Trải qua một trận ầm ĩ như vậy của Lâm Bắc Phàm, các sứ thần Đa La gặp được thứ mà mình yêu thích đều chủ động móc tiền ra.

Không dám làm phiền hắn, chỉ sợ tiền của mình lại bớt mất một phần.

Tiểu quận chúa cũng ngớ người, vậy mà còn có cách moi tiền như vậy nữa sao?

Hay thật, nàng chưa từng thấy một quan ngoại giao nào giúp khách nước ngoài móc kiểu kiểu đó hết!

Nàng kéo Lâm Bắc Phàm tới một góc, vội hỏi: “Lâm Bắc Phàm, sao ngươi có thể để khách quý tự mình trả tiền được?”

“Tại sao không thể?” Lâm Bắc Phàm hỏi ngược lại: “Người này kêu ta moi tiền, ngươi kia kêu ta bỏ tiền, ta có bao nhiêu tiền cũng không đủ cho bọn họ tiêu, cho nên ta nhất định phải lập tức chặt đứt suy nghĩ vớ vẩn này của bọn họ!”

“Ngươi làm như thế lỡ như người ta nổi giận chạy tới tố cáo với nữ đế tỷ tỷ thì phải làm sao?”

“Yên tâm đi, ta sẽ không cho bọn họ cơ hội

đó đâu!”

Lâm Bắc Phàm vô cùng tự tin, dù sao kêu hắn bỏ tiền là chuyện tuyệt đối không có khả năng!

Vì số tiền tiết kiệm được này đều là khoản tiền tham ô của hắn, cho nên có thể tiết kiệm được thì cứ cố hết sức mà tiết kiệm!

Sau khi chơi một vòng đã đến giờ cơm trưa, Lâm Bắc Phàm lại dẫn mọi người về tiệm ăn sáng Lương Ký, nói với vẻ vô cùng hào phóng: “Các vị khách quý, tiệm ăn sáng Lương Ký đã được ta bao cả rồi, cứ thoải mái chọn và ăn vô tư nhé, đừng khách sáo với bản quan!”

“Lâm đại nhân, tại sao lại là tiệm ăn sáng Lương Ký nữa vậy?” Một người không nhịn được mà hỏi.

Lâm Bắc Phàm cười đáp: ‘Vừa rồi Cáp Mộc vương tử nói vị ở đây không tồi nên ta dẫn mọi người tới nếm lại thôi!”

Cáp Mộc vương tử méo xệch miệng, ta chỉ nói một câu khách sáo mà ngươi còn coi là thật!

Vì thế mọi người lại ăn một bữa bánh bao, bánh quẩy và sữa đậu nành.

Đến giờ cơm tối.

“Lâm đại nhân, cơm tối sẽ không phải lại tới tiệm ăn sáng Lương Ký nữa đâỳ chứ?” Một sứ thần không kiềm được mà hỏi ra.

Hôm nay ăn mười mấy cái bánh, uống thêm một xô sữa đậu nành, hắn ta cũng đã sợ lắm rồi.

“Yên tâm, tuyệt đối không phải!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Hắn đóng cửa rồi nên chúng ta tới tửu lâu thôi!”

/zVậy ta yên tâm rồi!” Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Cáp Mộc vương tử và các vị khách quý, hoạt động tối nay sẽ khá phong phú đấy! Không chỉ có rượu ngon và các món ăn ngon để hưởng thụ mà còn có biểu diễn ca múa nhạc nữa! Ngoài ra, ta còn gọi vài người đẹp tới tiếp đón…”

Mọi người có mặt ở đó đều sáng mắt lên.

“Oa! Có rượu ngon thức ăn ngon, có biểu diên ca múa nhạc lại còn có cả người đẹp tiếp đón?”

“Lâm đại nhân, ngươi thật hiểu lòng ta quá! Khà khà…”

“Ta biết ngay mà, Lâm đại nhân chắc chắn sẽ không khiến ta thất vọng đâu!”

“Cả người ta đều sống lại luôn rồi này!’

Ngay cả Cáp Mộc vương tử cũng không nhịn được mà nở nụ cười: “Lâm đại nhân thật tốn kém quá!”

Lâm Bắc Phàm cúi đầu khiêm tốn: “Chủ yếu là trước đó tiếp đón không được chu toàn cho lắm khiến trong lòng áy náy, cho nên mới đặc biệt sắp xếp trò vui cho mọi người, mong mọi người có thể tha thứ cho sự sơ suất trước đó của ta!”

“Không cần xin lỗi, chúng ta hiểu mà!”

“Chúng ta mau đỉ thôi!”

Vì thế dưới sự dẫn đường của Lâm Bắc Phàm, mọi người đến một tửu lâu có hơi tồi tàn.

Ăn thì là cơm tập thể, uống cũng là nước rượu gạo, nhưng so với hai bữa cơm ban ngày không biết đã tốt hơn bao nhiêu rồi.

“Các vị, trước khi ăn cơm chúng ta cùng thưởng thức biểu diên ca múa đã nhé!”

Lâm Bắc Phàm vỗ tay, chỉ thấy một lão già mặc đồ trắng dẫn theo hai thứ không biết là người hay quỷ đi vào.

Sau đó, lão già áo trắng cầm một cái kèn nhỏ ra sức thổi.

Âm thanh tràn đầy lực xuyên thấu vang vọng khắp tửu lâu, những người có mặt ở đó đêu cảm thấy da gà da vịt nổi hết lên, sau đó đổ rầm rầm xuống đất.

Trong tiếng nhạc này, hai cái thứ không biết là người hay quỷ đó bắt đầu nhấc chân nhảy.

Trong tửu lâu tràn ngập bầu không khí kỳ quái.

Cáp Mộc vương tử mang vẻ mặt chán ghét: “Đây là nhạc cụ gì thế, nghe cứ như gọi hồn ấy!”

“Đây là nhạc cụ truyền thống của nước ta, kèn Xô na!” Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Có câu trong trăm loại nhạc cụ Xô na là nhất! Lần đầu nghe không hiểu ý tứ trong điệu nhạc, nghe nhiều rồi lại thấy trong quan tài chính là mình! Cho nên ta mời thợ thổi kèn Xô na hay nhất tới đây biểu diễn cho mọi người nghe đấy!”

“Còn điệu múa kia là gì vậy?” Cáp Mộc vương tử lại hỏi.

“Tên của điệu múa này là gọi hồn, là điệu múa truyền thống được lưu truyền rộng rãi nhất

trong dân gian nước ta, bất cứ người nào cho dù là khi còn sống hay sau khỉ đã chết đều sẽ nhìn một lần, chủ yếu là để nâng cao khả năng hoạt động của đầu óc, khiến linh hồn có cõi đi về!” Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Điệu múa này phối hợp với kèn Xô na đúng là nhất đấy nhé! Sau khỉ các vị xem xong có phải đã có tỉnh thần hơn rồi không?”

Cáp Mộc vương tử nghẹn họng nhìn trân trối: “Đâu chỉ tinh thần, còn cả thần kỉnh nữa cơ!”

“ừm!” Mọi người gật đầu trong sự kinh hãi.

Tiểu quận chúa ngồi bên cạnh Lâm Bắc Phàm kéo hắn một cái, cố nhịn cười nhỏ giọng bảo: “Sao ngươi lại kéo đội ma chay tới đây?”

‘Vì rẻ chứ sao, biểu diễn một lần mất có mấy lượng bạc, ta không mời bọn họ thì mời ai?” Lâm Bắc Phàm thản nhiên đáp.

“Nhưng người ta cũng đã qua đời đâu, ngươi làm như vậy thật sự ổn không đó!” Tiểu quận chúa hỏi.

“Cho bọn họ thưởng thức phong cảnh sau khỉ chết thôi, có gì không hay nào?” Hắn hỏi ngược lại.

“Hừ! Khuyên ngươi ngươi lại không nghe,

ta mặc kệ ngươi đấy!” Tiểu quận chúa tức anh ách quay đầu đi, vùi đầu ăn uống điên cuồng.

Sau thời gian nửa nén hương, màn biểu diễn ma chay mất trí cuối cùng cũng kết thúc.

Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Được rồỉ, mọỉ người có thể ăn cơm!”

“Cái đó… Lâm đại nhân, người đẹp thì sao?” Một sứ thần không nhịn được mà hỏi.

“Ối! Suýt thì ta quên mất!” Lâm Bắc Phàm vỗ tay.

Từ bên ngoài có mười mấy nữ nhân già với dáng người mập mạp, thân hình đồ sộ nhưng lại trang điểm lộng lẫy đi vào.

“Các vị đại gia, cuối cùng các ngươi cũng tới, thật sự để nô gia đợi lâu lắm rồi đó!”

“Tới đây tới đây, chúng ta cùng nhau vui vẻ nào!”

“Tối nay không cần thương tiếc người ta đâu, được không?”

Mọi người có mặt ở đó đều phun ra một ngụm máu tắc lâu trong họng.

Cáp Mộc vương tử kỉnh hãi há to miệng: “Lâm đại nhân, đây là người đẹp mà ngươi nói

đó hả?”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười gật đầu: “Tất nhiên rồi!”

“Nhưng bọn họ béo quá rồi thì phải?”

Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm đáp: “Đại Võ chúng ta lấy béo làm tiêu chuẩn cái đẹp!”

Mọi người: ‘Vãi!”

“Nhưng đâu chỉ béo mà còn già nữa mà…”

Lâm Bắc Phàm vẫn mỉm cười như cũ: “Đai Võ chúng ta coi già là hơn cả, càng già càng được ưa chuộng!”

Mọỉ người: “Trời má!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện