Thầy Hùng mặc bộ vest đính kim cương hột xoàn, cổ đeo dây xích vàng bản to, mắt mang kính râm, tóc tai vuốt gel ngược hết lên.
Cộng thêm chiếc xe máy điện màu đỏ cháy, thầy Hùng xứng danh oách xà lách nhất trường.
Không, phải là oách nhất cả thành phố.
Nguyên Ngải chợt nhớ tới dáng vẻ mặc âu phục, mang kính gọng vàng của giám đốc sở thú, đúng chuẩn tinh anh xã hội.
"Cô Nguyên! Đẹp không?"
Nguyên Ngải cảm thán: "Thầy kiếm đâu ra người đính cho thầy nhiều kim cương tấm lên áo quần thế?"
"Quen biết hồi lâu rồi." Nhắc tới chuyện này thầy Hùng chỉ thấy chua xót cho mình.
"Từ nhỏ đến lớn, cha luôn nuôi tôi trong sự nghèo khó."
Nguyên Ngải nghĩ thầm, có lẽ vì đưa tiền cho thầy thì cả thầy lẫn tiền đều không an toàn đó.
"Hồi nhỏ, những đứa trẻ khác luôn có vàng bạc đeo, vậy mà cha tôi chỉ cho tôi mặc miếng vải rách, làm tôi bị cười chê thật lâu."
Nguyên Ngải thử tưởng tượng, phỏng chừng là khi thầy Hùng còn nhỏ, có gia đình giàu có nào đó dẫn con mình đi sở thú xem gấu trúc.
"Thầy mặc thế này cha thầy có nói gì không?"
"Có, ông ấy chê, nhưng đấy là do gu thẩm mỹ của ông ấy kém." Thầy Hùng thở dài một hơi, mặc xịn thế này mà còn chê? Mấy người có tiền toàn mặc như vậy còn gì, vừa nhìn là biết tiền bạc rủng rỉnh! Ai cũng muốn bâu lại xun xoe!
Trong suy nghĩ của thầy Hùng, chỉ có nguyên hình của thầy và người có tiền là ai ai cũng yêu.
"Trời ơi thầy Hùng!" Hùng Vưu vừa bước vào văn phòng, quả nhiên ai ai cũng ngó nhìn.
Giờ thì Nguyên Ngải hiểu ý của giám đốc sở thú rồi.
Cô ngồi một bên trong văn phòng, các thầy cô khác đều đang tụm lại nghịch áo quần, dây chuyền vàng của thầy Hùng.
Cô quay đầu nhìn vị trí trống không bên cửa sổ.
Rốt cuộc thầy Phó đã đi đâu? Làm cái gì? Mãi đến tiết học đầu trong ngày mà anh vẫn chưa về.
Tiết này cô có ca dạy, thời điểm đứng trên bục giảng, tựa như có linh cảm, cô ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên sân thể dục xuất hiện một hình bóng quen thuộc.
Đối phương cũng đang nhìn cô.
Thôi, bình an trở về là được rồi.
Nguyên Ngải thầm thở phào nhẹ nhõm rồi tiếp tục giảng bài, hôm nay mấy đứa học sinh Thành Bắc đã ngoan ngoãn ngồi trong lớp, đi một chuyến ra ngoài xem như vẫn có thu hoạch.
"Thầy Phó, mấy nay thầy xuống biển ở đâu thế?" Vừa thấy thầy Phó, thầy Hùng đã lăng xăng đến hỏi.
Kể từ khi thầy Phó và cô Nguyên yêu đương, mọi người cũng không còn sợ anh như xưa nữa.
Phó Trăn có chút bất ngờ: "Đông Hải."
Thầy Hùng nghĩ ngợi một lúc, ở Đông Hải có sở thú sao?
Lúc Nguyên Ngải trở lại văn phòng, người nào đó đang vốn đang cúi đầu viết chữ, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên nhìn về hướng cửa.
Hai ngày nay, anh bận rộn "cứu" cá ở Đông Hải.
Sở giáo dục chỉ có biện pháp bắt giữ những yêu quái trên đất liền, còn yêu quái hải dương bọn họ chịu thua.
Nhưng yêu quái hải dương phải đối mặt với mối nguy hiểm rất lớn, đến từ thiên địch trong biển và cả những tàu đánh bắt hải sản.
Phía bên trên vẫn luôn nghĩ cách đem các yêu quái biển về.
Hai ngày nay anh vẫn luôn làm chuyện này.
Lúc bắt đầu còn vì chưa quen nghiệp vụ mà bị thương.
Phó Trăn phát hiện được một chiếc thuyền đánh bắt bất hợp pháp, bên trong có hai mươi mấy yêu quái.
Giải cứu bọn họ xong, anh có thể nhận được một khoản tiền thật lớn.
Tiền đã về tay, bây giờ anh chỉ cần tìm kiếm một ngôi trường phù hợp rồi bán trường Thành Nam, Thành Bắc đi.
Giờ phút này Nguyên Ngải không im lặng ngồi tại chỗ cách xa anh như trước kia.
Lúc trước cô có thể giữ khoảng cách với anh khi ở trường cũng vì buổi tối bọn họ đã dành cho nhau một khoảng thời gian thân mật đủ để cảm nhận được tình yêu và sự an toàn. Nhưng hiện tại, bọn họ đã không gặp nhau hai ngày, vừa nhìn thấy anh, Nguyên Ngải liền nói: "Thầy Phó, có chuyện cần nói với thầy, chúng ta ra ngoài nói nhé."
Phó Trăn đứng dậy đi theo sau cô.
Ra khỏi văn phòng, đi đến rừng trúc phía sau, Nguyên Ngải chưa kịp mở lời thì đã rơi vào vòng ôm mạnh mẽ của Phó Trăn, giọng nói anh có chút mệt mỏi: "Anh rất nhớ em."
Hai ngày nay anh không ngủ được chút nào.
Không có nhân loại bên người, anh không tài nào chợp mắt được.
Nguyên Ngải muốn nói gì cũng không nói ra được nữa, muôn vàn lời nói hóa thành một câu: "Em cũng nhớ anh lắm."
"Mấy ngày nay anh không ngủ được sao?"
"Không có em, không ngủ được."
Nguyên Ngải xoa đầu anh: "Em đây, anh ngủ chút đi."
Từ sau khi ở bên nhau, hai người dường như chưa từng tách ra, giờ đây xa cách mấy hôm, Nguyên Ngải mới phát hiện mình cũng chỉ là một người bình thường khi yêu, sẽ vui đến không ngủ được, cũng sẽ lo âu đến trằn trọc.
Nhưng giờ phút này, cô bỗng bình tĩnh lạ thường.
Có như thế nào thì đây cũng là chàng hổ to xác của cô, anh đi đâu, làm gì, đợi anh nghỉ ngơi rồi hỏi cũng chẳng muộn.
"Anh có phòng hiệu trưởng mà nhỉ? Về phòng ngủ thôi."
Cô nhớ Đàm Việt từng nói với cô văn phòng hiệu trưởng nằm ở tầng 5.
Trong phòng có một chiếc sofa đơn điệu sạch sẽ, Phó Trăn biến về nguyên hình, cảm nhận hơi thở quen thuộc của nhân loại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nguyên Ngải vốn chỉ định ngồi ở bên cạnh đọc sách trong lúc đợi, nhưng chàng hổ ngủ thật say, cô không nhịn được mà duỗi tay sờ chiếc tai mềm mại.
Anh ngủ thật sự rất say, không hề có bộ dạng muốn thức dậy.
Nguyên Ngải to gan hơn nữa, bàn tay ngo ngoe rục rịch muốn sờ cằm anh.
Muốn thì phải làm thôi!
Cô gãi gãi lớp lông êm ái dưới cằm, chú hổ chỉ khò khè hai tiếng rồi tiếp tục ngủ.
Rốt cuộc hai ngày nay anh đã đi làm gì nhỉ?
"Reng reng" –
Điện thoại Nguyên Ngải vang lên.
Là thầy Hùng gọi tới.
Nguyên Ngải vội vàng ấn tắt máy rồi nhắn tin cho thầy Hùng –
"Có chuyện gì vậy?"
"Cô Nguyên, tôi biết mấy ngày nay thầy Phó đi đâu rồi!"
"Thầy ấy xuống biển thật đấy!"
"Cha tôi vừa nói rồi, thầy Phó thật sự xuống biển."
Nguyên Ngải: "..." Ôi có lẽ anh có biến thành một chú hổ thật sự cũng không ai dám chạm vào anh đâu nhỉ? Nguyên hình của Phó Trăn to hơn kích thước loài hổ trung bình nhiều, chắc người ta sẽ thấy sợ thôi.
"Thầy ấy xuống biển thật." Tin nhắn thầy Hùng gửi tới.
Nguyên Ngải nhắn lại: "Thầy nhắn trong một lần được không."
Thầy Hùng gấp gáp nhắn liên tù tì: "Cha tôi nói thầy Phó không xuống biển trong sở thú mà xuống biển thật á."
"Hôm nay tôi hỏi thầy Phó cũng bảo là xuống biển, mà tôi nghe không hiểu."
"May mà cha tôi quen biết rộng, ông ấy hỏi thăm được thông tin, hóa ra thầy Phó xuống biển cứu các yêu quái hải dương."
Cuối cùng, thầy Hùng tổng kết lại: "Thầy Phó kiếm tiền như thế này vất vả lắm. Cha tôi bảo nhờ cô hỏi thử xem thầy Phó có muốn sang sở thú nhà chúng tôi làm không? Khỏe re mà vẫn kiếm được tiền."
Nguyên Ngải tự động bỏ qua vế sau, cô nhìn chú hổ nằm ngủ mệt nhoài trên ghế sofa.
Sao anh không thẳng thắn với cô chuyện này?
Cộng thêm chiếc xe máy điện màu đỏ cháy, thầy Hùng xứng danh oách xà lách nhất trường.
Không, phải là oách nhất cả thành phố.
Nguyên Ngải chợt nhớ tới dáng vẻ mặc âu phục, mang kính gọng vàng của giám đốc sở thú, đúng chuẩn tinh anh xã hội.
"Cô Nguyên! Đẹp không?"
Nguyên Ngải cảm thán: "Thầy kiếm đâu ra người đính cho thầy nhiều kim cương tấm lên áo quần thế?"
"Quen biết hồi lâu rồi." Nhắc tới chuyện này thầy Hùng chỉ thấy chua xót cho mình.
"Từ nhỏ đến lớn, cha luôn nuôi tôi trong sự nghèo khó."
Nguyên Ngải nghĩ thầm, có lẽ vì đưa tiền cho thầy thì cả thầy lẫn tiền đều không an toàn đó.
"Hồi nhỏ, những đứa trẻ khác luôn có vàng bạc đeo, vậy mà cha tôi chỉ cho tôi mặc miếng vải rách, làm tôi bị cười chê thật lâu."
Nguyên Ngải thử tưởng tượng, phỏng chừng là khi thầy Hùng còn nhỏ, có gia đình giàu có nào đó dẫn con mình đi sở thú xem gấu trúc.
"Thầy mặc thế này cha thầy có nói gì không?"
"Có, ông ấy chê, nhưng đấy là do gu thẩm mỹ của ông ấy kém." Thầy Hùng thở dài một hơi, mặc xịn thế này mà còn chê? Mấy người có tiền toàn mặc như vậy còn gì, vừa nhìn là biết tiền bạc rủng rỉnh! Ai cũng muốn bâu lại xun xoe!
Trong suy nghĩ của thầy Hùng, chỉ có nguyên hình của thầy và người có tiền là ai ai cũng yêu.
"Trời ơi thầy Hùng!" Hùng Vưu vừa bước vào văn phòng, quả nhiên ai ai cũng ngó nhìn.
Giờ thì Nguyên Ngải hiểu ý của giám đốc sở thú rồi.
Cô ngồi một bên trong văn phòng, các thầy cô khác đều đang tụm lại nghịch áo quần, dây chuyền vàng của thầy Hùng.
Cô quay đầu nhìn vị trí trống không bên cửa sổ.
Rốt cuộc thầy Phó đã đi đâu? Làm cái gì? Mãi đến tiết học đầu trong ngày mà anh vẫn chưa về.
Tiết này cô có ca dạy, thời điểm đứng trên bục giảng, tựa như có linh cảm, cô ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên sân thể dục xuất hiện một hình bóng quen thuộc.
Đối phương cũng đang nhìn cô.
Thôi, bình an trở về là được rồi.
Nguyên Ngải thầm thở phào nhẹ nhõm rồi tiếp tục giảng bài, hôm nay mấy đứa học sinh Thành Bắc đã ngoan ngoãn ngồi trong lớp, đi một chuyến ra ngoài xem như vẫn có thu hoạch.
"Thầy Phó, mấy nay thầy xuống biển ở đâu thế?" Vừa thấy thầy Phó, thầy Hùng đã lăng xăng đến hỏi.
Kể từ khi thầy Phó và cô Nguyên yêu đương, mọi người cũng không còn sợ anh như xưa nữa.
Phó Trăn có chút bất ngờ: "Đông Hải."
Thầy Hùng nghĩ ngợi một lúc, ở Đông Hải có sở thú sao?
Lúc Nguyên Ngải trở lại văn phòng, người nào đó đang vốn đang cúi đầu viết chữ, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên nhìn về hướng cửa.
Hai ngày nay, anh bận rộn "cứu" cá ở Đông Hải.
Sở giáo dục chỉ có biện pháp bắt giữ những yêu quái trên đất liền, còn yêu quái hải dương bọn họ chịu thua.
Nhưng yêu quái hải dương phải đối mặt với mối nguy hiểm rất lớn, đến từ thiên địch trong biển và cả những tàu đánh bắt hải sản.
Phía bên trên vẫn luôn nghĩ cách đem các yêu quái biển về.
Hai ngày nay anh vẫn luôn làm chuyện này.
Lúc bắt đầu còn vì chưa quen nghiệp vụ mà bị thương.
Phó Trăn phát hiện được một chiếc thuyền đánh bắt bất hợp pháp, bên trong có hai mươi mấy yêu quái.
Giải cứu bọn họ xong, anh có thể nhận được một khoản tiền thật lớn.
Tiền đã về tay, bây giờ anh chỉ cần tìm kiếm một ngôi trường phù hợp rồi bán trường Thành Nam, Thành Bắc đi.
Giờ phút này Nguyên Ngải không im lặng ngồi tại chỗ cách xa anh như trước kia.
Lúc trước cô có thể giữ khoảng cách với anh khi ở trường cũng vì buổi tối bọn họ đã dành cho nhau một khoảng thời gian thân mật đủ để cảm nhận được tình yêu và sự an toàn. Nhưng hiện tại, bọn họ đã không gặp nhau hai ngày, vừa nhìn thấy anh, Nguyên Ngải liền nói: "Thầy Phó, có chuyện cần nói với thầy, chúng ta ra ngoài nói nhé."
Phó Trăn đứng dậy đi theo sau cô.
Ra khỏi văn phòng, đi đến rừng trúc phía sau, Nguyên Ngải chưa kịp mở lời thì đã rơi vào vòng ôm mạnh mẽ của Phó Trăn, giọng nói anh có chút mệt mỏi: "Anh rất nhớ em."
Hai ngày nay anh không ngủ được chút nào.
Không có nhân loại bên người, anh không tài nào chợp mắt được.
Nguyên Ngải muốn nói gì cũng không nói ra được nữa, muôn vàn lời nói hóa thành một câu: "Em cũng nhớ anh lắm."
"Mấy ngày nay anh không ngủ được sao?"
"Không có em, không ngủ được."
Nguyên Ngải xoa đầu anh: "Em đây, anh ngủ chút đi."
Từ sau khi ở bên nhau, hai người dường như chưa từng tách ra, giờ đây xa cách mấy hôm, Nguyên Ngải mới phát hiện mình cũng chỉ là một người bình thường khi yêu, sẽ vui đến không ngủ được, cũng sẽ lo âu đến trằn trọc.
Nhưng giờ phút này, cô bỗng bình tĩnh lạ thường.
Có như thế nào thì đây cũng là chàng hổ to xác của cô, anh đi đâu, làm gì, đợi anh nghỉ ngơi rồi hỏi cũng chẳng muộn.
"Anh có phòng hiệu trưởng mà nhỉ? Về phòng ngủ thôi."
Cô nhớ Đàm Việt từng nói với cô văn phòng hiệu trưởng nằm ở tầng 5.
Trong phòng có một chiếc sofa đơn điệu sạch sẽ, Phó Trăn biến về nguyên hình, cảm nhận hơi thở quen thuộc của nhân loại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nguyên Ngải vốn chỉ định ngồi ở bên cạnh đọc sách trong lúc đợi, nhưng chàng hổ ngủ thật say, cô không nhịn được mà duỗi tay sờ chiếc tai mềm mại.
Anh ngủ thật sự rất say, không hề có bộ dạng muốn thức dậy.
Nguyên Ngải to gan hơn nữa, bàn tay ngo ngoe rục rịch muốn sờ cằm anh.
Muốn thì phải làm thôi!
Cô gãi gãi lớp lông êm ái dưới cằm, chú hổ chỉ khò khè hai tiếng rồi tiếp tục ngủ.
Rốt cuộc hai ngày nay anh đã đi làm gì nhỉ?
"Reng reng" –
Điện thoại Nguyên Ngải vang lên.
Là thầy Hùng gọi tới.
Nguyên Ngải vội vàng ấn tắt máy rồi nhắn tin cho thầy Hùng –
"Có chuyện gì vậy?"
"Cô Nguyên, tôi biết mấy ngày nay thầy Phó đi đâu rồi!"
"Thầy ấy xuống biển thật đấy!"
"Cha tôi vừa nói rồi, thầy Phó thật sự xuống biển."
Nguyên Ngải: "..." Ôi có lẽ anh có biến thành một chú hổ thật sự cũng không ai dám chạm vào anh đâu nhỉ? Nguyên hình của Phó Trăn to hơn kích thước loài hổ trung bình nhiều, chắc người ta sẽ thấy sợ thôi.
"Thầy ấy xuống biển thật." Tin nhắn thầy Hùng gửi tới.
Nguyên Ngải nhắn lại: "Thầy nhắn trong một lần được không."
Thầy Hùng gấp gáp nhắn liên tù tì: "Cha tôi nói thầy Phó không xuống biển trong sở thú mà xuống biển thật á."
"Hôm nay tôi hỏi thầy Phó cũng bảo là xuống biển, mà tôi nghe không hiểu."
"May mà cha tôi quen biết rộng, ông ấy hỏi thăm được thông tin, hóa ra thầy Phó xuống biển cứu các yêu quái hải dương."
Cuối cùng, thầy Hùng tổng kết lại: "Thầy Phó kiếm tiền như thế này vất vả lắm. Cha tôi bảo nhờ cô hỏi thử xem thầy Phó có muốn sang sở thú nhà chúng tôi làm không? Khỏe re mà vẫn kiếm được tiền."
Nguyên Ngải tự động bỏ qua vế sau, cô nhìn chú hổ nằm ngủ mệt nhoài trên ghế sofa.
Sao anh không thẳng thắn với cô chuyện này?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương