Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Thẩm Y cố gắng đè nén cảm xúc, quay mặt đi, giữ lấy chút lý trí cuối cùng đẩy Dạ Ly Tước ra. Dạ Ly Tước cũng bừng tỉnh, quay đầu sang nơi khác, giờ này khắc này các nàng đều cần phải bình tĩnh lại, cho dù chỉ là một chút.
Hơi thở loạn nhịp dần dần trở nên đều đặn, Dạ Ly Tước nhẹ nhàng chạm ngón trỏ vào mu bàn tay Thẩm Y, ra hiệu nàng có thể buông vạt áo mình ra.
Thẩm Y buông tay, rụt lại.
Dạ Ly Tước thử thò đầu ra quan sát bên dưới, cũng không biết chỉ một chút vừa rồi, hai cao thủ kia có phát hiện ra các nàng hay không.
Chưởng phong rít lên, trong chớp mắt Dạ Ly Tước mới thò đầu ra, liền quét đến.
Dạ Ly Tước lùi lại theo bản năng, chưởng lực xuyên thấu, may mắn chỉ đánh lên mái nhà, làm hai viên ngói trên mái vỡ vụn. Nếu chưởng này đánh trúng xà ngang dưới chân, e rằng Dạ Ly Tước và Thẩm Y sẽ lập tức rơi xuống.
Vấn Đạo với nội lực tinh thuần, lúc này nghiêm túc đối chiến, đã đấu với Vô Thường Nhất hơn trăm chiêu. Mặc dù chiêu thức của hắn không tinh xảo, nhưng thắng ở chỗ nội lực dồi dào, mỗi lần Vô Thường Nhất đối chưởng với hắn giống như đấm vào bãi cát mịn, tưởng chừng chưởng lực sắp đến nơi, nhưng luôn bị Vấn Đạo thuận thế hóa giải, không phát huy được chút uy lực nào.
Vô Thường Nhất tự thấy một mình căn bản không thể hạ Vấn Đạo, đột nhiên lui lại một bước, tránh khỏi song chưởng của Vấn Đạo, ngửa đầu huýt một tiếng thật kêu.
Bên ngoài tiếng hú vang lên, đột nhiên một tên sứ giả Vô Thường khác từ ngoài điện nhảy vào, kẻ đó mặc áo tang trắng, tay cầm kim hoàn, chính là Vô Thường Nhị.
Trên kim hoàn còn dính máu tươi, hắn liếm liếm khóe miệng, châm chọc: “Xem ra, lão hòa thượng này không dễ đối phó nha.”
“Cháy! Cháy!”
Các nhà sư bên ngoài hoảng loạn hô lớn, hàng chục giáo đồ Thương Minh Giáo tay cầm đuốc, như những con quỷ bò lên từ địa ngục, đi đến đâu, liền dùng lửa luyện ngục đốt cháy.
Chùa Quang Minh rộng lớn như vậy, trong một đêm, lại bị đám tàn dư Thương Minh Giáo này phá nát đến mức này.
Yêu ma tà đạo, quả nhiên ai ai cũng có thể giết!
“Tịnh địa Phật môn! Sao có thể để các ngươi ngang ngược như vậy!” Vấn Đạo chắp tay thành hình chữ thập, giận dữ quát lớn. Nội lực bùng lên, trên cánh tay hắn nổi đầy gân xanh, cả khuôn mặt lập tức biến thành màu đỏ.
“Xem ra, cũng khá đấy!” Kim hoàn trong tay Vô Thường Nhị xoay một vòng, hắn không đợi Vô Thường Nhất nhắc nhở, liền ném kim hoàn ra.
“Đừng khinh địch!” Vô Thường Nhất nhắc nhở ngắn gọn, nhưng Vô Thường Nhị đã không nghe lọt tai bất kỳ chữ nào.
Kim hoàn như có mắt, Vấn Đạo gập khuỷu tay gạt đi, phát ra tiếng vang giòn. Kim hoàn cũng không bật ra, mà xoay một vòng trên không, lại đập về phía mặt Vấn Đạo.
Vấn Đạo trợn mắt nhìn kỹ, mới phát hiện kim hoàn này không giống binh khí giang hồ thông thường, lại có một sợi chỉ bạc cực mảnh nối kim hoàn với ngón út của Vô Thường Nhị, hắn chỉ cần cử động ngón út, kim hoàn liền theo động tác của hắn mà chuyển động.
Trên đời này những người dùng dây tơ điều khiển binh khí không ít, nhưng chỉ dùng một ngón tay mà có thể điều khiển kim hoàn linh hoạt như vậy, đủ thấy nội lực của Vô Thường Nhị tinh thâm, đã lĩnh hội được đạo lý lấy nhu khắc cương.
Vấn Đạo vung tay áo làm lưỡi đao, lại bật kim hoàn ra.
Hắn biết nếu không tốc chiến tốc thắng, hai tên kia một khi liên thủ, lại đấu trăm chiêu, Vấn Đạo tự thấy chắc chắn sẽ thất bại.
“Hừ!”
Hắn gầm lên một tiếng, đột nhiên há miệng hít một hơi dài, như Phật Đà nuốt biển, lập tức đẩy chiến lực lên mức cao nhất. Kim hoàn đập vào trán hắn, lại bị chấn bay xa, nội công Kim Cang Bất Phôi của hắn đã đạt đến trình độ siêu phàm, thực sự khiến Vô Thường Nhị kinh ngạc.
Vô Thường Nhất nhìn thấy lão hòa thượng này thật sự ra tay, cũng không thể tiếp tục đứng bên cạnh xem diễn, lập tức sóng vai đứng cạnh Vô Thường Nhị, “Cùng lên!”
“Được!” Vô Thường Nhị cũng không đấu khẩu với hắn, thu hồi kim hoàn xong, mũi chân đạp một cái, trong khoảnh khắc bay lơ lửng lại ném kim hoàn ra.
Vô Thường Nhất thừa cơ lộn người đến sau lưng Vấn Đạo, song chưởng kẹp tay áo đen đánh vào lưng Vấn Đạo, như một con rắn độc hai đầu, nơi chưởng lực đến, cả đá lát dưới đất cũng nứt vỡ.
Đá vụn văng tung tóe, Vô Thường Nhất lại mạnh mẽ giẫm chân, nội lực làm đá vụn bay lên, lấy đá làm tên, theo bước chân của Vô Thường Nhất, bắn về phía Vấn Đạo.
Vấn Đạo không tránh không né, hai tay chắp lại, cúi đầu niệm một câu Phật kệ, “A Di Đà Phật.”
Đá vụn cũng vậy, kim hoàn hay thậm chí là chưởng của Vô Thường Nhất và Vô Thường Nhị cũng thế, khi chạm vào áo tăng của Vấn Đạo, như đụng phải tảng đá cứng nhất thế gian, hoàn toàn vô sự.
Năm xưa thiền sư Vấn Tâm si mê võ học tu luyện nội công chí dương, thiền sư Vấn Đạo lại tu luyện ngoại công pháp môn chí dương —— 《Bàn Thạch Quyết》.
Công phu này không có sát thương, nhằm vào hậu phát chế nhân, lấy thủ làm công. Nội lực của đối phương càng mạnh, lực phản hồi càng lớn, kẻ giết người, tự nhiên chết dưới tay chính mình, hắn chỉ là Phật Đà, không ra tay, lấy thân nuôi ác ma, đổi lấy ác ma quay đầu là bờ.
Quả nhiên!
Vô Thường Nhất chỉ cảm thấy lòng bàn tay đau nhói, hàn lực của 《Thương Minh Tâm Pháp》 đánh ra phản ngược lại toàn bộ, làm hai tay hắn tê rần, một lúc lâu không ra được chiêu thứ hai.
Những viên đá vụn bật khỏi người Vấn Đạo như tên lạc, kim hoàn khi va vào ngực Vấn Đạo cũng phát ra tiếng nứt vỡ.
Vô Thường Nhị thu hồi kim hoàn, rõ ràng thấy trên đó có vết rạn như mạng nhện, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ tan tại chỗ.
“Giết!”
Vấn Đạo không bỏ lỡ cơ hội này, nếu không trừ khử hai người này, chùa Quang Minh đêm nay chỉ sợ không còn ai sống sót. Giày tăng của hắn giẫm xuống đất, lập tức để lại một dấu chân lõm sâu.
“Lão Nhị!” Vô Thường Nhất vội vàng nhắc nhở.
Vô Thường Nhị không ngờ lão hòa thượng này đột nhiên nhanh nhẹn như vậy, chỉ đành vội vàng dùng kim hoàn chặn lại chưởng phải của Vấn Đạo.
“Hừ!”
Vấn Đạo lại gầm lên, kim hoàn lập tức vỡ vụn, hắn biến chưởng thành quyền, một đấm đánh trúng ngực Vô Thường Nhị.
“Khụ khụ!”
Vô Thường Nhị ôm ngực ho mạnh một tiếng, liền phun ra một ngụm máu tươi.
Vô Thường Nhất thấy thời cơ, liền tung một cước vào Vấn Đạo.
Thân pháp Vấn Đạo cực nhanh, nghiêng người tránh mũi chân của Vô Thường Nhất, xoay người quét chưởng, giống như Phật Đà vén mây, chưởng lực mạnh mẽ đẩy Vô Thường Nhất đập vào nóc đại điện.
Ngay khoảnh khắc Vô Thường Nhất đập vào nóc điện, hắn cuối cùng đã phát hiện ra hai người trốn trên xà ngang.
“Lão Nhị, người ở đây!” Hắn hét lớn một tiếng, từ giữa đống ngói vỡ vùng dậy, một tay biến thành móng vuốt bám vào xà ngang, liền đánh về phía Dạ Ly Tước, “Ta bắt người, ngươi cản lão hòa thượng!”
Dạ Ly Tước cũng sẽ không cho hắn cơ hội, hàn tức đã nổi lên, nàng nghênh đón Vô Thường Nhất, không quên ném lại một câu cho Thẩm Y phía sau, “Chạy mau!”
Thẩm Y biết lúc này bất kỳ sự do dự nào cũng sẽ làm Dạ Ly Tước phân tâm, vì vậy nàng lập tức nhảy xuống, đáp xuống đất một cách vững càng.
Vấn Đạo vội vàng liếc mắt nhìn nàng một cái, chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương, nếu trốn trên đó, nhất định là từ mật thất thoát ra. Nhưng hắn chưa từng gặp nàng, dung mạo của nàng cũng không giống người kia, làm sao biết được vị trí mật thất trong chùa Quang Minh? Không thể để cô nương này chạy thoát!
Vô Thường Nhị bị trúng một quyền, lúc này căn bản không thể vận nội công, hơi động một chút đã đau nhói tâm can. Hắn cũng muốn cản lão hòa thượng, nhưng lúc này căn bản không thể đối chiêu với Vấn Đạo.
Dạ Ly Tước nghênh đón một chưởng của Vô Thường Nhất, liếc thấy Vấn Đạo đuổi theo Thẩm Y, chỉ đành tạm thời thu chưởng, một cú lộn ngược rơi xuống, vừa khéo gạt được ưng trảo của Vấn Đạo định túm lấy vai trái Thẩm Y.
“Lão hòa thượng! Nam nữ thụ thụ bất thân! Ngươi làm vậy là phạm giới luật đó!” Dạ Ly Tước cười lạnh, không do dự nhiều, xoay tay nắm lấy cổ tay Thẩm Y, “Nàng là của ta, không muốn chết, thì tránh ra hết cho bổn cô nương!”
Thẩm Y nghe thấy bốn chữ “nàng là của ta”, màng nhĩ đột nhiên rung lên, dây đàn trong lòng phát ra một tiếng vang khẽ.
Vô Thường Nhất theo sau nhảy xuống, trợn mắt liếc Vô Thường Nhị một cái, dường như đang mắng đồ vô dụng.
Vấn Đạo nhìn trận thế này, đủ thấy hai người này không phải cùng một bọn với Thương Minh Giáo, nhưng đêm nay bất kể có phải một bọn hay không, bốn người này hắn nhất định phải xử lý, chỉ là hai cô nương tạm thời giữ mạng, hai tên tàn dư Thương Minh Giáo nhất định phải trừ khử.
Đối với Vô Thường Nhất mà nói, tình thế đã là ba chọi hai, hắn và Vô Thường Nhị đã rơi vào thế hạ phong, đối phó với lão hòa thượng này đã rất vất vả rồi, còn thêm một Dạ La Sát nữa, bọn chúng căn bản không thể mang Thẩm Y đi.
Mỗi người một suy nghĩ.
Năm người lại là không ai động đậy trước.
Dạ Ly Tước lặng lẽ chú ý động tĩnh bên ngoài, võ công của Thẩm Y còn yếu, bên ngoài đều là đệ tử Thương Minh Giáo, nàng ấy một mình thoát ra, chỉ sợ không thể thắng nổi.
Nàng phải mang nàng ấy cùng thoát!
Năm ngón tay siết lấy cổ tay Thẩm Y thật chặt, hơi nhói đau, nhưng Thẩm Y lại thích được nàng ấy nắm chặt như vậy. Thậm chí, nàng lại sinh ra một chút tạp niệm, sống cùng sống, chết cùng chết, năm xưa a tỷ và Dạ Ly Tước cũng từng đồng sinh cộng tử như vậy phải không?
Nhanh chóng, Thẩm Y nhận ra hàn tức trong cơ thể Dạ Ly Tước biến động.
Nhìn thấy gân xanh bò lên sau cổ Dạ Ly Tước, Thẩm Y đoán được ý định của nàng ấy, nàng ấy muốn dùng 《Âm Thực Quyết》 mở đường máu cho nàng!
Ánh mắt Vấn Đạo trầm xuống, không khỏi hô lên: “《Âm Thực Quyết》!”
Vô Thường Nhất và Vô Thường Nhị không dám tin vào tai mình, đồng loạt nhìn về phía Dạ Ly Tước.
Trách không được mấy năm nay Dạ La Sát nổi danh như vậy, cũng trách không được hai sứ giả Vô Thường của Thương Minh Giáo lần lượt gục dưới tay nàng ta, thì ra là tu luyện cuốn 《Âm Thực Quyết》 này!
Thẩm Y khàn giọng nhắc nhở, “Đừng gắng sức.”
Dạ Ly Tước cười lạnh, “Đừng xem thường ta.” Câu này nhất thời không biết là nói với Thẩm Y, hay nói với ba người kia.
Vấn Đạo từng thấy những gân xanh đáng sợ này, cũng biết một khi không kiểm soát được hàn tức phản phệ, thiếu nữ xinh đẹp trước mặt sẽ nổ tan xác mà chết.
“Kẻ cản đường ta...... chết!” Sương lạnh hiện lên giữa chân mày nàng, nàng khàn khàn dứt lời, hồng y tung bay, tóc mai rối loạn, như nữ quỷ đột biến trong đêm lạnh, vô cớ làm người ta run sợ.
Vô Thường Nhất và Vô Thường Nhị trao nhau ánh mắt, lúc này tốt nhất tọa sơn quan hổ đấu, để lão hòa thượng này và Dạ Ly Tước đánh một trận.
Dạ Ly Tước cũng muốn hai tên kia sống chết mặc bây, nhìn thấy chúng tạm thời thu lại nội lực, lập tức nắm chặt tay Thẩm Y quay người lách ra khỏi cửa điện.
“Đứng lại!” Vấn Đạo tức tốc đuổi theo.
Mũi chân Dạ Ly Tước nhấc một thanh trường đao rơi trên mặt đất lên, tay phải chụp lấy, đảo mắt nhìn quanh một vòng, toàn bộ chùa Quang Minh đã cháy ngùn ngụt, chỉ sợ phải mất vài năm mới có thể phục hồi như cũ.
Lưỡi đao rung lên, Dạ Ly Tước vung một đao đẩy lùi Vấn Đạo, buông cổ tay Thẩm Y ra, đồng thời vòng tay câu lấy eo nàng, ôm nàng uyển chuyển nhẹ nhàng lướt lên mái hiên của đại điện.
Đến cũng đến rồi, tiện tay lấy chút đồ, mới coi như đáng giá.
Nàng nhớ rõ Doanh Quan đã phân phó, trên mái hiên này có một ngăn bí mật, bên trong có một viên bí dược.
Thẩm Y thấy nàng dùng lưỡi đao chọc vào nóc nhà mấy nhát liên tiếp, bỗng nhiên chạm vào một cơ quan, nóc nhà “rắc” mở ra, một cái hộp vuông lớn bằng bàn tay bắn lên.
Dạ Ly Tước chụp lấy hộp vuông, thuận tay nhét vào lòng ngực Thẩm Y, “Giữ kỹ!”
Thẩm Y không kịp nghĩ nhiều, chỉ đành mở hộp vuông ra, nhét lọ thuốc nhỏ bên trong vào ngực áo.
Dạ Ly Tước lại nắm lấy tay phải của Thẩm Y, đao chắn trước ngực, nhìn ba người kia đuổi tới.
Cánh mũi Thẩm Y khẽ động, ngửi thấy một mùi hương nồng nặc. Nàng không khỏi liếc nhìn vào lòng, là do lọ thuốc nhỏ nàng giấu trong ngực.
“Ôn Ngọc Đan!” Vấn Đạo kinh ngạc tột độ, hai người này biết vị trí của mật thất, còn biết vị trí giấu Ôn Ngọc Đan, thực sự khó hiểu.
Nói về Ôn Ngọc Đan này, trăm năm mới có thể luyện thành một viên, một viên có thể tăng trăm năm nội công tu vi. Năm xưa thiền sư Vấn Tâm cầu được đan này, còn chưa kịp sử dụng, đã bị hàn tức phản phệ, nổ tan xác mà chết. Từ đó, trên dưới chùa Quang Minh chỉ biết có đan này, nhưng không biết được Vấn Tâm giấu ở đâu.
Không! Người đó nhất định biết!
Vấn Đạo lại nghĩ đến một người, tiểu sư đệ vẫn luôn được hắn và sư huynh Vấn Tâm yêu quý —— Vấn Tế.
Nhưng hai cô nương này với tiểu sư đệ Vấn Tế đã mất tích nhiều năm, có quan hệ gì chứ?
Vô Thường Nhất và Vô Thường Nhị nghe thấy ba chữ “Ôn Ngọc Đan”, đôi mắt sáng rỡ, đây còn quý hơn bí dược của Thương Minh Giáo, nếu có được, giết lão hòa thượng này là chuyện chỉ cần một chiêu.
“Y Y.”
Thẩm Y đang căng thẳng, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi khẽ của Dạ Ly Tước, “Ừm?”
“Giúp ta một việc.” Dạ Ly Tước nghiêng mặt mỉm cười, dù rằng gân xanh nổi lên có chút khó coi, nhưng chỉ cần nàng ấy cười, Thẩm Y không hiểu sao lại thấy vui vẻ.
“Nói nhanh!”
“Ăn đi.”
Dạ Ly Tước nháy mắt phải với nàng, “Ba người bọn họ tạm thời giao cho ta.”
_____
Chú giải
Hậu phát chế nhân: chờ đợi thời cơ khi địch đã hoàn thành đòn đánh, rồi mới lợi dụng sơ hở mà phản kích.
Hơi thở loạn nhịp dần dần trở nên đều đặn, Dạ Ly Tước nhẹ nhàng chạm ngón trỏ vào mu bàn tay Thẩm Y, ra hiệu nàng có thể buông vạt áo mình ra.
Thẩm Y buông tay, rụt lại.
Dạ Ly Tước thử thò đầu ra quan sát bên dưới, cũng không biết chỉ một chút vừa rồi, hai cao thủ kia có phát hiện ra các nàng hay không.
Chưởng phong rít lên, trong chớp mắt Dạ Ly Tước mới thò đầu ra, liền quét đến.
Dạ Ly Tước lùi lại theo bản năng, chưởng lực xuyên thấu, may mắn chỉ đánh lên mái nhà, làm hai viên ngói trên mái vỡ vụn. Nếu chưởng này đánh trúng xà ngang dưới chân, e rằng Dạ Ly Tước và Thẩm Y sẽ lập tức rơi xuống.
Vấn Đạo với nội lực tinh thuần, lúc này nghiêm túc đối chiến, đã đấu với Vô Thường Nhất hơn trăm chiêu. Mặc dù chiêu thức của hắn không tinh xảo, nhưng thắng ở chỗ nội lực dồi dào, mỗi lần Vô Thường Nhất đối chưởng với hắn giống như đấm vào bãi cát mịn, tưởng chừng chưởng lực sắp đến nơi, nhưng luôn bị Vấn Đạo thuận thế hóa giải, không phát huy được chút uy lực nào.
Vô Thường Nhất tự thấy một mình căn bản không thể hạ Vấn Đạo, đột nhiên lui lại một bước, tránh khỏi song chưởng của Vấn Đạo, ngửa đầu huýt một tiếng thật kêu.
Bên ngoài tiếng hú vang lên, đột nhiên một tên sứ giả Vô Thường khác từ ngoài điện nhảy vào, kẻ đó mặc áo tang trắng, tay cầm kim hoàn, chính là Vô Thường Nhị.
Trên kim hoàn còn dính máu tươi, hắn liếm liếm khóe miệng, châm chọc: “Xem ra, lão hòa thượng này không dễ đối phó nha.”
“Cháy! Cháy!”
Các nhà sư bên ngoài hoảng loạn hô lớn, hàng chục giáo đồ Thương Minh Giáo tay cầm đuốc, như những con quỷ bò lên từ địa ngục, đi đến đâu, liền dùng lửa luyện ngục đốt cháy.
Chùa Quang Minh rộng lớn như vậy, trong một đêm, lại bị đám tàn dư Thương Minh Giáo này phá nát đến mức này.
Yêu ma tà đạo, quả nhiên ai ai cũng có thể giết!
“Tịnh địa Phật môn! Sao có thể để các ngươi ngang ngược như vậy!” Vấn Đạo chắp tay thành hình chữ thập, giận dữ quát lớn. Nội lực bùng lên, trên cánh tay hắn nổi đầy gân xanh, cả khuôn mặt lập tức biến thành màu đỏ.
“Xem ra, cũng khá đấy!” Kim hoàn trong tay Vô Thường Nhị xoay một vòng, hắn không đợi Vô Thường Nhất nhắc nhở, liền ném kim hoàn ra.
“Đừng khinh địch!” Vô Thường Nhất nhắc nhở ngắn gọn, nhưng Vô Thường Nhị đã không nghe lọt tai bất kỳ chữ nào.
Kim hoàn như có mắt, Vấn Đạo gập khuỷu tay gạt đi, phát ra tiếng vang giòn. Kim hoàn cũng không bật ra, mà xoay một vòng trên không, lại đập về phía mặt Vấn Đạo.
Vấn Đạo trợn mắt nhìn kỹ, mới phát hiện kim hoàn này không giống binh khí giang hồ thông thường, lại có một sợi chỉ bạc cực mảnh nối kim hoàn với ngón út của Vô Thường Nhị, hắn chỉ cần cử động ngón út, kim hoàn liền theo động tác của hắn mà chuyển động.
Trên đời này những người dùng dây tơ điều khiển binh khí không ít, nhưng chỉ dùng một ngón tay mà có thể điều khiển kim hoàn linh hoạt như vậy, đủ thấy nội lực của Vô Thường Nhị tinh thâm, đã lĩnh hội được đạo lý lấy nhu khắc cương.
Vấn Đạo vung tay áo làm lưỡi đao, lại bật kim hoàn ra.
Hắn biết nếu không tốc chiến tốc thắng, hai tên kia một khi liên thủ, lại đấu trăm chiêu, Vấn Đạo tự thấy chắc chắn sẽ thất bại.
“Hừ!”
Hắn gầm lên một tiếng, đột nhiên há miệng hít một hơi dài, như Phật Đà nuốt biển, lập tức đẩy chiến lực lên mức cao nhất. Kim hoàn đập vào trán hắn, lại bị chấn bay xa, nội công Kim Cang Bất Phôi của hắn đã đạt đến trình độ siêu phàm, thực sự khiến Vô Thường Nhị kinh ngạc.
Vô Thường Nhất nhìn thấy lão hòa thượng này thật sự ra tay, cũng không thể tiếp tục đứng bên cạnh xem diễn, lập tức sóng vai đứng cạnh Vô Thường Nhị, “Cùng lên!”
“Được!” Vô Thường Nhị cũng không đấu khẩu với hắn, thu hồi kim hoàn xong, mũi chân đạp một cái, trong khoảnh khắc bay lơ lửng lại ném kim hoàn ra.
Vô Thường Nhất thừa cơ lộn người đến sau lưng Vấn Đạo, song chưởng kẹp tay áo đen đánh vào lưng Vấn Đạo, như một con rắn độc hai đầu, nơi chưởng lực đến, cả đá lát dưới đất cũng nứt vỡ.
Đá vụn văng tung tóe, Vô Thường Nhất lại mạnh mẽ giẫm chân, nội lực làm đá vụn bay lên, lấy đá làm tên, theo bước chân của Vô Thường Nhất, bắn về phía Vấn Đạo.
Vấn Đạo không tránh không né, hai tay chắp lại, cúi đầu niệm một câu Phật kệ, “A Di Đà Phật.”
Đá vụn cũng vậy, kim hoàn hay thậm chí là chưởng của Vô Thường Nhất và Vô Thường Nhị cũng thế, khi chạm vào áo tăng của Vấn Đạo, như đụng phải tảng đá cứng nhất thế gian, hoàn toàn vô sự.
Năm xưa thiền sư Vấn Tâm si mê võ học tu luyện nội công chí dương, thiền sư Vấn Đạo lại tu luyện ngoại công pháp môn chí dương —— 《Bàn Thạch Quyết》.
Công phu này không có sát thương, nhằm vào hậu phát chế nhân, lấy thủ làm công. Nội lực của đối phương càng mạnh, lực phản hồi càng lớn, kẻ giết người, tự nhiên chết dưới tay chính mình, hắn chỉ là Phật Đà, không ra tay, lấy thân nuôi ác ma, đổi lấy ác ma quay đầu là bờ.
Quả nhiên!
Vô Thường Nhất chỉ cảm thấy lòng bàn tay đau nhói, hàn lực của 《Thương Minh Tâm Pháp》 đánh ra phản ngược lại toàn bộ, làm hai tay hắn tê rần, một lúc lâu không ra được chiêu thứ hai.
Những viên đá vụn bật khỏi người Vấn Đạo như tên lạc, kim hoàn khi va vào ngực Vấn Đạo cũng phát ra tiếng nứt vỡ.
Vô Thường Nhị thu hồi kim hoàn, rõ ràng thấy trên đó có vết rạn như mạng nhện, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ tan tại chỗ.
“Giết!”
Vấn Đạo không bỏ lỡ cơ hội này, nếu không trừ khử hai người này, chùa Quang Minh đêm nay chỉ sợ không còn ai sống sót. Giày tăng của hắn giẫm xuống đất, lập tức để lại một dấu chân lõm sâu.
“Lão Nhị!” Vô Thường Nhất vội vàng nhắc nhở.
Vô Thường Nhị không ngờ lão hòa thượng này đột nhiên nhanh nhẹn như vậy, chỉ đành vội vàng dùng kim hoàn chặn lại chưởng phải của Vấn Đạo.
“Hừ!”
Vấn Đạo lại gầm lên, kim hoàn lập tức vỡ vụn, hắn biến chưởng thành quyền, một đấm đánh trúng ngực Vô Thường Nhị.
“Khụ khụ!”
Vô Thường Nhị ôm ngực ho mạnh một tiếng, liền phun ra một ngụm máu tươi.
Vô Thường Nhất thấy thời cơ, liền tung một cước vào Vấn Đạo.
Thân pháp Vấn Đạo cực nhanh, nghiêng người tránh mũi chân của Vô Thường Nhất, xoay người quét chưởng, giống như Phật Đà vén mây, chưởng lực mạnh mẽ đẩy Vô Thường Nhất đập vào nóc đại điện.
Ngay khoảnh khắc Vô Thường Nhất đập vào nóc điện, hắn cuối cùng đã phát hiện ra hai người trốn trên xà ngang.
“Lão Nhị, người ở đây!” Hắn hét lớn một tiếng, từ giữa đống ngói vỡ vùng dậy, một tay biến thành móng vuốt bám vào xà ngang, liền đánh về phía Dạ Ly Tước, “Ta bắt người, ngươi cản lão hòa thượng!”
Dạ Ly Tước cũng sẽ không cho hắn cơ hội, hàn tức đã nổi lên, nàng nghênh đón Vô Thường Nhất, không quên ném lại một câu cho Thẩm Y phía sau, “Chạy mau!”
Thẩm Y biết lúc này bất kỳ sự do dự nào cũng sẽ làm Dạ Ly Tước phân tâm, vì vậy nàng lập tức nhảy xuống, đáp xuống đất một cách vững càng.
Vấn Đạo vội vàng liếc mắt nhìn nàng một cái, chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương, nếu trốn trên đó, nhất định là từ mật thất thoát ra. Nhưng hắn chưa từng gặp nàng, dung mạo của nàng cũng không giống người kia, làm sao biết được vị trí mật thất trong chùa Quang Minh? Không thể để cô nương này chạy thoát!
Vô Thường Nhị bị trúng một quyền, lúc này căn bản không thể vận nội công, hơi động một chút đã đau nhói tâm can. Hắn cũng muốn cản lão hòa thượng, nhưng lúc này căn bản không thể đối chiêu với Vấn Đạo.
Dạ Ly Tước nghênh đón một chưởng của Vô Thường Nhất, liếc thấy Vấn Đạo đuổi theo Thẩm Y, chỉ đành tạm thời thu chưởng, một cú lộn ngược rơi xuống, vừa khéo gạt được ưng trảo của Vấn Đạo định túm lấy vai trái Thẩm Y.
“Lão hòa thượng! Nam nữ thụ thụ bất thân! Ngươi làm vậy là phạm giới luật đó!” Dạ Ly Tước cười lạnh, không do dự nhiều, xoay tay nắm lấy cổ tay Thẩm Y, “Nàng là của ta, không muốn chết, thì tránh ra hết cho bổn cô nương!”
Thẩm Y nghe thấy bốn chữ “nàng là của ta”, màng nhĩ đột nhiên rung lên, dây đàn trong lòng phát ra một tiếng vang khẽ.
Vô Thường Nhất theo sau nhảy xuống, trợn mắt liếc Vô Thường Nhị một cái, dường như đang mắng đồ vô dụng.
Vấn Đạo nhìn trận thế này, đủ thấy hai người này không phải cùng một bọn với Thương Minh Giáo, nhưng đêm nay bất kể có phải một bọn hay không, bốn người này hắn nhất định phải xử lý, chỉ là hai cô nương tạm thời giữ mạng, hai tên tàn dư Thương Minh Giáo nhất định phải trừ khử.
Đối với Vô Thường Nhất mà nói, tình thế đã là ba chọi hai, hắn và Vô Thường Nhị đã rơi vào thế hạ phong, đối phó với lão hòa thượng này đã rất vất vả rồi, còn thêm một Dạ La Sát nữa, bọn chúng căn bản không thể mang Thẩm Y đi.
Mỗi người một suy nghĩ.
Năm người lại là không ai động đậy trước.
Dạ Ly Tước lặng lẽ chú ý động tĩnh bên ngoài, võ công của Thẩm Y còn yếu, bên ngoài đều là đệ tử Thương Minh Giáo, nàng ấy một mình thoát ra, chỉ sợ không thể thắng nổi.
Nàng phải mang nàng ấy cùng thoát!
Năm ngón tay siết lấy cổ tay Thẩm Y thật chặt, hơi nhói đau, nhưng Thẩm Y lại thích được nàng ấy nắm chặt như vậy. Thậm chí, nàng lại sinh ra một chút tạp niệm, sống cùng sống, chết cùng chết, năm xưa a tỷ và Dạ Ly Tước cũng từng đồng sinh cộng tử như vậy phải không?
Nhanh chóng, Thẩm Y nhận ra hàn tức trong cơ thể Dạ Ly Tước biến động.
Nhìn thấy gân xanh bò lên sau cổ Dạ Ly Tước, Thẩm Y đoán được ý định của nàng ấy, nàng ấy muốn dùng 《Âm Thực Quyết》 mở đường máu cho nàng!
Ánh mắt Vấn Đạo trầm xuống, không khỏi hô lên: “《Âm Thực Quyết》!”
Vô Thường Nhất và Vô Thường Nhị không dám tin vào tai mình, đồng loạt nhìn về phía Dạ Ly Tước.
Trách không được mấy năm nay Dạ La Sát nổi danh như vậy, cũng trách không được hai sứ giả Vô Thường của Thương Minh Giáo lần lượt gục dưới tay nàng ta, thì ra là tu luyện cuốn 《Âm Thực Quyết》 này!
Thẩm Y khàn giọng nhắc nhở, “Đừng gắng sức.”
Dạ Ly Tước cười lạnh, “Đừng xem thường ta.” Câu này nhất thời không biết là nói với Thẩm Y, hay nói với ba người kia.
Vấn Đạo từng thấy những gân xanh đáng sợ này, cũng biết một khi không kiểm soát được hàn tức phản phệ, thiếu nữ xinh đẹp trước mặt sẽ nổ tan xác mà chết.
“Kẻ cản đường ta...... chết!” Sương lạnh hiện lên giữa chân mày nàng, nàng khàn khàn dứt lời, hồng y tung bay, tóc mai rối loạn, như nữ quỷ đột biến trong đêm lạnh, vô cớ làm người ta run sợ.
Vô Thường Nhất và Vô Thường Nhị trao nhau ánh mắt, lúc này tốt nhất tọa sơn quan hổ đấu, để lão hòa thượng này và Dạ Ly Tước đánh một trận.
Dạ Ly Tước cũng muốn hai tên kia sống chết mặc bây, nhìn thấy chúng tạm thời thu lại nội lực, lập tức nắm chặt tay Thẩm Y quay người lách ra khỏi cửa điện.
“Đứng lại!” Vấn Đạo tức tốc đuổi theo.
Mũi chân Dạ Ly Tước nhấc một thanh trường đao rơi trên mặt đất lên, tay phải chụp lấy, đảo mắt nhìn quanh một vòng, toàn bộ chùa Quang Minh đã cháy ngùn ngụt, chỉ sợ phải mất vài năm mới có thể phục hồi như cũ.
Lưỡi đao rung lên, Dạ Ly Tước vung một đao đẩy lùi Vấn Đạo, buông cổ tay Thẩm Y ra, đồng thời vòng tay câu lấy eo nàng, ôm nàng uyển chuyển nhẹ nhàng lướt lên mái hiên của đại điện.
Đến cũng đến rồi, tiện tay lấy chút đồ, mới coi như đáng giá.
Nàng nhớ rõ Doanh Quan đã phân phó, trên mái hiên này có một ngăn bí mật, bên trong có một viên bí dược.
Thẩm Y thấy nàng dùng lưỡi đao chọc vào nóc nhà mấy nhát liên tiếp, bỗng nhiên chạm vào một cơ quan, nóc nhà “rắc” mở ra, một cái hộp vuông lớn bằng bàn tay bắn lên.
Dạ Ly Tước chụp lấy hộp vuông, thuận tay nhét vào lòng ngực Thẩm Y, “Giữ kỹ!”
Thẩm Y không kịp nghĩ nhiều, chỉ đành mở hộp vuông ra, nhét lọ thuốc nhỏ bên trong vào ngực áo.
Dạ Ly Tước lại nắm lấy tay phải của Thẩm Y, đao chắn trước ngực, nhìn ba người kia đuổi tới.
Cánh mũi Thẩm Y khẽ động, ngửi thấy một mùi hương nồng nặc. Nàng không khỏi liếc nhìn vào lòng, là do lọ thuốc nhỏ nàng giấu trong ngực.
“Ôn Ngọc Đan!” Vấn Đạo kinh ngạc tột độ, hai người này biết vị trí của mật thất, còn biết vị trí giấu Ôn Ngọc Đan, thực sự khó hiểu.
Nói về Ôn Ngọc Đan này, trăm năm mới có thể luyện thành một viên, một viên có thể tăng trăm năm nội công tu vi. Năm xưa thiền sư Vấn Tâm cầu được đan này, còn chưa kịp sử dụng, đã bị hàn tức phản phệ, nổ tan xác mà chết. Từ đó, trên dưới chùa Quang Minh chỉ biết có đan này, nhưng không biết được Vấn Tâm giấu ở đâu.
Không! Người đó nhất định biết!
Vấn Đạo lại nghĩ đến một người, tiểu sư đệ vẫn luôn được hắn và sư huynh Vấn Tâm yêu quý —— Vấn Tế.
Nhưng hai cô nương này với tiểu sư đệ Vấn Tế đã mất tích nhiều năm, có quan hệ gì chứ?
Vô Thường Nhất và Vô Thường Nhị nghe thấy ba chữ “Ôn Ngọc Đan”, đôi mắt sáng rỡ, đây còn quý hơn bí dược của Thương Minh Giáo, nếu có được, giết lão hòa thượng này là chuyện chỉ cần một chiêu.
“Y Y.”
Thẩm Y đang căng thẳng, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi khẽ của Dạ Ly Tước, “Ừm?”
“Giúp ta một việc.” Dạ Ly Tước nghiêng mặt mỉm cười, dù rằng gân xanh nổi lên có chút khó coi, nhưng chỉ cần nàng ấy cười, Thẩm Y không hiểu sao lại thấy vui vẻ.
“Nói nhanh!”
“Ăn đi.”
Dạ Ly Tước nháy mắt phải với nàng, “Ba người bọn họ tạm thời giao cho ta.”
_____
Chú giải
Hậu phát chế nhân: chờ đợi thời cơ khi địch đã hoàn thành đòn đánh, rồi mới lợi dụng sơ hở mà phản kích.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương