Bước ra khỏi cổng dịch chuyển, bọn Thẩm Dịch nghe được âm thanh nhắc nhở của Huyết Tinh văn chương: “Ngươi có hai sự lựa chọn, một là đổi tài liệu trên người thành trang bị, hai là đổi tài liệu thành điểm Huyết Tinh.”
Trương Kiến Quân lựa chọn đổi trang bị, dù sao gã cũng có hai kiện giáp xác là giáp xác kiến tướng, dùng để đổi trang bị phòng ngự có thể tăng thêm 2 điểm phòng ngự, hiển nhiên phòng ngự càng cao càng có lợi với gã.
Thẩm Dịch thì lại chọn đổi thành 3000 điểm Huyết Tinh, dù sao đổi điểm Huyết Tinh ở đây vẫn còn nhiều hơn đem tài liệu về đô thị để đổi.
Sau đó mọi người trực tiếp trở lại đô thị, Trương Kiến Quân và Lan Mị Nhi lúc này mới đồng thời thở nhẹ ra.
Chỉ có trải qua gian khổ của Bình Nguyên Hoang Dã, mới có thể hiểu đô thị đẹp đẽ đến dường nào, tại thời điểm lăn lộn tại Bình Nguyên Hoang Dã, tâm thần lúc nào cũng căng như dây đàn, có thể đứt bất cứ lúc nào, hiện tại mọi người đã ở đô thị, có thể thả lỏng ra.
Trương Kiến Quân mở rộng bàn tay ôm chặt lấy Thẩm Dịch, chân tình nói: “Huynh đệ, lần này may mà có anh, tôi mới có thể trở về hoàn chỉnh không mất miếng thịt nào. Không cần nói gì cả, sau này có chuyện cần tôi giúp sức cứ việc lên tiếng, tôi sẽ hoàn thành.”
“Tôi sẽ không khách khí.” Thẩm Dịch cười đáp.
Lan Mị Nhi thướt tha yêu kiều bước đến, ỷ ôi bên người Thẩm Dịch, nàng dùng ánh mắt đầy mị lực nhìn chằm chằm Thẩm Dịch. Nàng đột nhiên ôm nhẹ lấy cổ hắn rồi nói: “Đây là địa chỉ của tôi, anh lúc nào cũng có thể tìm tới. Tôi nói… không phải giao dịch gì a!”
Ngón tay nàng lướt nhẹ trong lòng bàn tay Thẩm Dịch, một tờ giấy nhỏ lập tức chuyển sang lòng bàn tay hắn. Hành động nhu hòa nhưng tràn đầy khiêu khích.
Suy tư một chút, Thẩm Dịch gật đầu: “Có thời gian, tôi sẽ tới thăm cô.”
Hắn vốn chỉ là thuận miệng đáp ứng, ngay tại thời điểm nói ra, bên tai hắn lại vang lên tiếng hừ tức giận.
Ôn Nhu.
Thẩm Dịch ngạc nhiên quay đầu, chỉ thấy mấy người Hồng Lãng đang đứng nhìn hắn cách đó không xa.
Mấy tên khốn kiếp Hồng Lãng, Kim Cương, Chu Nghi Vũ đều mang vẻ mặt “Ngươi chết chắc rồi” hả hê nhìn hắn.
“Đáng chết!” Thẩm Dịch chửi thầm một tiếng, không để ý đến Trương Kiến Quân và Lan Mị Nhi, vội vàng chạy tới: “Mọi người sao lại ở đây?”
Kim Cương xòe tay ra: “Từ sau khi ngươi đi, Ôn Nhu mỗi ngày đều qua đây xem vài lần, ai có thể nghĩ tới ngươi vừa về liền cho chúng ta xem trò hay a.”
Giọng nói còn mang theo vẻ “tiếc thương vô hạn”.
Hồng Lãng thì trước sau như một nhìn chằm chằm về hắn, có chút hả hê, phảng phất Thẩm Dịch càng không may hắn lại càng vui vẻ.
“Đi chết đi.” Thẩm Dịch đẩy Hồng Lãng ra, xoay mặt về phía Ôn Nhu: “Sự tình không phải như em nghĩ…”
Không đợi hắn nói xong, Ôn Nhu đã ôm cổ Thẩm Dịch, hung hăng cho hắn một nụ hôn, động tác này làm tất cả mọi người đều há hốc mồm nhìn, Hồng Lãng còn khoa trương hơn, xoa xoa con mắt thều thào nói: “Ta đang nhìn cái gì vậy trời?? Tại sao lại như vậy hả!?”
Nụ hôn của Ôn Nhu kéo dài rất lâu, thủng thẳng một hồi sau mới buông tha cho Thẩm Dịch.
Nàng dùng cặp mắt đầy ôn nhu nhẹ nhàng nhìn Thẩm Dịch, sau đó ngữ điệu dịu dàng nói: “Anh có thể trở về được là tốt rồi.”
Thẩm Dịch cười khổ: “Em không nên hiểu lầm, anh và cô ấy đụng độ nhau tại Bình Nguyên Hoang Dã, nên tạm thời trở thành đồng bạn, chứ không có….. “
Ôn Nhu đã dùng ngón tay chặn lại miệng Thẩm Dịch, nhẹ nhàng nói: “Không cần giải thích. Thật sự, không cần giải thích gì cả, chỉ cần trong lòng anh có em thì dẫu bên ngoài anh có bao nhiêu người con gái, em cũng sẽ không bận lòng.”
Lời này lại lần nữa khiến tất cả mọi người trở nên đờ đẫn.
Hồng Lãng bắt lấy đầu vai Kim Cương, lúc lắc đầu mình: “Ta nhất định là nghe lầm, tuyệt đối là đang nghe lầm… Kim Cương, nàng mới vừa nói gì ấy?”
Kim Cương ngơ ngác trả lời: “Nàng nói hắn có bao nhiêu người phụ nữ đều không ngại.”
Chu Nghi Vũ lại khó tin nói: “Tà môn, thật sự tà môn a, chúng ta rốt cuộc đang ở Huyết Tinh đô thị hay là đang ở Tình Thánh đô thị vậy nè?”
Mập mạp thì mang vẻ mặt vô cùng sùng bái nhìn Thẩm Dịch: “Lão đại chính là lão đại… Lợi hại, quá sức là lợi hại!”
Không riêng gì mấy người bọn hắn, ngay cả bọn Trương Kiến Quân và Lan Mị Nhi ở xa xa cũng nhìn ngây người.
Tựa hồ không phải rất để ý đến biểu hiện của mọi người, Ôn Nhu khẽ bắt lấy tay Thẩm Dịch, tràn ngập nhu tình nói: “Đi, chúng ta đi về nhà.”
Khẩu khí dịu dàng ngoan ngoãn, tựa như cô dâu mới về nhà chồng.
Nàng cầm lấy tay Thẩm Dịch rồi bước đi, vứt mọi người lại sau lưng, mắt thấy mấy người bọn Hồng Lãng cách hắn càng ngày càng xa, Thẩm Dịch lúc này mới thở dài: “Tốt rồi, hiện tại có thể không cần ngụy trang nữa.”
Ôn Nhu lúc này mới buông Thẩm Dịch ra, mở to đôi mắt sáng ngời nhìn Thẩm Dịch: “Sao thế? Anh không tin những lời em vừa nói là thật tình thật ý hay sao?”
“Anh lại càng tin là em đang cho Lan Mị Nhi một lời cảnh cáo.”
Ôn Nhu cất tiếng cười to.
Nàng cười rất tùy ý và tiêu sái, tiếng cười như chuông gió dễ nghe, nhẹ đi vài bước, nàng ghé sát vào bên tai Thẩm Dịch, thấp giọng nói: “Em đây liền đổi cách nói khác. Em không quan tâm anh và Lan Mị Nhi có quan hệ thế nào. Anh muốn tìm bồ nhí, có bản lĩnh đừng cho em biết, nếu để em biết được cậu em nhỏ của anh càn quét trong người phụ nữ khác… ha ha, em sẽ thiến anh!”
Thẩm Dịch sửa sang lại cổ áo, Ôn Nhu lui về phía sau vài bước, phất tay bỏ đi, hiển lộ phong thái vô cùng đĩnh đạc.
***
Sau một tiếng, Thẩm Dịch trở về trụ sở.
“Sự tình đại khái chính là như vậy, chuyến đi này quả thật là liên tục ngoài ý muốn, làm cho thu hoạch cũng không lớn lắm, vốn muốn tìm kiếm vài con hung thú làm sủng vật, nhưng cuối cùng lại không thực hiện được, chỉ có thể đợi lần sau. Cũng may cuối cùng lấy được lệnh bài tập kết đoàn đội, cũng coi như không có phí công đi một chuyến.”
Ngồi vị trí chủ bàn hội nghị, Thẩm Dịch rốt cục nói ra tất cả tao ngộ của mình. Lần này hắn một mình xông pha, có thành công cũng có thất bại, có thu hoạch cũng có tổn thất, tuy có hồi báo nhưng cũng trả giá đồng dạng không ít. Cũng may, với một hồi hành động mạo hiểm mà nói, cuối cùng cũng hoàn thành mục tiêu đề ra, như vậy vô luận trả giá lớn bao nhiêu vẫn đều có thể xưng là thắng lợi.
Trên thực tế, với tuyệt đại đa số mạo hiểm giả mà nói, thành tựu của Thẩm Dịch có thể nói là phi phàm, chỉ vì hắn là Thẩm Dịch nên mới xem như không thỏa mãn mà thôi.
“Nói như vậy, lần này chúng ta chẳng những chính thức lật mặt cùng đội trưởng đội Cơn Lốc, còn kéo thù luôn cả với đội Sói Âm U bên khu vực độ khó cấp ba?” Kim Cương có chút đau đầu nói.
Ôn Nhu cười lạnh: “Thì sao, nơi này là thế giới huyết tinh, là vùng đất giết chóc, chúng ta không đắc tội người, người cũng sẽ đắc tội chúng ta, trêu chọc Sói Âm U thì thế nào, còn không phải bị Thẩm Dịch giết ba đứa?”
“Nhưng chúng ta cũng tổn thất Kẻ Thu Gặt và Bọ Ngựa Liêm Đao.”
Thẩm Dịch vung tay lên: “Đây chính là một trong những nguyên nhân tôi muốn về sớm. Tinh thể năng lượng của Kẻ Thu Gặt bị hủy, nhưng hài cốt vẫn còn. Chỉ cần có tinh thể năng lượng mới, rất nhanh có thể làm nó hoạt động bình thường trở lại. Cho nên tôi định thả ra tin tức thu mua tinh thể năng lượng Kẻ Thu Gặt. Tôi tin tưởng không bao lâu sẽ có kẻ tham gia thế giới Terminator gom góp giùm chúng ta. Đương nhiên, giá tiền có thể sẽ đắt hơn chút ít, đó là chuyện bất khả kháng. Còn về bọ ngựa liêm đao…” Thẩm Dịch thở dài: “Tại một thế giới tràn đầy giết chóc, thương vong là điều vĩnh viễn không thể nào tránh khỏi… Chỉ xem tổn thất bao nhiêu thôi.”
“Cũng may là còn có thu hoạch từ đội Sói Âm U đền bù tổn thất cho chúng ta.” Chu Nghi Vũ giơ cây quyền trượng sấm sét lên nói.
Quyền trượng sấm sét, vũ khí đặc thù cấp B.
Hình thái công kích đao sét: lực sát thương 35-42, công kích có bổ sung tổn thương hệ lôi điện 12-15 điểm, 5% tỷ lệ có thể tạo thành hiệu quả tê liệt.
Hình thái pháp trượng: không có lực sát thương, có thể gia trì chúc phúc với tất cả kỹ năng hệ lôi điện, làm cho uy lực gia tăng 10%. Kỹ năng kèm theo: 1 – Thiểm Điện Liên Tỏa, thả ra một sợi dây xích thiểm điện đồng thời công kích sáu mục tiêu, từng mục tiêu chịu tổn thương 60 điểm. Tiêu hao 6 điểm tinh thần. 2 – Lạc Lôi, công kích đơn thể 220 điểm thương tổn, đồng thời tạo thành 30 điểm tổn thương quần thể trong phạm vi 1 mét quanh thân, bổ sung hiệu quả tê liệt 1-3 giây.
Để sử dụng bản vũ khí cần 50 điểm tinh thần lực, sở trường nguyên tố cấp chuyên gia.
Đây là một trang bị hiếm thấy có hai dạng hình thái chiến đấu, vừa là vũ khí cận chiến lợi hại vừa là vũ khí viễn trình bá đạo. Nhưng đáng tiếc Chu Điên thậm chí chưa kịp phát huy tất cả thực lực đã bị Thẩm Dịch giết trong nháy mắt. Nếu cho gã một cơ hội làm lại, để gã và Thẩm Dịch buông tay giáp la cà, có lẽ gã y nguyên không phải đối thủ của Thẩm Dịch, nhưng Thẩm Dịch nếu muốn dễ dàng giết chết đối phương là tuyệt đối không thể.
Đáng tiếc là yêu cầu sử dụng món vũ khí này thật sự là quá cao, đừng nói đội Đoạn Nhận, cho dù là khắp cả Khu Phổ Thông đều không có lấy một người.
Hồng Lãng thì cầm lên chiếc nhẫn Nguyện Thề (dương).
“Nhẫn Nguyện Thề (dương): sau khi trang bị, tất cả kĩ năng hợp kích tăng lên 15% uy lực. Trang bị yêu cầu: nam tính, có được ít nhất một loại kỹ năng hợp kích. Bản vật phẩm là loại trang bị tổ hợp, nhẫn Nguyện Thề (âm) có thể cho nữ tính đeo. Người đeo phải là người trong đoàn đội, phạm vi tác dụng 200m, sau khi đeo sẽ tự động kích hoạt kĩ năng.”
“Sau khi kích hoạt trang bị tổ hợp, có thể điệp gia hiệu quả kỹ năng, đồng thời chia sẻ tổn thương cho hai người đeo. Muốn kích hoạt trang bị tổ hợp, trước hết phải nói lên lời thề tình yêu trước mặt người yêu của mình, vĩnh viễn tuân thủ nó. Khi ngươi vi phạm lời thề, hiệu quả của trang bị sẽ biến mất, ngươi bị lời thề nguyền rủa, vĩnh viễn không thể cởi nó ra, đồng thời bị trừng phạt nghịch hướng.”
Phía dưới chiếc nhẫn khắc dòng chữ nhỏ:
Mãi mãi yêu Thu, đến chết cũng không thay đổi – Chết Non.
Hồng Lãng tò mò nhìn chiếc nhẫn này, nhất thời tâm động đeo nó lên ngón tay.
Huyết Tinh văn chương lập tức truyền đến lời nhắc nhở: “Ngươi có muốn trang bị nó hay không? Nếu có thì lời thề ban đầu sẽ bị xóa bỏ.”
Hồng Lãng hoảng sợ, vội vàng ném chiếc nhẫn trở lại trên bàn.
Bộ nhẫn này rõ ràng là làm ra cho mạo hiểm giả có năng lực hợp kích, hơn nữa phải là một nam một nữ. Hai người cùng lúc đeo chiếc nhẫn này, uy lực của tất cả kỹ năng hợp kích sẽ tăng thêm 30%, ngay cả tổn thương còn có thể chia sẻ, đây quả thực là đồ xịn.
Chỉ có điều, với cái thằng cha Hồng Lãng này mà nói, “vĩnh viễn trói buộc mình lên một thân cây”, dẫu trang bị có tốt hơn nữa cũng xem như vô nghĩa.
Ngược lại Ôn Nhu có vẻ đã để ý đến cái nhẫn này.
Thẩm Dịch nói: Hai món này thực sự không có giá trị thiết thực gì với chúng ta, xem ra chỉ còn nước đem bán. Còn nữa, Ôn Nhu hiện tại đã có thể cường hóa cho mình huyết thống Thiên sứ Ban Mai. Trước khi tham gia thế giới nhiệm vụ tiếp theo, chúng ta nên bỏ chút thời gian cường hóa cho cô ấy, xem như đền bù tổn thất.”
Kim Cương nhướng mày: ” Quyền trượng sấm sét này bán cũng được, nó là trang bị đặc thù cấp B, ta đoán bán đi có thể sẽ được khoảng 3 vạn điểm. Chỉ là rắc rối ở cái nhẫn này, ta xem chừng chẳng ai muốn nó cả.”
Hoàn toàn chính xác, nhẫn Nguyện Thề mặc dù là đồ tốt, nhưng không đủ bộ thì cũng chỉ có thể xem như gân gà. Có vẻ không bằng những bộ trang bị khác.
Thẩm Dịch mỉm cười nói: “Người khác không cần, nhưng có người chỉ sợ muốn đoạt lấy. Mọi người đã quên đây chính là di vật người chồng quá cố của ai đó… Nếu tôi là cô ta, dù tốn bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ mua về.”
Tất cả mọi người đồng loạt ngồi ngay ngắn, trừng to mắt nhìn Thẩm Dịch, đồng thanh kêu lên: “Anh cho là có thể bán ngược cái nhẫn lại cho cô nàng quả phụ kia?”
“Có gì không thể?” Thẩm Dịch buông tay hỏi lại.
“Cô ả chỉ sợ là sẽ hận anh chết đi được!” Ôn Nhu nhắc nhở hắn.
“Chỉ cần cô ta có thể trả ra cái giá tốt nhất, cho dù cô ta lập đàn trù ếm, anh cũng không sợ, ha ha.” Thẩm Dịch ung dung trả lời.
Mọi người hết biết nói gì, chỉ biết câm nín há hốc mồm nhìn hắn.
Tiếp đó, mọi người chia nhau ra hành động.
Mập mạp cùng với Kim Cương phụ trách bán ra quyền trượng sấm sét. Bời vì khu vực độ khó cấp hai không ai có thể mua nỗi nó, cho nên mập mạp quyết định chạy thẳng đến khu vực độ khó cấp ba. Mọi người cũng không cần che dấu, thẳng thắn nói ra xuất xứ của nó: giết đội viên của đoàn đội Sói Âm U mà đạt được.
Nếu như đã triệt để kết thù cũng chả cần sợ gì nữa, dứt khoát nói ra tuyên dương chiến công thêm một chút, để cho Sói Âm U thối mặt một lần tại Khu Nhà Trọ, thuận tiện cũng cho tất cả mạo hiểm giả Khu Nhà Trọ một lời cảnh cáo —— tuy thợ săn hung mãnh, nhưng con mồi cũng không phải đều ngồi không.
Quả nhiên, chứng kiến bọn họ mạo hiểm giả khu vực độ khó cấp hai đi chém giết người khu vực độ khó cấp ba mà còn rình rang đem đồ ra bán, cả đám trân trối chấn kinh nhìn bọn hắn.
Lại có một số kẻ biết được nguồn gốc của món vũ khí này, bắt đầu chửi ầm ĩ cả lên, nói bọn Sói Âm U vô dụng, vậy mà lại bị đám Khu Phổ Thông chém giết làm mất mặt bọn hắn. Mặt khác, một số kẻ lại bàng quang thờ ơ nhìn, có lẻ bọn họ biết Sói Âm U chỉ là vừa bước vào khu vực độ khó cấp ba, cũng chả phải là đội mạnh gì, thành ra cũng không quan tâm lắm.
Trải qua cả ngày dày vò, cuối cùng cũng có kẻ lấy giá 3 vạn điểm mua cây quyền trượng. Theo như lời hắn nói: “Lão tử cóc thèm một thanh vũ khí như vậy, chỉ là không quen nhìn bọn nhóc các ngươi diễu võ dương oai tại chỗ này, mau cầm tiền rồi bấm nút biến nhanh, còn ta đợi bọn Sói Âm U về, cầm quyền trương quơ quơ trước mặt bọn hắn xem bọn hắn có chịu được cơn tức này không? Ha ha.”
Mập mạp như máu dồn lên não, cầm ngay cái nhẫn ra chào hàng, vừa đọc tên với nội dung, chưa kịp đọc giá tiền, kết quả đã bị bọn người khu vực độ khó cấp ba xua như xua vịt. Có người còn lớn giọng mắng: “Ngươi xem bọn ta là ngu ngốc hay sao mà chào bán cái nhẫn này?”
Hai người chỉ có thể lầm lũi về Khu Phổ Thông.
Bao tay của Hồng Hổ giao cho Kim Cương, lại để Kim Cương cùng lúc kết hợp sử dụng bao tay thép và bao tay Lôi Cực, cái trước chủ yếu dùng để sử dụng kỹ năng, cái sau để tăng cường uy lực đòn công kích bình thường. Găng tay và nhẫn Cuồng Bạo thì vẫn y nguyên do Thẩm Dịch sử dụng, cũng có thể cho binh sĩ sử dụng.
Cuối cùng Thẩm Dịch lại đi đến cửa hàng gặp Lâm Vũ, khi biết tin tức cần một khoảng thời gian nữa mới có, hắn nhẹ nhàng thở ra. Đây cũng là một nguyên nhân khiến hắn trở về sớm —— hai cái tin tức lúc trước nhờ Lâm Vũ sưu tầm đã vô dụng, ngược lại bây giờ lại cần Lâm Vũ sưu tập tình báo mới.
Lâm Vũ khá là bất mãn việc này, nhưng vừa nghe Thẩm Dịch hứa hẹn cho hắn ba ngàn điểm, rốt cục cũng đồng ý sưu tập tình báo về đội Sói Âm U cho hắn. Bất quá lần này hắn tỏ vẻ rất trịnh trọng nói: “Trước giao tiền đặt cọc, nếu ngươi muốn đổi ý, tiền đặt cọc sẽ không hoàn lại.”
Thẩm Dịch “cực kỳ hào sảng” vung ra ba ngàn điểm giao trước cho hắn.
Danh sách chương