Annie nhìn theo họ với ánh mắt ngóng trông, Liên Kiều nhìn cô ta một cái, nói: "Không cần lo lắng, chỉ là mở một cuộc họp thôi, rất nhanh sẽ trở về, cô ở nhà chuẩn bị một ít món ăn khuya đi, tới cửa hàng dược thiện lấy một phần canh về là được."
"Thôi được."
Bộ y tế tổ chức hội nghị, người đến tham gia đều là những người đứng đầu trong giới y học trong nước, có cả Trung y và Tây y, Liên Kiều không quen bất cứ ai nên ngoan ngoãn đi theo bên cạnh cha làm cái đuôi nhỏ, cực kỳ khiêm tốn.
Liên Thủ Chính cũng không có ý định giới thiệu Liên Kiều cho người khác, thế nên người khác cũng chỉ xem Liên Kiều là trợ lý thôi.
Liên Thủ Chính quen biết rất nhiều người, nói chuyện một vòng xong lại tụ tập với nhau thì thầm bàn tán.
Sao tự dưng lại xuất hiện bệnh dịch chứ? Tình huống có nghiêm trọng không? Liên Kiều dỏng tai lắng nghe vô cùng chăm chú, bệnh dịch là thứ đáng sợ nhất, hi vọng còn chưa lan ra trong phạm vi lớn.
Bỗng nhiên cô cảm thấy như có người đang nhìn chằm chằm vào mình, ngẩng đầu nhìn qua, không ngờ lại là Thẩm Không Thanh.
Bên cạnh Thẩm Không Thanh có hai người nam nữ trung niên, ai cũng đang nhìn cô, không biết là đang thảo luận cái gì.
Liên Kiều nhướng mày, vẻ mặt bình thản tự nhiên, khẽ gật đầu xem như chào hỏi rồi sau đó lại rũ mi mắt xuống, để mặc cho bọn họ xem thoải mái.
Cô cũng không xấu, chẳng lẽ lại sợ bị người khác nhìn sao?
Về phần đang tính toán cái gì thì cô cũng không phải người hiền lành.
Trước sức mạnh tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế chỉ là hổ giấy thôi.
Thẩm Không Thanh không thể không thừa nhận, người thừa kế của nhà họ Liên rất xuất sắc, ở trường hợp thế này mà vẫn không hoảng loạn, vô cùng bình tĩnh.
Hội nghị nhanh chóng được bắt đầu, có một nhân viên chủ trì hội nghị, đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp thông báo tình huống.
Nhưng mỗi một câu đều khiến cho người nghe ở đây phải thay đổi sắc mặt.
Đã phát hiện tám mươi hai ca bệnh, trong đó có mười ba ca đã tử vong, những ca bệnh khác cũng đang rơi vào tình trạng nguy hiểm, biểu hiện lâm sàng là thiếu oxi, sốt cao, khó thở, đặc điểm là phát bệnh nhanh, lan truyền nhanh và tỷ lệ tử vong cao.
Bệnh nhân có triệu chứng nghiêm trọng sẽ lên cơn sốc, hô hấp suy kiệt, nội tạng yếu dần.
Tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, ai cũng học y nên biết rõ điều này có nghĩ là gì.
Liên Kiều chợt nhớ tới dịch SARS từng làm cho vô số người hoảng sợ, cô cau mày lại.
Thông báo xong, nhân viên đó nhìn về phía các vị cấp cao bên dưới, ký thác kỳ vọng rất cao vào bọn họ.
Hi vọng bọn họ có thể nhanh chóng nghiên cứu chế tạo ra thuốc chữa bệnh, nhanh chóng khống chế được tình hình bệnh dịch.
"Có thắc mắc nào thì mọi người cứ việc đặt câu hỏi."
Nhóm chuyên gia đều đặt câu hỏi, hỏi rất nhiều vấn đề, phía chính phủ sẽ giải đáp.
Liên Kiều lấy giấy bút ra, ghi lại toàn bộ.
Bỗng nhiên, cô giơ tay phải lên: "Tôi muốn biết, biểu hiện lâm sàng của người trưởng thành và trẻ em có gì khác nhau?"
Cô vừa lên tiếng, mọi người đã đồng loạt nhìn về phía này, giữa một đám chuyên gia trung lão niên thì cô trông vô cùng bắt mắt, vì cô còn quá trẻ!
Bộ trưởng Phương nhìn cô, hơi khó hiểu, đây là học trò của vị nào đây? "Cô là?"
"Liên Kiều."
Bộ trưởng Phương bừng tỉnh, hóa ra là cô sao! Ánh mắt ông ấy tỏa sáng: "Liên Kiều? Cô chính là bác sĩ đã giúp người bị tê liệt đứng lên một lần nữa đúng không? Không ngờ cô còn trẻ như thế."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Liên Kiều mỉm cười, đáp: "Không dám nhận là thần y, tôi chỉ là một sinh viên bình thường có lòng yêu Trung y cháy bỏng, có thể nói cho tôi biết sự khác nhau giữa hai đối tượng này hay không?"
Thái độ của bộ trưởng Phương rất tốt: "Theo quan sát hiện tại thì không có gì khác nhau."
Liên Kiều như suy tư gì đó, đánh một dấu chấm hỏi lớn trong sổ tay.
Bộ trưởng Phương nhìn cô một cái thật kỹ, tầm mắt nghiêm túc quét về phía mọi người: "Trong giờ phút nguy nan này, xin mọi người hãy phát biểu ý kiến của mình, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, cùng cửa ải khó khăn này."
Liên Thủ Chính là người có uy vọng cao nhất, cũng là người được tôn trọng nhất, ông là người đầu tiên đứng ra nói vài đề nghị, ví dụ như phải làm tốt công tác phòng dịch, tiêu diệt hết những nguồn gốc lây bệnh hiện có, tập họp người bệnh lại để tiến hành trị liệu thống nhất.
Quan trọng nhất là để chặn con đường lây lan, làm tốt công tác cách ly phòng độc.
Đây đều là những lời dặn dò ổn thỏa nhất.
Những người khác cũng phát biểu ý kiến của mình, đầy đủ mọi mặt.
Nhưng về vấn đề có công bố tình hình bệnh dịch hay không thì mọi người lại chia làm hai phe, một bên kiên quyết rằng không thể không bố được, vì nó sẽ tạo thành khủng hoảng trong lòng dân.
Một bên khác lại cho rằng không thể giấu giếm tình hình bệnh dịch được, phải để cho công chúng biết mức độ nguy hiểm thì toàn dân mới chịu phòng dịch, Liên Thủ Chính là người ủng hộ.
Hai bên cãi nhau mặt đỏ tía tai, tới mức như sắp lao vào đánh nhau.
Liên Kiều thờ ơ lạnh nhạt, cau mày tập trung suy nghĩ, qua các thời kỳ lịch sử đều có bệnh dịch bùng nổ, bọn họ đã làm cách nào để giải quyết nhỉ?
Lúc cô còn nhỏ thì đang ở Mỹ, thế nên không có ấn tượng sâu lắm, cuối cùng loại virus ấy đã biến mất như thế nào?
"Liên Kiều, Liên Kiều." Liên Thủ Chính bên cạnh đẩy cô một cái, nói: "Bộ trưởng Phương kêu con kìa."
Lúc này Liên Kiều mới phát hiện tất cả ánh mắt ở đây đang đổ dồn về phía mình, cô hơi giật mình, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Bộ trưởng Phương hắng giọng một tiếng, nói: "Cô Liên, tôi biết cô là một bác sĩ vĩ đại, có năng lực rất cao, thế nên vào thời khắc mấu chốt như thế này, xin cô đừng giấu giếm gì, cứ nói thỏa thích đi."
Mọi người nhìn nhau, sau đó nhìn cô gái trông có vẻ không đáng chú ý kia, chẳng lẽ cô có năng lực mạnh như thế sao?
Không thể nào, cái ngành này là một ngành chuyên về kỹ thuật, phải dựa vào thời gian và kinh nghiệm mới tích lũy được, tuổi tác càng lớn thì kinh nghiệm càng phong phú.
Mà cô gái xinh đẹp trước mắt này, tuổi tác còn chưa vượt quá hai mươi.
Nhưng dường như bên trên đặt rất nhiều sự chú ý vào cô thì phải, rốt cuộc là sao thế nhỉ?
Liên Thủ Chính hạ giọng nhắc nhở: "Bộ trưởng Phương hỏi ý kiến của con đấy."
Ông cũng không thể hiểu nổi, Liên Kiều đã khiêm tốn lắm rồi, sao lại còn bị bên trên chú ý chứ?
Bộ trưởng Phương? Họ Phương sao? Liên Kiều giật mình, nói: "Tình hình bệnh dịch này không thể giấu giếm được, thay vì giấu giếm rồi tạo thành những suy đoán không cần thiết, còn không bằng công bố ngay từ đầu, để cho người dân chung tay phối hợp."
Một bác sĩ nam lập tức nhảy ra bày tỏ sự phản đối: "Nói thì đơn giản lắm, nhưng lỡ như tạo thành hỗn loạn trong xã hội thì sao?"
Liên Kiều vẫn rất bình tĩnh, đáp: "Nếu tôi không đoán sai thì loại virus này có khả năng lây nhiễm rất cao, thông qua đường hô hấp là có thể lây lan bệnh rồi, thế nên các hoạt động tập thể chính là con đường lây bệnh, nếu không chặt đứt thì hậu quả khó tưởng tượng lắm, bởi vậy nên công khai để cho người dân giảm thiểu việc ra ngoài, kêu gọi người dân có ý thức đề phòng, một khi có dấu hiệu phát bệnh thì phải lập tức đến bệnh viện để chữa trị, cũng cho tổ dân phố làm công tác phối hợp."
Cô lặng lẽ thở dài: "Đây chỉ mới là bắt đầu thôi."
Bác sĩ nam kia tỏ vẻ không vui, lớn tiếng chỉ trích: "Cô chỉ đang nói quá lên, nói chuyện giật gân thôi."
Liên Kiều cũng không phản bác: "Tôi cũng mong là thế."
Cô còn trẻ tuổi nhưng lại vô cùng bình tĩnh ổn định, nếu so sánh với cô thì vị bác sĩ nam lớn hơn cô hai mươi mấy tuổi kia trông có vẻ quá nóng nảy, không có phong độ, còn so đo với một cô gái trẻ tuổi.
Trong hội nghị lập tức xây dựng các tổ quản lý phòng dịch, bộ trưởng Phương là người dẫn đầu, mười lăm vị bác sĩ có danh tiếng nhất làm tổ viên, có cả Trung y lẫn Tây y, Liên Thủ Chính là phó tổ trưởng.
Nhưng điều khiến Liên Kiều ngoài ý muốn là Thẩm Không Thanh chẳng biết gì về chữa bệnh cũng là một trong số các tổ viên.
"Thôi được."
Bộ y tế tổ chức hội nghị, người đến tham gia đều là những người đứng đầu trong giới y học trong nước, có cả Trung y và Tây y, Liên Kiều không quen bất cứ ai nên ngoan ngoãn đi theo bên cạnh cha làm cái đuôi nhỏ, cực kỳ khiêm tốn.
Liên Thủ Chính cũng không có ý định giới thiệu Liên Kiều cho người khác, thế nên người khác cũng chỉ xem Liên Kiều là trợ lý thôi.
Liên Thủ Chính quen biết rất nhiều người, nói chuyện một vòng xong lại tụ tập với nhau thì thầm bàn tán.
Sao tự dưng lại xuất hiện bệnh dịch chứ? Tình huống có nghiêm trọng không? Liên Kiều dỏng tai lắng nghe vô cùng chăm chú, bệnh dịch là thứ đáng sợ nhất, hi vọng còn chưa lan ra trong phạm vi lớn.
Bỗng nhiên cô cảm thấy như có người đang nhìn chằm chằm vào mình, ngẩng đầu nhìn qua, không ngờ lại là Thẩm Không Thanh.
Bên cạnh Thẩm Không Thanh có hai người nam nữ trung niên, ai cũng đang nhìn cô, không biết là đang thảo luận cái gì.
Liên Kiều nhướng mày, vẻ mặt bình thản tự nhiên, khẽ gật đầu xem như chào hỏi rồi sau đó lại rũ mi mắt xuống, để mặc cho bọn họ xem thoải mái.
Cô cũng không xấu, chẳng lẽ lại sợ bị người khác nhìn sao?
Về phần đang tính toán cái gì thì cô cũng không phải người hiền lành.
Trước sức mạnh tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế chỉ là hổ giấy thôi.
Thẩm Không Thanh không thể không thừa nhận, người thừa kế của nhà họ Liên rất xuất sắc, ở trường hợp thế này mà vẫn không hoảng loạn, vô cùng bình tĩnh.
Hội nghị nhanh chóng được bắt đầu, có một nhân viên chủ trì hội nghị, đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp thông báo tình huống.
Nhưng mỗi một câu đều khiến cho người nghe ở đây phải thay đổi sắc mặt.
Đã phát hiện tám mươi hai ca bệnh, trong đó có mười ba ca đã tử vong, những ca bệnh khác cũng đang rơi vào tình trạng nguy hiểm, biểu hiện lâm sàng là thiếu oxi, sốt cao, khó thở, đặc điểm là phát bệnh nhanh, lan truyền nhanh và tỷ lệ tử vong cao.
Bệnh nhân có triệu chứng nghiêm trọng sẽ lên cơn sốc, hô hấp suy kiệt, nội tạng yếu dần.
Tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, ai cũng học y nên biết rõ điều này có nghĩ là gì.
Liên Kiều chợt nhớ tới dịch SARS từng làm cho vô số người hoảng sợ, cô cau mày lại.
Thông báo xong, nhân viên đó nhìn về phía các vị cấp cao bên dưới, ký thác kỳ vọng rất cao vào bọn họ.
Hi vọng bọn họ có thể nhanh chóng nghiên cứu chế tạo ra thuốc chữa bệnh, nhanh chóng khống chế được tình hình bệnh dịch.
"Có thắc mắc nào thì mọi người cứ việc đặt câu hỏi."
Nhóm chuyên gia đều đặt câu hỏi, hỏi rất nhiều vấn đề, phía chính phủ sẽ giải đáp.
Liên Kiều lấy giấy bút ra, ghi lại toàn bộ.
Bỗng nhiên, cô giơ tay phải lên: "Tôi muốn biết, biểu hiện lâm sàng của người trưởng thành và trẻ em có gì khác nhau?"
Cô vừa lên tiếng, mọi người đã đồng loạt nhìn về phía này, giữa một đám chuyên gia trung lão niên thì cô trông vô cùng bắt mắt, vì cô còn quá trẻ!
Bộ trưởng Phương nhìn cô, hơi khó hiểu, đây là học trò của vị nào đây? "Cô là?"
"Liên Kiều."
Bộ trưởng Phương bừng tỉnh, hóa ra là cô sao! Ánh mắt ông ấy tỏa sáng: "Liên Kiều? Cô chính là bác sĩ đã giúp người bị tê liệt đứng lên một lần nữa đúng không? Không ngờ cô còn trẻ như thế."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Liên Kiều mỉm cười, đáp: "Không dám nhận là thần y, tôi chỉ là một sinh viên bình thường có lòng yêu Trung y cháy bỏng, có thể nói cho tôi biết sự khác nhau giữa hai đối tượng này hay không?"
Thái độ của bộ trưởng Phương rất tốt: "Theo quan sát hiện tại thì không có gì khác nhau."
Liên Kiều như suy tư gì đó, đánh một dấu chấm hỏi lớn trong sổ tay.
Bộ trưởng Phương nhìn cô một cái thật kỹ, tầm mắt nghiêm túc quét về phía mọi người: "Trong giờ phút nguy nan này, xin mọi người hãy phát biểu ý kiến của mình, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, cùng cửa ải khó khăn này."
Liên Thủ Chính là người có uy vọng cao nhất, cũng là người được tôn trọng nhất, ông là người đầu tiên đứng ra nói vài đề nghị, ví dụ như phải làm tốt công tác phòng dịch, tiêu diệt hết những nguồn gốc lây bệnh hiện có, tập họp người bệnh lại để tiến hành trị liệu thống nhất.
Quan trọng nhất là để chặn con đường lây lan, làm tốt công tác cách ly phòng độc.
Đây đều là những lời dặn dò ổn thỏa nhất.
Những người khác cũng phát biểu ý kiến của mình, đầy đủ mọi mặt.
Nhưng về vấn đề có công bố tình hình bệnh dịch hay không thì mọi người lại chia làm hai phe, một bên kiên quyết rằng không thể không bố được, vì nó sẽ tạo thành khủng hoảng trong lòng dân.
Một bên khác lại cho rằng không thể giấu giếm tình hình bệnh dịch được, phải để cho công chúng biết mức độ nguy hiểm thì toàn dân mới chịu phòng dịch, Liên Thủ Chính là người ủng hộ.
Hai bên cãi nhau mặt đỏ tía tai, tới mức như sắp lao vào đánh nhau.
Liên Kiều thờ ơ lạnh nhạt, cau mày tập trung suy nghĩ, qua các thời kỳ lịch sử đều có bệnh dịch bùng nổ, bọn họ đã làm cách nào để giải quyết nhỉ?
Lúc cô còn nhỏ thì đang ở Mỹ, thế nên không có ấn tượng sâu lắm, cuối cùng loại virus ấy đã biến mất như thế nào?
"Liên Kiều, Liên Kiều." Liên Thủ Chính bên cạnh đẩy cô một cái, nói: "Bộ trưởng Phương kêu con kìa."
Lúc này Liên Kiều mới phát hiện tất cả ánh mắt ở đây đang đổ dồn về phía mình, cô hơi giật mình, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Bộ trưởng Phương hắng giọng một tiếng, nói: "Cô Liên, tôi biết cô là một bác sĩ vĩ đại, có năng lực rất cao, thế nên vào thời khắc mấu chốt như thế này, xin cô đừng giấu giếm gì, cứ nói thỏa thích đi."
Mọi người nhìn nhau, sau đó nhìn cô gái trông có vẻ không đáng chú ý kia, chẳng lẽ cô có năng lực mạnh như thế sao?
Không thể nào, cái ngành này là một ngành chuyên về kỹ thuật, phải dựa vào thời gian và kinh nghiệm mới tích lũy được, tuổi tác càng lớn thì kinh nghiệm càng phong phú.
Mà cô gái xinh đẹp trước mắt này, tuổi tác còn chưa vượt quá hai mươi.
Nhưng dường như bên trên đặt rất nhiều sự chú ý vào cô thì phải, rốt cuộc là sao thế nhỉ?
Liên Thủ Chính hạ giọng nhắc nhở: "Bộ trưởng Phương hỏi ý kiến của con đấy."
Ông cũng không thể hiểu nổi, Liên Kiều đã khiêm tốn lắm rồi, sao lại còn bị bên trên chú ý chứ?
Bộ trưởng Phương? Họ Phương sao? Liên Kiều giật mình, nói: "Tình hình bệnh dịch này không thể giấu giếm được, thay vì giấu giếm rồi tạo thành những suy đoán không cần thiết, còn không bằng công bố ngay từ đầu, để cho người dân chung tay phối hợp."
Một bác sĩ nam lập tức nhảy ra bày tỏ sự phản đối: "Nói thì đơn giản lắm, nhưng lỡ như tạo thành hỗn loạn trong xã hội thì sao?"
Liên Kiều vẫn rất bình tĩnh, đáp: "Nếu tôi không đoán sai thì loại virus này có khả năng lây nhiễm rất cao, thông qua đường hô hấp là có thể lây lan bệnh rồi, thế nên các hoạt động tập thể chính là con đường lây bệnh, nếu không chặt đứt thì hậu quả khó tưởng tượng lắm, bởi vậy nên công khai để cho người dân giảm thiểu việc ra ngoài, kêu gọi người dân có ý thức đề phòng, một khi có dấu hiệu phát bệnh thì phải lập tức đến bệnh viện để chữa trị, cũng cho tổ dân phố làm công tác phối hợp."
Cô lặng lẽ thở dài: "Đây chỉ mới là bắt đầu thôi."
Bác sĩ nam kia tỏ vẻ không vui, lớn tiếng chỉ trích: "Cô chỉ đang nói quá lên, nói chuyện giật gân thôi."
Liên Kiều cũng không phản bác: "Tôi cũng mong là thế."
Cô còn trẻ tuổi nhưng lại vô cùng bình tĩnh ổn định, nếu so sánh với cô thì vị bác sĩ nam lớn hơn cô hai mươi mấy tuổi kia trông có vẻ quá nóng nảy, không có phong độ, còn so đo với một cô gái trẻ tuổi.
Trong hội nghị lập tức xây dựng các tổ quản lý phòng dịch, bộ trưởng Phương là người dẫn đầu, mười lăm vị bác sĩ có danh tiếng nhất làm tổ viên, có cả Trung y lẫn Tây y, Liên Thủ Chính là phó tổ trưởng.
Nhưng điều khiến Liên Kiều ngoài ý muốn là Thẩm Không Thanh chẳng biết gì về chữa bệnh cũng là một trong số các tổ viên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương