Vương Hiểu Lan lại đẩy tay Tô Duyệt về: "Được rồi, người một nhà không phải như vậy đâu, tiền này em cứ giữ lại. Còn quần áo thì coi như là quà gặp mặt của bác gái cho Linh Linh."
Lúc trước chị kết hôn với Tô Hằng, vì để chị không phải xuống nông thôn, bà Tô trực tiếp nhường công việc trong xưởng dệt cho chị.
Nếu để bà Tô biết chị mua chút vải cho Tô Duyệt mà còn đòi tiền, không biết bà sẽ nghĩ về chị thế nào nữa!
Trên mặt Tô Duyệt hiện lên chút quẫn bách, nhưng cô vẫn cười gật đầu với Vương Hiểu Lan: "Vậy em cảm ơn chị."
Bây giờ cô được coi như người không xu dính túi, còn nợ Tạ Dập Thành nhiều tiền như vậy, bắt buộc phải nhanh chóng tìm được cách kiếm tiền mới được.
Ăn sáng xong, ông Tô và Tô Hằng cùng đi làm. Trong nhà chỉ còn lại Tô Duyệt, bà Tô và hai cha con Tạ Dập Thành.
Tô Duyệt rửa bát xong ra khỏi phòng bếp thì đúng lúc thấy Tạ Giai Linh ngồi ở bậc cửa.
Hai tay con bé cầm một chiếc gài tóc màu hồng, con bé nở nụ cười rạng rỡ mắt cong cong.
Tô Duyệt đi tới, tò mò hỏi: "Linh Linh, gài tóc này ở đâu ra vậy?"
Tạ Giai Linh ngẩng đầu, cười nói với Tô Duyệt: "Đây là ba mới tặng cho con đó!"
Đây chính là món quà đầu tiên ba đưa cho mình, sau khi nói xong, Tạ Giai Linh giơ chiếc gài tóc trong tay lên cao, muốn chia sẻ niềm vui của cô bé với Tô Duyệt.
Trong mắt Tô Duyệt hiện lên chút kinh ngạc, Tạ Dập Thành lại còn mua mấy món đồ nhỏ như này cho con gái ư? Khi Tô Duyệt về phòng, Tạ Dập Thành còn đang nằm trên giường nghỉ ngơi.
Tô Duyệt chỉ có thể cẩn thận lấy giấy và bút từ trên bàn sách, sau đó rón rén ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
Cô nghĩ rất lâu, không có vốn nên chắc chắn không thể buôn bán kiếm tiền được rồi.
Ưu thế duy nhất của cô lúc này chính là sống lâu, kiến thức nhiều, cho nên cô định viết một bộ truyện ngắn, xem có kiếm được chút tiền nhuận bút hay không.
Nhưng Tô Duyệt không hay biết rằng, ngay khi cô đóng cửa lại, Tạ Dập Thành mở choàng mắt, sau một tiếng cười khẩy, trong mắt anh đều là vẻ châm chọc.
Diễn xuất của Tô Duyệt tốt đến mức khiến anh xem mà phải mặc cảm.
Nhìn thấy gài tóc của mình còn thờ ơ, nếu không phải anh biết chân tướng, sợ là đã bị cô lừa rồi.
Buổi sáng Tô Duyệt ở trong sân viết tiểu thuyết.
Bây giờ có một lượng lớn thanh niên trí thức về thành phố, Tô Duyệt định lấy cuộc sống của thanh niên trí thức làm chủ đề chính để viết một câu chuyện ngắn.
Còn Tạ Giai Linh thì dời một chiếc ghế đẩu nhỏ tới ngồi bên cạnh Tô Duyệt, nhìn chằm chăm cô.
Lúc trước chị kết hôn với Tô Hằng, vì để chị không phải xuống nông thôn, bà Tô trực tiếp nhường công việc trong xưởng dệt cho chị.
Nếu để bà Tô biết chị mua chút vải cho Tô Duyệt mà còn đòi tiền, không biết bà sẽ nghĩ về chị thế nào nữa!
Trên mặt Tô Duyệt hiện lên chút quẫn bách, nhưng cô vẫn cười gật đầu với Vương Hiểu Lan: "Vậy em cảm ơn chị."
Bây giờ cô được coi như người không xu dính túi, còn nợ Tạ Dập Thành nhiều tiền như vậy, bắt buộc phải nhanh chóng tìm được cách kiếm tiền mới được.
Ăn sáng xong, ông Tô và Tô Hằng cùng đi làm. Trong nhà chỉ còn lại Tô Duyệt, bà Tô và hai cha con Tạ Dập Thành.
Tô Duyệt rửa bát xong ra khỏi phòng bếp thì đúng lúc thấy Tạ Giai Linh ngồi ở bậc cửa.
Hai tay con bé cầm một chiếc gài tóc màu hồng, con bé nở nụ cười rạng rỡ mắt cong cong.
Tô Duyệt đi tới, tò mò hỏi: "Linh Linh, gài tóc này ở đâu ra vậy?"
Tạ Giai Linh ngẩng đầu, cười nói với Tô Duyệt: "Đây là ba mới tặng cho con đó!"
Đây chính là món quà đầu tiên ba đưa cho mình, sau khi nói xong, Tạ Giai Linh giơ chiếc gài tóc trong tay lên cao, muốn chia sẻ niềm vui của cô bé với Tô Duyệt.
Trong mắt Tô Duyệt hiện lên chút kinh ngạc, Tạ Dập Thành lại còn mua mấy món đồ nhỏ như này cho con gái ư? Khi Tô Duyệt về phòng, Tạ Dập Thành còn đang nằm trên giường nghỉ ngơi.
Tô Duyệt chỉ có thể cẩn thận lấy giấy và bút từ trên bàn sách, sau đó rón rén ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
Cô nghĩ rất lâu, không có vốn nên chắc chắn không thể buôn bán kiếm tiền được rồi.
Ưu thế duy nhất của cô lúc này chính là sống lâu, kiến thức nhiều, cho nên cô định viết một bộ truyện ngắn, xem có kiếm được chút tiền nhuận bút hay không.
Nhưng Tô Duyệt không hay biết rằng, ngay khi cô đóng cửa lại, Tạ Dập Thành mở choàng mắt, sau một tiếng cười khẩy, trong mắt anh đều là vẻ châm chọc.
Diễn xuất của Tô Duyệt tốt đến mức khiến anh xem mà phải mặc cảm.
Nhìn thấy gài tóc của mình còn thờ ơ, nếu không phải anh biết chân tướng, sợ là đã bị cô lừa rồi.
Buổi sáng Tô Duyệt ở trong sân viết tiểu thuyết.
Bây giờ có một lượng lớn thanh niên trí thức về thành phố, Tô Duyệt định lấy cuộc sống của thanh niên trí thức làm chủ đề chính để viết một câu chuyện ngắn.
Còn Tạ Giai Linh thì dời một chiếc ghế đẩu nhỏ tới ngồi bên cạnh Tô Duyệt, nhìn chằm chăm cô.
Danh sách chương