Bà Tô còn đang nấu nướng trong bếp.
Tối qua Tô Duyệt và Tạ Dập Thành sốt ruột vội vã mang Tạ Giai Linh đi, tới giờ vẫn chưa thấy về, trong lòng bà cũng rất lo lắng.
Nghe thấy tiếng mở cổng, bà Tô lập tức đặt con dao trong tay xuống, bước nhanh tới trước mặt Tô Duyệt.
Bà sờ trán Tạ Giai Linh, đau lòng hỏi: "Hôm qua bị sao? Sao tự dưng nói bệnh là bị bệnh ngay được?"
Tô Duyệt cười xấu hổ: "Bác sĩ nói dạ dày Linh Linh yếu, không được ăn quá nhiều."
Bà Tô trừng mắt với Tô Duyệt: "Con làm mẹ kiểu gì vậy, con ăn bao nhiêu mà trong lòng con không biết sao!"
Dưới ánh mắt nghiêm túc của bà Tô, Tô Duyệt đỏ mặt cúi đầu.
Tạ Giai Linh mới ba tuổi, cô lại dùng khẩu vị của người trưởng thành bón cho con bé ăn, đương nhiên là không được rồi.
Bữa sáng mà bà Tô chuẩn bị rất đơn giản, bà chỉ nấu một nồi cháo gạo trắng, sau đó là một đĩa dưa chua và bốn quả trứng gà.
Trứng gà vừa đưa lên bàn, bà Tô đã phân chia xong.
Tô Duyệt, Vương Hiểu Lan và Tạ Giai Linh mỗi người được một quả, còn quả của bà Tô thì được bà để vào trong bát của ông Tô.
Nhìn trong bát có thêm quả trứng luộc, ông Tô trực tiếp vỗ lên tay bà Tô: "Chính bà ăn là được rồi, không phải quan tâm tôi đâu."
Bà Tô lắc đầu: "Được rồi, ông còn phải đi làm mà. Không ăn thêm chất thì cơ thể sao chịu nổi."
Ông Tô nắm lấy tay bà Tô, bắt đầu than thở: "Bà xã à, có bà thật tốt."
Bà Tô trừng ông Tô một cái, dịu dàng nói: "Bọn trẻ còn đang nhìn kìa!"
Ông Tô mặc kệ tuốt, trực tiếp chia quả trứng gà trong bát thành hai phần: "Bà xã, chúng ta mỗi người một nửa!"
Trong ánh mắt dịu dàng của ông Tô, trên khuôn mặt người hơn bốn mươi tuổi như bà Tô chợt như hiện lên chút xinh đẹp: "Ừ, nghe ông vậy."
Tô Duyệt nhìn bà Tô như vậy, không kìm được rùng mình một cái.
Cô chưa từng ngờ cảnh yêu đương thắm thiết mà mình gặp phải lần đầu khi tới thế giới này lại tới từ ba mẹ mình.
Tô Duyệt quay đầu lại thì thấy Tạ Dập Thành đang nhìn mình chằm chằm.
Cô chợt thấy chột dạ, chỉ có thể nghiêng đầu hỏi Tạ Dập Thành: "À thì... Anh có muốn ăn không?"
Tạ Dập Thành mất ngủ cả đêm, giờ đôi mắt vằn đỏ mệt mỏi, nghe Tô Duyệt hỏi như vậy, anh vẫn mím môi gật đầu.
Đồ ngon ai mà không muốn ăn chứ! Tô Duyệt cầm đũa định tách quả trứng gà làm hai nửa, hai ngờ quả trứng trơn quá, nhích tới nhích lui trong bát của cô, không chịu ở yên.
Tạ Dập Thành liếc nhìn Tô Duyệt một cái, nhíu mày, trực tiếp cầm chiếc đũa cắm thẳng vào quả trứng gà, rồi nhấc cả quả đặt vào trong bát mình.
Tối qua Tô Duyệt và Tạ Dập Thành sốt ruột vội vã mang Tạ Giai Linh đi, tới giờ vẫn chưa thấy về, trong lòng bà cũng rất lo lắng.
Nghe thấy tiếng mở cổng, bà Tô lập tức đặt con dao trong tay xuống, bước nhanh tới trước mặt Tô Duyệt.
Bà sờ trán Tạ Giai Linh, đau lòng hỏi: "Hôm qua bị sao? Sao tự dưng nói bệnh là bị bệnh ngay được?"
Tô Duyệt cười xấu hổ: "Bác sĩ nói dạ dày Linh Linh yếu, không được ăn quá nhiều."
Bà Tô trừng mắt với Tô Duyệt: "Con làm mẹ kiểu gì vậy, con ăn bao nhiêu mà trong lòng con không biết sao!"
Dưới ánh mắt nghiêm túc của bà Tô, Tô Duyệt đỏ mặt cúi đầu.
Tạ Giai Linh mới ba tuổi, cô lại dùng khẩu vị của người trưởng thành bón cho con bé ăn, đương nhiên là không được rồi.
Bữa sáng mà bà Tô chuẩn bị rất đơn giản, bà chỉ nấu một nồi cháo gạo trắng, sau đó là một đĩa dưa chua và bốn quả trứng gà.
Trứng gà vừa đưa lên bàn, bà Tô đã phân chia xong.
Tô Duyệt, Vương Hiểu Lan và Tạ Giai Linh mỗi người được một quả, còn quả của bà Tô thì được bà để vào trong bát của ông Tô.
Nhìn trong bát có thêm quả trứng luộc, ông Tô trực tiếp vỗ lên tay bà Tô: "Chính bà ăn là được rồi, không phải quan tâm tôi đâu."
Bà Tô lắc đầu: "Được rồi, ông còn phải đi làm mà. Không ăn thêm chất thì cơ thể sao chịu nổi."
Ông Tô nắm lấy tay bà Tô, bắt đầu than thở: "Bà xã à, có bà thật tốt."
Bà Tô trừng ông Tô một cái, dịu dàng nói: "Bọn trẻ còn đang nhìn kìa!"
Ông Tô mặc kệ tuốt, trực tiếp chia quả trứng gà trong bát thành hai phần: "Bà xã, chúng ta mỗi người một nửa!"
Trong ánh mắt dịu dàng của ông Tô, trên khuôn mặt người hơn bốn mươi tuổi như bà Tô chợt như hiện lên chút xinh đẹp: "Ừ, nghe ông vậy."
Tô Duyệt nhìn bà Tô như vậy, không kìm được rùng mình một cái.
Cô chưa từng ngờ cảnh yêu đương thắm thiết mà mình gặp phải lần đầu khi tới thế giới này lại tới từ ba mẹ mình.
Tô Duyệt quay đầu lại thì thấy Tạ Dập Thành đang nhìn mình chằm chằm.
Cô chợt thấy chột dạ, chỉ có thể nghiêng đầu hỏi Tạ Dập Thành: "À thì... Anh có muốn ăn không?"
Tạ Dập Thành mất ngủ cả đêm, giờ đôi mắt vằn đỏ mệt mỏi, nghe Tô Duyệt hỏi như vậy, anh vẫn mím môi gật đầu.
Đồ ngon ai mà không muốn ăn chứ! Tô Duyệt cầm đũa định tách quả trứng gà làm hai nửa, hai ngờ quả trứng trơn quá, nhích tới nhích lui trong bát của cô, không chịu ở yên.
Tạ Dập Thành liếc nhìn Tô Duyệt một cái, nhíu mày, trực tiếp cầm chiếc đũa cắm thẳng vào quả trứng gà, rồi nhấc cả quả đặt vào trong bát mình.
Danh sách chương