Ngửi được mùi thơm ngọt của đồ chơi làm từ đường, cơn thèm ăn của Tô Duyệt bị gọi dậy.
Cô nghiêng đầu hỏi Tạ Dập Thành đứng bên cạnh trước: "Anh có muốn ăn kẹo đường không?"
Sau khi thấy Tạ Dập Thành lắc đầu, bèn cười nói với ông cụ: "Phiền ông lại nặn tiếp cho cháu một cây."
Ông cụ cười gật đầu: "Nặn cái gì nè? Vẫn là hình gia đình à?"
Tô Duyệt vừa định nói muốn một con phượng hoàng, Tạ Dập Thành đã gật đầu nói: "Ông tự phát huy đi ạ."
Ông cụ cười nói, lại bắt đầu phát họa dáng người của Tô Duyệt trên miếng sắt.
Hình này không giống hình trước, Tạ Dập Thành bế Tạ Giai Linh, Tô Duyệt thì nắm tay Tạ Dập Thành, còn đang rúc đầu vào cổ của Tạ Dập Thành.
Nhìn hình kẹo tự dưng trở nên thân thiết hơn, Tô Duyệt khẽ mím môi, sau khi cẩn thận liếc nhìn Tạ Dập Thành.
Thấy anh không có vẻ không hài lòng gì, bấy giờ cô mới khẽ thở dài một hơi.
Bảo ông cụ tự do phát huy chứ không có nói ông sáng tạo kiểu mới mà.
Ông cụ không hề biết trong lòng Tô Duyệt phập phồng không yên, ngược lại còn bày ra vẻ mặt kiêu ngạo đưa kẹo cho Tô Duyệt: "Sao nào, cái này đẹp hơn đúng không?"
Tô Duyệt gượng cười, khẽ gật đầu với ông cụ, sau khi trả tiền cho ông cụ, bèn kéo tay Tạ Giai Linh rời khỏi.
Xuôi theo dòng người đi ra ngoài, Tô Duyệt nhìn đồ chơi bằng đường trong tay.
Cô thở dài, cảm thấy món đồ trong tay nóng phỏng tay, ăn cũng không được mà không ăn cũng không phải.
Tạ Dập Thành cũng nhìn chằm chằm vào món đồ chơi làm bằng đường trong tay Tô Duyệt không chớp mắt, chau mày lại, đôi mắt nặng nề, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tô Duyệt chỉ có thể hỏi thử: "Cái đó... Anh có muốn ăn thử không?"
Tạ Dập Thành cúi đầu, liếc nhìn thấy đôi môi đang mím chặt của Tô Duyệt, khóe miệng từ từ nhếch lên.
Anh kéo tay Tô Duyệt qua, đưa đồ chơi bằng đường lên trước miệng, há miệng một cái đã cắn hết cái đầu của Tô Duyệt trong đồ chơi làm bằng đường.
Thấy đầu của đồ chơi làm bằng đường bị Tạ Dập Thành nhai nuốt trong miệng, Tô Duyệt nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy tay chân cứng đờ, cổ họng lạnh ngắt.
Chỉ cảm thấy Tạ Dập Thành không phải ăn đứt đồ chơi làm bằng đường mà là đầu của cô.
Tô Duyệt đi dạo đủ rồi, bèn bế Tạ Giai Linh đi qua vị trí mà bà Tô đã nói.
Bà Tô xách nhiều đồ như vậy chắc chắn không tiện nên cô muốn hội hợp với bà Tô sớm một tý.
Tạ Giai Linh đã không còn nhìn đông nhìn tây như lúc mới tới nữa, vẫn luôn cẩn thận từng ly từng tí che chở cho đồ chơi làm bằng đường, sợ người qua đường chen chúc làm hư món đồ chơi làm bằng đường của cô bé.
Cô nghiêng đầu hỏi Tạ Dập Thành đứng bên cạnh trước: "Anh có muốn ăn kẹo đường không?"
Sau khi thấy Tạ Dập Thành lắc đầu, bèn cười nói với ông cụ: "Phiền ông lại nặn tiếp cho cháu một cây."
Ông cụ cười gật đầu: "Nặn cái gì nè? Vẫn là hình gia đình à?"
Tô Duyệt vừa định nói muốn một con phượng hoàng, Tạ Dập Thành đã gật đầu nói: "Ông tự phát huy đi ạ."
Ông cụ cười nói, lại bắt đầu phát họa dáng người của Tô Duyệt trên miếng sắt.
Hình này không giống hình trước, Tạ Dập Thành bế Tạ Giai Linh, Tô Duyệt thì nắm tay Tạ Dập Thành, còn đang rúc đầu vào cổ của Tạ Dập Thành.
Nhìn hình kẹo tự dưng trở nên thân thiết hơn, Tô Duyệt khẽ mím môi, sau khi cẩn thận liếc nhìn Tạ Dập Thành.
Thấy anh không có vẻ không hài lòng gì, bấy giờ cô mới khẽ thở dài một hơi.
Bảo ông cụ tự do phát huy chứ không có nói ông sáng tạo kiểu mới mà.
Ông cụ không hề biết trong lòng Tô Duyệt phập phồng không yên, ngược lại còn bày ra vẻ mặt kiêu ngạo đưa kẹo cho Tô Duyệt: "Sao nào, cái này đẹp hơn đúng không?"
Tô Duyệt gượng cười, khẽ gật đầu với ông cụ, sau khi trả tiền cho ông cụ, bèn kéo tay Tạ Giai Linh rời khỏi.
Xuôi theo dòng người đi ra ngoài, Tô Duyệt nhìn đồ chơi bằng đường trong tay.
Cô thở dài, cảm thấy món đồ trong tay nóng phỏng tay, ăn cũng không được mà không ăn cũng không phải.
Tạ Dập Thành cũng nhìn chằm chằm vào món đồ chơi làm bằng đường trong tay Tô Duyệt không chớp mắt, chau mày lại, đôi mắt nặng nề, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tô Duyệt chỉ có thể hỏi thử: "Cái đó... Anh có muốn ăn thử không?"
Tạ Dập Thành cúi đầu, liếc nhìn thấy đôi môi đang mím chặt của Tô Duyệt, khóe miệng từ từ nhếch lên.
Anh kéo tay Tô Duyệt qua, đưa đồ chơi bằng đường lên trước miệng, há miệng một cái đã cắn hết cái đầu của Tô Duyệt trong đồ chơi làm bằng đường.
Thấy đầu của đồ chơi làm bằng đường bị Tạ Dập Thành nhai nuốt trong miệng, Tô Duyệt nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy tay chân cứng đờ, cổ họng lạnh ngắt.
Chỉ cảm thấy Tạ Dập Thành không phải ăn đứt đồ chơi làm bằng đường mà là đầu của cô.
Tô Duyệt đi dạo đủ rồi, bèn bế Tạ Giai Linh đi qua vị trí mà bà Tô đã nói.
Bà Tô xách nhiều đồ như vậy chắc chắn không tiện nên cô muốn hội hợp với bà Tô sớm một tý.
Tạ Giai Linh đã không còn nhìn đông nhìn tây như lúc mới tới nữa, vẫn luôn cẩn thận từng ly từng tí che chở cho đồ chơi làm bằng đường, sợ người qua đường chen chúc làm hư món đồ chơi làm bằng đường của cô bé.
Danh sách chương