Chương 262: Xử lý mỹ nhân (5) (đã beta)
Lúc bàn tay kia chuẩn bị chạm vào người, Thân Giác nhanh chóng rời khỏi cảnh trong mộng của Lâm Sơ Nghiên.
Một khi rời khỏi mộng, cậu liền xuất hiện bên cạnh mép giường của Lâm Sơ Nghiên. Giữa mày Lâm Sơ Nghiên nhíu chặt, vì cảnh trong mơ sụp đổ mà phải tỉnh lại. Lúc này, sắc mặt của Thân Giác cũng không được tốt cho lắm, cậu không ngờ Lâm Sơ Nghiên dù cho đang trong mộng vẫn sẽ lo rằng chuyện của hắn và Tính Hà bại lộ. Dù Thân Giác vẫn luôn nhấn mạnh và giả vờ bản thân vẫn chưa thành hôn, Lâm Sơ Nghiên trước sau vẫn nhớ kỹ chuyện Tĩnh Hà đã thành hôn với huynh trưởng của mình.
Thân Giác suy nghĩ, vừa nâng tay áo lên chà sát môi mình, một bên lại rời khỏi Lâm phủ.
Giấc mộng tối nay chắc hẳn sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với Lâm Sơ Nghiên, cậu lúc này không nên bức đối phương quá chặt, qua vài ngày rồi lại tiếp tục đi vào giấc mộng của hắn.
Vài ngày trôi qua, khi Thân Giác quay lại Lâm phủ, cậu lại phát hiện Lâm Sơ Nghiên không có ở trong phủ. Cậu nghe lén hạ nhân trong viện của Lâm Sơ Nhiên nói chuyện mới biết được Lâm mẫu đã không thoải mái nhiều ngày qua, Lâm Sơ Nghiên đã đến đạo quán ở cùng mẫu thân được mấy ngày rồi.
Lúc Thân Giác bay đến đạo quan đã là giờ Tý. Cậu tìm quanh một vòng mới tìm thấy được Lâm Sơ Nghiên. Nhưng bên cạnh Lâm Sơ Nghiên đang có một người khác, là Tạ Tri.
Từ lúc Thân Giác khôi phục lại ký ức cho đến nay, cậu chưa từng nhìn thấy Tạ Tri. Lúc này lại bất ngờ nhìn thấy gã bên cạnh Lâm Sơ Nghiên thì không khỏi nhíu mày lại. Đối với việc phá kiếp mà nói, cậu không thích hai người kia ở chung một chỗ.
Lúc này Lâm Sơ Nghiên và Tạ Tri vẫn chưa ngủ, hai người đang ngồi trong đình viện dành cho khách, cùng uống rượu gạo đối ẩm. Từ trước đến nay Tạ Tri vẫn luôn thích mặc y phục màu đỏ, hôm nay cũng không ngoại lệ. Gã một thân đỏ rực như lửa, khuôn mặt diễm lệ như hoa, đối lập hoàn toàn với một Lâm Sơ Nghiên thanh nhã bên cạnh.
Thân Giác chậm rãi bay đến bên cạnh Thân Giác, ánh mắt quét một vòng giữa hai người nọ.
Lúc Tạ Tri uống rượu, đôi mắt gã vẫn luôn nhìn chằm chằm Lâm Sơ Nghiên, bên trong ánh mắt như có như không mà cất giấu một tia tình cảm bên trong, còn Lâm Sơ Nghiên bên này lại có vẻ có tâm sự riêng trong lòng, lúc uống rượu vẫn luôn nhìn về phía ánh trăng bên ngoài.
Qua một hồi lâu, Tạ Tri buông chén rượu xuống, dịu giọng nói: "Sơ Nghiên, canh giờ đã không còn sớm, huynh vẫn nên nghỉ ngơi sớm chút. Không phải ngày mai huynh còn phải bồi bá mẫu đến nghe kinh hay sao?"
Lâm Sơ Nghiên nghe vậy thì buông chén rượu trong tay xuống, rũ mắt nói: "Ừ, ta vẫn là nên đi nghỉ thôi, vậy Thanh Y huynh cũng nghỉ ngơi sớm nhé." Hắn đứng lên, xoay người chuẩn bị rời khỏi đình. Nhưng lúc này, Thân Giác thấy Tạ Tri lại vươn tay về phía Lâm Sơ Nghiên, có vẻ như muốn nắm chặt lấy cánh tay của Lâm Sơ Nghiên lại.
Thân Giác cũng coi như có chút hiểu biết về Tạ Tri, đặc biệt là tâm tư thầm kín của Tạ Tri. Khi cậu thấy được động tác này của gã thì trực tiếp chắn trước người Lâm Sơ Nghiên. Một lần chắn này, cậu cũng đồng thời hiện thân.
Tạ Tri đụng phải cánh tay của Thân Giác, gã liền phát hiện có một thiếu nữ áo đỏ xuất hiện từ hư không.
Lâm Sơ Nghiên nghe được động tĩnh sau lưng thì quay đầu lại nhìn, thấy sắc mặt của Tạ Tri rõ ràng trắng bệch đi thì có chút không hiểu nguyên nhân, "Thanh Y, huynh làm sao vậy?"
"Ta vừa mới..." Tạ Tri nói được một nửa liền dừng lại. Gã thoáng thở ra một hơi, khuôn mặt từ kinh hãi chuyển thành mỉm cười, "Không có việc gì, hình như ta uống có chút nhiều nên hoa mắt, huynh cứ trở về nghỉ ngơi đi."
Lâm Sơ Nghiên nhìn Tạ Tri vài lần, hắn không nói gì thêm mà xoay người rời đi. Chỉ là vừa xoay người đi, Thân Giác tất nhiên sẽ đuổi theo Lâm Sơ Niên. Tạ Tri còn đang đứng ở trong đình, không biết gã đang suy nghĩ cái gì.
Sau khi Lâm Sơ Nghiên quay về phòng cũng không ngủ vội, mà hắn kêu gã sai vặt đi lấy nước, hắn muốn tắm gội xong rồi mới ngủ. Lúc hắn đang tắm, Thân Giác không có chuyện gì để làm, liền đi quanh một vòng trong phòng.
Nhà ở đơn sơ, không bằng phủ đệ của Lâm Sơ Nghiên ở Lâm phủ, thậm chí chân bàn cũng có chút bấp bênh, bên dưới còn có một quyển sách để lót. Nhưng khi Thân Giác nhìn thấy quyển sách kia, cậu lại đột nhiên nổi lên hứng thú.
Quyển sách này cậu đã từng xem qua khi còn ở trên Thiên Đình, là sư huynh đồng môn của cậu đã mua từ dân gian. Cậu chỉ vừa đọc được một nửa đã bị nhốt vào vòng luân hồi. Không nghĩ tới tại nơi này cậu lại được chạm vào quyển sách này một lần nữa.
Thân Giác liếc mắt nhìn về phía bình phong, nghe thấy bên kia truyền đến tiếng nước không ngừng thì lén lút hiện thân, muốn rút cuốn sách dưới chân bàn ra. Nhưng cậu không ngờ, cái bàn này đã dùng rất lâu, cậu chỉ vừa nâng nó lên, cái bàn liền phát ra một tiếng kẽo kẹt trầm đục đày vang dội. Âm thanh vừa vang lên, tiếng nước sau tấm bình phong chợt dừng lại.
Thân Giác nhanh chóng buông cái bàn ra, đồng thời ẩn thân đi.
Qua một lúc lâu sau tiếng nước lại tiếp tục vang lên, nhưng lúc này Thân Giác đã không còn dám lấy quyển sách dưới chân bàn nữa rồi. Cậu chỉ có thể giấu mình đi, nhàm chán mà ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn.
Không lâu sau đó, cậu liền nhìn thấy Lâm Sơ Nghiên chỉ khoác một chiếc áo đơn bạc bước ra từ sau tấm bình phong. Lâm Sơ Nghiên nhìn thoáng qua xung quanh rồi mới đi đến bên cạnh chiếc bàn, lấy cho chính mình một ly nước ấm. Thân Giác nhìn chằm chằm vào Lâm Sơ Nghiên, chờ đến khi đối phương chìm vào giấc ngủ thì cậu mới có thể tiến vào mộng được. Nhưng hình như Lâm Sơ Nghiên không hề muốn ngủ vội, sau khi uống nước xong thì lại lấy một cuốn sách ra từ bên dưới gối đầu, ngồi lên chiếc giường dưới cửa sổ bắt đầu đọc.
Chớp mắt đã đến canh ba giờ Sửu, Thân Giác ngồi chờ đến mức không còn chút kiên nhẫn nữa thì mới thấy Lâm Sơ Nghiên cuối cùng cũng chịu cất sách đi rồi quay về giường nằm xuống. Muốn vào giấc cũng cần một đoạn thời gian, Thân Giác lúc này liền nhìn chằm chằm vào Lâm Sơ Nghiên đang chìm vào giấc ngủ. Đến lúc bắt đầu nằm mơ thì cũng đã đến giờ Dần một khắc rồi.
Thân Giác nhanh chóng đi vào trong mộng, cậu vừa tiến vào cảnh trong mộng liền phát hiện cảnh trong mộng vậy mà lại là đạo quán. Lâm Sơ Nghiên trong mộng lúc này cũng giống với trạng thái trước khi ngủ của Lâm Sơ Nghiên, hắn đang cầm sách ngồi trên giường dưới cửa sổ. Lúc Thân Giác tiến lại gần, ánh mắt hắn mới từ trong sách nâng lên. Trong nháy mắt khi nhìn thấy Thân Giác, đáy mắt hắn hiện lên tia kinh ngạc, nam kham, vui mừng... Tóm lại, cảm xúc trong ánh mắt kia thập phần phức tạp.
"Là ta đang nằm mơ sao? Vậy mà lại được gặp muội." Lâm Sơ Nghiên nhẹ giọng nói.
Thân Giác đi đến bên cạnh Lâm Sơ Nghiên ngồi xuống, cậu cũng không trả lời câu hỏi của Lâm Sơ Nghiên mà chỉ rút lấy cuốn sách trong tay đối phương, "Huynh đang xem gì vậy? Mải mê đến như vậy, lúc này còn chưa chịu đi ngủ à?"
Ánh mắt của Lâm Sơ Nghiên cơ hồ đang giãy dụa khi nhìn qua gương mặt Thân Giác, nghe thấy câu hỏi của Thân Giác, hắn mím môi, một lúc sau mới nói: "Ta chỉ là không muốn ngủ thôi."
"Tại sao huynh lại không muốn ngủ?" Thân Giác nhìn về phía Lâm Sơ Nghiên, vì muốn sắm vai thành một thiếu nữ tốt hơn nữa, cậu không thể không nhịn xuống sự ghê tởm trong lòng mà làm ra một ít động thái kiều mị. Cậu nhẹ nhàng chớp mắt, đặt cằm mình lên vai đối phương.
Bây giờ, Thân Giác đã phá được càng nhiều kiếp cảnh rồi, thời gian cậu quay lại Thiên Đình đã gần như là đếm ngược từng ngày. Cho đến hiện tại, cậu đã không còn những tâm tư cô phụ tấm lòng của sư phụ nữa rồi. Dù cho có khó hơn nữa thì cậu vẫn phải làm được. Cậu nghĩ, dù thế nào đi nữa thì cậu cũng phải quay lại Thiên Đình để thăm sư phụ một lần, nếu cậu cứ uể oải không phấn chấn như trước mà sa vào kiếp cảnh, bị những khổ cực trong những kiếp này đánh bại, cam tâm tình nguyện trầm luân trong kiếp luân hồi như thế này, thì không phải cậu đã chấp nhận làm cho Thiên Đế và con út của ông ta thỏa mãn sao.
Cậu nhất định phải trở về.
Lâm Sơ Nghiên nhìn qua Thân Giác đang dựa vào người hắn, hàng mi dày đậm thoáng run rẩy. Hắn nâng tay lên, tựa hồ muốn chạm vào gương mặt của Thân Giác một chút, nhưng khi đã sắp chạm vào được thì hắn lại dừng lại.
Thân Giác thấy thế liền dứt khoát kéo tay đối phương qua, kề sát vào gương mặt của bản thân, còn mềm mại mà gọi tên đối phương, "Sơ Nghiên."
Lâm Sơ Nghiên nhắm mắt, trên mặt hiện ra biểu tình vừa thống khổ vừa giãy dụa, "Vì ta không muốn nằm mộng nữa. Cứ mỗi lần chuẩn bị đi vào giấc ngủ, ta đều nghĩ tối nay có thể được gặp muội hay không. Khi không gặp được muội, lúc tỉnh lại ta sẽ cảm thấy thật mất mát, nhưng rồi ta lại cảm thấy bản thân thật cầm thú vì đã có suy nghĩ không an phận với đại tẩu của mình. Năm đó, tuy ta là người quen biết muội trước, nhưng..." Hắn chậm rãi mở mắt, sự thống khổ trong đáy mắt càng thêm rõ ràng, "Nhưng muội lại gả cho đại ca ta."
"Sơ Nghiên, thấy huynh nghĩ hiện tại huynh là đang nằm mộng, vậy thì lúc này huynh chình là đang nằm mộng. Nếu là mộng ảo, thì tại sao huynh lại cứ phải rối rắm thống khổ như thế này làm gì? Huynh muốn làm gì cũng được, dù sao lúc tỉnh dậy, hết thảy mọi chuyện trong mộng đều sẽ biến mất không còn nữa." Thân Giác dựa càng gần vào lòng ngực của Lâm Sơ Nghiên, trong ánh mắt mang theo tia dụ dỗ, "Nếu huynh tâm duyệt ta, huynh không muốn thâm mật với ta sao?"
Lâm Sơ Nghiên nghe vậy thì bàn tay đang áp trên gương mặt Thân Giác thoáng giật giật. Ngón tay hắn mềm mại khô ráo, đầu ngón tay còn vương mùi đàn hương nhàn nhạt. Bàn tay hắn nhẹ nhàng mơn trớn trên má Thân Giác, như một cơn gió phong mềm nhẹ. Cặp mắt thu thủy kia nhìn chăm chú vào người thiếu nữ áo đỏ trước mắt, rất lâu không nói gì. Thân Giác cảm thấy mặt mình thiếu chút nữa là bị sờ đến đỏ rồi, nhưng cậu vẫn không đợi được động tác tiếp theo của Lâm Sơ Nghiên.
Có lẽ đối phương cảm thấy như vậy là đủ rồi, chỉ nhìn cậu, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cậu là được. Nhưng điều Thân Giác muốn lại không chi dừng lại tại đây, cậu muốn Lâm Sơ Nghiên không cách nào kiềm chế được dục vọng của mình trong mộng, khi đó cậu mới có khả năng điều khiển đối phương ngoài đời được.
Vì cả đời này Lâm Sơ Nghiên sẽ không thể làm được chuyện gì với đại tẩu Tĩnh Hà của mình, người bình thường khi yêu mà không có được sẽ dễ dàng đi tìm một người thay thê. Thân Giác rất nguyện ý làm một thế thân như vậy, lúc đó khả năng Lâm Sơ Nghiên yêu Tạ Tri sẽ thấp xuống.
Nghĩ đến đây, Thân Giác không thể không mỉm cười nhìn về phía Lâm Sơ Nghiên, chậm rãi kề sát lại gần đối phương. Khuôn mặt hai người cách nhau rất gần, chỉ cần Thân Giác tiến lại gần thêm chút nữa, cánh môi của hai người bọn họ liền dán lên nhau. Nhưng lúc này cậu dừng lại, chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Sơ Nghiên.
Lâm Sơ Nghiên thu bàn tay của mình lại, khắc chế mà nắm lại thành đấm, "Đại tẩu, chúng ta..."
Thân Giác vươn một ngón tay ra, chặn lại đôi môi lạnh lẽo của cậu, "Không cần phải gọi ta là đại tẩu, gọi ta là Tĩnh Hà."
Người thanh niên thanh lãnh nghe vậy thì không khỏi run rẩy hàng mi dài. Hắn thoáng rũ mắt xuống, lúc Thân Giác nghĩ rằng hắn sẽ tiếp tục khắc chế bản thân, hắn lại đột nhiên cử động.
Thân Giác bị đè ngược lại trên giường, mái tóc dài của Lâm Sơ Nghiên chảy xuống một bên vai, trên khuôn mặt xinh đẹp kia đã không còn sự bình tĩnh nữa, hắn sờ mạnh lên khuôn mặt của Thân Giác, "Muội... Người muội thơm quá." Giọng nói của hắn rất thấp, mang theo một chút nghèn nghèn, "Là mùi đào."
Lời vừa dứt, cả người Thân Giác không khỏi cứng đờ, cậu mím môi, bất động thanh sắc mà điều chỉnh lại tư thế của bản thân, dùng ống tay áo dài rộng của mình che lại phần ngực. Cậu sợ Lâm Sơ Nghiên phát hiện ra hai quả đào cậu giấu trong y phục.
Nhưng Lâm Sơ Nghiên lại có vẻ rất thích mùi của quả đào, hắn cúi đầu cẩn thận ngửi một hơi, sau khi phát hiện mùi đào truyền ra từ cổ áo Thân Giác, đầu tiên hắn có chút sửng sốt, sai đó gương mặt hắn liền đỏ lên.
Thân Giác cảm thấy không ổn cho lắm liền lập tức xoay người, bò ra khỏi vòng tay của Lâm Sơ Nghiên. Sau khi cậu ngồi dậy, cậu lại bị chặn lại, lúc này lại trở thành bị đè lại nơi cửa sổ.
Cửa sổ không đóng chặt cho lắm, cho nên vừa bị đè lên, cửa sổ không khỏi bị đẩy ra một chút. Gió thu bên ngoài thổi vào trong, còn mang theo mùi hoa quế.
Gió đêm thổi vào hai người, Lâm Sơ Nghiên đè cánh tay Thân Giác trên cửa sổ, hắn tiến lại gần Thân Giác, cho đến khi đã sắp chạm vào nhau, hắn lại dừng lại.
"Không được, chúng ta không thể như vậy được." Hắm lẩm nhẩm một mình, đồng thời buông tay Thân Giác ra.
Thân Giác nhìn thấy Lâm Sơ Nghiên vẫn còn đang giãy dụa thì sóng mắt hơi đổi, ngữ khí trở nên châm chọc, "Thôi, nếu huynh cứ nhát gan như vậy, thì cùng lắm sau này ta sẽ không đến đây gặp huynh nữa. Huynh nói đúng, ta hẳn là nên gả cho đại ca huynh, đại ca huynh so với huynh lại càng có mưu có dũng hơn nhiều. Ít nhất thì lá gan của huynh ấy vấn lớn hơn huynh rất nhiều chứ không giống như huynh, cái gì cũng không dám, lại còn sợ bị phát hiện, vậy thì còn gì là nam nhân."
Nói xong, cậu chuẩn bị bước xuống giường, bất quá vừa bước được một bước thì cánh tay đã bị kéo lại.
Cậu lại bị kéo vào trong lòng ngực của Lâm Sơ Nghiên. Ánh mắt của Lâm Sơ Nghiên rõ ràng đã sinh động hơn trước đó rất nhiều. Lúc hắn đang muốn cúi đầu xuống hôn, thiếu nữ trong lòng ngực hắn lần này lại biến mất.
Lúc bàn tay kia chuẩn bị chạm vào người, Thân Giác nhanh chóng rời khỏi cảnh trong mộng của Lâm Sơ Nghiên.
Một khi rời khỏi mộng, cậu liền xuất hiện bên cạnh mép giường của Lâm Sơ Nghiên. Giữa mày Lâm Sơ Nghiên nhíu chặt, vì cảnh trong mơ sụp đổ mà phải tỉnh lại. Lúc này, sắc mặt của Thân Giác cũng không được tốt cho lắm, cậu không ngờ Lâm Sơ Nghiên dù cho đang trong mộng vẫn sẽ lo rằng chuyện của hắn và Tính Hà bại lộ. Dù Thân Giác vẫn luôn nhấn mạnh và giả vờ bản thân vẫn chưa thành hôn, Lâm Sơ Nghiên trước sau vẫn nhớ kỹ chuyện Tĩnh Hà đã thành hôn với huynh trưởng của mình.
Thân Giác suy nghĩ, vừa nâng tay áo lên chà sát môi mình, một bên lại rời khỏi Lâm phủ.
Giấc mộng tối nay chắc hẳn sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với Lâm Sơ Nghiên, cậu lúc này không nên bức đối phương quá chặt, qua vài ngày rồi lại tiếp tục đi vào giấc mộng của hắn.
Vài ngày trôi qua, khi Thân Giác quay lại Lâm phủ, cậu lại phát hiện Lâm Sơ Nghiên không có ở trong phủ. Cậu nghe lén hạ nhân trong viện của Lâm Sơ Nhiên nói chuyện mới biết được Lâm mẫu đã không thoải mái nhiều ngày qua, Lâm Sơ Nghiên đã đến đạo quán ở cùng mẫu thân được mấy ngày rồi.
Lúc Thân Giác bay đến đạo quan đã là giờ Tý. Cậu tìm quanh một vòng mới tìm thấy được Lâm Sơ Nghiên. Nhưng bên cạnh Lâm Sơ Nghiên đang có một người khác, là Tạ Tri.
Từ lúc Thân Giác khôi phục lại ký ức cho đến nay, cậu chưa từng nhìn thấy Tạ Tri. Lúc này lại bất ngờ nhìn thấy gã bên cạnh Lâm Sơ Nghiên thì không khỏi nhíu mày lại. Đối với việc phá kiếp mà nói, cậu không thích hai người kia ở chung một chỗ.
Lúc này Lâm Sơ Nghiên và Tạ Tri vẫn chưa ngủ, hai người đang ngồi trong đình viện dành cho khách, cùng uống rượu gạo đối ẩm. Từ trước đến nay Tạ Tri vẫn luôn thích mặc y phục màu đỏ, hôm nay cũng không ngoại lệ. Gã một thân đỏ rực như lửa, khuôn mặt diễm lệ như hoa, đối lập hoàn toàn với một Lâm Sơ Nghiên thanh nhã bên cạnh.
Thân Giác chậm rãi bay đến bên cạnh Thân Giác, ánh mắt quét một vòng giữa hai người nọ.
Lúc Tạ Tri uống rượu, đôi mắt gã vẫn luôn nhìn chằm chằm Lâm Sơ Nghiên, bên trong ánh mắt như có như không mà cất giấu một tia tình cảm bên trong, còn Lâm Sơ Nghiên bên này lại có vẻ có tâm sự riêng trong lòng, lúc uống rượu vẫn luôn nhìn về phía ánh trăng bên ngoài.
Qua một hồi lâu, Tạ Tri buông chén rượu xuống, dịu giọng nói: "Sơ Nghiên, canh giờ đã không còn sớm, huynh vẫn nên nghỉ ngơi sớm chút. Không phải ngày mai huynh còn phải bồi bá mẫu đến nghe kinh hay sao?"
Lâm Sơ Nghiên nghe vậy thì buông chén rượu trong tay xuống, rũ mắt nói: "Ừ, ta vẫn là nên đi nghỉ thôi, vậy Thanh Y huynh cũng nghỉ ngơi sớm nhé." Hắn đứng lên, xoay người chuẩn bị rời khỏi đình. Nhưng lúc này, Thân Giác thấy Tạ Tri lại vươn tay về phía Lâm Sơ Nghiên, có vẻ như muốn nắm chặt lấy cánh tay của Lâm Sơ Nghiên lại.
Thân Giác cũng coi như có chút hiểu biết về Tạ Tri, đặc biệt là tâm tư thầm kín của Tạ Tri. Khi cậu thấy được động tác này của gã thì trực tiếp chắn trước người Lâm Sơ Nghiên. Một lần chắn này, cậu cũng đồng thời hiện thân.
Tạ Tri đụng phải cánh tay của Thân Giác, gã liền phát hiện có một thiếu nữ áo đỏ xuất hiện từ hư không.
Lâm Sơ Nghiên nghe được động tĩnh sau lưng thì quay đầu lại nhìn, thấy sắc mặt của Tạ Tri rõ ràng trắng bệch đi thì có chút không hiểu nguyên nhân, "Thanh Y, huynh làm sao vậy?"
"Ta vừa mới..." Tạ Tri nói được một nửa liền dừng lại. Gã thoáng thở ra một hơi, khuôn mặt từ kinh hãi chuyển thành mỉm cười, "Không có việc gì, hình như ta uống có chút nhiều nên hoa mắt, huynh cứ trở về nghỉ ngơi đi."
Lâm Sơ Nghiên nhìn Tạ Tri vài lần, hắn không nói gì thêm mà xoay người rời đi. Chỉ là vừa xoay người đi, Thân Giác tất nhiên sẽ đuổi theo Lâm Sơ Niên. Tạ Tri còn đang đứng ở trong đình, không biết gã đang suy nghĩ cái gì.
Sau khi Lâm Sơ Nghiên quay về phòng cũng không ngủ vội, mà hắn kêu gã sai vặt đi lấy nước, hắn muốn tắm gội xong rồi mới ngủ. Lúc hắn đang tắm, Thân Giác không có chuyện gì để làm, liền đi quanh một vòng trong phòng.
Nhà ở đơn sơ, không bằng phủ đệ của Lâm Sơ Nghiên ở Lâm phủ, thậm chí chân bàn cũng có chút bấp bênh, bên dưới còn có một quyển sách để lót. Nhưng khi Thân Giác nhìn thấy quyển sách kia, cậu lại đột nhiên nổi lên hứng thú.
Quyển sách này cậu đã từng xem qua khi còn ở trên Thiên Đình, là sư huynh đồng môn của cậu đã mua từ dân gian. Cậu chỉ vừa đọc được một nửa đã bị nhốt vào vòng luân hồi. Không nghĩ tới tại nơi này cậu lại được chạm vào quyển sách này một lần nữa.
Thân Giác liếc mắt nhìn về phía bình phong, nghe thấy bên kia truyền đến tiếng nước không ngừng thì lén lút hiện thân, muốn rút cuốn sách dưới chân bàn ra. Nhưng cậu không ngờ, cái bàn này đã dùng rất lâu, cậu chỉ vừa nâng nó lên, cái bàn liền phát ra một tiếng kẽo kẹt trầm đục đày vang dội. Âm thanh vừa vang lên, tiếng nước sau tấm bình phong chợt dừng lại.
Thân Giác nhanh chóng buông cái bàn ra, đồng thời ẩn thân đi.
Qua một lúc lâu sau tiếng nước lại tiếp tục vang lên, nhưng lúc này Thân Giác đã không còn dám lấy quyển sách dưới chân bàn nữa rồi. Cậu chỉ có thể giấu mình đi, nhàm chán mà ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn.
Không lâu sau đó, cậu liền nhìn thấy Lâm Sơ Nghiên chỉ khoác một chiếc áo đơn bạc bước ra từ sau tấm bình phong. Lâm Sơ Nghiên nhìn thoáng qua xung quanh rồi mới đi đến bên cạnh chiếc bàn, lấy cho chính mình một ly nước ấm. Thân Giác nhìn chằm chằm vào Lâm Sơ Nghiên, chờ đến khi đối phương chìm vào giấc ngủ thì cậu mới có thể tiến vào mộng được. Nhưng hình như Lâm Sơ Nghiên không hề muốn ngủ vội, sau khi uống nước xong thì lại lấy một cuốn sách ra từ bên dưới gối đầu, ngồi lên chiếc giường dưới cửa sổ bắt đầu đọc.
Chớp mắt đã đến canh ba giờ Sửu, Thân Giác ngồi chờ đến mức không còn chút kiên nhẫn nữa thì mới thấy Lâm Sơ Nghiên cuối cùng cũng chịu cất sách đi rồi quay về giường nằm xuống. Muốn vào giấc cũng cần một đoạn thời gian, Thân Giác lúc này liền nhìn chằm chằm vào Lâm Sơ Nghiên đang chìm vào giấc ngủ. Đến lúc bắt đầu nằm mơ thì cũng đã đến giờ Dần một khắc rồi.
Thân Giác nhanh chóng đi vào trong mộng, cậu vừa tiến vào cảnh trong mộng liền phát hiện cảnh trong mộng vậy mà lại là đạo quán. Lâm Sơ Nghiên trong mộng lúc này cũng giống với trạng thái trước khi ngủ của Lâm Sơ Nghiên, hắn đang cầm sách ngồi trên giường dưới cửa sổ. Lúc Thân Giác tiến lại gần, ánh mắt hắn mới từ trong sách nâng lên. Trong nháy mắt khi nhìn thấy Thân Giác, đáy mắt hắn hiện lên tia kinh ngạc, nam kham, vui mừng... Tóm lại, cảm xúc trong ánh mắt kia thập phần phức tạp.
"Là ta đang nằm mơ sao? Vậy mà lại được gặp muội." Lâm Sơ Nghiên nhẹ giọng nói.
Thân Giác đi đến bên cạnh Lâm Sơ Nghiên ngồi xuống, cậu cũng không trả lời câu hỏi của Lâm Sơ Nghiên mà chỉ rút lấy cuốn sách trong tay đối phương, "Huynh đang xem gì vậy? Mải mê đến như vậy, lúc này còn chưa chịu đi ngủ à?"
Ánh mắt của Lâm Sơ Nghiên cơ hồ đang giãy dụa khi nhìn qua gương mặt Thân Giác, nghe thấy câu hỏi của Thân Giác, hắn mím môi, một lúc sau mới nói: "Ta chỉ là không muốn ngủ thôi."
"Tại sao huynh lại không muốn ngủ?" Thân Giác nhìn về phía Lâm Sơ Nghiên, vì muốn sắm vai thành một thiếu nữ tốt hơn nữa, cậu không thể không nhịn xuống sự ghê tởm trong lòng mà làm ra một ít động thái kiều mị. Cậu nhẹ nhàng chớp mắt, đặt cằm mình lên vai đối phương.
Bây giờ, Thân Giác đã phá được càng nhiều kiếp cảnh rồi, thời gian cậu quay lại Thiên Đình đã gần như là đếm ngược từng ngày. Cho đến hiện tại, cậu đã không còn những tâm tư cô phụ tấm lòng của sư phụ nữa rồi. Dù cho có khó hơn nữa thì cậu vẫn phải làm được. Cậu nghĩ, dù thế nào đi nữa thì cậu cũng phải quay lại Thiên Đình để thăm sư phụ một lần, nếu cậu cứ uể oải không phấn chấn như trước mà sa vào kiếp cảnh, bị những khổ cực trong những kiếp này đánh bại, cam tâm tình nguyện trầm luân trong kiếp luân hồi như thế này, thì không phải cậu đã chấp nhận làm cho Thiên Đế và con út của ông ta thỏa mãn sao.
Cậu nhất định phải trở về.
Lâm Sơ Nghiên nhìn qua Thân Giác đang dựa vào người hắn, hàng mi dày đậm thoáng run rẩy. Hắn nâng tay lên, tựa hồ muốn chạm vào gương mặt của Thân Giác một chút, nhưng khi đã sắp chạm vào được thì hắn lại dừng lại.
Thân Giác thấy thế liền dứt khoát kéo tay đối phương qua, kề sát vào gương mặt của bản thân, còn mềm mại mà gọi tên đối phương, "Sơ Nghiên."
Lâm Sơ Nghiên nhắm mắt, trên mặt hiện ra biểu tình vừa thống khổ vừa giãy dụa, "Vì ta không muốn nằm mộng nữa. Cứ mỗi lần chuẩn bị đi vào giấc ngủ, ta đều nghĩ tối nay có thể được gặp muội hay không. Khi không gặp được muội, lúc tỉnh lại ta sẽ cảm thấy thật mất mát, nhưng rồi ta lại cảm thấy bản thân thật cầm thú vì đã có suy nghĩ không an phận với đại tẩu của mình. Năm đó, tuy ta là người quen biết muội trước, nhưng..." Hắn chậm rãi mở mắt, sự thống khổ trong đáy mắt càng thêm rõ ràng, "Nhưng muội lại gả cho đại ca ta."
"Sơ Nghiên, thấy huynh nghĩ hiện tại huynh là đang nằm mộng, vậy thì lúc này huynh chình là đang nằm mộng. Nếu là mộng ảo, thì tại sao huynh lại cứ phải rối rắm thống khổ như thế này làm gì? Huynh muốn làm gì cũng được, dù sao lúc tỉnh dậy, hết thảy mọi chuyện trong mộng đều sẽ biến mất không còn nữa." Thân Giác dựa càng gần vào lòng ngực của Lâm Sơ Nghiên, trong ánh mắt mang theo tia dụ dỗ, "Nếu huynh tâm duyệt ta, huynh không muốn thâm mật với ta sao?"
Lâm Sơ Nghiên nghe vậy thì bàn tay đang áp trên gương mặt Thân Giác thoáng giật giật. Ngón tay hắn mềm mại khô ráo, đầu ngón tay còn vương mùi đàn hương nhàn nhạt. Bàn tay hắn nhẹ nhàng mơn trớn trên má Thân Giác, như một cơn gió phong mềm nhẹ. Cặp mắt thu thủy kia nhìn chăm chú vào người thiếu nữ áo đỏ trước mắt, rất lâu không nói gì. Thân Giác cảm thấy mặt mình thiếu chút nữa là bị sờ đến đỏ rồi, nhưng cậu vẫn không đợi được động tác tiếp theo của Lâm Sơ Nghiên.
Có lẽ đối phương cảm thấy như vậy là đủ rồi, chỉ nhìn cậu, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cậu là được. Nhưng điều Thân Giác muốn lại không chi dừng lại tại đây, cậu muốn Lâm Sơ Nghiên không cách nào kiềm chế được dục vọng của mình trong mộng, khi đó cậu mới có khả năng điều khiển đối phương ngoài đời được.
Vì cả đời này Lâm Sơ Nghiên sẽ không thể làm được chuyện gì với đại tẩu Tĩnh Hà của mình, người bình thường khi yêu mà không có được sẽ dễ dàng đi tìm một người thay thê. Thân Giác rất nguyện ý làm một thế thân như vậy, lúc đó khả năng Lâm Sơ Nghiên yêu Tạ Tri sẽ thấp xuống.
Nghĩ đến đây, Thân Giác không thể không mỉm cười nhìn về phía Lâm Sơ Nghiên, chậm rãi kề sát lại gần đối phương. Khuôn mặt hai người cách nhau rất gần, chỉ cần Thân Giác tiến lại gần thêm chút nữa, cánh môi của hai người bọn họ liền dán lên nhau. Nhưng lúc này cậu dừng lại, chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Sơ Nghiên.
Lâm Sơ Nghiên thu bàn tay của mình lại, khắc chế mà nắm lại thành đấm, "Đại tẩu, chúng ta..."
Thân Giác vươn một ngón tay ra, chặn lại đôi môi lạnh lẽo của cậu, "Không cần phải gọi ta là đại tẩu, gọi ta là Tĩnh Hà."
Người thanh niên thanh lãnh nghe vậy thì không khỏi run rẩy hàng mi dài. Hắn thoáng rũ mắt xuống, lúc Thân Giác nghĩ rằng hắn sẽ tiếp tục khắc chế bản thân, hắn lại đột nhiên cử động.
Thân Giác bị đè ngược lại trên giường, mái tóc dài của Lâm Sơ Nghiên chảy xuống một bên vai, trên khuôn mặt xinh đẹp kia đã không còn sự bình tĩnh nữa, hắn sờ mạnh lên khuôn mặt của Thân Giác, "Muội... Người muội thơm quá." Giọng nói của hắn rất thấp, mang theo một chút nghèn nghèn, "Là mùi đào."
Lời vừa dứt, cả người Thân Giác không khỏi cứng đờ, cậu mím môi, bất động thanh sắc mà điều chỉnh lại tư thế của bản thân, dùng ống tay áo dài rộng của mình che lại phần ngực. Cậu sợ Lâm Sơ Nghiên phát hiện ra hai quả đào cậu giấu trong y phục.
Nhưng Lâm Sơ Nghiên lại có vẻ rất thích mùi của quả đào, hắn cúi đầu cẩn thận ngửi một hơi, sau khi phát hiện mùi đào truyền ra từ cổ áo Thân Giác, đầu tiên hắn có chút sửng sốt, sai đó gương mặt hắn liền đỏ lên.
Thân Giác cảm thấy không ổn cho lắm liền lập tức xoay người, bò ra khỏi vòng tay của Lâm Sơ Nghiên. Sau khi cậu ngồi dậy, cậu lại bị chặn lại, lúc này lại trở thành bị đè lại nơi cửa sổ.
Cửa sổ không đóng chặt cho lắm, cho nên vừa bị đè lên, cửa sổ không khỏi bị đẩy ra một chút. Gió thu bên ngoài thổi vào trong, còn mang theo mùi hoa quế.
Gió đêm thổi vào hai người, Lâm Sơ Nghiên đè cánh tay Thân Giác trên cửa sổ, hắn tiến lại gần Thân Giác, cho đến khi đã sắp chạm vào nhau, hắn lại dừng lại.
"Không được, chúng ta không thể như vậy được." Hắm lẩm nhẩm một mình, đồng thời buông tay Thân Giác ra.
Thân Giác nhìn thấy Lâm Sơ Nghiên vẫn còn đang giãy dụa thì sóng mắt hơi đổi, ngữ khí trở nên châm chọc, "Thôi, nếu huynh cứ nhát gan như vậy, thì cùng lắm sau này ta sẽ không đến đây gặp huynh nữa. Huynh nói đúng, ta hẳn là nên gả cho đại ca huynh, đại ca huynh so với huynh lại càng có mưu có dũng hơn nhiều. Ít nhất thì lá gan của huynh ấy vấn lớn hơn huynh rất nhiều chứ không giống như huynh, cái gì cũng không dám, lại còn sợ bị phát hiện, vậy thì còn gì là nam nhân."
Nói xong, cậu chuẩn bị bước xuống giường, bất quá vừa bước được một bước thì cánh tay đã bị kéo lại.
Cậu lại bị kéo vào trong lòng ngực của Lâm Sơ Nghiên. Ánh mắt của Lâm Sơ Nghiên rõ ràng đã sinh động hơn trước đó rất nhiều. Lúc hắn đang muốn cúi đầu xuống hôn, thiếu nữ trong lòng ngực hắn lần này lại biến mất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương