Hạ Minh Lan là người thông minh, bốn chữ này đã quá đủ để anh ấy hiểu.
Thế là chẳng mấy chốc, Hạ Minh Lan lại gọi điện thoại đến.
Anh khẽ cong môi, đút điện thoại vào túi không trả lời, nhanh chóng lên xe, đóng cửa thắt dây an toàn, khởi động xe rời đi, toàn bộ động tác liền mạch mượt mà, khi xe bắt đầu chạy điện thoại thậm chí vẫn còn kêu.
Dụ Ấu Tri không phải đồ ngốc, trong lòng đại khái đoán đã được người đàn ông này đang làm gì.
Cô thực sự không nhịn được, hỏi anh: “Anh làm như vậy có thú vị không?”
Hạ Minh Sầm lái xe, đối diện với vẻ mặt khó lường của Dụ Ấu Tri, giọng điệu vẫn vô cùng buông thả: "Rất thú vị."
Nếu cô và Hạ Minh Lan là vợ chồng chưa cưới thì quả thực rất thú vị, nhưng bọn họ lại không phải, Dụ Ấu Tri chỉ cảm thấy buồn cười, chẳng trách Hạ Minh Lan nói Hạ Minh Sầm vốn dĩ không hề thay đổi gì cả.
Khi người khác vây quanh anh, trong mắt anh chỉ có thờ ơ lạnh lùng, nhìn có vẻ như sẽ không để ý tới thứ gì, nhưng một khi có ai không tuân theo anh, đối đầu với anh, bản chất xấu xa đó của anh sẽ lộ ra rõ ràng.
Cô bây giờ giống như một món đồ chơi mà anh từng sở hữu, cho dù anh có vứt bỏ cô thì anh cũng sẽ không để người khác nhặt được.
Tiểu thiếu gia thực sự bị cô của trước đây, Hạ Minh Lan của trước đây, bị Tịch Gia của trước đây và hiện tại vẫn mãi mãi bằng lòng nuông chiều anh, chiều cho hư rồi.
Dụ Ấu Tri cười, nói: “Hay là thế này đi? Sau này mỗi ngày anh đưa đón tôi đi làm, như vậy mỗi ngày anh đều có thể nói với anh Minh Lan rằng tôi ở cùng với anh, tôi lại có thể tiết kiệm chi phí đi lại, vẹn cả đôi đường.”
Hạ Minh Sầm nắm chặt vô lăng, mím môi hỏi: “Tự tin với tình cảm của hai người như vậy?”
“Tự tin hay không là một chuyện, mà chút thủ đoạn nhỏ này của anh.” Dụ Ấu Tri không hề khách khí đáp: "Anh xem tôi và anh Minh Lan là đồ ngu sao?”
“Thủ đoạn nhỏ sao?” Hạ Minh Sầm đột nhiên bật cười, giọng điệu âm trầm: "Chơi lớn với anh em dám không?”
Dụ Ấu Tri sững người một lúc, sau đó Hạ Minh Sầm đột nhiên bẻ lái vào bên đường.
Vừa dừng xe bên một con phố thương mại, anh kéo phanh tay, tắt máy, đưa mắt chỉ vào tấm biển quảng cáo bên cửa xe của cô, nói bằng giọng điệu trầm thấp: "Có muốn để anh giúp em kiểm tra độ đáng tin trong mối quan hệ của hai người không?"
Dụ Ấu Tri quay đầu nhìn, mắt bị ánh sáng từ bảng hiệu lớn làm lóa, sau mấy giây mới thấy rõ đó là bảng hiệu của khách sạn.
Hạ Minh Sầm: “Xuống xe.”
Dụ Ấu Tri nắm chặt dây an toàn có chết cũng không buông, anh dứt khoát tháo dây an toàn của mình xong lập tức nghiêng người qua tháo giúp cô, nhưng cô không đồng ý, một tay chặn ngay khóa của dây an toàn, tay kia đẩy anh, mặt khác cô vùi thân thể xuống thật thấp, như hận không thể nấp dưới thảm xe, không cho anh chạm được vào dây an toàn.
Trong vài phút chiến đấu thầm lặng, cả hai đều suy nghĩ trong lòng, mình đang làm gì thế này?
Một mặt bối rối, một mặt bướng bỉnh, ngay cả trong cuộc chiến nhàm chán như vậy, anh vẫn không muốn nhượng bộ đối thủ.
Dụ Ấu Tri đột nhiên cảm thấy nếu như có camera ghi lại, vậy thì dáng vẻ bản thân và Hạ Minh Sầm giành giật dây an toàn nhất định rất buồn cười, quả thật là vô cùng trẻ con, thế là không thể kìm được đột nhiên cười một tiếng.
Bởi vì tiếng cười của cô, Hạ Minh Sầm cũng có chút kìm không được nữa, anh là người đầu tiên mất kiên nhẫn, cô vùi người giấu dây an toàn trước ngực, giống như mẹ đang bảo vệ con, anh bèn nắm một bên vai cô, hạ thấp tay xuống lôi dây an toàn ra.
Kết quả là dây an toàn thì tháo không được, trái lại là chạm vào chỗ khác.
Tỷ lệ mỡ trong cơ thể của con gái đương nhiên cao hơn con trai, Dụ Ấu Tri không thích tập thể dục, vóc dáng của cô được duy trì nhờ ăn ít và khối lượng công việc nhiều, xương của cô nhỏ, da thịt lại mềm mại, cảm giác cực kỳ dễ chịu khi tay chạm vào, trong đó có đôi má đầy collagen nõn nà như tuổi 19, còn cả vị trí kia nữa.
Cả hai người đều sững lại, Dụ Ấu Tri phản ứng nhanh, vội vàng đẩy anh ra, nụ cười còn sót lại nơi khóe miệng và sự hoảng hốt hiện lên trong mắt anh chưa kịp phai đi, hai mắt thâm trầm, anh nắm chặt hai tay cô, yết hầu bỗng di chuyển lên xuống gấp gáp, cúi thấp đầu hôn môi cô.
Nếu nói lần trước ở quán bar là do tình thế ép buộc, vậy thì bây giờ là thế nào?
Không cầm lòng nổi?
Vừa chạm vào anh, trái tim của Dụ Ấu Tri lập tức thắt lại, cô vội quay đầu tránh đi, môi anh từ khóe miệng lướt qua má cô, hơi thở phả vào tai cô, khiến cô rùng mình.
“Anh…”
Cô vốn định mắng anh, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp của Hạ Minh Sầm, lời nói nghẹn lại trong cổ họng, không nói ra được nữa.
Sao có thể thất thường như vậy, giây trước còn đánh nhau, giây sau đã hôn nhau.
Giây trước còn muốn cho dạy cô một bài học, giây sau đã hôn cô.
Hạ Minh Sầm chắc cũng chẳng thể hiểu rõ bản thân, anh ngồi thẳng dậy, không nói gì, chứ đừng nói đến việc giải thích những gì anh vừa làm.
Dụ Ấu Tri vẫn đang nắm chặt dây an toàn, cô muốn xuống xe nhưng lại sợ xuống xe thì anh sẽ kéo cô vào khách sạn.
Một lúc lâu sau, cuối cùng anh cũng mở miệng: “Xuống xe.”
Dụ Ấu Tri: “Không xuống.”
“Em không xuống vậy em muốn sống trên xe à?”
Dụ Ấu Tri lập tức nói: “Sống trong xe còn tốt hơn là bị anh lôi vào khách sạn.”
Hạ Minh Sầm im lặng một lúc lâu, sau đó trầm giọng bất đắc dĩ nói: “… Anh đùa với em thôi, không đi khách sạn, xuống xe đi.”
Đùa với cô sao?
Hừm, cô mới không tin điều đó.
Dụ Ấu Tri không muốn tính toán với anh vì sao lại đùa giỡn cô, chỉ hỏi: “Vậy anh dừng xe trước cổng khách sạn để làm gì?”
“Gần đây chỉ có trước cổng khách sạn mới có chỗ đỗ xe, em không nhìn thấy sao?”
Dụ Ấu Tri vội vã đưa mắt nhìn gần đó, đúng như Hạ Minh Sầm nói, chỉ có chỗ trống trước cổng khách sạn mới có chỗ đỗ xe.
“… Vậy anh muốn làm gì?”
“Không phải em xuống xe là sẽ biết ngay à?”
Nói xong anh xuống xe trước.
Dụ Ấu Tri không còn cách nào, chỉ có thể xuống xe cùng anh.
Hạ Minh Sầm đi đến bên cạnh cô, cô lập tức cảnh giác lùi lại vài bước.
Anh mím môi nhẹ giọng giải thích: "Yên tâm đi, chuyện này nếu em không muốn thì anh cũng không có hứng thú."
Vậy còn lúc nãy thì sao? Vừa xảy ra chuyện gì vậy?
Dụ Ấu Tri suýt chút thốt câu hỏi ra khỏi miệng, nhưng cô đã kịp kìm lại không nói gì, sự việc thì cũng xảy ra rồi, hỏi lại để làm gì.
Cô đi cùng với Hạ Minh Sầm, không hỏi anh đi đâu, cho đến khi Hạ Minh Sầm đưa cô đến một nhà hàng bên đường.
Bây giờ đã không còn sớm nhưng có rất nhiều nhân viên văn phòng bận rộn chưa kịp ăn tối, vì vậy nhà hàng vẫn rất náo nhiệt.
“Em chưa ăn tối đúng chứ?” Hạ Minh Sầm nói: "Tiện đây em ăn chút gì cho no bụng đi, ăn xong anh đưa em về.”
Dụ Ấu Tri sửng sốt: “Sao anh biết tôi chưa ăn tối?”
“Từ viện kiểm sát đến bệnh viện xa hơn từ đồn cảnh sát, em đi tàu điện ngầm mà lại đến đó nhanh hơn tôi lái xe, vậy có khả năng là em vội vàng đến bệnh viện ngay sau khi tan ca. Thế thì thời gian ăn tối ở đâu?"
Phân tích này rất có cơ sở, Dụ Ấu Tri không thể phản bác được.
Cô suy nghĩ, nói: “Thôi bỏ đi, tôi về nhà tiện nấu chút đồ ăn khuya là được rồi.”
“Vào trước đi.” Hạ Minh Sầm nói: "Em chắc sẽ thích khẩu vị ở đây, nếu không thích thì rời đi cũng không muộn.”
Dụ Ấu Tri mấp máy môi, nhưng câu hỏi “Sao anh biết tôi sẽ thích?” vẫn không thể thốt ra khỏi miệng.
Sau khi đi vào ngồi xuống mới phát hiện Hạ Minh Sầm có thể là khách quen ở đây, bởi vì khi người phục vụ đưa thực đơn đến, thái độ của anh ta rất nhiệt tình, hiển nhiên là có quen biết với anh.
Hạ Minh Sầm không hỏi cô ăn gì, thậm chí không xem thực đơn, mở miệng gọi vài món.
Nhà hàng này không tập trung vào các món ăn địa phương, chủ yếu là các món mặn và cay, nếu quen ăn mặn, cay sẽ rất thích, còn không quen sẽ không thích lắm.
Hạ Minh Sầm khẩu vị nhạt, nhưng Dụ Ấu Tri thích ăn mặn và cay. Nói chung, hai người có khẩu vị hoàn toàn khác nhau mà phải cùng nhau ăn một bữa sẽ rất đau khổ. Giải pháp tốn ít sức nhất là một trong số họ thỏa hiệp.
Trước khi đến nước Anh, tiểu thiếu gia không bao giờ chịu thỏa hiệp, anh không ăn được đồ cay, còn Dụ Ấu Tri thì có thể ăn đồ nhạt nên Dụ Ấu Tri luôn hợp tác với thói quen ăn uống của anh. Vậy mà sau khi đến Anh, khẩu vị của Hạ Minh Sầm đã thay đổi 180 độ.
Lý do rất đơn giản, đương nhiên là do ẩm thực Anh.
Những người chưa từng đến Anh thì cũng đã từng nghe nói về đồ ăn của Anh, trước khi đi họ vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần, cho rằng dù không ngon, chỉ cần có thể ăn được là được.
Nhưng họ vẫn đánh giá quá cao bản thân, những món ăn phong phú trong nước đã nuôi họ thoải mái đến năm mười tám tuổi, giờ ra nước ngoài, dù bụng chịu nổi nhưng lưỡi không chịu nổi.
Sau khi ăn bánh mì nướng và khoai tây chiên không biết bao nhiêu ngày liên tiếp, cả hai không nhịn được nữa, bắt đầu tìm các nhà hàng Trung Quốc ở nước ngoài.
Nhà hàng Trung Quốc ở ngoài kia thì không ít, nhưng khẩu vị chính gốc thì thực sự rất ít, đa số không làm ra được hương vị đó, sau này Dụ Ấu Tri tìm được một nhà hàng rất nhỏ của người miền núi, chỉ tiếc là chủ nhà hàng xuất thân từ tỉnh ăn cay nên hầu hết các món ăn đều vừa mặn vừa cay.
Không so sánh sẽ không có đau thương, không chỉ Dụ Ấu Tri thích không kiềm được mà đến cả tiểu thiếu gia Hạ tinh tế, cầu kỳ cuối cùng cũng nhận ra được sức hấp dẫn của khẩu vị mặn cay từ quê hương ở nơi đất khách quê người.
Nhà hàng này và nhà hàng ở nước Anh kia không những khẩu vị giống hệt nhau mà ngay cả những món ăn đặc trưng đều hệt nhau.
Ăn thử mấy món xong, Dụ Ấu Tri cuối cùng cũng biết vì sao Hạ Minh Sầm nói cô sẽ thích món ăn ở đây.
“Anh hỏi qua rồi, hai vị chủ quán là cha con, người cha dạy nấu ăn rồi con gái thì mở nhà hàng ở nước Anh, còn người cha mở nhà hàng ở đây, mục đích là muốn mang ẩm thực địa phương ra toàn thế giới.”
Dụ Ấu Tri hỏi anh: “Sao anh tìm được nhà hàng này vậy?”
Hạ Minh Sầm ngữ khí bình tĩnh: “Có lần đến khu vực gần đây bàn vụ án, vừa hay bụng đói.”
Dụ Ấu Tri đột nhiên nghẹn ngào, cụp mắt xuống nói: “Bữa này tôi mời anh nhé.”
“Không cần.” Hạ Minh Sầm từ chối: "Anh đã nạp thẻ thành viên ở đây rồi.”
Khó trách phục vụ quen thuộc anh như vậy, Dụ Ấu Tri mím môi, kìm nén cảm xúc, cảm thấy vẫn nên phân rõ ràng với anh: “Vậy chúng ta chia đôi, sau đó tôi sẽ chuyển tiền cho anh.”
Hạ Minh Sầm cau mày: “Chỉ là một bữa ăn thôi mà, em nhất định phải phân chia rạch ròi với anh đến vậy sao?”
“Cần!” Dụ Ấu Tri gật đầu: "Anh em thân thiết còn cần tính toán rõ ràng, huống chi là chúng ta.”
Anh không nói gì, môi mím thành một đường thẳng, một lúc lâu sau mới lạnh lùng nói: “Dụ Ấu Tri, nếu bây giờ em muốn vạch rõ ranh giới với tôi thì không cần đâu. Anh nói cho em biết, giữa chúng ta, không tính rõ được.”
Dụ Ấu Tri không còn nói gì được nữa.
Cô buông đũa xuống, xoay người: “Tôi đi rửa tay.”
Đi vào phòng rửa tay không phải thật sự để rửa tay, chỉ là đứng trước bồn rửa tay ngây người nhìn bản thân.
Cô không hiểu Hạ Minh Sầm vì sao lại nói giữa hai người họ không thể tính rõ ràng được, cụ thể là chỉ cái gì, tiền hay tình cảm, nhưng bất kể điều gì trong hai điều đó, đều có vẻ như cô nợ nhiều hơn.
Dụ Ấu Tri nhắm mắt, thở dài thườn thượt.
Thật ra, ngay khi đưa đồ ăn vào miệng, cô đã không kìm được xúc động rồi.
Phần lớn bản năng của con người đều là ăn mềm không ăn cứng, Dụ Ấu Tri cũng vậy, vì vậy khi Hạ Minh Sầm nói nặng lời với cô, cô có thể nhanh chóng phản kích lại, nhưng một khi Hạ Minh Sầm cho cô thấy sự dịu dàng mà cô không nên nhìn thấy từ anh, cô sẽ lại rơi vào một vòng tình cảm kỳ lạ.
