Nhìn Tạ Giai Linh thuần thục nhét củi vào trong lò, còn có thể dựa vào vị trí để củi điều khiển độ lửa, Tô Duyệt kinh ngạc tới ngây người:
"Linh Linh, con còn nhỏ như vậy mà đã biết nhóm lửa rồi!"
Tạ Giai Linh không kìm được đỏ bừng mặt, sau đó vừa đun lửa vừa nhỏ giọng nói: "Bác gái cả nói rồi, trẻ con chịu khó chăm chỉ mới được người ta thích, cho nên con biết làm nhiều lắm, không chỉ biết nhóm lửa, con còn biết cho gà ăn, còn biết giặt cả quần áo nữa."
Nhìn vẻ mặt chờ được khen của Tạ Giai Linh, Tô Duyệt vốn nên cảm thấy kiêu ngạo, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng lại có chút chua xót.
Tạ Giai Linh chăm chỉ rõ ràng đã vượt quá quy luật trưởng thành của những đứa bé ba tuổi nên có.
Tạ Giai Linh càng chịu khó thì càng chứng minh hành vi không ra gì của nữ phụ lúc trước.
Tô Duyệt chậm rãi bước tới, ôm Tạ Giai Linh vào trong lòng, khẽ cười nói với cô bé:
"Linh Linh của chúng ta thật giỏi, nhỏ như vậy đã biết đun bếp rồi. Chẳng qua sau này chuyện này để mẹ làm cho, Linh Linh của chúng ta chỉ cần phụ trách chơi đùa vui vẻ là được!"
Nghe Tô Duyệt nói như vậy, vẻ mặt bà Tô mới thả lỏng, hài lòng gật đầu với Tô Duyệt.
Mặc dù con gái chăm chỉ là đúng, nhưng dù sao Linh Linh mới ba tuổi mà.
Nhìn con bé làm việc thuần thục như vậy, trong lòng bà Tô rất khó chịu.
Nhóm lửa xong, nhân lúc bà Tô bê đồ ăn, Tô Duyệt trực tiếp đi tới trước mặt Vương Hiểu Lan: "Chị dâu, em có thể làm phiền chị một việc được không?"
Vương Hiểu Lan sửng sốt, sau đó gật đầu với Tô Duyệt: "Được, có việc gì em cứ nói thẳng."
Tô Duyệt cười nói: "Em định làm cho Linh Linh hai chiếc áo bông mới, có thể nhờ chị mua từ trong xưởng ít vải dệt và bông giúp em được không ạ?"
Ở những năm bảy mươi này, mua quần áo hay vải dệt thì đều cần tem phiếu vải, mà từ lúc nữ phụ về nhà thì toàn bộ phiếu vải trong nhà đều lấy ra để làm đồ mới cho nữ phụ hết rồi.
Có điều Vương Hiểu Lan làm việc trong xưởng dệt, chị có thể mua được vải dệt giá rẻ trong xưởng, còn không mất phiếu vải nữa.
Vương Hiểu Lan liếc nhìn Tạ Giai Linh cách đó không xa, không kìm được thở dài.
Áo bông trên người Tạ Giai Linh là loại vải may vá thêm, sắp không nhìn ra màu sắc ban đầu của vải nữa rồi.
Bông bên trong không biết bị sử dụng bao lâu, thoạt trông khá nặng nề.
"Được, em muốn bao nhiêu?"
Tô Duyệt trầm tư một lát rồi đáp: "Chị mua giúp em một cuộn vải với năm cân bông nhé!"
Sau khi nói xong, Tô Duyệt đưa chừng mười tệ mình có cho Vương Hiểu Lan: "Chị dâu, bây giờ em chỉ có từng này, nếu không đủ thì chị bù trước giúp em, chờ có tiền em sẽ trả lại cho chị ngay."
"Linh Linh, con còn nhỏ như vậy mà đã biết nhóm lửa rồi!"
Tạ Giai Linh không kìm được đỏ bừng mặt, sau đó vừa đun lửa vừa nhỏ giọng nói: "Bác gái cả nói rồi, trẻ con chịu khó chăm chỉ mới được người ta thích, cho nên con biết làm nhiều lắm, không chỉ biết nhóm lửa, con còn biết cho gà ăn, còn biết giặt cả quần áo nữa."
Nhìn vẻ mặt chờ được khen của Tạ Giai Linh, Tô Duyệt vốn nên cảm thấy kiêu ngạo, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng lại có chút chua xót.
Tạ Giai Linh chăm chỉ rõ ràng đã vượt quá quy luật trưởng thành của những đứa bé ba tuổi nên có.
Tạ Giai Linh càng chịu khó thì càng chứng minh hành vi không ra gì của nữ phụ lúc trước.
Tô Duyệt chậm rãi bước tới, ôm Tạ Giai Linh vào trong lòng, khẽ cười nói với cô bé:
"Linh Linh của chúng ta thật giỏi, nhỏ như vậy đã biết đun bếp rồi. Chẳng qua sau này chuyện này để mẹ làm cho, Linh Linh của chúng ta chỉ cần phụ trách chơi đùa vui vẻ là được!"
Nghe Tô Duyệt nói như vậy, vẻ mặt bà Tô mới thả lỏng, hài lòng gật đầu với Tô Duyệt.
Mặc dù con gái chăm chỉ là đúng, nhưng dù sao Linh Linh mới ba tuổi mà.
Nhìn con bé làm việc thuần thục như vậy, trong lòng bà Tô rất khó chịu.
Nhóm lửa xong, nhân lúc bà Tô bê đồ ăn, Tô Duyệt trực tiếp đi tới trước mặt Vương Hiểu Lan: "Chị dâu, em có thể làm phiền chị một việc được không?"
Vương Hiểu Lan sửng sốt, sau đó gật đầu với Tô Duyệt: "Được, có việc gì em cứ nói thẳng."
Tô Duyệt cười nói: "Em định làm cho Linh Linh hai chiếc áo bông mới, có thể nhờ chị mua từ trong xưởng ít vải dệt và bông giúp em được không ạ?"
Ở những năm bảy mươi này, mua quần áo hay vải dệt thì đều cần tem phiếu vải, mà từ lúc nữ phụ về nhà thì toàn bộ phiếu vải trong nhà đều lấy ra để làm đồ mới cho nữ phụ hết rồi.
Có điều Vương Hiểu Lan làm việc trong xưởng dệt, chị có thể mua được vải dệt giá rẻ trong xưởng, còn không mất phiếu vải nữa.
Vương Hiểu Lan liếc nhìn Tạ Giai Linh cách đó không xa, không kìm được thở dài.
Áo bông trên người Tạ Giai Linh là loại vải may vá thêm, sắp không nhìn ra màu sắc ban đầu của vải nữa rồi.
Bông bên trong không biết bị sử dụng bao lâu, thoạt trông khá nặng nề.
"Được, em muốn bao nhiêu?"
Tô Duyệt trầm tư một lát rồi đáp: "Chị mua giúp em một cuộn vải với năm cân bông nhé!"
Sau khi nói xong, Tô Duyệt đưa chừng mười tệ mình có cho Vương Hiểu Lan: "Chị dâu, bây giờ em chỉ có từng này, nếu không đủ thì chị bù trước giúp em, chờ có tiền em sẽ trả lại cho chị ngay."
Danh sách chương