Lưỡi đao phản chiếu ánh lửa đột ngột rung lên. Dạ Ly Tước đã rút trường đao ra, nhanh chóng tấn công Vô Thường Nhất trước khi hắn kịp ra tay, lưỡi đao lạnh thấu xương đã chém về phía đầu hắn.

Thẩm Y nhanh chóng mở nắp bình, ngửa đầu định nuốt viên Ôn Ngọc Đan.

Vô Thường Nhị nhân lúc Dạ Ly Tước tấn công Vô Thường Nhất, đầu ngón chân đá một mảnh ngói, bắn về phía cổ tay Thẩm Y. Viên Ôn Ngọc Đan này hắn tuyệt đối không thể bỏ lỡ!

Bóng đao như chớp, chỉ nghe một tiếng "rắc", mảnh ngói dưới lưỡi đao của Dạ Ly Tước đã vỡ thành cát bụi.

Vô Thường Nhị trừng mắt, thầm nghĩ thân pháp của nàng không thể nhanh đến vậy, lướt mắt liếc nhìn Vô Thường Nhất, lại thấy chân trái của Vô Thường Nhất mắc kẹt giữa khe ngói.

Chỉ một chiêu!

Vấn Đạo nhìn rõ vừa rồi Vô Thường Nhất lộn người về sau tránh né, tránh được đao của Dạ Ly Tước, đúng lúc lại trúng kế của nàng. Nàng chém về phía Vô Thường Nhất chỉ là hư chiêu, chờ trước khi hắn đáp đất, Dạ Ly Tước đã dùng chưởng phong chém một khe dài dưới chân hắn, chờ hắn ngoan ngoãn giẫm vào.

Vô Thường Nhất phát giác thì đã muộn, chỉ đành giẫm một chân vào khe ngói, cố sức giãy mấy cái, mới miễn cưỡng rút ra được. Cùng lúc đó, hồng y tung bay, rõ ràng không nhìn ra phía sau, nhưng nàng vẫn chính xác chém vụn mảnh ngói.

Với nội lực và thân pháp như thế, đừng nói là hai tên sứ giả Vô Thường, ngay cả Vấn Đạo cũng kinh ngạc không thôi.

Thẩm Y nhanh chóng nuốt Ôn Ngọc Đan, đan vào họng liền hòa tan, ấm áp nhanh chóng thấm vào tứ chi bách hải, cuối cùng quay về khí hải đan điền, càng tụ càng nhiều. Tu vi nội công trăm năm, vào thân thể một sớm một chiều, lúc này toàn thân nóng rực, cần tìm một nơi điều tức vận chuyển, nếu không, nội tức bạo tăng, không kịp hấp thu, cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

“Dạ Ly Tước......” Thẩm Y mở miệng, liền cảm thấy cổ họng nóng rát, ngay cả giọng nói cũng khàn đi vài phần.

Dạ Ly Tước nhìn sắc mặt nàng, liền biết tình hình thế nào, nàng ấy bật cười khe khẽ, “Ta ở đây, sẽ không để ngươi xảy ra chuyện!” Nói xong, nàng ấy lại ôm lấy eo nàng, phi xuống khỏi mái hiên.

Hai tên sứ giả Vô Thường và Vấn Đạo không hẹn mà cùng đuổi theo, vừa đáp đất, liền thấy trường đao trong tay Dạ Ly Tước xoay tròn, quét về phía bọn họ.

Vô Thường Nhất ngửa người tránh né, Vô Thường Nhị nhảy lên không trung lộn nhào một cú rồi tiếp tục truy đuổi.

Vấn Đạo thấy hai tên này thực sự chướng mắt, cũng không vội truy bắt cô nương kia. Dù sao hiệu lực của 《Âm Thực Quyết》 có thời hạn, hắn chỉ cần luôn theo dõi nàng, liền có thể chờ đến khi công pháp của nàng tạm lùi, bắt được nàng hỏi cho rõ.

Nhân lúc Vô Thường Nhất tránh né, Vấn Đạo cuối cùng cũng hạ sát tâm.

Vô Thường Nhất giật mình nhận ra một đạo chưởng phong mạnh mẽ vang lên sau tai, áo tăng của Vấn Đạo đã gần trong gang tấc. Hắn nghiêng người khó khăn tránh đi, chưa đứng vững, liền cảm thấy dưới cằm đột ngột đau nhói. Hóa ra Vấn Đạo dùng đầu gối húc vào cằm hắn, hắn không ngờ lão hòa thượng này khi trở nên âm hiểm, lại có chiêu chí mạng như vậy.

Cơn đau lan tỏa, cú húc đầu gối này khiến Vô Thường Nhất chìm vào âm thanh ong ong, ngay cả mọi thứ trước mắt cũng trở nên không chân thực.

Hắn muốn phản kháng, muốn tránh né, nhưng nội lực chấn động đến não, phản ứng của hắn chậm hơn trước không chỉ một nửa.

Hắn nghĩ, lần này hắn chết chắc rồi.

Nào ngờ ——

Vấn Đạo tưởng này một quyền này giáng xuống, nhất định có thể nghiền nát tâm mạch hắn, hoàn toàn lấy mạng hắn, nhưng đời người vô thường, lúc thắng chắc trong tay thường cũng là lúc dễ bị lật ngược nhất.

Một lưỡi đao sắc bén nhuốm máu xuyên qua ngực Vấn Đạo, kẻ cầm đao phát ra tràng cười lạnh lẽo, lúc rút lại lưỡi đao máu bắn ra như tên.

“A Tam......” Vô Thường Nhất gắng gượng điều chỉnh tiêu cự, mới nhìn rõ người này là ai.

Vô Thường Tam cười lạnh một tiếng, “Võ nghệ của đại ca càng ngày càng thụt lùi.” Trong giọng nói tràn đầy ý giễu cợt.

Ánh mắt Vô Thường Nhất như dao, “Hỗn xược!”

Vô Thường Tam lười ngẩng đầu nhìn, hắn nhìn thoáng qua Vấn Đạo đang nằm trên đất vẫn chưa tắt thở, đặt lưỡi đao lên cổ Vấn Đạo, cười hỏi: “Lão hòa thượng, có phải cảm thấy tứ chi tê dại, không có chút sức lực nào không?”

Vấn Đạo tự biết đã bị trúng độc, “Yêu nhân!”

Vô Thường Tam đắc ý nhìn chất thuốc màu xanh trên lưỡi đao, “Giang hồ hiểm ác, uổng cho ngươi sống lâu như vậy, lại vẫn ngốc như thế, ha ha.” Nói xong, lưỡi đao đâm vào, trong chớp mắt cắt đứt cổ họng Vấn Đạo, hoàn toàn lấy mạng hắn.

Vô Thường Nhất ôm trán, ra lệnh: “Đừng để Thẩm Y chạy thoát!”

“Không để nàng chạy, chẳng lẽ ngươi và lão Nhị có thể ngăn được nàng?” Vô Thường Tam cười lạnh nói, giương mắt lên liền thấy đầu của Vô Thường Nhị đã rời khỏi cổ, “Chậc chậc, muộn rồi.”

Dạ Ly Tước một tay ôm lấy Thẩm Y, một tay cầm trường đao, khi Vô Thường Nhị ngã xuống đất, nàng ngẩng đầu nhìn về phía này. Gân xanh nổi lên trên mặt nàng đặc biệt đáng sợ, nhất là dưới ánh lửa, hoàn toàn không giống một người sống.

Chỉ có kẻ ngốc mới đối đầu trực diện với cao thủ như vậy, đối phó Dạ Ly Tước nhất định phải dùng thủ đoạn âm hiểm.

“Thả họ đi.” Vô Thường Tam phất tay ra hiệu cho các đệ tử Thương Minh Giáo đừng lên nộp mạng.

Vô Thường Nhất tức giận nói: “Chẳng lẽ ngươi quên lệnh của giáo chủ?!”

“Đại ca, mạng nhỏ quan trọng.” Vô Thường Tam liếc nhìn hắn, giọng thấp xuống, “Các nàng không chạy thoát đâu.”

Vô Thường Nhất biết lão Tam này nhiều mưu mô nhất, đêm nay hắn quả thực bị thương không nhẹ, đối đầu với một Dạ Ly Tước đã sinh tử khó lường, nếu thêm một Thẩm Y đã uống Ôn Ngọc Đan, cơ hội thắng càng giảm đi nhiều.

“Rút.” Vô Thường Nhất vung tay.

Đệ tử Thương Minh Giáo đồng loạt nhường đường, không ai lên ngăn cản Dạ Ly Tước.

“Sớm như vậy chẳng phải tốt hơn sao.” Dạ Ly Tước rất hài lòng với lựa chọn của bọn chúng, người thông minh quả thật thuận mắt hơn nhiều so với kẻ ngốc. Nàng ngoái đầu nhìn Thẩm Y, cũng không biết là do ánh lửa, hay do nội tức trong cơ thể nàng ấy bốc lên dữ dội, cả khuôn mặt đã đỏ đến mức hơi tím. Dạ Ly Tước không dám chậm trễ nữa, dang tay ôm Thẩm Y vào lòng, mang nàng ấy nhảy lên, vung đao mượn hàn tức phá tan ngọn lửa, biến mất trong ánh lửa.

Thẩm Y quả thực nóng bức khó chịu, nàng muốn áp chế nội tức trong cơ thể, nhưng càng áp chế, nội tức lại càng dâng mạnh. Nàng không nhịn được nắm chặt vạt áo Dạ Ly Tước, khàn giọng nói: “Nóng...... nóng làm ta đau......”

Dạ Ly Tước áp má lên trán nàng, biết tình hình của nàng quả thực không ổn, chỉ có thể dùng hàn tức truyền vào lưng nàng, tạm thời làm dịu đi nhiệt độ cao.

Hàn tức nhập vào thân thể, Thẩm Y lập tức cảm thấy thoải mái, thậm chí cảm thấy toàn thân Dạ Ly Tước lạnh lẽo, áp sát nàng ấy càng dễ chịu hơn. Nàng theo bản năng cọ cọ vào hõm cổ Dạ Ly Tước, muốn hấp thu thêm hàn ý từ người nàng ấy.

Dạ Ly Tước nghiêm giọng nói: “Đừng cọ!”

“Tất cả là tại ngươi bảo ta ăn Ôn Ngọc Đan!” Thẩm Y cũng không muốn cứ thế mà dính lấy nàng ấy, nhưng không dính vào thì thật khó chịu, con người vốn là loài động vật hướng lợi tránh hại, có thể thoải mái ai lại nguyện ý chịu đau khổ? Dạ Ly Tước nhất thời nghẹn lời, ôm chặt eo nàng, nhanh chóng lướt ra khỏi rừng đêm, vội vàng suy nghĩ nên đi đâu để Thẩm Y điều tức vận công, để nàng hấp thu hết hiệu quả của Ôn Ngọc Đan.

Đám người Thương Minh Giáo buông tha các nàng, tuyệt đối không phải vì sợ chết, mà là biết cứng rắn đánh bừa không có kết cục tốt, bọn chúng khẳng định các nàng sẽ tìm một nơi kín đáo để điều tức.

Khi người giang hồ điều tức, kiêng kỵ nhất là bị người khác phá rối.

Đây là cơ hội duy nhất để đám người Thương Minh Giáo bắt sống các nàng, cũng là điều mà Dạ Ly Tước phải cảnh giác đề phòng.

Nơi hoang dã tuy có thể ẩn nấp, nhưng người Thương Minh Giáo đông đảo, những kẻ đó quen đi đêm, chắc chắn không thể trốn chúng lâu.

Như vậy thì......

Dạ Ly Tước nhìn về đường núi phía Đông, đi về phía Đông mười dặm, là châu phủ Bắc Liễu Châu. Cái gọi là đã ẩn thì ẩn trong phố thị, nơi đông người càng dễ giấu người. Đặc biệt là ở châu phủ có một xóm cô đầu nổi tiếng, dù là ban ngày hay ban đêm, nhiều nhất chính là người.

Gân xanh trên mặt dần dần tiêu tan, Dạ Ly Tước cúi đầu nhìn nàng, “Y Y, cố nhịn thêm chút nữa!”

“Nhịn đến bao giờ?” Thẩm Y giận dỗi, cắn răng nói: “Người đau có phải ngươi đâu!”

Dạ Ly Tước nhịn cười, “Đúng, đau thì mắng ra, có thể thoải mái hơn nhiều!”

“Không thèm!” Thẩm Y nghiến răng quay mặt sang chỗ khác.

Dạ Ly Tước ném trường đao đi, cõng Thẩm Y lên lưng, vận chuyển hàn tức tụ khắp lưng, để nàng có thể hấp thu thêm hàn ý, tạm thời làm dịu đi cơn đau do nội tức dâng trào.

“Có thoải mái hơn chút nào không?” Dạ Ly Tước vừa cõng nàng chạy dọc theo đường núi về phía Đông, vừa dịu dàng hỏi.

Thẩm Y nóng đến ướt cả lưng, lúc này dán vào lưng Dạ Ly Tước, quả thực thoải mái hơn rất nhiều. Thậm chí, nghe giọng nói dịu dàng mềm mại của nàng ấy, nàng biết một góc nào đó trong tim đã tan chảy, nóng đến mức nàng tham lam muốn nghe thêm vài câu tâm tình.

Nàng không dám buông thả suy nghĩ của mình, giả vờ lạnh nhạt đáp một câu, “Còn không mau đi?”

“Được! Tất cả đều nghe Y Y!” Dạ Ly Tước cười đáp, hơi nghiêng mặt, nàng ấy không thấy được lúc này Thẩm Y trông ra sao, “Tự mình thử điều tức, đến nơi an toàn, ta sẽ giúp ngươi hấp thu nội tức.”

Thẩm Y lại thấy rõ dáng vẻ của nàng ấy.

Ánh trăng xuyên qua kẽ lá, chiếu lên gò má nàng ấy, vẽ ra một đường nét lạnh lùng kiều diễm.

Nàng ấy chính là một yêu nữ mê hoặc lòng người!

Sinh ra đã đẹp thì thôi, lại còn đối xử với nàng cực kỳ tốt.

Đêm nay nàng ấy đã nói, “nàng là của ta”.

Chỉ bốn chữ đơn giản như vậy, đã được Thẩm Y nhấm nháp trong lòng không biết bao nhiêu lần. Nàng không thể không thừa nhận, nàng thực sự đã thích nàng ấy, nảy sinh những ý niệm không nên có với yêu nữ này.

“Dạ Ly Tước......”

“Ừm?”

Dạ Ly Tước đáp lại vẫn dịu dàng như thế, hoàn toàn khác với Dạ La Sát giết người không chớp mắt trên giang hồ.

Thẩm Y vốn định mắng nàng ấy một câu “quỷ đáng ghét”, nhưng lời ra đến miệng lại bị nàng cứng rắn nuốt xuống. Câu nói này một khi thốt ra, chỉ sợ là hờn dỗi làm nũng nhiều hơn trách móc, để yêu nữ nghe thấy, không biết sẽ cười nhạo nàng thế nào.

Dạ Ly Tước đợi một lúc, không nghe thấy Thẩm Y nói tiếp, tưởng nàng đau quá, lúc này cắn răng không nói nên lời, không khỏi càng dịu dàng thêm ba phần, “Ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện.”

Thẩm Y nghe câu này, chỉ cảm thấy trái tim bị thứ gì đó chua xót đâm vào. Nàng không tự chủ được ôm chặt hai tay, nghiêng đầu áp lên tai nàng ấy, hơi hơi hé miệng, lại không thốt nên lời.

Nếu có một ngày, nàng có thể độc lập, yêu nữ này có còn bảo vệ nàng như vậy không? Nếu đại thù được báo, giữa nàng và nàng ấy sẽ không còn ràng buộc, yêu nữ này sẽ đi nơi đâu?

Chỉ cần nghĩ đến đây, sự chua xót trong lòng Thẩm Y liền bắt đầu lan tỏa. Như mạng nhện, phủ kín trái tim nàng, siết chặt đến mức nàng có chút ngạt thở.

Dạ Ly Tước nghe thấy nàng hít hít mũi, biết nàng đã khóc rồi.

Nàng thà khóc, cũng không muốn nói chuyện, chỉ sợ là thật sự đau đến cực điểm. Cái tính bướng bỉnh này của Y Y, giống như Liên tỷ tỷ, nhưng cũng không quá giống.

“Y Y.” Dạ Ly Tước khẽ gọi nàng.

Thẩm Y đáp lại bằng giọng nghẹn ngào nức nở: “Sao chứ?”

“Sẽ ổn thôi.” Dạ Ly Tước vận chuyển hàn tức, truyền thêm hàn khí cho Thẩm Y, “Cố nhịn thêm chút, ta sẽ không để ngươi đau lâu đâu.” Lời nói vừa dứt, nàng tăng tốc bước chân, như một đốm lửa rừng nhảy múa, lướt nhanh như sao băng trên đường núi, nhanh chóng biến mất ở cuối đường.

_____

Chú giải

Xóm cô đầu: phố hoa, phố làng chơi,......
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện