Ngày hôm sau, Lâm Bắc Phàm lại lên tảo triều.

“Bái kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”“Các vị ái khanh miễn lễ!”“Tạ bệ hạ!”Sau khi hành lễ xong xuôi, Lâm Bắc Phàm tiến lên một bước, chắp tay cung kính nói: “Khải bẩm bệ hạ, hôm qua vi thần phụng chỉ tới tra xét phủ trạch của các ngôn quan! Trước măt đã tra xét xong xuôi, xin bệ hạ minh xét!”“Lâm ái khanh thật thần tốc!” Nữ đế khen ngợi: “Hôm qua trẫm mới ra chỉ, chưa đến nửa ngày mà ngươi đã làm xong! Tốt, không hổ là rường cột của Đại Võ hoàng triều ta! Đại Võ có ngươi chính là may mắn của quốc gia!”Lâm Bắc Phàm hoảng hốt: “Đa tạ bệ hạ khen ngợi, vi thần hổ thẹn không dám nhận!”Nữ đế nói: “Tình hình thế nào, nói lại cho trẫm nghe!”“Rõ, thưa bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm lấy một bản tấu chương ra, lớn tiếng đáp: “Hôm qua, thần phụng chỉ tra xét phủ trạch của các ngôn quan, không dám lười biếng chút nào, cả đêm tra rõ! Trong hai mươi tám vị ngôn quan, tra ra được có hai vị tham ô hơn hai vạn! Có ba vị tham ô hơn một vạn chưa đến hai vạn, năm vị th@m nhũng hơn năm nghìn chưa đến một vạn…”“Cuối cùng thống kê lại, trong hai mươi tám vị có hai mươi tư vị bị tình nghi nhận hối lộ! Tổng tài sản tham ô đạt đến mười lăm vạn lượng, một con số vô cùng to lớn! Tình hình cụ thể đều ở trong bản tấu chương này, xin bệ hạ minh giám!”Các quan viên đại thần xung quanh nghe được vẻ mặt đều vặn vẹo.

Xét nhà của hai mươi tám quan viên mới tra ra được mười lăm vạn lượng, còn không bằng con số lẻ của quyền tả tướng, ngươi còn không biết xấu hổ mà nói con số này lớn?Đánh chết bọn họ cũng không tin tra xét nhà của nhiều ngôn quan như vậy lại chỉ vớt được chút đồ như thế!Bọn họ nhìn qua với ánh mắt kỳ lạ, phần còn lại sẽ không phải lại bị hắn cuỗm hết rồi đấy chứ?Nữ đế ngồi trên long ỷ trên cao gương mặt cũng co giật một cái.


Thằng khốn này!Thật sự vơ vét hết bốn mươi lăm vạn lượng đi rồi!Tham nhiều tiền của trẫm như vậy, lương tâm ngươi không thấy đau sao?Làm thế nào ngươi vẫn có thể nói ra một cách dửng dưng như thế?Da mặt dày thật!Đối diện với ánh mắt ý vị sâu xa của mọi người, vẻ mặt của Lâm Bắc Phàm vẫn ung dung, bình tĩnh tự nhiên như cũ!Mặc kệ các người nghĩ thế nào, mặc kệ các người thấy sao, ta đây không th@m nhũng!Ta chỉ trả tiền tài mà các ngươi đã tham ô được về với chủ cũ mà thôi!Ta mới là lương tâm trên quan trường!Ta có lương tâm hơn các ngươi nhiều!Càng nghĩ Lâm Bắc Phàm càng thêm tự tin, ưỡn ngực ngẩng cao đầu.

Thật ra, nữ đế đã sớm biết tình hình xét nhà hơn nữa đã ban lệnh bí mật, nhưng trên triều vẫn phải diễn một chút.

Chỉ thấy nàng nổi giận nói: “Xét rất tốt! Thân là quan ngôn không những không lấy thân làm gương mà còn ăn hối lộ trái pháp luật, tội thêm một bậc! Tiếp tục điều tra cho ta, nếu là người không hiểu rõ tình hình vậy thu lại của cải phi pháp, phạt bổng lộc một năm! Người không rõ tình hình nhưng con số vượt mức một vạn, thu lại của cải phi pháp, hơn nữa phạt bổng lộc hai năm! Nếu đã biết rõ còn cố tình phạm tội, tham bạc nhỏ hơn năm nghìn, vậy thu lại của cải phi pháp, phạt bổng lộc ba năm, chức quan giáng một bậc! Biết rõ còn cố tình vi phạm, tham bạc hơn năm nghìn, lập tức gỡ bỏ mũ ô sa trên đầu hắn ta, tống vào đại lao!”“Toàn bộ ngôn quan tuy chưa vào ngục nhưng vẫn giữ chức quan sát như cũ, trong ba năm không được đề bạt! Người lập công có thể xét theo tình hình để giảm nhẹ hình phạt! Nhưng nếu lần sau còn tái phạm, nhất định sẽ chém không tha!”“Bệ hạ anh minh!” Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói.

Những quan viên khác cũng cao giọng hô: “Bệ hạ anh minh!”“Lâm ái khanh xét nhà có công, trẫm phải trọng thưởng!” Nữ đế cười rạng rỡ: “Ngươi muốn gì cứ nói vưới trẫm!”Lâm Bắc Phàm cúi đầu với vẻ hoảng hốt: “Phân ưu giúp bệ hạ là chuyện trong phận sự của thần! Chỉ cần có thể làm việc cho bệ hạ chính là phúc phần lớn nhất của thần! Vi thần không dám hy vọng xa vời có ban thưởng gì khác!”“Ái khanh!” Ngoài mặt nữ đế trông có vẻ rất cảm động nhưng trong lòng lại cười lạnh ha ha, thằng cha khốn nạn này giả bộ rất giống!Khi ngươi th@m nhũng sao không nghĩ đến trẫm một chút đi?“Có công không thể không thưởng! Như vậy đi…” Nữ đế trầm ngâm một lúc: “Dựa theo lệ thường, ngươi đã đỗ trạng nguyên, triều đình sẽ sắp xếp cho ngươi vào Hàn Lâm Viện chịu trách nhiệm sửa sách ở Hàn Lâm Viện, chức quan tòng lục phẩm! Nhưng bây giờ trẫm thăng nửa bậc quan cho ngươi thành chính lục phẩm!”Trong lúc nhất thời, toàn bộ quan viên có mặt ở đây đều dồn ánh mắt ngưỡng mộ và đố kỵ tới.


Phải biết rằng, từ lúc Lâm Bắc Phàm đỗ trạng nguyên cho đến nay chẳng qua mới được hai ngày mà thôi.

Trong hai ngày này chỉ xét nhà đúng hai lần đã lập tức được thăng nửa bậc quan, không biết đã bớt được bao nhiêu năm, thật sự có thể xưng là “hoàng ân mênh mông!”“Về phần chức quan…” Nữ đế cười bảo: “Quốc Tử Giám vừa vặn thiếu một ti nghiệp! Lâm ái khanh thân là trạng nguyên lang thi đâu đậu đó, tài trí hơn người, học nhiều hiểu rộng, đức hạnh cao thượng, đi tới Quốc Tử Giám vừa vặn cũng phù hợp! Cho nên, trẫm phong cho ngươi làm ti nghiệp ở Quốc Tử Giám! Hy vọng Lâm ái khanh truyền lại sở học của mình, dạy ra càng nhiều rường cột quốc gia tương lai phụng sự nước nhà, dốc sức vì dân!”Mọi người lại dồn ánh mắt ngưỡng mộ, ghen tỵ và hận thù qua.

Phải biết rằng tuy ti nghiệp ở Quốc Tử Giám chỉ là chức quan chính lục phẩm nhưng địa vị lại rất cao.

Quốc Tử Giám là nơi đào tạo nhân tài của quốc gia tương đương với một trường đại học quốc lập, mà ti nghiệp lại tương đương với phó hiệu trưởng, địa vị chỉ đứng sau tế tửu (hiệu trưởng), phụ trách quản lý sự vụ cụ thể.


Sau này người bước ra từ Quốc Tử Giám gặp được Lâm Bắc Phàm đều sẽ hành lễ của đệ tử, miệng gọi thầy.

Nữ đế thật sự quá sủng ái hắn!Lâm Bắc Phàm cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ nữ đế lại cho hắn một chức quan tốt như thế!Nhưng… có lời thì húp thôi!Vì thế, Lâm Bắc Phàm lớn tiếng hô: “Tạ chủ long ân!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện