Vương Hiểu Lan lập tức nở nụ cười, ngồi xuống ôm Tạ Giai Linh vào trong ngực: "Cái khác thì bác không có, chứ tay nghề may vá cũng được. Về sau quần áo mới của Linh Linh cứ giao cho bác là xong!"

Vương Hiểu Lan vừa dứt lời thì Tô Hằng đi làm về.

Nhìn vết đỏ bầm rõ ràng bị chổi vụt trên tay Tô Hằng, Vương Hiểu Lan ghét bỏ bĩu môi: "Tô Hằng, anh lại khiến mẹ không vui à?"

Tô Hằng ấm ức nhìn Vương Hiểu Lan, kể một mạch những gì xảy ra lúc trưa, trong lòng còn có cảm giác căm giận: "Bí mật mãn kinh của mẹ bị anh phát hiện, mẹ thẹn quá hóa giận!"

Tô Hằng vừa thốt ra lời này, Vương Hiểu Lan sợ tới mức lập tức nhón chân lên che miệng Tô Hằng lại, hạ nhỏ giọng nói: "Sớm muộn gì anh cũng chết vì cái miệng mình mất thôi!"

Còn Tô Duyệt thì cẩn thận liếc nhìn phòng bếp, thấy bà Tô còn đang vui vẻ rang cơm, không nghe thấy lời Tô Hằng vừa nói, cô mới lặng lẽ thở phào một hơi.

Anh trai của cô có thể sống tới từng này tuổi đúng là không dễ, trưa đã bị đánh như thế rồi mà chiều còn dám nói tiếp! Khi Tạ Dập Thành trở về, trong tay còn xách theo nửa con gà quay.

Sau khi xé một cái đùi gà đưa cho Linh Linh, nhìn thấy Tô Duyệt còn ở bên cạnh, anh chỉ có thể xé một cánh đưa cho Tô Duyệt.

Anh cầm bộ phận còn lại đi thẳng vào phòng bếp giao cho bà Tô: "Mẹ, thêm đồ ăn cho bữa tối."



Tô Duyệt nhìn cánh gà trong tay, ăn thì không phải mà không ăn cũng không được. Hóa ra Tạ Dập Thành không chỉ là ngốc nghếch mà còn là người đàn ông hài hước. Gà quay đâu được tính là bất ngờ gì, chuyện này cũng quá trẻ con rồi đi!

Nhưng mà cũng có thể là do cô mới đến nên không hiểu được tình yêu nồng nhiệt của người thời đại này dành cho gà quay.

Chưa tới mười phút mà gà quay trên bàn đã bị phân chia sạch sẽ.

Ông Tô ăn xong thịt ức trong bát, không nhịn được mở miệng cười nói với bà Tô: "Con gà quay này ăn ngon, bữa sau mua nhiều chút đi!"

Bà Tô vừa ăn cơm, vừa cười nói: "Đây là do Dập Thành mua về thêm đồ ăn cho chúng ta, tôi không biết mua ở hàng nào đâu."

Ông Tô kinh ngạc liếc nhìn Tạ Dập Thành một cái, giống như không ngờ tới Tạ Dập Thành còn biết mang đồ về thêm đồ ăn.

Tạ Dập Thành đã nhận ra ánh mắt của ông Tô, bèn gật đầu cười nói với ông: "Nếu như ba thích thì lần sau con mua nhiều thêm một chút."

Nhờ một con gà quay mà dù là ông Tô hay bà Tô, ngay cả vợ chồng Tô Hằng cũng bớt thành kiến đối với Tạ Dập Thành rất nhiều.

Đặc biệt là bà Tô, cả bữa cơm vẫn luôn miệng gọi "Dập Thành", còn thân mật hơn cả Tô Duyệt.

Tô Duyệt tính toán thử, bữa cơm này, bà Tô gọi cô ba lần nhưng đã kêu "Dập Thành" tới mười bốn lần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện