Tài xế gây chuyện cũng bước từ trên xe xuống, mờ mịt không biết làm sao,trên mặt anh ta cũng hiện vẻ kinh hãi,đã trễ thế này, lại còn là đêm mưa nữa,anh ta thật không nghĩ đến sẽ có một cô gái chạy tới khúc quanh đấy,còn chạy đến đầu xe của mình.

Nhưng mà anh ta đã kịp thời phanh xe rồi, sao vẫn đụng vào người đây? “Vị tiên sinh này, tôi....Tôi thật sự không biết cô ấy sẽ chạy ra,tôi....Tôi đã phanh xe rồi...’’

Giọng nói của anh ta đứt quãng, sợ đến mức không còn chút sức lực nào.

Lăng Thiếu Nghị đã không còn tinh lực để ý xem tài xế nói gì, anh thở hổn hển ngồi xuống,nhìn Dung Thi Âm đang hôn mê, vội vàng kiểm tra vết thương trên người cô.

Hoàn hảo....

Anh thở phào nhẹ nhõm, không bị đụng thương,cũng không chảy máu,nhìn dáng vẻ chỉ là quá kinh sợ mà ngất đi thôi.

“Anh ....Tới đây!’’

Một lát sau, Lăng Thiếu Nghị đưa mắt nhìn tên tài xế đang run rẩy, lạnh lùng quát.

“Tiên sinh, tôi thực sự không cố ý, chúng ta giải quyết riêng được không? Tôi có thể bồi thường tiền nhưng mà không thể ngồi tù được,tôi còn có vợ con ở nhà....’’Tài xế gần như sắp khóc trả lời.

“Biệt thự Ngự Uyển biết không?’’

Lăng Thiếu Nghị lạnh giọng hỏi,người tài xế này nói thật nhiều, nếu như Dung Thi Âm thực sự có chuyện, anh nhất định sẽ đánh hắn đến không thể tự mình lo liệu cuộc sống rồi.

“Cái gì? Cái gì?’’ Tài xế tưởng mình nghe nhầm, hỏi lại.

“Anh điếc sao? Biệt thự Ngự Uyển, lập tức mang tôi tới!’’ Lăng Thiếu Nghị lạnh lùng quát.

“A, a a, tôi biết, tôi biết chỗ đó!’’

Tài xế sợ hãi vội vàng gật đầu lên tiếng nói,đó là khu biệt thự cao cấp nhất ở Đài Loan chỉ người giàu có mới ở được,anh ta chưa có thực sự đi qua, nhưng cũng từng nghe nói qua.

Đèn thủy tinh tỏa ra ánh sáng nhu hòa, ánh sáng lấp lánh nhẹ nhàng như trên mặt nước chiếu lên khuôn mặt động lòng người của cô gái trên giường.

Trong phòng ngủ lắp đặp thiết bị sang trọng,Dung Thi Âm vẻ mặt tái nhợt nằm trên giường, cặp mắt bình thường chứa đầy ý cười nhẹ nhàng đang khép lại,đôi môi đỏ hồng cũng đóng chặt.

Nơi này là một trong số những nơi nghỉ ngơi của Lăng Thiếu Nghị ở Đài Loan,lúc đó nhất thời hứng lên mua lại,cũng rất ít khi tới nơi này,bình thường chỉ để đám người làm quét dọn,kể từ khi xảy ra chuyện,anh chưa bao giờ đặt chân đến đây,không nghĩ tới hôm nay lại ôm Dung Thi Âm đến .

Sau khi đuổi tên tài xế phát run kia đi,Lăng Thiếu Nghị gọi bác sĩ tư nhân đến,lúc này, anh không thể mang Dung Thi Âm hôn mê bất tỉnh về Dung gia,nếu không bố mẹ cô sẽ bị dọa ngất,chẳng bằng anh gọi bác sĩ đến đây kiểm tra một chút.

“Lăng tiên sinh, vị tiểu thư này không có gì đáng ngại, trên người cũng không bị đụng thương,chỉ là quá kinh sợ, còn nữa,cô ấy gặp gió lạnh,uống một chút nước gừng sẽ tốt hơn, thuận tiện tôi cũng kê cho cô ấy một vài liều thuốc!’’

