Tiểu quận chúa không nhìn nổi cảnh này nữa.

“Lâm Bắc Phàm, ngươi đừng như thế có được không hả? Dù sao người ta cũng là khách, ngươi lại moi hết tiền của người ta!”

Lâm Bắc Phàm cảm thấy mình rất vô tội: “Chính Cáp Mộc vương tử nói nếu ta thích cái gì thì cứ mua đừng khách sáo với hắn ta, nếu không sẽ không coi ta là bạn nữa! Nếu không thể làm bạn sẽ ảnh hưởng đến việc đàm phán hòa bình giữa hai nước thì phải làm sao đây? Ta làm như vậy cũng là đang cố gắng vì đất nước mà thôi, ngươi phải hiểu cho ta chú?”

Tiểu quận chúa bực mình trợn trắng cả mắt: “Cố gắng vì nước cái con khỉ, ngươi lâỳ việc công làm việc tư thì có! Cáp Mộc vương tử sắp bỏ ra hơn vạn lượng bạc rồi, ngươi phải biết ý chứ!”

Lâm Bắc Phàm lại tỏ vẻ vô tội: “Phải đấy! Đối với một tên tham quan như ta, chẳng phải chút tiền nhỏ này chỉ là thành ý của hắn ta thôi sao?”

Tiểu quận chúa:

“Hừ! Ta không nói lại ngươi! Lần này mà hỏng việc, ngươi cứ đợi bị nữ đế tỷ tỷ dạy dỗ đi!”

Đúng lúc đó, Lâm Bắc Phàm đưa một đôi vòng tay tinh xảo cho tiểu quận chúa.

Tiểu quận chúa bối rối: “Ngươi làm gì thế?”

Lâm Bắc Phàm cười nói: “Vừa rồi thấy ngươi để ý tới đôi vòng này nên ta mượn tay Cáp Mộc vương tử mua nó, tặng ngươi đấy! Ngươi đeo lên đi!”

Trái tỉm tiểu quận chúa đập thình thịch, nàng ngẩng đầu liếc nhìn vẻ mặt tươi cười của Lâm Bắc Phàm lại hơi đỏ mặt.

Không ngờ hắn lại… hiểu lòng người như vậy!

Vừa rồi nàng chỉ liếc nhìn vòng tay vậy mà hắn lại để ý thây.

Lâm Bắc Phàm lắc cái vòng tay: “Ngươi có nhận không đây? Ngươi không lâỳ vậy ta tặng cho Sư Sư đấy nhé!”

“Nhận!” Tiểu quận chúa giật lấy vòng tay, mừng rỡ đeo vào tay.

Cứ như thế, tiểu quận chúa đã bị mua chuộc.

Bất tri bất giác đã chơi đến tối.

Cáp Mộc vương tử cười nói: “Lâm đại nhân, đến giờ dùng bữa tối rồi! Bản vương đã đặt bàn ở tửu lâu số một kinh thành và chuẩn bị vài trò tiêu khiển! Ví dụ như, gọi mấy cô nương đến góp vui!”

Lâm Bắc Phàm hào hứng hẳn: “Đúng là ngày hè nóng nực, người đẹp cả nước aỉ cũng mặc váy ngắn!”

Mọi người bối rối: “Hả? Ý ngươi là gì?”

Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Tức là ta thích!”

“Ha ha…” Mọi người ngầm hiểu ý hắn, cùng cười lớn.

Chỉ có tiểu quận chúa âm thầm mắng hắn là lưu manh, đàn ông chẳng có kẻ nào là người tốt cả.

Mọi người hào hứng đỉ đến tửu lâu.

“Phải rồi, các vị đặt bàn ở tửu lâu nào thế?”

“Bách Hoa Phường!”

Lâm Bắc Phàm dừng bước.

“Lâm đại nhân, sao ngươi lại dừng lại?”

Lâm Bắc Phàm khó nói: “Không giấu gì các vị, hạ quan là ti nghiệp của Quốc Tử Giám, là tấm gương cho các sĩ tử ở Quốc Tử Giám, không nên đến thanh lâu! Hơn nữa, hạ quan đã

từng hứa với bệ hạ và các quan sẽ không đến thanh lâu nữa, cho nên…”

“Hả? Vậy phải làm thế nào bây giờ?”

“Các cô nương mà ta mời đêu ở trong đó cả!”

Mọi người bối rối.

“Chuyện này đơn giản thôi!”

Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Chúng ta bao một tửu lâu đường hoàng rồi mời bọn họ tới đó là được, không phải sao?”

“Ý kiến hay, cứ làm theo lời Lâm đại nhân nói đi!” Cáp Mộc vương tử lớn tiếng đáp.

Không lâu sau, mọi người ngồi trong một tửu lâu xa hoa, vừa dùng món ngon đắt đỏ vừa uống rượu ngon cực phẩm, xem các cô nương của Bách Hoa Phường biểu diễn.

Hơn nữa, bên cạnh mỗi người dều có nữ tử trẻ đẹp rót rượu, khỏi phải nói thoải mái đến mức nào.

Nhưng phía Lâm Bắc Phàm lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Bởi vì nữ tử được mời đến rót rượu cho hắn đều bị tiểu quận chúa đuổi đì mất rồi.

“Lâm Bắc Phàm, ngươi nói ngươi không gần nữ sắc cho nên ta đã giúp ngươi đuổi bọn họ đi rồi, không cần cảm ơn ta đâu!” Tiểu quận chúa đắc ý.

“Lâm đại nhân, không phải ta không giúp ngươi mà là ta cũng đành bó tay thỏi!”

“Nếu không sẽ đắc tội với tiểu quận chúa mất!”

“Bọn ta đành phải tự mình hưởng thụ những người đẹp này vậy, mong ngươi tha thứ cho! Ha ha!”

Tiếng cười đùa vui vẻ của mọi người truyền ra ngoài.

Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi, nhìn tiểu quận chúa với vẻ u oán rồi nói: “Tiểu quận chúa, mấy ngày nay bản quan đã để ngươi phải chịu thiệt thòi chỗ nào chưa hả? Sao ngươi lại lấy oán báo ân như vậy chú?”

Bị Lâm Bắc Phàm nhìn chằm chằm đầy ai oán như thế, tiểu quận chúa có phần áy náy.

Mấy ngày hôm nay, đúng là Lâm Bắc Phàm đối xử với nàng rất tốt.

Hắn đưa nàng đi ăn đi uống đi chơi, còn tặng quà cho nàng khiến nàng rất vui vẻ.

“Thế này vậy, để ta rót rượu cho ngươi, được chưa?”

Nói rồi, tiểu quận chúa chạy tới ngồi bên cạnh Lâm Bắc Phàm rót rượu cho hắn, hơn nữa còn cung kính đưa chén rượu cho hắn: “Đại nhân, mời ngươi từ từ thưởng thức!”

Giờ thì đến lượt mọi người phải ghen tị.

Trong số những nữ tử ở đây, có ai xinh đẹp được như tiểu quận chúa cơ chứ?

Có ai sánh được với thân phận của tiểu quận chúa nào?

Tiểu quận chúa tự mình rót rượu cho Lâm Bắc Phàm, thật hưởng thụ và vinh dự biết mấy!

Bọn họ nhìn sang nữ tử ngồi cạnh mình, đột nhiên lại cảm thấy thật tầm thường, tầm thường đến mức không thể chịu nổi.

Đồng thời ngược lại, lòng ham hư vinh của Lâm Bắc Phàm cũng được thỏa mãn hẳn.

Mặc dù bình thường cô nhóc tiểu quận chúa này hay gây thêm phiền phức cho hắn, nhưng ở thời điểm quan trọng vẫn rất nể mặt hắn, đúng là hiểu chuyện!

Vì vậy, Lâm Bắc Phàm cầm lấy chén rượu mà tiểu quận chúa đích thân rót cho hẳn, mỉm cười nói với mọi người: “Nào, ta mời các vị một

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện