Không những nhờ viện trợ, còn thức trắng hai đêm mới làm xong.

Dụ Ấu Tri không phủ nhận, lão Thẩm thì đã hiểu rõ, cười nói: "Có lẽ là một viện trợ rất đáng tin cậy nhỉ, bằng không đồ quan trọng như vậy, chắc chắn sẽ không tùy tiện cho người khác nhìn thấy, nhớ phải cảm ơn người ta cho tốt đấy!"

Thực ra Dụ Ấu Tri cũng muốn cảm ơn cậu chủ nhỏ, nhưng tuần này công việc của anh quá bận rộn, trừ vụ án còn phải đi tiếp đãi nhóm lãnh đạo mà cấp trên phái xuống, tăng ca là điều bắt buộc, thế nên không cần cô đưa đón anh đi làm.

Trước đây còn không tình nguyện đưa đón cậu chủ nhỏ đi làm, giờ mới hối hận bản thân thật sự không biết quý trọng.

Dụ Ấu Tri dạ một tiếng: "Em sẽ cảm ơn ạ."

Lão Thẩm nói: "Nói chung những tài liệu này của em trước tiên đừng giao cho viện, cũng đừng để người khác nhìn thấy, thân phận... Những người liên quan tới chuyện này rất nhạy cảm, suy cho cùng năm đó chứng cứ cha em nắm chặt trong tay còn có thể bị người ta đổi mất, trên dưới viện chúng ta nhiều người như vậy, qua tay càng nhiều người thì càng dễ xảy ra vấn đề."

Đề xuất của lão Thẩm rất thực tế, Dụ Ấu Tri trịnh trọng gật đầu.

Lão Thẩm: "Được rồi, chuyện này tạm thời nói đến đây, em về làm việc đi." Đợi một lúc, thấy học trò vẫn nhìn chằm chằm mình không đi, lại hỏi: "Còn có thắc mắc à?"

Dụ Ấu Tri lắc đầu.

Cô không có thắc mắc, cô chỉ... Khá cảm động.

Giống như ngày đó gặp được chú Trần.

Suy cho cùng một sự việc ván đã đóng thuyền, người ta không muốn rước lấy phiền phức cũng rất bình thường, cô biết những người được nhắc đến trong tài liệu này khó đối phó thế nào.

Nếu nói chú Trần là một trong những nhân chứng năm đó, thế nên sẵn lòng giúp đỡ, vậy thì thầy cô lão Thẩm là người hoàn toàn không có liên quan tới vụ án này.

"... Thầy, thầy cũng tin cha em sao?"

Lão Thẩm thở dài hai tiếng.

"Tiểu Dụ, em biết vì sao thầy nhận em làm học trò không?"

Dụ Ấu Tri lắc đầu, khi cô vừa vào viện kiểm sát, đối với tất cả công việc đều rất lạ lẫm, là lão Thẩm nhận cô làm học trò, dạy bảo cô từng chút một, thế nên cô luôn rất cảm kích lão Thẩm.

Nhưng cô không hiểu lý do thật sự lão Thẩm sẵn lòng nhận cô làm học trò là gì, trong phòng bọn họ rõ ràng còn có Đinh Nhất Tuấn giỏi hơn cô về tất cả mọi mặt.

"Dụ Liêm là đàn anh trực hệ tại học viện Pháp Học năm đó của thầy." Lão Thẩm nói: "Thời điểm đó ông ấy rất nổi tiếng ở trường, là nhân tài có tiếng của khoa Pháp học. Năm ấy khi thầy xin học bổng học đại học, kết quả học bổng lại rơi xuống đầu mấy học sinh gia đình có điều kiện, thầy rất không phục, đi tìm lãnh đạo trường phân đúng sai, lại bị trả lời qua loa đuổi về, sau đó thầy mới biết thì ra những học sinh đó là thân thích của cán bộ nhà trường."

"Một học sinh bình thường không bối cảnh không điều kiện như thầy, sao có thể tranh với những người có quan hệ như bọn họ? Vốn lúc đó thầy và những bạn học không xin được học bổng đã định từ bỏ, nhưng chuyện này bị đàn anh Dụ Liêm của khóa trên biết được, em đoán xem sau đó thế nào?"

Dụ Ấu Tri suy đoán: "Cha em lại đi nói chuyện với lãnh đạo?"

"Không chỉ như vậy, ông ấy còn tự nói điều này trước mặt hiệu trưởng trong bài phát biểu 'Những ngôi sao đang lên trong ngành luật'. Sau đó trường của thầy trong mấy năm liền không còn xuất hiện chuyện như thế nữa."

Khoảnh khắc đó, lão Thẩm thật sự lĩnh ngộ được sức hấp dẫn của người làm luật.

Năm đó Dụ Liêm mới ngoài hai mươi, tài hoa hơn người, quang minh chính đại lẫm liệt hào hùng, là đối tượng mà tất cả đàn em trai gái của học viện Pháp học ngưỡng mộ.

"Nếu nói có người chọn học luật là để tương lai có một công việc vẻ vang, như thầy đối với con gái thầy, khi con bé chọn chuyên ngành đại học thầy kêu nó chọn luật, một là muốn con bé tiếp tục kế thừa công việc của thầy, hai là muốn để con bé vào cơ chế, không cần giàu sang phú quý, ít nhất cuộc sống cũng ổn định." Lão Thẩm mỉm cười nói: "Nhưng cha em thì không, ông ấy chọn luật, chọn học nhiều lớp nhất, đọc nhiều sách nhất, thi cũng khó nhất, không phải vì tiền đồ của bản thân, mà thật sự là vì tôn chỉ pháp trị."

Tôn chỉ pháp trị kiên trì lấy người dân làm trung tâm, Dụ Liêm là người theo chủ nghĩa lý tưởng tuyệt đối, khi quá nhiều người không thể không cúi đầu vì hiện thực, thì lý tưởng của ông ấy tuy có vẻ rất cố chấp, nhưng cũng quý báu.

Sở dĩ ông gửi gắm kỳ vọng vào Dụ Ấu Tri, cũng là vì ông cảm thấy nếu đã là con của Dụ Liêm, vậy có lẽ sẽ không làm bản thân ông thất vọng.

Hiện tại có cơ hội thay Dụ Liêm đòi lại công bằng, lão Thẩm sao có thể từ chối.

Ông cảm thán: "... Cha em, thật sự là một người rất tốt."

-

Không tiện rời khỏi vị trí làm việc quá lâu, hai thầy trò nhanh chóng về lại bàn làm việc của mình.

Sau khi về vị trí không lâu, lão Thẩm bị trưởng phòng gọi tới văn phòng nói chuyện, mà Dụ Ấu Tri thì ngây ngẩn ở chỗ ngồi.

Lời lão Thẩm nói vừa nãy khiến nội tâm cô rất xúc động.

Trong ấn tượng Dụ Liêm luôn là người cha bận rộn với công việc, lúc nhỏ khi học mẫu giáo, nếu hôm đó mẹ không có thời gian đón cô về, thì cô chắc chắn sẽ là bạn nhỏ được phụ huynh đón muộn nhất trong tất cả bạn nhỏ.

Bởi vì cha cô luôn là phụ huynh tới muộn nhất.

Vì để an ủi con gái đợi ở mẫu giáo lâu như vậy, Dụ Liêm sẽ mua đồ ăn vặt để bồi thường cho cô.

Sau này cô học tiểu học, Dụ Liêm cũng không có thời gian để phụ đạo cho cô, bởi vì mỗi ngày tan làm về "bài tập" ông cần làm còn nhiều hơn con gái, mỗi lần họp phụ huynh, Dụ Liêm đều đang điều tra vụ án ở bên ngoài, đến nỗi chủ nhiệm lớp tới khi tốt nghiệp mới biết thì ra Dụ Ấu Tri không phải mồ côi cha.

Lúc không hiểu chuyện đã từng oán trách cha không quan tâm tới mình, mãi tới một lần nọ mẹ dẫn cô tới viện kiểm sát tìm cha, lúc đó cha đang họp, không có thời gian gặp hai mẹ con, thế là mẹ dẫn cô đi dạo khắp nơi.

Hai mẹ con đứng trên bức tường tuyên dương do viện kiểm sát trưng bày, Phương Lâm Thúy chỉ vào một trong những bức ảnh với giọng điệu tự hào nói với con gái: "Nhìn kìa Tri Tri, đây là cha con."

Người trong hình là cha cô Dụ Liêm, mặt mũi nhã nhặn lịch sự, biểu cảm nghiêm túc, áo sơ mi trắng, đồng phục đen, cà vạt đỏ. Huy hiệu kiểm sát bên ngực trái tỏa sáng rực rỡ.

Bên dưới là phần giới thiệu cá nhân và danh hiệu cá nhân của ông.

Công chức xuất sắc, một trong mười công tố viên hàng đầu, là người tiên tiến trong việc phổ biến pháp luật và đã được nhiều bằng khen hạng hai, hạng ba.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Từ đó về sau, dù Dụ Liêm là một người cha ít quan tâm đến con gái, nhưng Dụ Ấu Tri vẫn cảm thấy vô cùng tự hào vì có một người cha như vậy.

Cô lấy thẻ công tác của mình ra.

Đồng phục trên thẻ công tác của mình giống như đồng phục cha mặc, cô vươn tay khẽ sờ lên bản thân trên bức hình, giống như đang sờ ảnh của cha cô vậy.

Đặt thẻ công tác xuống, Dụ Ấu Tri sắp xếp lại cảm xúc, tiếp tục làm việc.

Lúc này còn chưa tới giờ nghỉ trưa, trong văn phòng tràn ngập đủ loại tạp âm, Dụ Ấu Tri đang vùi đầu vào đống email tố cáo, bên vai đột nhiên bị người ta vỗ nhẹ.

Cô quay đầu lại, là lão Thẩm.

"Thứ năm tuần này nhóm chống xã hội đen sẽ tới thành phố Lư, bên công- kiểm- pháp đều phải phái người đi tiếp đón lãnh đạo, phòng chúng ta cũng phải cử người, vừa nãy trưởng phòng gọi thầy vào nói chuyện, muốn thầy đi, nhưng thầy đề cử em rồi."

Dụ Ấu Tri trợn mắt: "Em?"

Trình độ của cô đủ sao? Chắc chắn là không đủ rồi.

Tới lúc đó một phòng toàn những lãnh đạo cấp cao trở lên, một tiểu lâu la như cô chắc chắn không ứng phó nổi.

"Ngày đầu mới đến sẽ không làm việc luôn đâu, nhiều lắm chỉ là gặp mặt mở cuộc họp thôi, em phụ trách đi theo là được, nói trắng ra là đi phục vụ lãnh đạo." Lão Thẩm thuyết phục cô: "Vừa nãy chẳng phải thầy đã nói với em rồi sao? Nếu em cứ theo lưu trình mà xin phúc thẩm, mười ngày nửa tháng chưa chắc đã có hồi âm, thế nên mới nói vì sao có người luôn trách móc hiệu suất làm việc của đơn vị nhà nước như chúng ta quá thấp, đó là bởi vì quy trình thật sự quá nhiều quá phức tạp, tiểu Dụ, đây là cơ hội của em đó."

Từ xưa đến nay đều là đạo lý này, nếu có thể trực tiếp cáo trạng trước mặt thiên tử, ai muốn đi gõ trống kêu oan trước cửa nha môn nữa chứ?

Giọng điệu Dụ Ấu Tri không chắc chắn: "Trưởng phòng có thể đồng ý sao?"

"Đồng ý rồi, trưởng phòng đã nghe ngóng trước rồi, viện chúng ta ít đồng chí nữ quá, nếu tới lúc đó một đám ông lớn đại diện cho viện kiểm sát, lỡ bị nói tỉ lệ nam nữ của viện chúng ta mất cân đối thì phải làm sao?"

Dụ Ấu Tri có chút cạn lời.

Kỳ thi công chức mỗi năm nào thấy để ý đến điều này, nhưng ngược lại tới thời điểm này lại đi cân nhắc đến cái gọi là cân bằng nam nữ.

Thấy cô không nói chuyện, lão Thẩm khụ một tiếng, bổ sung: "Hình tượng của em tốt, mặc đồng phục của chúng ta rất đẹp, tranh thủ để lại ấn tượng tốt cho lãnh đạo đi."

Hết cách, con người đều là động vật thị giác, đơn vị có rời xa thế sự đi chăng nữa cũng phải chú ý đến hình tượng bên ngoài.

-

Trước khi ngày làm việc tuần này kết thúc, thành phố Lư chào đoán một nhóm khách đặc biệt.

Một chiếc xe buýt thương vụ từ sân bay chạy ra, mấy chiếc ô tô màu đen kín đáo theo sau, có đích đến rõ ràng, chạy thẳng đến tòa thị chính thành phố.

Sau khi đi qua một loạt xe, rất nhiều chủ xe có hiểu biết về xe chính phủ đều hướng ánh nhìn tò mò về chiếc xe bus.

Một số thậm chí còn dành thời gian để chụp ảnh rồi nhanh chóng đăng ảnh lên Khoảnh khắc WeChat của họ trong khi chờ đèn giao thông với dòng chữ:

"Phát hiện một chiếc Toyota Coaster. Hình như có lãnh đạo nào đó đã đến chỗ chúng ta kiểm tra đấy."

Sau khi đến nơi, quả nhiên một đám người mặc đồ kiểu Trung Sơn(*) xuống xe nhanh như chớp.

(*)Trang phục kiểu Tôn Trung Sơn được đặt theo tên của nhà cách mạng Tôn Trung Sơn. Rất nhiều lãnh đạo Trung Quốc đã mặc kiểu áo này như Mao Trạch Đông, Chu Ân Lai, Đặng Tiểu Bình nhưng do Mao Trạch Đông là người mặc thường xuyên nhất nên phương Tây còn gọi đây là kiểu áo Mao Trạch Đông hay Mao Suit.

Trong đó người đứng đầu của nhóm người mặc đồ Trung Sơn được gọi là tổ trưởng Từ, là đội trưởng chiến dịch lần này.

Tổ trưởng Từ khoảng năm mươi tuổi, nét cường tráng, mái tóc bạc trắng ở thái dương, tuy nhiên, dáng người cao ráo, thẳng tắp nên vẫn thu hút sự chú ý của đám đông.

Dụ Ấu Tri cảm thấy cơ hội hôm nay thầy cho mình, đoán chừng cô không nắm chắc được rồi.

Cô đứng trong hàng ngũ kiểm sát viên, bắt tay tổ trưởng Từ theo mọi người, nhưng cũng chỉ giới hạn trong cái bắt tay mà thôi.

Bởi vì trước mặt nhiều người như vậy, xung quanh toàn là lãnh đạo, trừ khi cô điên rồi mới kêu oan với đội trưởng Từ trong tình huống này.

Xem ra vẫn phải tìm cơ hội nói chuyện riêng với đội trưởng Từ.

Những lãnh đạo như vậy, cô làm sao tìm được cơ hội nói chuyện riêng?

Dụ Ấu Tri đang phiền não, lúc này cô nghe thấy đội trưởng Từ thuận miệng nhã nhặn cảm thán một câu: "Gần đây cơ quan công- kiểm- pháp chúng ta có nhiều gương mặt trẻ nhỉ, là chuyện tốt."

Bởi vì tiếp đón lãnh đạo, vừa nãy Dụ Ấu Tri luôn cụp mắt xuống, chỉ giữ tầm nhìn trước mặt vài chục centimet, không dám nhìn xung quanh, suy cho cùng hôm nay đại diện cho viện kiểm sát, nếu nhãn cầu mà xoay chuyển linh tinh sẽ thể hiện hình tượng của cả viện kiểm sát không thận trọng.

Tổ trưởng Từ vừa nói câu này, cô mới tò mò ngước mắt lên đánh giá những đồng nghiệp xung quanh.

Vốn cho rằng những nơi như thế này sẽ là nơi tụ họp của các lão cán bộ, không ngờ hôm nay người trẻ tuổi trong sảnh quả thực rất nhiều.

Có lẽ do khá quen thuộc với bên cảnh sát, thế nên cô theo bản năng nhìn về phía bên cảnh sát.

So với màu đen điềm tĩnh và không phô trương của các bộ phận khác, màu lam ánh tím của đồng phục công an trông bắt mắt hơn, cấp hiệu đeo vai, cúc áo và huy hiệu cảnh sát trước ngực cũng là màu bạc chói lóa.

Kết quả tùy tiện quét mắt một cái, quả nhiên cô phát hiện người quen.

Thực ra tất cả những người của Đội điều tra hình sự số 2 của Cục cảnh sát thành phố đều có mặt ở đó, đội trưởng và đội phó đứng ở phía trước, cô liếc nhìn đội trưởng Lê, anh ấy vẫn là dáng vẻ nghiêm nghị trước sau như một, lại nhìn đội phó Hạ một cái.

Chỉ mới nhìn thôi đã không thể rời mắt được.

Thật sự hiếm khi được thấy cậu chủ nhỏ mặc nguyên bộ đồng phục Loại 99(*), mép trước của mũ cảnh sát che khuất tướng mạo đẹp đẽ của anh, nhưng không che khuất nửa dưới khuôn mặt ưu tú của anh.

(*)Kể từ khi Cảnh sát Nhân dân Trung Quốc được trang bị đồng phục cảnh sát Loại 89 vào năm 1989, màu sắc của đồng phục cảnh sát khiến việc phân biệt đồng phục cảnh sát với quân phục trở nên khó khăn và dễ bị nhầm lẫn. Sau gần nửa năm nghiên cứu, tháng 7 năm 1999, Bộ Công an và Bộ Tài chính đã trình “Đề nghị chỉ đạo cải cách trang phục, cấp bậc Công an nhân dân” lên Trung ương và được Chính phủ chấp thuận. Vào ngày 27 tháng 7 năm 1999, nhóm lãnh đạo cải cách đồng phục cảnh sát đã quyết định đặt tên cho đồng phục cảnh sát mới là đồng phục cảnh sát Loại 99.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mặc bộ đồng phục vừa vặn, khí chất lạnh lùng thờ ơ kia, cũng chỉ có đồng phục cảnh sát có thể đè xuống được.

Lúc này đã bắt tay xong, một nhóm người chuẩn bị tiến vào phòng hội nghị họp, ngoài các bộ phận phụ trách bên ngoài, ba hệ thống công- kiểm- pháp tề tựu, phòng họp lớn lập tức lấp đầy, vị trí của từng đơn vị đã được sắp xếp từ trước, mọi người ngồi vào chỗ của mình, đồng phục trông như được phân chia ngay ngắn.

Bọn họ không phải cùng một đơn vị, cho dù gặp nhau ở đây cũng phải tuân theo nội quy của đơn vị mình, không có cơ hội ngồi riêng với nhau.

Dụ Ấu Tri tham lam nhìn người đàn ông vài cái, mới luyến tiếc thu hồi tầm mắt, thầm tính toán đợi cuối tuần này dụ anh ở nhà mặc đồng phục chụp vài bức ảnh rồi lưu lại.

Quả thực lão Thẩm nói không sai, ngày đầu tiên mới tới sẽ đón gió tẩy trần, không làm việc ngay, ở đây nhiều người như vậy, kỳ thực người thật sự tham gia vào lần hành động này rất ít, vì vậy không nhất thiết nói rõ trong cuộc họp lần này.

Họp xong, hoạt động cơm trưa là để lãnh đạo tụ họp, những người không có chức danh cấp phòng không thể tham dự.

Chỉ cần một danh hiệu đã sàng lọc hết những gương mặt trẻ tuổi, dù sao thì dù trẻ tuổi và có triển vọng đến đâu cũng không thể vượt qua được hai ngưỡng trình độ và kinh nghiệm.

Mấy lãnh đạo ở viện kiểm sát đều ở lại dùng cơm, Dụ Ấu Tri đang thương lượng với những người khác trở về căn tin viện kiểm sát ăn cơm.

Vừa ra khỏi tòa nhà, đã thấy một nhóm người mặc đồng phục cảnh sát đứng dưới bậc thang.

Dụ Ấu Tri sửng sốt, đội trưởng Lê chào hỏi với mấy người ở viện kiểm sát trước.

Ngày thường đội hình sự tiếp xúc với phòng công tố là nhiều nhất, vì vậy quen thuộc với những kiểm sát viên bên phòng công tố nhất, nhưng bọn họ cũng rất quen thuộc với Dụ Ấu Tri của phòng hai Cục phòng chống tham nhũng, Dụ Ấu Tri chào hỏi với từng vị cảnh sát, cuối cùng mới chuyển ánh mắt về phía Hạ Minh Sầm.

Cô rất khách khí: "Cảnh sát Hạ."

Hạ Minh Sầm cũng khách khí đáp lại: "Kiểm sát Dụ."

Hai bên công- kiểm đứng chào hỏi ở cổng lớn, người trong tòa nhà phần lớn đã rời đi nên họ cùng nhau đi xuống cầu thang vừa trò chuyện.

Dụ Ấu Tri đi ở phía sau cùng, nhớ tới khi họp không có cơ hội ngồi chung, giờ họp xong rồi, lại vội về đơn vị tiếp tục làm việc, vẫn không có cơ hội ở chung.

Cận thủy lâu đài thì có rồi, nhưng trăng vẫn chưa vớt được.

Thở dài một tiếng, đột nhiên bím tóc đuôi ngựa thấp sau gáy được nhẹ nhàng kéo xuống.

Cô quay đầu lại theo bản năng, một khuôn mặt sáp lại gần, khẽ "mổ" một cái lên khóe miệng cô, sau đó nhanh chóng rời đi.

Thực sự quá nhanh, nhanh đến mức không phản ứng kịp.

Đợi đến khi cô phản ứng kịp, lập tức quay đầu nhìn các đồng nghiệp, lại phát hiện bọn họ đang nói chuyện vui vẻ với mấy người đội hình sự, đã đi trước cô rất xa.

Nhìn xung quanh, người đều đã đi gần hết, thế nên không có ai nhìn thấy.

Không hổ là cảnh sát hình sự, thật sự biết nắm bắt sơ hở.

Niềm vui vô thức trào lên từ tận đáy lòng, nhưng cũng có sự trách móc và tức giận.

Bất kể có ai nhìn thấy hay không thì đây chính là lối vào tòa nhà chính phủ!

Dụ Ấu Tri dưới tình huống chắc chắn sẽ không bị đồng nghiệp nhìn thấy. Vươn tay ra, đấm anh thật mạnh.

Thế nhưng chút sức lực này đối với Hạ Minh Sầm mà nói chỉ như gãi ngứa, anh không để ý cười cười.

Hai người cách nhau mấy bậc thang, duy tri khoảng cách nhất định, trong mắt người khác chỉ là tán gẫu thông thường.

Đánh anh anh còn cười, Dụ Ấu Tri hết cách, đành hỏi: "Anh phát hiện em cũng ở đây lúc nào?"

"Khi em bắt tay với người ta."

Mặc bộ đồng phục màu đen, buộc tóc đuôi ngựa thấp và thắt cà vạt đỏ nghiêm túc, khuôn mặt trắng trẻo thanh tú, đôi mắt cụp xuống một cách cung kính, dáng vẻ ngoan hơn bất cứ ai.

Cũng vì luôn thành thật cụp mắt, mới không phát hiện ra anh.

Đợi khi Hạ Minh Sầm cảm thấy cô đã phát hiện anh cũng ở đó, ánh mắt trong trẻo của cô hướng thẳng vào anh.

Anh cười thầm trong lòng, ở những nơi nghiêm túc có mặt lãnh đạo không thể cười, chỉ có thể cúi đầu xuống, dùng vành mũ ngăn cản ánh mắt trực tiếp của cô.

Còn chưa nói được mấy câu, lúc này đồng nghiệp đã xuống cầu thang gọi Dụ Ấu Tri vẫn đang ở giữa bậc thang.

"Tiểu Dụ, nói gì với cảnh sát Hạ thế? Đi thôi, lên xe nào."

Dụ Ấu Tri chỉ có thể nói với Hạ Minh Sầm: "Em đi đây."

Hạ Minh Sầm: "Ừ, thứ bảy gặp."

Cô sửng sốt một lúc, sau đó đôi mắt đột nhiên phát sáng.

Đúng rồi, hôm nay phải đi làm không có thời gian ở chung, thứ bảy vẫn có thể mà.

Trên đường về viện kiểm sát, Dụ Ấu Tri cảm thấy dường như hai bọn họ lại trở về khoảng thời gian trước đây du học ở nước ngoài, không học chung trường, không thể gặp mặt mỗi ngày, thế là cố gắng nghĩ cách dành ra chút thời gian ngoài giờ học để gặp mặt.

Nếu suốt ngày dính lấy nhau thì không còn hứng thú như vậy nữa, nhưng nếu vì các nguyên nhân khác mà một khoảng thời gian không thể gặp mặt, sau đó khi tạm biệt, sẽ vô cùng phấn chấn.

Đây có lẽ là tiểu biệt thắng tân hôn.

Đợi tới hôm thứ bảy, Dụ Ấu Tri vô cùng chủ động yêu cầu đi đón Hạ Minh Sầm cùng đến địa điểm liên hoan.

Ngồi trong xe, cô nôn nóng chờ đợi Hạ Minh Sầm, đợi khi cuối cùng anh cũng lên xe, không nói một lời, cô trực tiếp nâng mặt người đàn ông vẫn đang thắt dây an toàn lên, sau đó hôn anh cái.

"..."

Hạ Minh Sầm sững sờ.

Trong lòng vẫn có chút ngứa ngáy, Dụ Ấu Tri gãi gáy, cảm thấy hôn một cái chưa đủ.

Không thì hôn thêm cái nữa cũng được, dù sao cô thấy anh không có ý phản kháng.

Không phản kháng là ngầm đồng ý, ngầm đồng ý là rất thích.

Cô đang định giở mánh cũ, con ngươi người đàn ông đột nhiên tối lại, nhìn chằm chằm cô hỏi: "Dụ Ấu Tri, em câu(*) anh à?"

Câu(*) có lẽ là chỉ nam nữ chưa xác định mối quan hệ nhỉ.

(*)Câu trong câu cá

Nhưng mà Dụ Ấu Tri rất thức thời, nếu anh đã cảm thấy là đang bị câu, vậy cô thuận theo lời nói của anh là được rồi, ai bảo người ta là cậu chủ nhỏ.

Thế là cô hùng hồn nói: "Đúng, câu được anh rồi sao?"

Hạ Minh Sầm không trả lời câu hỏi này, chỉ khẽ nhướng mày, thấp giọng đề nghị với cô: "Hay là giờ lên lầu, chúng ta làm một cái rồi xuất phát?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện