Phải biết rằng Vân Oanh là con gái mà quận vương – người nắm giữ nhiều quyền lực yêu thương nhất.

Ngày thường khi nàng trêu chọc mọi người, mọi người đêu nể mặt phụ thân nàng nên hầu như đêu bằng lòng nhận thua, sảng khoái trả tiền.

Nhưng đến Lâm Bắc Phàm lạỉ ngược lại rồi?

Đã thế còn hai lần lận!

“Lâm ái khanh đã làm thế nào vậy?” Nữ đế lại càng thấy thú vị hơn.

“Khởi bẩm bệ hạ, chuyện là thế này…”

Nữ đế nghe xong lại dở khóc dở cười.

Tới ngày thứ tư, cuối cùng tiểu quận chúa Vân Oanh cũng vào cung gặp nữ đế.

Nàng ta hành lễ nghiêm túc: “Vân Oanh tham kiến nữ đế tỷ tỷ!”

Nữ đế đặt tấu ch.ương xuống, nàng mỉm cười, trong nụ cười mang theo vẻ trách cứ: “Tiểu Vân Oanh, đã là ngày thứ tư rồi ngươi mới nhớ đến thăm trẫm sao? Có phải ngươi đã quên mất

trẫm rồi hay không?”

Tiểu quận chúa vội vàng giải thích: “Nữ đế tỷ tỷ, hoàn toàn không có chuyện đó đâu! Sao Vân Oanh lại quên tỷ tỷ cho được, chỉ là trước đó Vân Oanh vướng phải một chuyện mà thôi!”

“Ngươi gặp phải chuyện gì thế?”

“Nữ đế tỷ tỷ, ta bảo này, lúc ta hồi kỉnh có nghe người khác bảo tân trạng nguyên là một tên tham quan! Thế nên ta muốn trừng phạt hắn bằng cách mà ngày trước ta đã làm, ta muốn ăn sạch tiền mà hắn tham ô được nên đã lỡ mất việc đến thăm tỷ tỷ!”

Nữ đế lắc đầu: “Đó đêu là tin đồn trong dân gian, nghe nhầm đồn bậy, không đáng tin! Lâm ái khanh là quan tốt mà trầm vô cùng tin tưởng, là tấm gương của các quan văn võ khắp triều!”

“Chẳng phải đâu nữ đế tỷ tỷ à!”

Tiểu quận chúa bĩu môi nói: “Tin đồn vô căn cứ cũng có nguyên nhân nhất định của nó đó! Mặc dù hiện giờ ta chưa thể tìm ra được chứng cứ hắn tham ô, song ta đã phát hiện ra hắn rất xấu xa, lòng dạ hắn gian trá lắm! Hắn đã lừa ta hai bữa cơm, còn hay chọc ta tức giận…”

Tiểu quận chúa nói liến thoắng, lên án

mạnh mẽ “tội” của Lâm Bắc Phàm.

Nữ đế nghe xong không khỏi trợn trắng mắt.

Cái tên này cũng xấu xa thật đấy!

Bề ngoài thì hắn luôn miệng “cúc cung tận tụy, hầu hạ đến chết thì thôi”, ấy thế mà bên trong hắn lại dối trên lừa dưới, dùng quyền hành để mưu đồ chuyện riêng!

Hắn có chết một trăm lần cũng không đủ!

‘Vậy nên giờ ta đang lén lút tiếp cận Lâm Bắc Phàm! Ta sẽ theo sát hành động của hắn, thường xuyên tới nhà hắn ăn uống chắc chắn sẽ có cơ hội điều tra ra!” Tiểu quận chúa đắc ý như một con hồ ly nhỏ.

“Rồi rồi rồi, ngươi vui là được!” Nữ đế vừa cười vừa gật đầu.

Trong lòng nàng lại không có một chút hi vọng nào!

Lâm Bắc Phàm gian xảo vô cùng, hắn đắc tội với tất cả quan ván quan võ trong triều nhưng kết quả hắn vẫn sống rất thuận lợi!

Một cô gái nhỏ ngây thơ như ngươi thì thôi đi vậy!

Đừng để bị hẳn bán đi còn giúp hắn đếm

tiền!

“Cơ mà nữ đế tỷ tỷ này, mặc dù hắn đáng ghét lắm nhưng cũng không đến mức hết thuốc chữa đâu!”

Tiểu quận chúa chớp đôi mắt to tròn, nói một cách ngây thơ: “Dù sao hắn vẫn còn trẻ, người trẻ tuổi dễ phạm sai lầm, song bản chất thì vẫn tốt! Nếu ta tra ra được chứng cứ hắn tham ô thì hy vọng nữ đế tỷ tỷ hãy khoan dung độ lượng cho hắn một cơ hội!”

“Được được được, trẫm đồng ý với ngươi!” Nữ đế nhịn cười, nàng gật đầu.

Sau khỉ có được lời đồng ý của nữ đế, tiểu quận chúa bèn rời đỉ đầy vui vẻ.

Tiếp đó, nữ đế hạ mệnh lệnh: “Bảo Ngự thiện phòng đưa thêm đồ ăn đến nhà Lâm ái khanh!”

“Tuân chỉ, bệ hạ!”

Không lâu sau, tiểu quận chúa lại tới Quốc Tử Giám để tìm Lâm Bắc Phàm.

“Tiểu quận chúa, sao ngươi lại tới đây?” Lâm Bắc Phàm rất kinh ngạc.

“Không có chuyện gì, ta chán ấy mà! Nghe đâu ngươi làm quan ở Quốc Tử Giám nên ta tới xem ngươi thế nào!” Đôi mắt to của tiểu quận

chúa sáng lấp lánh, ánh mắt không được tự nhiên cho lắm.

“Ta có gì hay mà phải xem?” Lâm Bắc Phàm bật cười thành tiếng.

“Không sao, ta chỉ buồn chán nên tới xem ngươi ra sao mà thôi! Ngươi cứ bận việc của ngươi đi, không cân để ý đến ta!” Tiểu quận chúa phất tay.

“Được, đa tạ quận chúa đã hiểu cho!”

Thời gian nửa nén hương trôi qua, Lâm Bắc Phàm trông thấy tiểu quận chúa sốt sắng bèn cười, nói: “Tiểu quận chúa, quận chúa có hứng thú tới chỗ làm thầy hay không?”

Tiểu quận chúa sững sờ: “Làm thầy? Ta chỉ biết múa đao chơi thương, những cái khác thì chịu!”

‘Vậy là đủ rồi, chỉ cần quận chúa quản lý tốt đám học trò để bọn họ học hành nghiêm chỉnh, không nghỉ học không về sớm là đã làm thầy được rồi đó!” Lâm Bắc Phàm cười.

“Đơn giản vậy cơ à? Ta làm được sao?” Tiểu quận chúa cũng rục rịch muốn thử.

Làm thầy cơ à, đó là chuyện mà cả đời này nàng chưa từng thử, chắc chắn sẽ rất thú vị cho mà xem!

“Đương nhiên là được!” Lâm Bắc Phàm bỏ việc công trong tay xuống rồi đứng dậy: “Đi theo ta, ta sẽ sắp xếp cho quận chúa làm thầy, lấy tên là thầy chủ nhiệm!”

Lâm Bắc Phàm dẫn tiểu quận chúa đang hưng phấn tới một phòng học.

Bên trong có hai mươi mấy học sinh phờ phạc chỉ trực ngủ gục.

Một nửa đang ngồi, một nửa thì đang nằm.

Không sai, những người này đều là nha nội, để tránh ảnh hưởng đến những học sinh khác nên Lâm Bắc Phàm đã sắp xếp cho bọn họ tới cùng một lớp.

Lúc hắn đi vào, cả tiến sĩ đang giảng bài cũng đứng ra hành lễ.

“Bái kiến Lâm tỉ nghiệp!”

“Các vị không cần đa lễ!” Lâm Bắc Phàm cười, nói: “Mấy ngày này mọi người dều đi học đúng giờ khiến bổn quan rất vui! Để đốc thúc mọi người học tập, bổn quan đã đặc biệt tìm một thầy chủ nhiệm cho mọi người!”

Nói xong, Lâm Bắc Phàm vỗ tay, tiểu quận chúa bèn đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện