Tô Duyệt lập tức quay đầu nhìn bên kia gối, ngạc nhiên phát hiện trên giường chỉ có một mình mình, mà không biết từ khi nào cô từ bên trong chuyển ra bên mép ngoài giường.
Còn Tạ Dập Thành thì hai tay khoanh trước ngực ngồi trên ghế, nhìn chòng chọc Tô Duyệt, theo dõi từng hành vi cử chỉ của cô.
Bốn giờ sáng nay anh mới về nhà, rồi phát hiện trên giường đã không còn chỗ dung thân cho anh nữa.
Anh lại không thể đánh thức Tô Duyệt, oang oang nói cho cô biết mình ra ngoài, cho nên anh chỉ có thể ngồi trên ghế này nhắm mắt dưỡng thần.
Mà Tô Duyệt cũng phát hiện Tạ Dập Thành ở cách đó không xa.
Nhìn thấy đôi mắt đỏ vằn đầy tơ máu của Tạ Dập Thành, hệt như cả đêm không ngủ.
Liên tưởng tới tư thế ngủ của mình, Tô Duyệt lập tức hoảng sợ, tóc gáy dựng lên.
Chẳng lẽ nửa đêm cô đá Tạ Dập Thành xuống giường ư? Tô Duyệt chỉ có thể nở nụ cười dò hỏi Tạ Dập Thành: "Sao anh lại ngồi ở đấy?"
Tạ Dập Thành xoa nắn trán, vẻ mặt mỏi mệt, giọng khàn khàn: "Em nói xem anh làm sao mà lại ngồi ở đây đi?"
Cảm giác uống rượu rồi lại thức nguyên đêm thật sự không ổn chút nào, hệt như mỗi một sợi dây thần kinh đều xoắn đau, mỗi một tế bào đều đang chia tách.
Tô Duyệt cười xấu hổ: "Không phải em đá anh xuống giường chứ?"
Tạ Dập Thành nhíu mày, vẫn nhìn chằm chằm Tô Duyệt như vậy chứ không nói lời nào.
Tô Duyệt muốn diễn thì cũng có chỗ tốt, đó là bất kể anh làm gì, Tô Duyệt cũng sẽ nghĩ lý do cho anh.
Mà Tô Duyệt chỉ cho là Tạ Dập Thành ngầm thừa nhận, cô bèn đứng dậy, vỗ vỗ ga trải giường đã bị mình làm nhàu nhĩ, rồi cười nói với Tạ Dập Thành: "Vậy anh mau lên ngủ một lát đi, em ra ngoài rửa mặt."
Tô Duyệt tới phòng bếp định múc ít nước nóng.
Thấy bà Tô đang bận rộn trong bếp, Tô Duyệt cười nói với bà: "Mẹ, buổi sáng tốt lành!"
Bà Tô không thèm liếc nhìn Tô Duyệt lấy một cái, tiếp tục đứng thái rau trước thớt, lạnh lùng đáp một câu: "Không còn sớm, dù sao Linh Linh cũng dậy rồi."
Tô Duyệt chỉ cho là mình dậy muộn không giúp mẹ được nên mới làm bà Tô tức giận. Cho nên cô lại nói thêm: "Mẹ, con rửa mặt xong nhanh rồi tới giúp mẹ nhóm lửa nha!"
Bà Tô xoay người, trực tiếp trợn mắt trừng Tô Duyệt một cái: "Chờ cô tới nhóm lửa thì rau cúc vàng cũng nguội rồi!"
Lúc này Tô Duyệt mới phát hiện có một cô bé đang ngồi trên ghế đẩu trước bếp lò, chính là Tạ Giai Linh mà cô không thấy lúc sáng.
Sau khi nhìn thấy Tô Duyệt, Tạ Giai Linh cẩn thận mỉm cười với cô, rồi ngọt ngào gọi một tiếng: "Mẹ ơi, chào buổi sáng tốt lành ạ!"
Còn Tạ Dập Thành thì hai tay khoanh trước ngực ngồi trên ghế, nhìn chòng chọc Tô Duyệt, theo dõi từng hành vi cử chỉ của cô.
Bốn giờ sáng nay anh mới về nhà, rồi phát hiện trên giường đã không còn chỗ dung thân cho anh nữa.
Anh lại không thể đánh thức Tô Duyệt, oang oang nói cho cô biết mình ra ngoài, cho nên anh chỉ có thể ngồi trên ghế này nhắm mắt dưỡng thần.
Mà Tô Duyệt cũng phát hiện Tạ Dập Thành ở cách đó không xa.
Nhìn thấy đôi mắt đỏ vằn đầy tơ máu của Tạ Dập Thành, hệt như cả đêm không ngủ.
Liên tưởng tới tư thế ngủ của mình, Tô Duyệt lập tức hoảng sợ, tóc gáy dựng lên.
Chẳng lẽ nửa đêm cô đá Tạ Dập Thành xuống giường ư? Tô Duyệt chỉ có thể nở nụ cười dò hỏi Tạ Dập Thành: "Sao anh lại ngồi ở đấy?"
Tạ Dập Thành xoa nắn trán, vẻ mặt mỏi mệt, giọng khàn khàn: "Em nói xem anh làm sao mà lại ngồi ở đây đi?"
Cảm giác uống rượu rồi lại thức nguyên đêm thật sự không ổn chút nào, hệt như mỗi một sợi dây thần kinh đều xoắn đau, mỗi một tế bào đều đang chia tách.
Tô Duyệt cười xấu hổ: "Không phải em đá anh xuống giường chứ?"
Tạ Dập Thành nhíu mày, vẫn nhìn chằm chằm Tô Duyệt như vậy chứ không nói lời nào.
Tô Duyệt muốn diễn thì cũng có chỗ tốt, đó là bất kể anh làm gì, Tô Duyệt cũng sẽ nghĩ lý do cho anh.
Mà Tô Duyệt chỉ cho là Tạ Dập Thành ngầm thừa nhận, cô bèn đứng dậy, vỗ vỗ ga trải giường đã bị mình làm nhàu nhĩ, rồi cười nói với Tạ Dập Thành: "Vậy anh mau lên ngủ một lát đi, em ra ngoài rửa mặt."
Tô Duyệt tới phòng bếp định múc ít nước nóng.
Thấy bà Tô đang bận rộn trong bếp, Tô Duyệt cười nói với bà: "Mẹ, buổi sáng tốt lành!"
Bà Tô không thèm liếc nhìn Tô Duyệt lấy một cái, tiếp tục đứng thái rau trước thớt, lạnh lùng đáp một câu: "Không còn sớm, dù sao Linh Linh cũng dậy rồi."
Tô Duyệt chỉ cho là mình dậy muộn không giúp mẹ được nên mới làm bà Tô tức giận. Cho nên cô lại nói thêm: "Mẹ, con rửa mặt xong nhanh rồi tới giúp mẹ nhóm lửa nha!"
Bà Tô xoay người, trực tiếp trợn mắt trừng Tô Duyệt một cái: "Chờ cô tới nhóm lửa thì rau cúc vàng cũng nguội rồi!"
Lúc này Tô Duyệt mới phát hiện có một cô bé đang ngồi trên ghế đẩu trước bếp lò, chính là Tạ Giai Linh mà cô không thấy lúc sáng.
Sau khi nhìn thấy Tô Duyệt, Tạ Giai Linh cẩn thận mỉm cười với cô, rồi ngọt ngào gọi một tiếng: "Mẹ ơi, chào buổi sáng tốt lành ạ!"
Danh sách chương