Sau khi bác sĩ thu lại ống nghe, nói với Lăng Thiếu Nghị.

Lăng Thiếu Nghị lòng buông lỏng một chút,ngay sau đó nói với người làm vẫn đứng bên cạnh:

“Chị Kim, tiễn bác sĩ về đi,nhân tiện phân phó người làm nấu nước gừng!’’

Chị Kim tiến lên nói với bác sĩ: “ Bác sĩ, cám ơn ngài, xin mời đi bên này!’’

Sau khi bác sĩ đi, Lăng Thiếu Nghị ngồi bên giường, cầm bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên môi,trong mắt đều là thương tiếc.

Vào lúc tiếng phanh xe vang lên kia, anh cho rằng đã mất đi cô,sự sợ hãi và tuyệt vọng bao trùm lấy anh,khi đó, anh mới thực sự ý thức được,người con gái này đã dung nhập vào trong sinh mệnh anh,anh không thể mất đi cô.

Anh thích nhìn nụ cười sáng lạn của cô,thích hương thơm tự nhiên nhàn nhạt trên người cô,thích dáng vẻ cô nghiêm túc điều trị cho bệnh nhân...Đây tất cả đều là hình ảnh đang xuất hiện không ngừng trong đầu anh,làm anh càng thêm đau lòng.

Phải đau lòng bao nhiêu cô mới không nhìn thấy chiếc xe đó,cô ngốc này, anh phải làm sao để cô sẽ không bị thương đây?

Lúc này, chị Kim gõ cửa đi vào,đưa một chén nước gừng cho Lăng Thiếu Nghị,vẻ mặt có chút khác thường.

“Nhị thiếu gia....’’ Chị muốn nói lại thôi.

Chuyện này cũng thật kỳ quái,mấy ngày trước, nghe nói Lăng gia đã tìm được chiếc xe Nhị thiếu gia gặp tai nạn,đều đang điên cuồng tìm kiếm tin tức của anh,không ngĩ tới tối khuya hôm nay,Nhị thiếu gia lại ôm một cô gái hôn mê bất tỉnh đến đây,làm cho bà sợ hãi cho là nhìn thấy quỷ.

Ánh mắt Lăng Thiếu Nghị không rời khuôn mặt Dung Thi Âm,chỉ nhàn nhạt hỏi: “Chị Kim, chị còn có việc?’’

Chị Kim là người phụ trách quản lý nơi này,cũng chính là quản gia,là một phụ nữ trung niên,mọi người đều quen gọi là chị Kim rồi!

“Nghị thiếu gia, hai ngày trước, Đại thiếu gia không ngừng gọi tới biệt thự,muốn hỏi thăm tin tức của ngài.’’

Lăng Thiếu Nghị không chút nào ngạc nhiên, chỉ nói một câu: “Bọn họ lúc nào thì tìm được xe?’’

“Nghe nói là hai ngày trước,hiện tại Đại thiếu gia đã phái rất nhiều người đi tìm ngài,ngài xem, có cần tôi thông báo cho Đại thiếu gia....’’

“Chị Kim!’’

Lăng Thiếu Nghị cắt đứt lời của bà: “Tôi chưa muốn liên lạc với Lăng gia là bởi vì tôi còn muốn nghỉ ngơi thêm một chút, tin tức tôi tới đây không muốn để anh trai biết,tôi không muốn bị quấy rầy!’’

“ Tôi biết rồi, nhị thiếu gia!’’Chị Kim vội vàng trả lời,đồng thời có chút ngạc nhiên nhìn cô gái trên giường,dáng dấp có vẻ rất dịu dàng.

“Chị Kim, ngày mai thay tôi liên lạc với Ken,toàn bộ giấy chứng nhận của tôi muốn làm một lần nữa, để cho anh ta làm luật sư của tôi, đặc biệt làm chuyện này đi!’’Lăng Thiếu Nghị ra lệnh.

“Vâng!’’

Chị Kim đi ra ngoài,Lăng Thiếu Nghị nhìn Dung Thi Âm đang ngủ mê man,thái độ từ từ chuyển sang phức tạp,sau khi cô biết thân phận mình,sẽ như thế nào đây? Có thể cho là mình đã lừa gạt cô không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện