Hạ Linh ðjnh nói mình Tuần Đình Vũ ðã Éy hôn thì anh sẽ không ðễn chỗ cô, vậy mà mới nâng mắt ýên

ðã thẫy anh xuất hiện ngay bên ngoài cửa.

Người ðàn ông mặc tây trang địch (ấm, ðôi chân thon dài sải bước tới ðâu thì người xung quanh ngước

mắt nhìn ðễn ðó. Anh giỗng như một người mẫu ðang ði trên sàn diễn, dù mặt chỉ có một biểu cảm

tạnh đùng duy nhất nhưng ðôi mắt đại sâu thẳm kia như hút mất hồn người khác.

Hạ Linh từng bởi vì ánh nhìn ấy của anh mà biễn mình thành một người phụ nữ (ụy tình, suốt bao

nhiêu năm mới dứt ra ðược.

Tuần Đình Vũ dừng fại cách Hạ Linh vài bước chân, chỉ nghe cô nhàn nhạt hỏi:

“Không biết ngài cần gì?”

Cô gọi anh fà “ngài” bằng giọng ðiệu xa cách và có vẻ không mắy hoan nghênh anh.

Tuần Đình Vũ biết trước cô sẽ phản ứng như vậy nên ðã chuẩn bị tâm /ý, tuy rằng không thoải mái, vẫn

rất bình tĩnh mà nói:

“Hạ Linh, chúc mừng em trở thành bà chủ.”

Nghe mà không nhịn nổi cười, Hạ Linh khoanh tay ðứng ðỗi diện anh, giọng bỡn cợt:

“Xem anh kìa, chúng ta thân quen đắm sao?”.*

Đôi mắt phượng hơi nheo đại nhìn cô, Tuần Đình Vũ không nói gì mà ðưa tay sang bên cạnh. Một bó

hoa hồng ðỏ thắm rực rỡ với kích cỡ kinh người thình đình xuất hiện, trợ #ý dùng hai tay dâng ðồ tới rồi

Z*

TOI:.~

“Sếp, hoa của anh.".-

Tuần Đình Vũ cầm (ấy rồi bước tới một bước, Hạ Linh nhếch fông mày nhìn thẳng vào mắt anh, muỗn

xem anh bày trò gì.~

Khoảnh khắc Tần Đình Vũ ðưa bó hoa kia về phía Hạ Linh, Hạ Liên ở bên cạnh bỗng chen vào, ôm

chằm đây món quà mà anh chuẩn bị vào đòng rồi nói:.~

“Em còn tưởng anh không ðễn chứ! Chị nói anh và chị ðã #y hôn em còn không tin, hai người tình cảm

thế này kia mà!”*

Tuần Đình Vũ không kịp phản ứng, anh vươn tay ra theo bản năng muốn giữ bó hoa đại nhưng Hạ Liên

ðã nhanh hơn một bước ôm nó vào trong ngực. Chân mày của anh nhíu chặt, trên mặt óộ rõ sự không

VUI.

Thứ này anh mang tới tặng Hạ Linh, không phải ðể cho Hạ Liên.

Tuong mắt người ngoài thì bọn họ giỗng như cổ tình tới ðây show ân ái, phá bĩnh Hạ Linh vậy. Ngày

ðầu tiên mở cửa ðã gặp ðúng hai người mà cô không muỗn gặp nhất, cô có xúc ðông muốn ðuổối hết họ

ra ngoài.

Hít sâu một hơi, Hạ Linh dằn xuỗng cơn giận, nói:

“Hai người ðang cản trở việc đàm ăn của tôi, xin mời rời khỏi ðây cho."

Tuần Đình Vũ thấy cô xoay mặt sang chỗ khác điền gấp rút giật (ấy hoa trên tay Hạ Liên, cô nàng sững

`

SƠ:

“Sao vậy? Em cằm giúp chị không ðược sao?”

“Nếu ðã biết thứ này anh muốn dùng đàm quà cho chị của em thì ðừng ðộng vào.” Tuần Đình Vũ điễc

mắt cảnh cáo.

Đây fà khuôn mặt của người phụ nữ anh từng yêu, thễ nhưng ðôi mắt tỉnh ranh chứa ðựng một chút

tính toán kia đầm anh thầy không thoải mái chút nào. Anh giành đại món quà của mình rồi mang tới chỗ

Hạ Linh, một fần nữa vươn tay ra:

“Chúc mừng em.”

Phịch.

Hạ Linh hất tay, bó hoa hồng ðược gói cẩn thận kia bị cô ném xuỗng ðất.

Gô chỉ tay ra cửa, không giận mà uy:

“Mời hai người ra ngoài! Tôi không muốn nói tới fần thứ ba ðâu!”

“Anh chỉ muỗn chúc mừng em.” Tuần Đình Vũ ðứng im không nhúc nhích, nắm tay siết chặt thành

ðẫm.

Hạ Liên thì vừa xâu hổ vừa nhục nhã, biểu cảm vặn vẹo.

Không khí giữa cả ba bỗng chốc rơi vào trạng thái căng thẳng, cảm giác nặng nề ðè fên vai Tuần Đình

Vũ. Anh thật sự ðáng ghét ðễn mức này sao?

“Anh không ði chứ øì? Được, vậy tôi ði cho anh vừa fòng.” Hạ Linh mất kiên nhẫn ði về phía cửa.

“Không cần ðâu, anh sẽ ði ngay.”

Tuần Đình Vũ đên tiếng rồi ngồi xổm xuống nhặt bó hoa fên, anh nhìn những cánh hoa rơi rụng dưới

ðất bị gót giày của Hạ Linh giẫm fên mà trái tìm cũng có cảm giác như bị cô chà ðạp.

Tuước khi ðễn ðây anh từng hỏi Lý Khải phải fàm thế nào mới tốt, hắn bảo rằng theo ðuổi fại từ ðầu,

tuy rằng khả năng thành công thắp nhưng chỉ còn một cách duy nhất ấy thôi.

Tuần Đình Vũ chưa từng mua hoa cho bắt kỳ người phụ nữ nào, kể cả những năm mập mờ với Hạ Liên

thì anh cũng chỉ ðưa cô nàng ði ăn, ði mua quần áo. Hoa hồng đà một thứ tượng trưng cho tình yêu,

tượng trưng cho câu nói “anh yêu em”, cô phản ứng thế này giỗng như muốn vạch rõ ranh giới giữa họ.

“Nếu chị ðã nói vậy thì em về trước, xin fỗi, em không nên ?àm chị thẫy phiền đòng. Là fỗi của em!” Hạ

Liên cần cẵn môi.

Người khác nhìn thấy cảnh này chắc sẽ nghĩ Hạ Linh ðang ức hiếp em gái, nếu chẳng fàm gì mà cũng

phải cõng nồi, vậy cô cứ ức hiếp fuôn thôi. Nghĩ thế, Hạ Linh phẩy phẩy tay:

“Biết tôi thấy phiền thì đần sau ðừng bao giờ xuất hiện ở ðây nữa, ðược không? Cảm ơn cô nhiều.”

Ngay cả xưng hô cũng thay ðổi, cho thấy rằng Hạ Linh ðã triệt ðể mắt ði sự nhẫn nại.

Tuần Đình Vũ biết ðiều hơn Hạ Liên một chút, nhặt xong mẫy cánh hoa dưới sàn thì chậm rãi ði ra

ngoài, úc bước ngang qua tủ kính, anh hơi dừng chân nhìn những cái bánh bên trong.

Phong cách trang trí ðơn giản nhưng đại rất ðáng yêu, cách phối màu tươi sáng, “àm anh thấy vô cùng

quen thuộc.

Tuần Đình Vũ nhíu mày, bỗng nhiên đên tiếng:

“Hạ Liên, em ði cùng anh một (át."

“A? Vâng!" Hạ Liên hơi giật mình, sau ðó mới vui vẻ chạy theo Tuần Đình Vũ ra khỏi cửa hàng.

Hai người dừng chân bên cạnh chiếc xe ô tô của Tuần Đình Vũ, anh kéo tay áo fên, nhìn ðồng hồ rồi nói:

“Anh không có nhiều thời gian nên sẽ hỏi nhanh thôi, em còn nhớ sinh nhật năm ðó ðã từng đàm bánh

kem cho anh không?”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện