Cả bọn hệt như chạy sô, vừa mới giết xong một hồi ở Động Tà Ác đã nhanh chóng di chuyển đến chiến trường tiếp theo. Bọn hắn không sử dụng cổng truyền tống, bởi vì trực tiếp đi từ Động Tà Ác sẽ gần hơn.
Stony Field.
Thẩm Dịch đang an ủi Chu Nghi Vũ: “Tốt rồi, đừng buồn nữa, về sau sẽ mọc ra lại mà.”
Chu Nghi Vũ sầu mi khổ kiểm: “Không còn là hàng nguyên gốc a.”
“Đều là thịt mọc ra từ trên người mình, việc gì phải phân biệt như vậy?” Thẩm Dịch an ủi hắn.
“Ngươi nói nghe nhẹ nhàng thật đấy, còn không biết có thể dùng được nữa không đây. Vả lại cho dù dùng tốt, chẳng may ngày nào đó chúng ta rời khỏi thế giới này, lại không mang lực lượng theo được, như vậy hiệu quả đến từ năng lực biến mất luôn thì tính sao bây giờ?” Chu Nghi Vũ trả lời trong tiếng nức nở.
Một khi người ta bắt đầu lo nghĩ, thật đúng là chuyện gì cũng có thể tưởng tượng ra được.
Thẩm Dịch suy nghĩ rất là nghiêm túc, sau đó mới bóp miệng thủ lĩnh Fallen đã chết kia, từ bên trong móc ra một khối thịt hình trứng đưa đến trước mặt Chu Nghi Vũ: “Hay là ngươi giữ nó lại làm kỷ niệm đi?”
Chu Nghi Vũ nhìn đồ vật trên tay Thẩm Dịch, nội tâm phát lạnh không dám nhìn nữa, nghiêng đầu thương tâm nói: “Chôn nó đi.”
“Được.”
“Nhớ hậu táng.”
Thẩm Dịch lại nhịn không được cười ha hả, một quyền đánh vào người Chu Nghi Vũ: “Lái xe thôi.”
Tia Chớp Đen một lần nữa bước lên hành trình tiến về Nhà Thờ, tính toán thời gian, vì thí nghiệm cách nghĩ của Thẩm Dịch, bọn hắn lại làm trễ nải thêm chừng 10 phút.
Dựa theo tiến độ này, bọn hắn tuyệt đối không cản kịp đội Long Nha, bất quá Andariel ở tuốt trong huyệt mộ dưới lòng đất Nhà Thờ, địa hình quanh co phức tạp, đường xá dài dằng dặc, các loại quái vật đông đảo, trước khi nhìn thấy Andariel, đội Long Nha tất phải kinh qua một phen khổ chiến, bởi vậy nhóm Thẩm Dịch y nguyên vẫn còn cơ hội cực lớn.
Trong lúc xe chạy, Thẩm Dịch mở ra bốn chiếc rương màu xanh da trời, bên trong mỗi cái rương đều đặt một khối bùa lửa hộ mệnh.
Bùa lửa hộ mệnh: người mang nó sẽ gia tăng 6 điểm hỏa kháng cho bản thân.
Cái gọi là gia tăng 6 điểm hỏa kháng, chính là nói tự động được miễn 6 điểm tổn thương hệ lửa trở xuống. Giống như Linh Hỏa Thương của Thẩm Dịch, mỗi phát 3 điểm tổn thương hệ lửa, với người có được tấm bùa này mà nói, chính là hoàn toàn vô sự. Nếu như sử dụng đạn lửa hoặc hỏa chủng, lực tổn thương hệ lửa của Linh Hỏa Thương sẽ biến thành 10 điểm, gặp kẻ có được bùa này cũng chỉ có thể tạo thành 4 điểm tổn thương.
Đây dù gì cũng coi như một món thực dụng, Thẩm Dịch tiện tay ném cho Avril, lão Mạnh và Chu Nghi Vũ mỗi người một cái: “Vừa vặn bốn người.” Hắn cười nói.
“Hi vọng Andariel cũng có thể phân bốn người.” Lão Mạnh trả lời, y quan tâm đến độ hoàn thành nhiệm vụ hơn. Mặc dù không biết Thẩm Dịch tính dùng cách nào nhổ răng cọp của đội Long Nha, giành lại khối mỹ thực này, nhưng ít ra hiện tại đã có đầy đủ cám dỗ và động lực để y đi liều mạng.
“Chỉ e là không được. Thực lực của Andariel ít nhất cũng phải gấp Rakanishu sáu bảy lần trở lên, nếu em không tiếc hao tổn sinh mệnh lực, tối đa cũng chỉ có thể ngược dòng hai lần.” Avril vội vàng nói.
“Hai lần đã không sai.” Thẩm Dịch cười nói.
“Vậy chia phần thế nào?” Lão Mạnh có chút khẩn trương.
Nghĩ nghĩ, Thẩm Dịch nói: “Tôi thấy như vậy đi, mỗi người các anh cầm một lần điểm tích lũy, tôi lấy quà thưởng, thế nào?”
Lão Mạnh kêu lên: “Quà thưởng toàn bộ về anh? Vậy không được, anh quá chiếm tiện nghi!”
Thẩm Dịch cười lạnh: “Vậy thì anh cầm quà thưởng, tôi lấy điểm tích lũy treo thưởng, như thế nào đây?”
Lão Mạnh lập tức im bặt.
Điểm tích lũy treo thưởng trực tiếp quan hệ đến việc có bị đô thị gạt bỏ hay không, quà thưởng lại chẳng liên can chút nào.
Andariel treo điểm thưởng tích lũy là 600, sau khi cầm đến lập tức có thể thoát khỏi bóng ma tử vong, chỉ cần tiếp tục chiến đấu, khoảng cách điểm tiêu chuẩn cũng sẽ không quá xa xôi. Dưới tình huống này, rốt cuộc là điểm thưởng tích lũy trọng yếu hay là quà thưởng trọng yếu, đáp án không cần nói cũng biết.
Với Thẩm Dịch mà nói, hắn có nắm chắc cầm đến điểm tích lũy nhiệm vụ kế tiếp, cho nên có thể thoải mái buông tha cho nhiệm vụ lần này, dù sao hắn có toàn bộ đoàn đội làm hậu thuẫn, mà lão Mạnh và Avril lại không được như vậy —— không có Thẩm Dịch, ngay cả điểm cống hiến tích lũy từ những nhiệm vụ khác, bọn họ cũng đừng mong cướp được.
Nghĩ nghĩ, y chỉ có thể đồng ý: “Vậy anh có biện pháp nào cướp mồi từ trong tay đội Long Nha hay không?”
Về vấn đề này, khóe miệng Thẩm Dịch mân lên một tia cười mỉm: “Đơn giản, giết sạch bọn hắn!”
***
Ô tô chạy với vận tốc 300 km/h giờ xuyên qua Stony Field tiến vào Black Marsh, hướng về phía Tamoe Highlands. Thời điểm đi được gần nửa lộ trình, Huyết Tinh văn chương truyền đến nhắc nhở, đánh số E4215 giết chết Blood Raven, hoàn thành nhiệm vụ tại Burial Grounds, đạt được 200 điểm tích lũy treo thưởng.
Về những nơi khác vẫn chưa có tin tức truyền đến, bọn Hồng Lãng càng là chạy như điên trên đường đến Tristram.
Một bên tiến lên, một bên Thẩm Dịch chế tác kế hoạch chiến đấu. Lão Mạnh tương đối quen thuộc đội Long Nha, đại khái biết rõ chủ lực cấu thành chi đội ngũ này.
Đội Long Nha đại khái là do năm gã đội viên cận chiến, hai gã đội viên viễn chiến, hai gã đội viên triệu hoán cùng một gã mạo hiểm giả cường hóa đặc thù tạo thành. Lão đại gọi Long Hạo, làm người coi như hào sảng, chỉ là vô cùng tự phụ. Nghe nói gã đã từng khiêu chiến một chọi một với Tạ Vinh Quân, tuy bị Tạ Vinh Quân đả bại, nhưng ít ra vẫn còn sống.
Phân tích từ điểm này, đội Long Nha cũng giống như đội Thứ Huyết, đồng dạng là tuýp đội ngũ chủ yếu xây dựng trên thực lực của đội trưởng.
Trên thực tế đa phần đội ngũ trong Huyết Tinh đô thị đều có loại đặc điểm đội trưởng chiếm cứ ít nhất một phần ba thực lực đoàn đội. Lý do thứ nhất, chỉ có đủ thực lực mới có thể chấn nhiếp tất cả đội viên, khiến cho mệnh lệnh của mình được chấp hành nghiêm chỉnh, lời nói suông vĩnh viễn không thể bằng quả đấm cứng, mặt khác cũng là bởi vì những người có bản lĩnh, ai cũng không nghĩ dưới trướng kẻ khác, càng muốn tự mình kéo đội ngũ. Bởi vậy trong tất cả khu vực Huyết Tinh đô thị, mạo hiểm giả cường đại thường thường đều là nhân vật đảm nhiệm đội trưởng trong đội ngũ, rất ít xuất hiện tình huống tinh anh chân chính tổ hợp lại với nhau.
Loại người giống như Tạ Vinh Quân, Thẩm Dịch, Ban Đông Minh, Lưu Sâm, thật đúng là đánh chết đều khó có khả năng trộn vào một khối. Tất cả mọi người đều có tài hoa, có biểu hiện xuất sắc trên từng lĩnh vực, nếu cùng tiến tới hoàn thành nhiệm vụ, chỉ là phân phối ban thưởng đã đủ tự giết lẫn nhau. Còn không bằng tìm ít người kém hơn mình một chút, trở thành phụ trợ cho mình, cùng lúc mình dẫn bọn họ qua cửa, cũng có thể thỏa mãn nhu cầu cường hóa khổng lồ của bản thân, từ đó tiến thêm một bước mở rộng ưu thế vượt lên đầu.
Việc này cũng liên quan đến tư duy cố hữu của người phương Đông, thà làm đầu gà không làm đuôi phượng, tương ứng với nó, chính là hình thức cường cường liên hợp của người Tây Khu. Càng là nhân vật tinh anh, ngược lại càng dễ dàng tụ tập với nhau, tạo thành một đội hình cường giả siêu cấp hung hãn. Có điều loại đội hình này lúc đầu chiếm tiện nghi, đến cuối cùng, ban thưởng có hạn lúc làm nhiệm vụ đoàn đội ngược lại sẽ kéo chân lẫn nhau cả bọn, dẫn tới nhiều lần xuất hiện hiện tượng cường đội không phát triển được tốt.
Về phần Nam Khu Bắc Khu lại có chỗ bất đồng, bọn họ dùng lãnh thổ quốc gia làm cơ sở phân chia đoàn đội, căn bản không quan hệ đến mạnh yếu…
Tóm lại, đoàn đội trong tất cả khu vực Huyết Tinh đô thị, bởi vì văn hóa vùng miền bất đồng, cho nên biểu hiện khác biệt nhau rất lớn. Với mạo hiểm giả Đông Khu mà nói, thủ lĩnh chính là linh hồn, đó là chuyện không thể bình thường hơn.
Sau khi hiểu rõ tình huống đại khái về đội Long Nha, trong lòng Thẩm Dịch đã có phương án. Đối phó loại đội ngũ chủ yếu dùng đội trưởng làm hạch tâm chiến đấu này, hắn coi như có kha khá kinh nghiệm, rất nhanh liền định ra mấy bộ phương án hành động.
Phương án cũng không tỉ mỉ, chủ nếu là vì thông tin đối thủ có hạn. Dưới tình huống thiếu thốn tình báo, nếu kế hoạch hành động quá cặn kẽ, ngược lại sẽ gây bất lợi cho chiến đấu, dễ dàng tạo thành cứng nhắc xơ cứng trong ứng biến, bởi vậy chỉ cần quán triệt tinh thần chung là đủ.
Lão Mạnh rất là tán thưởng điều này —— y hiếm khi chứng kiến có người làm việc cẩn thận tinh vi mà lại nắm chắc cái nhìn đại cục như thế.
Chiếu theo kế hoạch của Thẩm Dịch, cho dù chưa hẳn có thể đánh thắng, nhưng ít nhất chạy trốn là không có vấn đề.
“Hiện tại tôi bắt đầu có hai thành lòng tin.” Lão Mạnh nói.
“Mới hai thành? Xem ra anh thật đúng là đủ cẩn thận.” Thẩm Dịch cười nói.
“Cẩn thận là thứ cam đoan tôi có thể sống đến bây giờ.”
“Đáng tiếc, Huyết Tinh đô thị cần chính là chiến sĩ có can đảm dũng cảm tiến tới, mà không phải dân buôn cẩn thận cầu toàn.” Thẩm Dịch dùng một câu của Lam Nhan đưa lại cho lão Mạnh.
Làm xong kế hoạch, trông thấy vẫn còn thời gian, Thẩm Dịch đột nhiên hỏi Avril: “Đúng rồi, có thể nói một chút về cách em chiếm được Ngược Dòng Thời Gian hay không?”
Ngược Dòng Thời Gian cũng không phải là rau cải trắng bên đường, đi hoang dã mười lần đều chưa hẳn có thể đạt đến, trong việc này tất nhiên có nguyên nhân đặc thù nào đó.
Không ngờ Thẩm Dịch lại đột nhiên hỏi như vậy, sắc mặt Avril ảm đạm đi.
Một hồi lâu nàng mới thì thào nói: “Đây là năng lực em lấy được lúc làm nhiệm vụ kỳ trước. Khi ấy em còn ở Khu Dân Nghèo, tiến nhập thế giới nhiệm vụ Heroes phần một. Lần đó nhiệm vụ yêu cầu chúng em bảo hộ nhân vật trong kịch bản, mà nhiệm vụ tự chọn chính là giết chết Sylar. Mặc dù Sylar chỉ là dị nhân cấp 3, nhưng hắn có một năng lực đặc biệt, có thể trực tiếp cướp đoạt dị năng từ những người có dị năng khác. Trong thế giới nhiệm vụ, thực lực của hắn lại đạt được tăng cường, có thể nói bọn em căn bản không thể nào là đối thủ của hắn. Cho nên ban đầu, mọi người chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến là đã thỏa mãn. Không ngờ về sau…”
Giọng nàng dừng lại một chút, mới nói: “Lúc ấy có một mạo hiểm giả, anh ta hết sức thông minh, cũng rất mạnh, là anh ta dẫn dắt chúng em dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến. Ngay khi nhiệm vụ sắp kết thúc, anh ta đột nhiên nói muốn mang bọn em đi khiêu chiến Sylar, cướp lấy lực lượng của hắn…”
“Anh nhớ Sylar dường như không có dị năng loại thời gian thì phải?” Chu Nghi Vũ hỏi.
Avril gật đầu: “Đúng thế, hắn không có. Người có dị năng thời gian là Hiro, một nhân vật người Nhật Bản. Thế nên người lãnh đạo bọn em liền đưa ra một kế hoạch…”
Thẩm Dịch thốt ra: “Để Sylar giết chết Hiro, sau khi hắn có được dị năng thời gian lại giết chết Sylar, từ đó thu hoạch lấy năng lực Hiro.”
Mọi người đồng thời chấn động, Avril càng là giật mình nhìn Thẩm Dịch: “Làm sao anh biết?”
Thẩm Dịch gật gật đầu: “Bởi vì đây là giải thích hợp lý nhất. Dị năng loại thời gian không cách nào đạt được thông qua nhiệm vụ bình thường, chỉ có dùng một ít thủ đoạn phi thường may ra. Đương nhiên, việc này cũng đồng nghĩa nguy hiểm to lớn… Một nhân vật kịch bản bị giết, trong khi thực lực Boss lại được tăng cường.”
“Đúng vậy!” Avril kích động kêu lên: “Lần ấy em kiên quyết phản đối mạo hiểm, nhưng tất cả mọi người đều bị sự hấp dẫn cực lớn này mê hoặc. Bọn họ quả thực không muốn sống nữa, hệt như một đám người điên!”
“Tham lam là động lực của hết thảy tiến bộ, hoặc là bước lên đỉnh cao nhất, hoặc là rơi xuống địa ngục tột cùng.” Thẩm Dịch thản nhiên nói, đối với loại tâm tính mạo hiểm này, hắn hiểu rõ hơn bất kỳ ai.
Người mạo hiểm đưa ra kế hoạch này kỳ thật rất giống Thẩm Dịch, đều là loại người có can đảm liều mạng vì ích lợi to lớn. Bọn hắn rất lớn mật, cũng có đủ điên cuồng. Mà đằng sau sự lớn mật và điên cuồng ấy chính là nguy cơ tử vong tràn ngập —— cũng không phải cứ có can đảm mạo hiểm, liền nhất định có thể thành công.
“Thế mà cuối cùng các em vẫn thành công đấy thôi.” Chu Nghi Vũ nói.
Avril lắc đầu: “Không, bọn em đã thất bại. Kế hoạch ban đầu của anh ta là lập tức giết chết Sylar ngay khi hắn đạt được năng lực, thật không ngờ hắn vừa nhận được năng lực của Hiro liền trực tiếp tấn thăng đến cấp 4. Năng lượng của hắn tăng nhiều, ngay cả sinh mệnh lực cũng theo đó mà tăng. Tuy bọn em đã đánh lén thành công, nhưng chỉ làm hắn bị thương nặng mà không giết được hắn. Trong khi Sylar lúc này đã có được năng lực khống chế thời gian, căn bản chính là vô địch. Hắn thoáng cái đông cứng toàn bộ mấy người chúng em. 25 mạo hiểm giả tham dự công kích hắn, cứ như vậy bị hắn giết từng người một, quả thực còn thoải mái hơn giết gà, một mực giết đến chỉ còn lại mình em…”
Nói đến đây, thân thể Avril khẽ run lên, một lần nữa nhớ tới cảnh tượng Sylar tung hoành không ai bì nổi lúc ấy.
Nguyên một đám mạo hiểm giả không hề có lực hoàn thủ, cứ như vậy ngã xuống, Sylar giống như một tên ác ma, điên cuồng, kiêu ngạo, khủng bố, lần lượt huyết tẩy từng người công kích hắn.
“Vậy làm sao em sống được?” Chu Nghi Vũ không hiểu hỏi.
Trong mắt Avril hiện ra một tia mê hoặc, nàng suy nghĩ kỹ một hồi mới nói: “Lúc ấy em bị dị năng thời gian của Sylar đông lại, nhưng không biết tại sao ý thức vẫn còn bảo trì thanh tỉnh, em nhìn Sylar giết chết toàn bộ người bên em, trong nội tâm sợ hãi, lại không có một chút biện pháp nào. Ngay lúc Sylar đi đến gần em, em đột nhiên cảm giác mình có thể động, vì vậy theo bản năng em sử dụng ra tất cả lực lượng của mình đánh về phía Sylar… Hắn cứ như vậy bị em đánh chết.”
“Không thể nào!” Chu Nghi Vũ kinh hô lên: “Em làm thế nào được?”
“Em không biết.” Avril lắc đầu: “Với em mà nói, nó giống như một cơn ác mộng, em cũng không biết mình làm thế nào đi ra từ trong cơn ác mộng ấy… Em thoát khỏi thời gian khống chế, cứ như vậy không giải thích được giết chết Sylar, còn sống, thậm chí còn lấy được năng lực Ngược Dòng Thời Gian.”
Mọi người đồng thời trầm mặc.
Theo như lời Avril nói, chuyện này quá sức quỷ dị, thế cho nên ai cũng đều không thể nghĩ thông suốt, đến cùng đã xảy ra vấn đề gì vào lúc đó.
Một hồi lâu, Thẩm Dịch mới nói: “Trong quá trình em giết chết Sylar, có thấy thứ gì kỳ quái hay không? Anh muốn nói… bất kể thứ gì, cho dù là ảo giác.”
Avril kịch liệt run lên một cái, nàng nhìn Thẩm Dịch run rẩy trả lời: “Vâng, đúng có một thứ kỳ quái.”
“Là thứ gì?” Thẩm Dịch vội hỏi.
Hít một hơi thật dài, Avril trả lời: “Một… thân ảnh màu trắng… Thân ảnh của một cô bé áo trắng…”
Danh sách chương