Tạ Giai Linh nhìn tóc của mình trong gương, gương mặt nhỏ nhắn nhăn thành cái bánh bao, nhưng cô bé vẫn cười phất tay với Tô Duyệt, giả vờ như không thèm để ý: "Không sao đâu mẹ, tóc sẽ dài ra nhanh thôi."
Tô Duyệt nhìn theo bóng lưng Tạ Dập Thành đi vào nhà vệ sinh, thầm thở dài một hơi, nhưng không biết tại sao bỗng nhiên lại ợ hơi: "Ợ..."
Tô Hằng nghe thấy Tô Duyệt ợ hơi liên hồi, bật cười ra tiếng: "Em út, em như này giống một con ếch lắm nhé!"
Dù Tô Duyệt che miệng lại nhưng vẫn ợ liên tục. Nhưng ánh mắt sắc lẹm như muốn làm thịt một người thì không giấu được.
Trong căn phòng tối thui, ban đêm yên tĩnh, vốn dĩ đang là lúc yên tĩnh an giấc nồng, nhưng bên cạnh vẫn luôn truyền ra tiếng ợ hơi của Tô Duyệt, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.
Từ sau khi sống lại, tinh thần của Tạ Dập Thành luôn căng thẳng cao độ. Một chút âm thanh truyền vào trong tai anh đều sẽ bị phóng đại vô hạn.
Tạ Dập Thành ép bản thân nhắm mắt lại, xem nhẹ tiếng ợ hơi của Tô Duyệt, nhưng không được, tiếng ợ hơi của Tô Duyệt rất vang trong buổi đêm này.
Tạ Dập Thành chau mày: "Tô Duyệt, sao em ợ hơi hoài vậy? Không thì đi bệnh viện xem sao!"
Chỉ cần cô đi thì sẽ không ai quấy rầy giấc ngủ của tôi.
Tô Duyệt nằm thẳng trên giường, vừa ợ vừa trả lời: "Không cần đâu, từ từ em sẽ hết thôi."
Trong lòng anh không biết vì cái gì mà ợ hơi à? Tối nay ăn nhiều như vậy, không ợ hơi mới là chuyện lạ!
Sau khi Tạ Dập Thành hít một hơi sâu, mới nói ra một câu từ trong kẽ răng: "Đúng không, vậy em cứ từ từ đi. Nếu như cần giúp thì nói với anh."
Sau khi nói xong, Tạ Dập Thành quay lưng lại, dùng chăn che khuất lỗ tai mình, ép bản thân phải ngủ.
Không phải chỉ là tiếng ợ hơi thôi à, anh không tin anh không vượt qua được!
Buổi sáng, ánh mặt trời chói lọi, không khí trong lành.
Qua một đêm, Tô Duyệt cảm thấy bản thân không còn đầy bụng nữa, cũng không còn ợ hơi nữa, chuyện này khiến tâm trạng của cô vô cùng vui vẻ.
Đợi khi cô duỗi lưng, quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Tạ Dập Thành với vẻ mặt đen sì ngồi trên ghế bên cạnh.
Thấy quầng thâm đáy mắt của Tạ Dập Thành, Tô Duyệt giật mình ngay lập tức, không phải tối hôm qua cô đẩy Tạ Dập Thành xuống giường đó chứ? Tô Duyệt lui vào góc tường theo bản năng, gượng cười nói với Tạ Dập Thành: "Chào buổi sáng!"
Ánh mắt Tạ Dập Thành nhìn Tô Duyệt đầy sự tức giận, anh thật sự không thể hiểu nổi, tại sao có người ngủ rồi mà vẫn ợ hơi được cơ chứ!
Nhìn thấy Tạ Dập Thành rõ ràng là ngủ không ngon, Tô Duyệt vội vàng mang giày chạy ra khỏi phòng.
Bản năng muốn sống nói cho cô biết, hiện tại Tạ Dập Thành là một quả bom hẹn giờ.
Tô Duyệt nhìn theo bóng lưng Tạ Dập Thành đi vào nhà vệ sinh, thầm thở dài một hơi, nhưng không biết tại sao bỗng nhiên lại ợ hơi: "Ợ..."
Tô Hằng nghe thấy Tô Duyệt ợ hơi liên hồi, bật cười ra tiếng: "Em út, em như này giống một con ếch lắm nhé!"
Dù Tô Duyệt che miệng lại nhưng vẫn ợ liên tục. Nhưng ánh mắt sắc lẹm như muốn làm thịt một người thì không giấu được.
Trong căn phòng tối thui, ban đêm yên tĩnh, vốn dĩ đang là lúc yên tĩnh an giấc nồng, nhưng bên cạnh vẫn luôn truyền ra tiếng ợ hơi của Tô Duyệt, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.
Từ sau khi sống lại, tinh thần của Tạ Dập Thành luôn căng thẳng cao độ. Một chút âm thanh truyền vào trong tai anh đều sẽ bị phóng đại vô hạn.
Tạ Dập Thành ép bản thân nhắm mắt lại, xem nhẹ tiếng ợ hơi của Tô Duyệt, nhưng không được, tiếng ợ hơi của Tô Duyệt rất vang trong buổi đêm này.
Tạ Dập Thành chau mày: "Tô Duyệt, sao em ợ hơi hoài vậy? Không thì đi bệnh viện xem sao!"
Chỉ cần cô đi thì sẽ không ai quấy rầy giấc ngủ của tôi.
Tô Duyệt nằm thẳng trên giường, vừa ợ vừa trả lời: "Không cần đâu, từ từ em sẽ hết thôi."
Trong lòng anh không biết vì cái gì mà ợ hơi à? Tối nay ăn nhiều như vậy, không ợ hơi mới là chuyện lạ!
Sau khi Tạ Dập Thành hít một hơi sâu, mới nói ra một câu từ trong kẽ răng: "Đúng không, vậy em cứ từ từ đi. Nếu như cần giúp thì nói với anh."
Sau khi nói xong, Tạ Dập Thành quay lưng lại, dùng chăn che khuất lỗ tai mình, ép bản thân phải ngủ.
Không phải chỉ là tiếng ợ hơi thôi à, anh không tin anh không vượt qua được!
Buổi sáng, ánh mặt trời chói lọi, không khí trong lành.
Qua một đêm, Tô Duyệt cảm thấy bản thân không còn đầy bụng nữa, cũng không còn ợ hơi nữa, chuyện này khiến tâm trạng của cô vô cùng vui vẻ.
Đợi khi cô duỗi lưng, quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Tạ Dập Thành với vẻ mặt đen sì ngồi trên ghế bên cạnh.
Thấy quầng thâm đáy mắt của Tạ Dập Thành, Tô Duyệt giật mình ngay lập tức, không phải tối hôm qua cô đẩy Tạ Dập Thành xuống giường đó chứ? Tô Duyệt lui vào góc tường theo bản năng, gượng cười nói với Tạ Dập Thành: "Chào buổi sáng!"
Ánh mắt Tạ Dập Thành nhìn Tô Duyệt đầy sự tức giận, anh thật sự không thể hiểu nổi, tại sao có người ngủ rồi mà vẫn ợ hơi được cơ chứ!
Nhìn thấy Tạ Dập Thành rõ ràng là ngủ không ngon, Tô Duyệt vội vàng mang giày chạy ra khỏi phòng.
Bản năng muốn sống nói cho cô biết, hiện tại Tạ Dập Thành là một quả bom hẹn giờ.
Danh sách chương