Dịch Yếm tiết lộ thân phận mình cho toàn bộ hoàng cung, mà hoàng cung lại là nơi chứa đầy tai mắt trong thiên hạ.

Có khả năng Dịch Yếm sẽ chết.

Thần đế ghét hắn vậy mà, với lại khả năng cao là căn cứ bí mật của cô sẽ bị phát hiện.

Đứa nhỏ này thật là.

Phù Gia định đi theo thái giám tới Thái Học xem tình hình ra sao, sự việc cũng đã xảy ra, cô xem coi có thể xoay chuyển tình thế hay không.

Lý cô cô thấy Phù Gia muốn chạy đi xem náo nhiệt: “Ngươi không được đi, không được đi hóng hớt chuyện này.” Bo bo giữ mình mới là vương đạo.

“Coi chừng yêu quái nổi điên ăn ngươi luôn đó.” Lý cô cô dọa nạt Phù Gia.

Phù Gia: “Cô cô, ta đi đây.” Sau đó cô chạy mất hút.

Phù Gia chạy vèo vào phòng, ôm hai cái mền rồi chạy về phía Thái Học đang náo nhiệt.

Dọc đường đi, Phù Gia- người ôm theo hai cái chăn cực kỳ thu hút sự chú ý, người người đều nhìn về phía Phù Gia với ánh mắt khó hiểu.

Này…

Cô ngốc này từ đâu ra vậy?

Nhất thời, cả cái hoàng cung đều biết về đứa con của yêu quái, Thần đế, hoàng hậu, các phi tần…

Đứa con yêu quái vốn là điều cấm kỵ trong cung, sẽ chẳng có ai rảnh rỗi mà nhắc tới cả, nhưng bây giờ, sự xuất hiện của đứa trẻ yêu quái đã khơi gợi lại ký ức của những người biết chuyện.

Sự kiện yêu phi năm đó lại được nhắc đến.

Hoàng hậu là một người phụ nữ trang nhã, phú quý, vẻ mặt nàng bình tĩnh khi nghe thấy chuyện đó, nàng hỏi nha hoàn: “Bên phía Hoàng thượng sao rồi.”

Nha hoàn cung kính trả lời: “Hình như bên Hoàng thượng không có động tĩnh gì cả.”

Hoàng hậu cau mày, bỗng nàng thả lỏng cơ thể, móng tay đỏ thẵm gõ gõ lên mặt bàn: “Chỉ là chuyện tranh cãi giữa mấy đứa nhỏ, không cần để ý.”

Hoàng hậu căn dặn nha hoàn: “Thường xuyên để ý bên đó, có chuyện gì thì báo ngay với ta.”  

Dịch Yếm bị trói lại quỳ trên đất, đón nhận đủ loại ánh mắt, những ánh mắt này khiến Dịch Yếm như bị nghẹn trong cổ, lưng như bị kim chích.

Nội tâm Dịch Yếm quay cuồng trong bóng tối, chồi non xanh biếc vừa mọc lên trong lòng hắn, chợt bị cát bụi thổi che đi không còn chút gì.

Dịch Yếm như cá nằm trên thớt, giãy giụa trong sự bất lực, ánh mắt hắn chán ghét bản thân mình và căm hờn thế giới này.

Tam hoàng tử Dịch Diệu vô cùng ngạc nhiên nhìn đệ đệ mình, khác với những người khác sợ hãi, thì trong mắt hắn toàn sự tò mò và giễu cợt: “Ngươi là yêu quái à, ngươi biến hình cho ta xem đi?”

Tuy Thái tử đứng bên kia, nhưng lại giống như không ở, dường như hắn đã đắm chìm vào thế giới của riêng mình, hoàn toàn không hứng thú với đứa con yêu quái.

Những người xung quanh vừa sợ hãi vừa tức giận, chỉ dám đứng một bên quan sát.

Phù Gia vừa tới liền nghe được những lời này của Tam hoàng tử, là người thì biến hình kiểu gì. Cô thoáng nhìn Dịch Yếm bị trói, sắc mặt trắng bệch, cơ thể ốm yếu run rẩy từng cơn.

Dịch Diệu: “Ủa, ngươi không biến hình được hả, vậy ta đánh tới khi ngươi biến hình nha, hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo.”

Rất nhanh đã có người mang băng ghế dài và cây gậy tới, họ định đè Dịch Yếm lên ghế rồi đánh.

Phù Gia cảm thấy, người trong cung rất thích đánh người bằng gậy.

Cái cơ thể Dịch Yếm, đánh chưa được mấy gậy đã phải đi lĩnh cơm hộp rồi.

Thái tử mở miệng nói: “Tam đệ, không nên làm vậy.” Giọng nói hắn như có như không, nghe không ra cảm xúc gì.

Tam hoàng tử bực mình: “Thái tử điện hạ, thần đệ chỉ muốn thấy hắn biến hình thôi mà.” Chuyện tốt như vậy, hết lần này tới lần khác có người tới làm phiền.

Vừa đáng sợ vừa kích thích, chơi vui, chơi vui lắm đó.

Cho dù thật sự là yêu quái, cũng chỉ là tiểu yêu quái, có bản lĩnh gì chứ?

Dịch Yếm bị trói bị đè lên băng ghế dài.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện