Sau khi ăn cơm xong, bà Tô dẫn đầu cầm chén của mình đặt trong phòng bếp.
Chờ đến khi đi ra ngoài, bà không nhịn được chau mày: "Trong nồi còn có một bát cơm chiên trứng, ai xem lấy ra ăn đi!"
Khi nói câu này, bà Tô vẫn luôn nhìn Tạ Dập Thành, rõ ràng là muốn Tạ Dập Thành ăn nhiều thêm một chút.
Nhưng Tạ Dập Thành lại cười nói với bà Tô: "Cho Tô Duyệt đi mẹ, mấy hôm nay em ấy luôn ăn không no!"
Bà Tô nhìn thẳng Tô Duyệt, chau mày, nói: "Con còn nhỏ à? Ăn không no mà không biết tự mình nói à?"
Tô Duyệt cũng kinh ngạc, mở to hai mắt, vẻ mặt vô cùng nghi ngờ nhìn Tạ Dập Thành: "Em ăn chưa no à?"
Sao bản thân cô lại không biết? Tạ Dập Thành chuyển ánh mắt lên người Tô Duyệt, nhướng mày: "Không phải em từng nói nhìn thấy anh là có thể ăn thêm một bát cơm hay sao? Chẳng lẽ em lừa anh?"
Tô Duyệt quả quyết lắc đầu: "Sao có thể, trời đất chứng giám tình yêu em dành cho anh."
Tạ Dập Thành này đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, khó trách sau này điên khùng như vậy, tốt nhất là cô không nên chọc anh.
Không phải chỉ hai bát cơm thôi sao, cô ăn được!
Tô Duyệt ép bản thân ăn bát cơm thứ hai, Tạ Giai Linh nhìn bụng Tô Duyệt có hơi phình ra, quan tâm nói với Tô Duyệt: "Mẹ ơi, mặc dù cơm chiên trứng ngon nhưng mẹ đừng tham ăn. Lát nữa bụng sẽ khó chịu đó ạ!"
Tô Duyệt nhịn cơn buồn nôn xuống, cười nói với Tạ Giai Linh: "Không sao, lát nữa mẹ đi thêm hai vòng, xem như tiêu thực đi!"
Tạ Dập Thành nhìn cái bụng tròn vo của Tô Duyệt, trong mắt hiện lên ý cười không dễ phát hiện, không phải là diễn kịch à?
Xem cô có thể kiên trì được bao lâu!
Tô Duyệt rửa bát xong, bắt đầu đun nước, chuẩn bị tắm cho Tạ Giai Linh, sau đó lại cắt tóc mái sắp dài đến mắt cho cô bé.
Tạ Giai Linh nghe thấy Tô Duyệt muốn gội đầu, tắm rửa chomình, cô bé không hề có chút kháng cự nào, mà cảm thấy vui vẻ nhiều hơn.
"Mẹ, sau này con cũng có thể dùng dầu gội để gội đầu ạ?"
Tô Duyệt cười, gật đầu: "Đương nhiên rồi, dùng dầu gội thì mới có thể gội sạch tóc được!"
Khi Tạ Giai Linh ngửi được mùi dầu gội giống với mùi trên đầu Tô Duyệt, không giấu được sự vui vẻ trong ánh mắt.
Hay quá rồi, sau này bé có cùng mùi thơm với mẹ rồi!
Khi Tạ Dập Thành đi ra ngoài đi vệ sinh, Tô Duyệt đang cầm kéo khoa tay múa chân trên trán Tạ Giai Linh.
Vốn dĩ đang cắt rất ổn, nhưng Tô Duyệt vừa nhìn thấy Tạ Dập Thành, tay run lên ngay.
Nhìn tóc mái ngang bên cao bên thấp của Tạ Giai Linh, Tô Duyệt cười xấu hổ: "Linh Linh, hình như mẹ cắt lệch tóc mái của con rồi."
Chờ đến khi đi ra ngoài, bà không nhịn được chau mày: "Trong nồi còn có một bát cơm chiên trứng, ai xem lấy ra ăn đi!"
Khi nói câu này, bà Tô vẫn luôn nhìn Tạ Dập Thành, rõ ràng là muốn Tạ Dập Thành ăn nhiều thêm một chút.
Nhưng Tạ Dập Thành lại cười nói với bà Tô: "Cho Tô Duyệt đi mẹ, mấy hôm nay em ấy luôn ăn không no!"
Bà Tô nhìn thẳng Tô Duyệt, chau mày, nói: "Con còn nhỏ à? Ăn không no mà không biết tự mình nói à?"
Tô Duyệt cũng kinh ngạc, mở to hai mắt, vẻ mặt vô cùng nghi ngờ nhìn Tạ Dập Thành: "Em ăn chưa no à?"
Sao bản thân cô lại không biết? Tạ Dập Thành chuyển ánh mắt lên người Tô Duyệt, nhướng mày: "Không phải em từng nói nhìn thấy anh là có thể ăn thêm một bát cơm hay sao? Chẳng lẽ em lừa anh?"
Tô Duyệt quả quyết lắc đầu: "Sao có thể, trời đất chứng giám tình yêu em dành cho anh."
Tạ Dập Thành này đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, khó trách sau này điên khùng như vậy, tốt nhất là cô không nên chọc anh.
Không phải chỉ hai bát cơm thôi sao, cô ăn được!
Tô Duyệt ép bản thân ăn bát cơm thứ hai, Tạ Giai Linh nhìn bụng Tô Duyệt có hơi phình ra, quan tâm nói với Tô Duyệt: "Mẹ ơi, mặc dù cơm chiên trứng ngon nhưng mẹ đừng tham ăn. Lát nữa bụng sẽ khó chịu đó ạ!"
Tô Duyệt nhịn cơn buồn nôn xuống, cười nói với Tạ Giai Linh: "Không sao, lát nữa mẹ đi thêm hai vòng, xem như tiêu thực đi!"
Tạ Dập Thành nhìn cái bụng tròn vo của Tô Duyệt, trong mắt hiện lên ý cười không dễ phát hiện, không phải là diễn kịch à?
Xem cô có thể kiên trì được bao lâu!
Tô Duyệt rửa bát xong, bắt đầu đun nước, chuẩn bị tắm cho Tạ Giai Linh, sau đó lại cắt tóc mái sắp dài đến mắt cho cô bé.
Tạ Giai Linh nghe thấy Tô Duyệt muốn gội đầu, tắm rửa chomình, cô bé không hề có chút kháng cự nào, mà cảm thấy vui vẻ nhiều hơn.
"Mẹ, sau này con cũng có thể dùng dầu gội để gội đầu ạ?"
Tô Duyệt cười, gật đầu: "Đương nhiên rồi, dùng dầu gội thì mới có thể gội sạch tóc được!"
Khi Tạ Giai Linh ngửi được mùi dầu gội giống với mùi trên đầu Tô Duyệt, không giấu được sự vui vẻ trong ánh mắt.
Hay quá rồi, sau này bé có cùng mùi thơm với mẹ rồi!
Khi Tạ Dập Thành đi ra ngoài đi vệ sinh, Tô Duyệt đang cầm kéo khoa tay múa chân trên trán Tạ Giai Linh.
Vốn dĩ đang cắt rất ổn, nhưng Tô Duyệt vừa nhìn thấy Tạ Dập Thành, tay run lên ngay.
Nhìn tóc mái ngang bên cao bên thấp của Tạ Giai Linh, Tô Duyệt cười xấu hổ: "Linh Linh, hình như mẹ cắt lệch tóc mái của con rồi."
Danh sách chương