đây tại Giang Thanh phát sinh một loạt sự kiện chứng minh hắn vô năng lãnh đạo Cục công an. Điền Khánh Long vốn là người có cường thế trong Thuờng vụ Giang Thành nếu như đạo lý thuộc về hắn thì hắn mới dám mặc kệ cái gì Bí thư Thị ủy nhưng hôm nay hắn không thể nói chuyện. Mặc dù lời của Hồng Vĩ Cơ không để cho hắn mặt mũi, hắn cúi đầu xuống qua một hồi lâu sau mới nói:"Ta sẽ có trách nhiệm đối với chuyện này!".
Lý Trường Vũ nói:"Là Phó thị trưởng đuợc phân công quản lý du lịch, đối vói chuyện này ta cũng không thể trốn tránh trách nhiệm!".
Hồng Vĩ Cơ sau khi phát tiết một trận thì trong lòng cảm giác dễ chịu một ít, hắn ngồi xuống nói:"Giờ đây không phải lúc thảo luận về vấn đề trách nhiệm, xá lợi Phật tổ có ảnh hưởng rất lớn, ta không biết chuyện nay tại sao lại truyền đi. Từ sự kiện này có thể thấy được, các ngươi chẳng những vô lực bảo vệ Phật cốt mà sau khi Phật cốt mất đi ứng biến cũng không kịp thời khiến cho chuyện này phát triển theo huớng xấu nhất. Phương pháp duy nhất có thể tiêu trừ ảnh hưởng chính là nhanh chóng tìm xá lợi Phật tổ về".
Quyền Thị truởng Tả Viên Triệu mặt tràn đầy vể đồng cảm gật đầu nói:"Về việc xá lợi Phật tổ mất đi, chúng ta đúng là đã ứng phó không kịp thời, không đem chuyện này hạn chế trong phạm vi nhất định khiến cho ảnh hương xấu đã lan ra ngoài. Đây là một sự khảo nghiệm đối với hoàn cảnh đầu tư vào Giang Thành, nhất là đối vói lòng nhiệt tình của thương nhân ngoại quốc". Hắn nói lời này cũng không có khuyếch đại bất luận cái gì, thời gian gần đây rất nhiêu thương nhân tỏ vẻ nguyện ý đầu tư đều nhìn trúng vào tương lai phát triển của Nam Lâm tự mà tiềm lực phát triển của Nam Lâm tự lại phụ thuộc rất lớn vào miếng xá lợi Phật tổ này. Giờ đây xá lợi Phật tổ bị mất trộm thì những thương nhân này chưa chắc sẽ nguyện ý tiếp tục bỏ vốn vào".
Đại chủ nhiệm Triệu Dương Lâm chậm rãi nói:""Vật dù sao cũng đã bị mất, việc bây giờ là phải nghĩ ra phương pháp. Tả Thị trưởng không phải đã nói là sự phát triển của Giang Thành chúng ta không thể ký thác vào một khỏa xá lợi Phật tổ hay sao, cho dù có ảnh hưởng thì cũng không phải là ảnh hưởng đến quá trình cải cách của Giang Thành, cũng sẽ không ảnh hưởng đến đại cục cất cánh của kinh tế Giang Thành cho nên chúng ta vẫn còn một điểm lạc quan".
Trong đáy lòng Tả Viên Triệu thật là vui mừng, xá Lợi Phật tổ mà Lý Trướng Vũ một mực lấy làm điểm thu hút du lịch giờ đây đã mất tích khiến cho hắn rơi xuống một tình thế tương đối khó xử. Nếu như không thể kịp thời tìm xá Lợi Phật tổ về thì như vậy hắn..", về kế hoạch lấy du lịch để phát triển kinh tế chỉ có thể trở thành con số không, còn đối với Điền Khánh Long thì hắn tuơng đối đồng tình vi dù sao những sự tình này cũng không phải là năng lực đủ khả năng khống chế, chỉ có thể nói là Điền Khánh Long không may. Ví trí của hắn khiến hắn nhất định phải phụ trách sự kiện này.
Mưa xuân rơi liên tục tuy nhiên cả bầu trời xám xịt của Giang Thành cũng không bởi vì mưa rơi mà trở nên trong sáng, ngược lại càng có vẻ trầm thấp mà áp lực, chỉ có những hàng liễu ven đường rực lên màu xanh tản ra sinh cơ dạt dào làm cho tòa cô lão thành thị này tăng thêm vài phần sáng sủa.
Lão gia của La Tuệ Ninh ở tại huyện Tu Văn tỉnh Bình Hải, thuộc về địa hạt Đông Giang. Lần này quay về tảo mộ lão gia nàng lựa chọn đi ôtô đi trước, ngoại trừ nữ nhi Văn Linh cùng đi thì còn có Lý Vĩ thân kiêm bảo tiêu cùng trách nhiệm lái xe.
Bởi vì La Tuệ Ninh lần này hồi hương tảo mộ hoàn toàn là việc cá nhân nên ngoại trừ Truơng Duơng biết thì nàng cũng không có kinh động đến bất luận kẻ nào. Lần trước đến Giang Thành đã được hơn muời năm, La Tuệ Ninh nhìn qua kính xe xem phố xá bên ngoài. Đôi mi thanh tú có chút nhíu vào mà nhẹ giọng cảm thán nói ""Không thể tuởng tượng được Giang Thanh mười năm nay cơ hồ không có biến hóa gì!".
Lý Vĩ cười nói:"Nơi chúng ta vừa đi qua là Giang Thành Lão Nhai, cũng không phải là chợ trung tâm hay đường lớn. Nếu như đi qua đường Thượng Hải hay Nhân dân thì tuơng đối phồn hoa hơn một ít. Năm trước ta đã đi qua, tốc độ phát triển kinh tế của Giang Thanh rất chậm, dù sao đây cũng là cơ sở lão công nghiệp, các mặt liên quan đến cải cách quá nhiều, cũng là không có cách nào so sánh vùng thành thị duyên hải mới phát triển được.
La Tuệ Ninh gọi một cú điện thoại cho Trương Dương.
Trương Duơng hiểu rằng mục đích của La Tuệ Ninh tới đây nhưng cũng không nghĩ nàng lại đến nhanh như vậy. Thời gian này bởi vì xá lợi Phật tổ bị trộm, rất nhiều nhà đầu tư đều dừng lại ở thế quan vọng, công trinh Nam Lâm tự cũng ngừng lại. Trương Dương chán chét ngồi ở Ban du lịch xem báo chí, khi nhận được điện thoại thi kinh hỉ dị thường lên tiếng hỏi vị trí của La Tuệ Ninh. Khi biết cách Ban du lịch của hắn không xa thì cuống quít đứng dậy đi đón.
Lý Vĩ đối với tình hình giao thông của Giang Thành rất quen thuộc nên trực tiếp lái xe đến Cục du lịch. Trương Dương vui tươi hớn hở đón xuống, kéo cửa xe ra nhìn về phía La Tuệ Ninh ngồi ở bén trong ngọt ngao kêu một tiếng:""Mẹ nuôi!” rồi lại nhìn về phía Văn Linh ngồi ở đằng sau kêu một tiếng:"Linh tỷ!".
La Tuệ Ninh cười nói ""Văn phòng Cục du lịch này của các ngươi hoàn cảnh cũng quá đơn sơ đi". Văn phòng Ban Du lịch được xây dựng từ những năm sáu mươi nên tinh trạng đã xuống cấp nhiều, lớp vữa bên ngoài bị bong tróc khá nhiều, nhìn chung trông thập phần lụi bại.
"Nghèo khó a!! Trương Đương lên xe ngồi xuống bên cạnh La Tuệ Ninh. Văn Linh lại nhắm mắt lại bắt đấu dưỡng thần, ngoại giới hết thảy rất ít thứ có thể quấy nhiều đến nàng, nàng cùng chung quanh hết thảy đều có vể không hòa hợp.
Truơng Dương vừa cười vừa cùng Lý Vĩ bắt chuyện. Hai nguời lúc lần đầu gặp mặt đã từng có kinh nghiệm giao thủ với nhau mà coi như là bạn. Lúc này mới có ba giờ chiều, chưa đen lúc ăn cơm nên Trương Dương an bài La Tuệ Ninh nghỉ ngơi rồi lại lo lắng các hoạt động khác.
La Tuệ Ninh nguyên vốn có ý dừng ở Giang Thành một ngày, sau giờ ngọ ngày mai sẽ đi huyện Tu Văn nên nàng gật đầu nói:"Ở lại cũng tốt, đúng rồi, ngươi an bài đi, sáng sớm hôm sau ta muốn đi thăm viếng xá lợi Phật tổ Ị".
Trương Dương cười khổ nói:""Mẹ nuôi, ta đang muốn nói cho nguời chuyện này, xá lợi Phật tổ bị mất cắp rồi, cái này đã xảy ra hai ngày nay, nói chung là không còn mặt mũi gì nữa".
La Tuệ Ninh nhíu mày. Văn Linh sau lưng vẫn một mực không nói gì bỗng nhiên hỏi:"BỊ mất? Tại sao lại bị mất?".
Trương Duong nhìn thoáng qua về phía Văn Linh nói:"Giờ đây chỉ còn lại vài miếng xá lợi bằng ngọc mà thôi, xá lợi thật đã bị mất, cơ quan công an cũng chưa tìm được bất luận manh mối gì". Hắn vừa nói chuyện này vừa giúp Lý Vĩ đi đường đem xe chạy đến Đế Hào thịnh thế.
Sau khi an bài cho La Tuệ Ninh và Văn Linh đi nghỉ Trương Đương và Lý Vĩ đi thương vụ phòng. Lý Vĩ nòi ""Việc Giang Thành phát hiện ra xá lợi Phật tổ Bắc Kinh đều biết. Tin tức này thập phần oanh động, không thể tuởng được mới được vài ngày lại có thể đã bị người trộm đi Ị".
Trương Duơng cảm thấy bất đắc dĩ nói:"Căn cứ tình huống phán đoán thì hẳn là do một nhón trộm gây nên nhưng mà đám nguời này là lão đạo, thủ pháp cao minh, thậm chí là không để lại vân tay hay dấu chân, một điểm manh mối đều không có lưu lại!". Trước đây Trương Dương cũng hỏi qua nhân viên chuyên môn tình báo Thường Hạo của cục an ninh quốc gia nhưng Thường Hạo chỉ giỏi về phân tích tình báo mà không am hiểu phương diện này nên hắn cũng tỏ vẻ bất lực.
Lý Vĩ nói:"Nếu như thuận tiện thì nguơi dẫn ta đi xem hiện trường. Hy vọng có thể giúp đỡ được nguơi". Hắn sở dĩ chủ động nhắc tới việc hổ trợ là vì được La Tuệ Ninh phân phó. Truớc khi trở thành bảo tiêu trong Trung Nam Hải, Lý Vĩ đã cũng là nhân viên cảnh sát suất sắc nhất.
Trupng Duơng nao nao. Tiếp đó nghĩ đến Lý Vĩ nếu như là bảo tiêu Trung Nam Hải thì hắn chẳng những võ công cao cường mà nhất định còn có sở trường khác. Dù sao La Tuệ Ninh và Văn Linh đang nghỉ ngơi, trong khoảng thời này vừa vặn có thể dẫn hắn đi xem.
Giờ đây hiện trường nhà bảo tàng tuy đã điều tra lấy chứng cứ xong nhưng vẫn đang ở vào thời gian giới nghiêm, muốn đi xem hiện trường phải được Cục trưỏng cục công an Điền Khánh Long đồng ý. Trên đường đi Truơng Dương gọi cho Điền Khánh Long nói muốn mang một vị bằng hữu trinh thám xem qua hiện trường. Thời gian trôi qua, Điền Khánh Long đối vói việc tìm xá lợi Phật tổ về đã trở nên càng ngày càng không tin tưởng nên về phương diện nhà bảo tàng cũng không cần giữ bi mật phong tỏa gì nữa nên hắn đồng ý với Trương Dương. Dù sao Trương Dương cũng có năng lực, hắn đã được chứng kiến một lần, hy vọng lần này Trương Dương có thể cho mình một ít kinh hỉ.
Đạt được sự cho phép của Điền Khánh Long, Trương Dương mang theo Lý Vĩ tiến vào hiện trường. Điều khiến cho hắn không lường trước được là Tần Bạch vẫn đang ở tại chỗ này. Trong ngành công an mặc dù chưa có minh xác truy cứu trách nhiệm của hắn nhưng tất cả nhân viên thường trực hôm đó tất nhiên bởi vì sự kiện này mà bị liên đới đến. Bắt Tần Bạch trông coi hiện trường cũng hàm nghĩa là một loại trách phạt.
Tần Bạch vừa rồi đã nhận được thông tri của thượng cấp nên vội đón hai nguời Trương Dương vào. Lý Vĩ sau khi tiến vào sảnh sau thì lập tức đeo bao tay, hỏi rõ về địa phương cất giấu xá lợi Phật tổ sau đó bắt đầu cẩn thận xem xét hiện truờng.
Tần Bạch đối với Lý Vĩ cảm thấy hết sức tò mò, đi theo phía sau hắn lưu ý nhất cử nhất động. Truơng Dương vỗ vỗ hắn đầu vai nói:"Hắn là bằng hữu của ta, là trinh thám tư nhân", vì thân phận của Lý Vĩ tương đối đặc thù nên đương nhiên không thể để cho những nguời khác biết được.
Tần Bạch hiển nhiêu tâm trí vẫn còn đắm chìm trong thất bại, hắn thấp giọng nói:""Hai ngày rồi mà vẫn chưa có một điểm manh mối. Ngươi nói những kẻ trộm kia có thể đem xá lợi Phật tổ vận chuyển ra nước ngoài hay không!” Hắn tính sinh thật thà, một mực vì chuyện xá lợi mất đi mà tự trách thật sâu.
Trương Dương lắc đầu nói:"Có nên không a, thượng cấp đã liên lạc với tất cả hải quan, đối với các lữ khách hai ngày này ra vào Bình Hải đều nghiêm khắt kiểm tra. Theo ta thì con muỗi cũng khó lọt a". Trương Duơng tuy nói như vậy nhưng trong đáy lòng đối với hiệu quả của tất cả các trạm kiểm soát cũng không có nắm chắc. Buổi trưa... Lý Vĩ sau khi xem xét hiện trường hơn nửa canh giờ thi chỉ chỉ tay lên nóc nhà nói: “ Chúng ta đi lên nhìn xem!"
Tần Bạch nói:"Trên mặt kia đã kiểm tra qua, hẳn là không có vấn đề!".
Lý Vĩ lạnh nhạt nói:"Căn cứ theo lời của các ngươi thì kẻ trộm không phải là vào từ cửa chính, cũng không chui từ dưới đất lên hay qua đuờng ống thông gió lẻn vào thì khả năng duy nhất cíinh là từ mặt trên xuống.
Trương Dương ngẩng đầu nhìn lên phía trên. Mái thủy tinh cách mặt đất chừng mười lăm mét, người bình thường từ phía trên rơi xuống chỉ sợ ngay cả tính mệnh cũng không giữ được.
Nhưng chung quanh cũng không có chỗ nào có thể leo lên được. Tần Bạch tìm đến nơi thang thoát hiểm. Lý Vĩ dẫn đầu bò lên. Trương Dương tuy có khinh công bất phàm nhưng mà trước mắt bao người cũng không tiện hiển lộ đành thành thành thật thật leo lên phía sau Lý Vĩ.
Sau khi lên đến nóc khung kính, Lý Vĩ nhìn về phía bốn phía chung quanh. Nơi đây ngoại trừ phía đông nam có Tháp truyền hình Giang Thành thì cũng không có bao nhiêu nhà cao tầng. Hai người đi đến chỗ nóc nhà, Lý Vĩ kiểm tra rất cẩn thận, khi đi đến chính giữa thì hắn dừng lại, nhìn đinh ốc bắt vít khung thủy tinh sau đo duỗi ngón tay nhẹ nhàng xoay tròn một cái, cái ốc vít theo đà chuyển động.
Trương Dương vừa tới, Lý Vĩ nói:""Cái khối thủy tinh này đã có nguời tác động vào, ta có thể kết luận những tên trộm kia là từ ở trên này lẻn vào trong sảnh".
Trương Duơng minh bạch tình huống lúc đó, các lối ra vào Nhà bảo tàng đều có cảnh sát ứng trực, nếu có người xa lạ xuất hiện ở chung quanh nhất định sẽ bị phát hiện.Những tên trộm này làm như thế nào mà né tránh được hệ thống giám sát của công an mà trực tiếp leo lên nóc phòng? Lý Vĩ nói ""Muốn tránh thoát sự giám sát thì trừ phi là trực tiếp bay đến nóc nhà"
Trương Dương cười nói ""Ngươi nói bọn họ vận dụng phi cơ trực thăng? Nhưng phi cơ trực thăng tạo ra động tĩnh lớn như vậy, hơn hai mươi nhân viên cảnh sát nay chắc chắn sẽ phát giác.
Lý Vĩ nheo lại hai mắt nhìn về phía Tháp truyền hình phía xa nói:'"Nếu như là lợi dụng các loại công cụ phi hành thì cũng có thể không có bất kỳ động tĩnh nào mà từ nhà cao tầng phía xa kia lướt tới. Khi tới gần thì thao túng cánh ô đáp xuồng, sau đó cạy mở nóc thủy tinh mà tiến vào trong sảnh, sau khi tìm đưọi xá lợi Phật tổ thì theo đường cũ phản hồi!".
"Độ cao nay có vể không thích hợp dùng nó để phi hành a?" Trương Dương mặc dù đối với việc sử dụng ô để lướt đi cũng không biết rõ nhưng cũng có thề nhìn ra từ nóc sảnh cao hơn muời thuớc nên khả năng không quá lớn.
Lý Vĩ chỉ hướng nóc nhà bằng thủy tinh nói:"Kẻ trộm khi chạy khỏi nơi này hẳn là thông qua thủ đoạn này, nếu như trong này còn vết dây buộ,. mặt khác chọn một góc mà cảnh sát không quan sát được thì có thể dễ dàng lướt qua đi!".
Truơng Đương đi tới quả nhiên thấy trên nóc còn lưu lại một vết dây kéo. Dây kéo này rất nhỏ, nếu như không nhìn kỹ sẽ không lưu ý đến. Lý Vĩ quả nhiên bất phàm, chỉ xem hiện trường vốn khiến cho Cục công an Giang Thành lâm vào khốn cảnh đã phân tích ra manh mối, khiến cho vấn đề trở nên rõ ràng trong sáng hơn nhưng nếu chỉ dựa vào những manh mối này thì vẫn không có cách nào tìm đuợc nơi kẽ trộm hạ xuống.
Hai người sau khi quay xuống mặt đất thì Lý Vĩ kỹ hỏi kỹ thêm về tình huống cảnh sát bố trí lực lượng, từ đó phân tích ra góc độ quản chế yếu kém nhất. Tại phía góc tường tâỵ bắc nhà bảo tàng hắn phát hiện ra một đoạn dây kéo bắn ngập vào trong thân cây, có thể nói kẻ trộm có công cụ cực kỳ tiên tiến, loại dây kéo này cực kỳ quý hiếm. Tại thị trường cũng rất khó mua đuợc. Lý Vĩ gỡ dây kéo xuống, sau khi xem xét kết luận loại đây kéo này là do Đứt sản xuất. Tại quốc nội ngoại trừ một sỗ ít nghành an ninh có được thì các đơn vị khác rất ít trông thấy.
Lý Vĩ nói:"Lợi dụng dây kéo lướt qua nhắm vào đúng góc mà cảnh sát không quan sát được, sau đó lợi dụng dây kéo trượt rời đi. Loại thủ pháp này trên quốc tế cũng đã xuất hiện qua mấy lấn, còn ở trong nước thì chưa có tiền lệ. Ta tuy thiếu chứng có nhưng ta cho rằng nhóm trộm lần nảy mười phần là một tổ chức tội phạm quốc tế. Bọn họ có kinh nghiệm dày dạn nên chuyện này tốt nhất là giao cho Cục công an xử lý!". Sau đó hắn chỉ về hướng Tháp truyền hình xa xa nói:"Hy vọng trong Tháp truyền hình đều có ghi hình lại, vì lúc đó lượng người ra vào Tháp truyền hình hẳn là không nhiều lắm!".Tất cả những chi tiết mà Truơng Dương và Lý Vĩ phát hiện được đều được báo cáo chi tiết cho Điền Khánh Long. Điền Khánh Long lập tức làm ra hành động, tới Đài truyền hình điều tra, nhất là xem lại băng ghi hình. Kết quả khiến cho Điền Khánh Long cảm thấy vui mừng là đêm đó trong số người ra vào thang máy phát hiện ra ba nhân vật khả nghi. Trong ba nguời này có một người là người Giang Thành còn hai nguời kia đến từ Hongkong. Căn cứ tư liệu thì hai người Hương cảng này đúng là Tằng Thị huynh đệ năm năm trước từng ăn trộm ngự hoàng châu báu tại Hongkong. Điền Khánh Long lập tức phát ra lệnh bắt giữ khẩn cấp. Vụ án đuợc Lý Vĩ trợ giúp cuối cùng đã có chút manh mối, mục tiêu sơ bộ tập trung vào Tằng Thị huynh đệ.
Đêm đó Trương Dương bày tiệc tại Thủy tinh các đón gió tẩy trần cho La Tuệ Ninh. Hắn gọi cả Tần Thanh từ Xuân Dương tới bồi tiếp. La Tuệ Ninh trước kia tại Bắc Kinh đã gặp qua Tần Thanh, cũng nhìn ra nàng cùng con nuôi mình có quan hệ không tầm thường nhưng La Tuệ Ninh đối với Tần Thanh là thập phần thưởng thức, hơn nữa thấy một nữ tử mới hơn hai mươi tuổi tại con đường làm quan đã có thành tích như vậy, có thể nói là phóng tầm mắt cả Trung Quốc cũng là ít thấy. Liên tuởng đến nữ nhi của mình, La Tuệ Ninh không khỏi sinh lòng cảm thán. Từ khi Văn Linh thức tỉnh thi tính tình hoàn toàn thay đổi, nàng thu mình Lại, coi thường hết thảy chung quanh, đa số thời gian đều ngồi một người lẳng lặng ngây ngốc, không vui khi gặp người khác mà ngay cả đêm nay Trương Dương vì nghênh đón các nàng mà chuẩn bị tiệc tối mà cũng không vui vẻ. Nàng tuy đã thức tỉnh nhưng tinh thần vẫn đang bị phong bế trong không gian của riêng nàng.
Tần Thanh trước mặt La Tuệ Ninh cũng không biểu hiện cái gì bị câu thúc, cái này chứng tỏ nàng rất thông tuệ, La Tuệ Ninh lần này hồi hương tảo mộ hoàn toàn là việc cá nhân, cái nàng muốn chính là một loại tình cảm thân nhân bằng hữu tiếp đãi mà không phải là sự nịnh nọt kinh sợ của hạ cấp đối với thượng cấp.
Ấn tượng của La Tuệ Ninh đối với Giang Thành cũng không tốt, sau khi uống một ly rượu kính của Trương Dương nàng chậm rãi buông chén mỉm cười nói: ""Con ngươi và cảnh quan Giang Thành so với nơi khác cũng không phái là xuất sắc nên khi làm du lịch thì sẽ gặp phải không ít khó khăn". Từ trong lời nói của nàng có thể nghe ra, nàng đối với viển cảnh ngành du lỊch Giang Thành cũng không đánh giá cao.
Truơng Dương vui tươi hớn hở nói:"Trên đời không việc khó, chỉ cần có chịu làm hay không mà thôi. Ta tin tưởng qua vài năm nữa mẹ quay lại thì nơi đây nhất định sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất".
La Tuệ Ninh cười nóì:"Quốc gia chúng ta tiến hành cải cách. Lúc này đang nằm trong giai đoạn phát triển nhanh nên chẳng những Giang Thành mà đa số các thanh thị trong cả nước đều phát sinh biến chuyển từng ngày. Trương Dương, là xem ngươi đối với việc làm du lịch vẫn tràn đầy hứng thú a"
"Đó là quan điểm của ta! Hoặc là sẽ không làm, còn đã làm thì nhất định phải làm được! Làm ra thành tích"
La Tuệ Ninh gật đầu nói:"Ta thưởng thức ngươi chính là ở điểm này! Chỉ cần làm được điểm này, bất cứ chuyện gì đều có thể làm tốt. Sau đó nàng chuyển hướng sang Tần Thanh nói "Tần Thanh ai, nghe nói huyện Xuân Dương gần Thanh Thai sơn, nơi đó có cảnh quan không tệ a".
Tần Thanh cười nói:"La a di. Nếu như người lần này còn thời gian thì ta muốn mời người đến đó dạo chơi vài bữa. Ngày xuân cảnh vật Thanh Thai sơn xinh đẹp chắc chắn sẽ lưu lại cho người ấn tượng khó phai. có câu là:
Ngũ nhạc quy lai bất khán sơn
Thanh Thai quy lai bất khán nhạc
Mẹ nuôi, người liền bớt chút thời giờ đi xem đi, không thì quá đáng tiếc!".
La Tuệ Ninh nở nụ cười đưa tay chỉ Truơng Dương và Tần Thanh nói ""Hai nguời các nguơi kẻ sướng người hoạ ỏ trước mặt ta làm quảng cáo ư. Tuy nhiên nghe các nguơi nói tốt như vậy, ta thực sự cũng động tim rồi, bất quá lần này thời gian không thoải mái, chỉ sợ là không có cơ hội." Nàng lần này đến Giang Thành mục tiêu chủ yểu vẫn là vì thăm viếng xá lợi Phật tổ nhưng không thể tưởng tượng được xá lợi Phật tổ không cánh mà bay nên trong nội tâm vẩn cảm thấy có chút tiếc nuối.
Trương Dương nói:'"Sáng mai, con sẽ đưa ngài đi thăm Nam Lâm tự, thuận tiện thì đi vào nhà bảo tàng xem số đồ cổ đào được!''.
La Tuệ Ninh lạnh nhạt cười nói:"Di vật văn hoá ta sẽ không nhìn, còn thắp huơng thì ta nghĩ nên đi Tu Văn thôi.”
Trương Dương gật nhẹ đầu, chuyển chủ đề sang Văn Linh:"Mẹ nuôi, ta xem tốc độ khôi phục của Linh tỷ rất nhanh, chắc là có những người khác giúp nàng trị liệu?", vừa rồi hắn bớt thời giờ chẩn qua mạch của Văn Linh thi cảm giác được vận mạch hết sức kỳ quái, hơn nữa tốc độ khôi phục của Văn Linh so với hắn mong muốn phải là nhanh hơn tới một năm. Điểm này khiến cho Trương Duơng băn khoăn, chỉ có thể đem hết thảy quy về việc mình lúc chăm cứu chữa thương đã kích phát tiềm năng của Văn Linh nên không chỉ có khống chế nội tức thành công mà ngược lại còn có hiệu quà ngoài ý muốn.
La Tuệ Ninh lắc đầu nói:"Nó một mực đều ở trong trung tâm phục hồi, hơn mười ngày trước mới về nhà lại nhưng mà đứa nhỏ này sau khi tỉnh lại thì tính tình hoàn toàn thay đổi. Ngày thường đều lười nói. Lần này ta mang nàng đi ra ngoài, một là vì để cho nàng giải sầu, hai là muốn nhân cơ hội bồi dưỡng cảm tình giữa chúng ta. Ta nghe nói Nam Lâm tự phát hiện xá lợi Phật tổ nên muốn đến cầu cho cả nhà bình an". Nói đến đây La Tuệ Ninh không khỏi nở nụ cười:" Văn thúc thúc của ngươi mà biết thì nhất định sẽ trách ta làm mê tín!' La Tuệ Ninh cũng không tin Phật, nàng chỉ muốn thông qua phương thức này để giải tỏa tâm lý mà thôi.
Trương Dương nói khẽ:"Xá lợi Phật tổ tuy tạm thời chưa tìm được nhưng việc hương khói tại Nam Lâm tự cũng cực kỳ linh nghiệm. Mẹ nuôi khổ tâm nhất định có thể cảm động tới Phật tổ!".
La Tuệ Ninh lộ ra vẻ hiểu ý mỉm cười, hai mẹ con nàng nghe hồi lâu thì đều cảm thấy ấm lòng.
Bảy giờ sáng sớm hôm sau. Truơng Duơng cùng đi với La Tuệ Ninh và Văn Linh đến Nam Lâm tự thắp hương. Bởi vì hôm nay là ngày mười lăm cho nên khách hành hương so với ngày thường thì đông hơn rất nhiều nhưng Nam Lâm tự vẫn không mở cửa. Đây là vì Trương Dương trước đó đã thông báo, hôm nay nén hương đầu tiên nhất định phải giành cho La Tuệ Ninh.
Khi La Tuệ Ninh xuống xe thì chứng kiến cửa miếu đóng chặt, ngoài cửa có hơn mười khách hành hương đứng chờ, do chờ lâu nên khách hành hương đã bắt đầu ồn ào, hiển nhiên đối với cách làm của Nam Lâm tự sinh lòng bất mãn. La Tuệ Ninh hơi chút cân nhắc là biết chuyện này do Trương Duơng an bài, vốn định nói đứa nhỏ này đem chuyện bé xé ra to nhung nghĩ lại Trương Dương làm như vậy cũng là một phen hiếu tâm nên liền bỏ đi ý trách cứ hắn trong đầu. Truơng Duơng thường xuyên làm việc không dựa theo quy chế quy trình, đây cũng là cái mà La Tuệ Ninh thưởng thức hắn. So với Truơng Dương thì con trai nàng Văn Hạo Nam làm việc có vẻ có chút câu nệ cổ hủ, thiếu tinh thần hăng hái của người trẻ tuổi.
Trương Dương đưa bọn họ đi theo cửa sau công trường tiến vào Nam Lâm tự. Trong tòa ngàn năm cổ tháp đang được tu sửa tùy ý có thể thấy được đầy cát đá ngói, con đường cũng thập phần lầy lội, tựa như một cái công trường.
Tam bảo hòa thượng một mực đứng chờ ở cửa sau, khi nhìn thấy Trương Dương dẫn người tới thì lập tức vẻ mặt tươi cười nghênh đón "Trương trưởng phòng, ngài đã tới. Ta đã dặn là giành nén hương đầu cho ngài". Từ khi phối hợp với Trương Dương đem đám bán hàng rong kia đuổi đi, hắn đối với vị Trương trương phòng này rất là kính nể.
Trương Dương có phần xấu hổ ho khan một tiếng. Tam bảo hòa thượng lúc này mới ý thức được việc mình vỗ mông ngựa có phần quá lộ liễu thì ngượng ngùng đi sang một bên dẫn đường.
Văn Linh thấy vậy nói:"Trương Dương, Cục du lịch có quyền lực rất lớn ai, ngay cả Nam Lâm tự cũng do ngươi quản lý Ị".
Trương Dương cười nói ""Nam Lâm tự không thuộc về phạm vi quản lý của Cục du lịch. Thượng cấp của bọn họ là Cục di vật văn hoa, ta vốn không thể thiên vị như thế nhưng ta cùng Tam bảo đại sư là anh em, là ta vận dụng quan hệ cá nhân mà thôi có phải không Tam bảo đại sư?".
Tam bảo hòa thượng cười hắc hắc nói: "À di đà phật, thiện tai thiện tai!".
La Tuệ Ninh cũng nhịn không được nở nụ cười. Trong lòng tự nhủ hòa thượng này đâu có bộ dáng của người xuất gia.
Tam bảo hòa thượng mời Phương trượng Nam Lâm tự Phổ Nguyên tới vì La Tuệ Ninh mà tụng kinh. Truơng Dương giờ đây phụ trách việc kiến thiết Nam Lâm tự nên trong mắt tăng chúng Nam Lâm tự gã đã trở thành thần tài. Phương trượng Phổ Nguyên cũng không thể không nể mặt hắn. Người xuất gia nếu không hòa nhập thời đại thì chỉ có thể bị thời đại đào thải.
La Tuệ Ninh đốt một nén hương trước mặt Phật tổ yên lặng cầu xin cho cả nhà bfnh an, sau khi quỳ lạy thì làm công đúc cúng hai trăm đồng.
Văn Linh đối vói việc thắp hương bái Phật cũng không có hứng thú lắm, một mực đều đứng ở ngoài Đại Hùng bảo điện. Tam bảo Lòa thượng không biết thân phận Văn Linh nhưng khách mà Trương Dương dẫn đến hiển nhiên cũng có thân phận nên hắn cười nịnh nọt nói:""Vị nữ thí chủ này Thiên thương viễn nhuận, địa khả đầy đặn, sắc trạch tiên minh, hai mắt trầm ổn, quả thật là tuớng đại phú đại quý".
Thấy Văn Linh cũng không để ý gi tới hắn. Tam bảo hòa thượng lại tiếp tục nói:"Lông mày cô đỉnh nhọn hai mắt khẽ nhếch là người được thượng thiên bảo hộ, chỉ cần chủ động tiến thủ thì vận hội đến rất sớm". Ta xem nữ thí chủ kiếp trước cũng là thân phú quý, tất nhiên là sống ở trong nhà vương hầu rồi. Lúc này Văn Linh lạnh lùng nhìn Tam bảo hòa thượng liếc mắt một cái. Ánh mắt lạnh tựa như thiên cổ huyền băng, chỉ thấy Tam bảo hòa thượng rùng mình một cái rồi lại nghe Văn Linh lạnh lùng nói:"Giang hồ thuật sĩ!".
Lúc Văn Linh mở miệng trách cứ Tam bảo là lúc Truơng Dương cùng La Tuệ Ninh thắp hương xong đi ra. Nghe Văn Linh nói như vậy Truơng Dương không khỏi nở nụ cười nói: “Đúng là không có việc gì tự đi tìm tội". Văn Linh tính tình lãnh đạm nhưng với xuất thân cùng kiến thức của nàng thì có thể tin tưởng Tam bảo lừa dối mới là lạ nhưng mà cái này cũng khiến cho Trương Dương hiểu được vị tỷ tỷ nuôi này vẫn rất tỉnh táo.
Lúc này cửa miếu đã mở, khách hành hương nối đuôi nhau tiến vào trong miếu dâng hương. La Tuệ Ninh nhẹ giọng nói với Truơng Dương nói:"Nam Lâm tự hương khói vẫn rất vượng".
Bên cạnh Tam bảo hòa thượng nói:"Nam Lâm tự hương khói đều rất linh nghiệm, vào thời Sùng Trinh có quy mô lớn nhất. Mãi về sau khi quân Thanh nhập quan phóng hỏa thiêu cháy thì rất nhiều kiến trúc ở đây đều bị phá hủy. Sau khi xây dựng lại thì diện tích cũng ít đi một chút. Đến thời điểm diễn ra cách mạng văn hóa thì lại bị phá hủy lần nữa nên bây giờ trở thành bộ dạng này." Trong lời nói của hắn có chút vì vận mệnh khúc chiết của Nam Lâm tự mà cảm thán.
La Tuệ Ninh gật nhẹ đầu, nàng nhìn về phía Trương Dương nói:"Việc tu sữa Nam Lâm tự đại khái cần bao nhiêu thời gian".
Trương Dương suy nghĩ một chút rồi nói:"Nếu như tài chính đầy đủ thì trong vòng ba năm là cơ bản hoàn thành khu du lịch Nam Lâm tự còn nếu tài chính không đủ thì hết thảy đều không thể nói.”
La Tuệ Ninh nói khẽ:'" Trong Phật quang tháp khai quật được xá lợi Phật tổ, chỉ cần cái này đã đủ để quốc gia phong làm di tích văn hóa lịch sử cấp quốc gia. Ta nghĩ cái này hẳn là không có vấn đề gỉ".
Nhưng khi nhớ tới việc mất trộm xá lợi Phật tổ thì Trương Dương lại bất giác thở dài một hơi. Hai ngày nay theo tin tức xá lợi Phật tổ bị mất trộm lan ra, hắn đã sơ bộ cảm nhận được chuyện này sẽ mang đến ảnh hưởng ác liệt. Đêm qua, Sở Yên Nhiên gọi điện thoại tới, Tập đoàn Bê-nanh đã quyết định hủy bỏ việc khảo sát đối với Nam Lâm tự bởi vì bọn họ cũng bết chuyện xá lợi Phật tổ mất tích. Nam Lâm tự thiếu đi xá lợi Phật tổ đã không còn hấp dẫn được các tín đồ Phật giáo cùng du khách khắp nơi được nữa nên giá trị đầu tư tất nhiên là giảm đi nhiều, Sở Yên Nhiên đối với cái này cũng có chút bất đắc dĩ. Nàng ở Mỹ vẫn đang cố gắng thuyết phục bà ngoại.
Thân là Phó thị trưởng quản lý du lịch, Lý Trường Vũ hai ngày nay cũng cảm nhận được áp lực cuờng đại. Sau khi xá lợi Phật tổ bị mất trộm, các thương nhân nguyên vốn có ý đầu tư vào Giang Thành đều thay đổi ý niệm, một lần làm cho hy vọng về việc đầu tư vào Nam Lâm tự trong nháy mắt trở nên vô vọng.
Trong hội nghị Thuờng ủy Thị ủy gần đây, lúc gần kết thúc hội nghị Bí thư Thị ủy Hồng Vĩ Cơ đã hỏi đến vụ án xá lợi Phật tổ bị mất trộm. Bởi vì Cục trưởng Cục công an Điền Khánh Long tận sức phá án cho nên Lý Trường Vũ thông báo qua tình hình tiến triển. Hắn rất cẩn thận khi chỉ nói đã nắm giũ được một ít manh mối. Sự tiến triển của vụ án chính là miêu tả chuyên này nhưng dạng lời nói này hiển nhiên là không cách nào làm cho Hồng Vĩ Cơ hài lòng và cũng vô pháp làm cho các vị Thường ủy khác ở đấy hài lòng.
Quyền Thị trưởng Tả Viên Triệu Giang Thành dẫn đầu làm khó dễ nói:"Chuyện Xá Lợi Phật tổ mất trộm đã không còn là một vụ trộm bình thường nữa, giờ đây ảnh hưởng ác liệt của nó đã dần dần hiển hiện ra. Rất nhiều nhà đầu tư vì sự kiện này mà sinh lòng hoài nghi đối với môi trường đầu tư của Giang Thành chúng ta, cái này không chỉ đơn giản là ảnh hưởng tới việc đầu tư vào du lịch Giang Thành mà còn ảnh hưởng đến các lĩnh vực khác. Hai ngày nay có tới hơn mười nhà đầu tư từ bỏ việc đầu tư vào Giang Thành". Tả Viên Triệu dừng lại một chút rồi nhìn về phía LÝ Trường Vũ nói:"Những khoản đầu tư này đều nhằm vào Khu khai phá Giang Thành. Nay do chúng ta sai lầm mà ảnh hưóng đến lòng nhiệt tình của nhà đầu tư. Nếu như chúng ta không thể kịp thời thay đổi thì danh tiêng Giang Thành thật vất vả mới xây dựng được đều có thể vì chuyện này mà bị hủy diệt! Trong tương lai chúng ta muốn chiêu thương hấp dẫn đầu tư cũng sẽ trở nên càng khó khăn".
Hồng Vĩ Cơ theo thói quen lấy thuốc lá ra nhưng không có đốt mà để trong tay vuốt vuốt hai cái, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Lý Trường Vũ nói:"Đồng chí Truờng Vũ, ngươi có đề nghị nào không?. Bây giờ là lĩnh vực do Lý Trướng Vũ được phân công quản lý xảy ra vấn đề nên tự nhiên là do hắn giải quyết.
Lý Trường Vũ nói:"Việc xá lợi Phật tổ mất đi đã trở thành sự thật, đây là sai lầm của ta, vô luận chúng ta có tình nguyện hay không thì chuyện này đã tạo thành ảnh hưởng cực kỳ ác liệt, việc chúng ta có thể làm giờ đây chính là tận lực vãn hồi ảnh hưởng của chuyện này, tăng cường sự tin tưởng của nhà đầu tư, tranh thủ khiến cho nhà đầu tư nhận rõ về giá trị đầu tư của Giang Thành. Rằng tương lai phát triển của Giang Thành không chỉ dựa vào một viên xá lợi Phật tổ". Lý Trường Vũ nói ra nói lời này cực kỳ gian nan, trong quá khứ hắn một mực đưa ra xá lợi Phật tổ làm trung tâm thu hút đầu tư, làm tiền đề để phát triển du lịch Giang Thành. Bây giờ nói lời này chẳng khác nào phủ nhận quan điểm quá khứ của mình, chẳng khác nào trước mặt tất cả ủy viên Thường ủy thừa nhận chính mình trong quá khứ đã sai lầm, chẳng khác nào hướng về phía Tả Viên Triệu nhận thua.
Tả Viên Triệu nghe Lý Trường Vũ nói ra lời này thì trong nội tâm đắc ý tới cực điểm nhưng làm một vị lãnh đạo, hắn nhất định phải biểu hiện ra vẻ rộng lượng hơn người. Đánh chó rơi xuống nước có thể làm nhưng phải làm bí mật, còn bên ngoài vẫn phải thể hiện ra vẻ rộng lượng, hắn mỉm cười nói:"Ta đồng ý với quan điểm của đồng chí Truờng Vũ, việc cấp bách bây giờ là phải khôi phục lại niềm tin của nhà đâu tư".
Hồng Vĩ Cơ mỉm cười nói:"Nghe ngươi nói như vậy thì có vẻ như đã có chủ ý, nói ra cho mọi người cùng thảo luận nào".
Tả Viên Triệu nói:"Ta đề nghị là chúng ta sẽ đứng lên từ nơi vừa té ngã. Theo đó cần tiếp tục gia tăng tuyên truyền việc đầu tư vào Nam Lâm tự". Lời nói này của hắn vượt qua ý liệu của tất cả mọi người. Lý Truờng Vũ sau khi kinh ngạc thì minh bạch mục tiêu của hắn. Phát triển kinh tế Giang Thành theo hướng đa ngành hiển nhiên là một con đường chính xác. Tả vVên Triệu trước đây vẫn phản đối nó thực sự không phải là nhắm vào bản thân mình mà là bởi vì bản thân hắn. Hắn không muốn mình ở trên con đường này làm ra chiến tích mà đoạt đi danh tiếng của hắn. Sau khi xá lợi Phật tổ bị mất đi. Lý Trường Vũ uể oải thiếu phấn chấn và không dám đưa ra khẩu hiệu phát triển kinh tê du lịch nữa thì Tả Viên Triệu lại lựa chọn thời cơ này nhắc lại chuyện này, cái này hiển nhiên là nhân lúc cháy nhà đi hôi của. Hắn muốn đem quá khứ cố gắng của Lý Trường Vũ, đem tất cả thành tích đã có được cướp đoạt đi nhưng Tả Viên Triệu làm như vậy cùng có chỗ ỷ vào. Tập đoàn Bê-nanh từ bỏ kế hoạch đầu tư khiến cho nhà đầu tư vào Nam Lâm tự chỉ còn lại có một nhà, đó chính là An Đức Hằng.
Mà An Đức Hằng đã tỏ vẻ khẳng định là kế hoạch đầu tư vào Nam Lâm tự sẽ không thay đổi, sẽ không bởi vì chuyện xá lợi Phật tổ mất đi mà bị bất luận ảnh hưởng gì nhưng mà xét thấy chuyện này có ảnh hương lớn tới tương lai của khu du lịch cũng như lợi nhuận đầu tư nên hắn yêu cầu chính quyền Giang Thành cho hắn thêm chính sách ưu đãi.
Tả Viên Triệu đem việc Thế Kỷ An Khang không thay đôi kế hoạch đầu tư nói cho tất cả mọi người, sau đó lớn tiếng nói:"Hoạn nạn thấy chân tình, lúc Giang Thành tao ngộ nguy cơ thì chúng ta mới có thể nhìn ra ai là bằng hữu của nhân dân Giang Thành. Đối với thương nhân ái quốc như An Đức Hằng chúng ta sẽ cho hãn chính sách ưu đãi ối đa để cho các nhà đầu tư khác từ An Đức Hăng mà có hy vọng, đồng thời cho những nhà đầu tư rút lui kia cảm thấy hối hận!".
Hồng Vĩ Cơ nặng nề gật đầu nói:"Đối với sự kiện An Đức Hằng chúng ta có thể tổ chức thành trọng điểm tuyên truyền. Té ngã ở đâu thì đứng lên ở đó,, nói cho cùng. từ chuyện này tất cả mọi người chúng ta đều phải nhận thức được, chúng ta tại Giang Thành làm du lịch. Làm cho kinh tế khởi sắc cũng không phải là tính toán nhất thời, cũng không phải là bốc đồng, chúng ta đã làm là sẽ làm được một cách tốt nhất".
Khi Truơng Dương đi cùng La Tuệ Ninh ra đến cửa chính để rời khỏi Nam Lâm tự thì gặp An Đức Hằng. Khi An Đức Hằng nhìn thấy Truơng Dương thì trên mặt hiện lên tiếu ý nhưng trong lòng Truơng đại quan nhân thì đây là một loại đắc ý, đây là một loại thị uy. Nếu không phải là người trong thể chế, nếu không phải lo lắng cho vị trí chức vị của mình thì Trương Dương đã sớm nện một quyền lên mặt thằng nhãi này. Nhưng Trương Dương giờ đây đã hiểu được cách che dấu phẫn nộ trong lòng, tuy trong nội tâm đối với An Đức Hằng cực kỳ phản cảm nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ ôn hòa xuân phong vui vẻ, chủ động cùng An Đức Hăng bắt chuyện nói:"An tiên sinh cũng tới thắp hương a?".
An Đức Hằng mỉm cười nói:"Đến đây một hồi nhưng không thể vào được, nguyên lai là do Truơng trưởng phòng ở bên trong a". Từ câu nói này có thể nghe ra hắn phản ứng đối với sự thiên vị của Trương Dương.
Trương Dương cười nói:"Ta quen thuộc tình huống ở đây nên tranh thủ từ cửa sau đi vào tháp nén hương đầu!" Hắn đặc biệt cường điệu chuyện nén hương đầu vẫn là do tâm tư háo thắng quậy phá. Hắn muốn trước mặt An Đức Hằng chiếm thượng phong.
An Đức Hằng nói:"Xem ra khi tới đại lục làm việc trước hết cần phải tìm xem cửa sau ở nơi nào mới được.” rồi hắn hướng về phía La Tuệ Ninh vừa lên ô tô nhìn nhìn, có thê khiến cho Trương Dưong dẫn đi thắp hưong đầu thì hẳn không phải là nhân vật tầm thường, hắn nói khẽ "Truơng trưởng phòng, nghe nói Tập đoàn Bê-nanh đã quyết định từ bỏ việc đâu tư "' Ăn miêng trả miếng. An Đức Hằng cố ý nhắc tới chỗ đau của Trương Dương.
Trương Dương lạnh nhạt nói:"Tiền là của người ta, không đầu tư là chuyện của người ta Ị".
An Đức Hằng nói:'"Ta đã trình lên chính quyền Giang Thành kế hoạch đầu tư. Thế Kỷ An Khang chúng ta đối với việc đầu tư vào Nam Lâm tự vẫn không thay đổi, các vị lãnh đạo Giang Thành đều tỏ vẻ sẽ dành cho chúng ta sự giúp đỡ hết sức, hy vọng chúng ta có thể họp tác vui vẻ". An Đức Hằng nói ra nói lời này dụng ý thực sự là khoe khoang với Truơng Dương đồng thời cũng là một loại cảnh cáo. Giờ đây sau lưng của ta là các cấp lãnh đạo Giang Thành duy trì, tiểu tử ngươi còn dám đối nghịch với ta thì chính là đối nghịch với các cấp lãnh đạo Giang Thành.
An Đức Hằng minh bạch trong lòng Trương Dưong có khuynh hướng nghiên về Tập đoàn Bê-nanh mà giờ đây Bê-nanh đã từ bỏ việc đầu tư khiến cho tính toán cùa thằng nhãi này thất bại, vô luận Trương Dương tình nguyện hay không thì Thế KỶ An Khang đã trở thành nhà đầu tư duy nhất vào Nam Lâm tự.
Trương Dương cười tủm tỉm nói:'"Nhất định sẽ rất vui vẻ!" nhưng khi nói ra những lời này, trong lòng hắn tràn đầy phẫn nộ.. An Đức Hăng, ta xem ngươi có thể đắc ý tới khi nào.
La Tuệ Ninh trong xe thấy được Trương Dương cùng An Đức Hằng nói chuyện với nhau, khi Trương Dương tiến vào trong xe, trên mặt toát ra vẻ buồn bực nên cũng không trá
Danh sách chương