Không phải nói hận cô sao? Vì sao lại vẫn còn nhớ nhiều những chuyện lúc trước.
Cô sẽ nghĩ đến những ngày cùng anh ăn bánh mì nướng và khoai tây chiên, cũng sẽ nghĩ đến vì sao khi cô tìm được nhà hàng hợp khẩu vị lại nóng lòng muốn nói với anh, kết quả là vì anh ăn cay không được nên đã bị đau bụng.
Cô tự trách nói về sau sẽ không đi nữa, Hạ Minh Sầm lại nói, đừng, khó mà tìm được một nhà hàng hợp khẩu vị đến thế, muốn đi cứ đi thôi.
Cô nói, nhưng anh không thể ăn cay mà.
Anh nói cho anh chút thời gian, anh sẽ cố gắng thích ứng.
Sau này anh thật sự đã thích ứng được, mặc dù sau đó anh nói rằng việc anh làm quen với ăn cay không liên quan gì đến cô cả, bảo cô đừng có suy nghĩ, anh là vì bất đắc dĩ, bởi vì ngoài nhà hàng này thì không còn chỗ nào có thể ăn được, chính xác là anh không muốn tiếp tục ăn khoai tây chiên nữa.
Nhưng Dụ Ấu Tri biết tiểu thiếu gia là người như thế nào nên hoàn toàn không tin những lời cố chấp của anh, thật ra nhà hàng khẩu vị không cay không phải là không có, chỉ cần có tiền thì chắc chắn sẽ tìm được, nhưng là bởi vì cô thích, nên anh cũng công nhận nhà hàng này.
Sau khi ở trước gương chỉnh đốn cảm xúc của mình xong, Dụ Ấu Tri lại quay về bàn của mình lần nữa.
Cô không muốn tiếp tục nói về chủ đề lúc nãy nữa, đang tính nói sang chuyện khác, chẳng hạn như vụ án, công việc thì Hạ Minh Sầm nói: “Thầy của em vừa nãy có gọi điện đến, anh nghe giúp rồi.”
Dụ Ấu Tri lập tức cầm điện thoại trên bàn lên nhìn qua, vừa nãy đúng thật là có một cuộc gọi từ thầy Thẩm.
“Thầy tôi tìm tôi có việc gì không?”
“Dặn em việc đi trường quốc tế Gia Phong điều tra.” Hạ Minh Sầm cúi đầu ăn một miếng thức ăn, ngữ khí bình tĩnh: "Sau đó anh nói với ông ấy anh cũng tốt nghiệp từ trường đó.”
Dụ Ấu Tri đột nhiên trừng to mắt.
Ngay cả khi sau đó cứ cho là Hạ Minh Sầm không thuật lại nội dung cuộc điện thoại, cô cũng đoán được 7-8 phần.
Hạ Minh Sầm tự đề cử mình, thầy Thẩm nào có lý do để từ chối, cuộc điện thoại vừa hay đúng ý.
Học trò của tôi xin nhờ cậu rồi.
Được, không vấn đề gì.
Thành thật mà nói, những người có thể tốt nghiệp từ Gia Phong đều đã bắt đầu cuộc sống ở Rome(*) rồi. Họ lớn lên trong môi trường tiếng Anh từ khi còn nhỏ, với trình độ tiếng Anh đó, tất nhiên họ sẽ sẵn sàng hòa nhập ngay vào môi trường quốc tế.
(*)Trung Quốc có câu mọi con đường đều dẫn tới Rome, nhưng có người khi sinh ra đã ở Rome rồi! Ý chỉ có những người sinh ra đã ở vạch đích.
Vì vậy rất khó để tìm một người tốt nghiệp trong hệ thống trường Gia Phong, ngoại trừ Hạ Minh Sầm, người vốn đã có cuộc sống đủ đầy sẵn sàng từ bỏ địa vị tư sản với mức lương hàng năm là hàng triệu, thậm chí hàng chục triệu để chạy sang làm công chức.
Nhưng mà Dụ Ấu Tri vẫn nghĩ không thông, tại sao anh ta lại nhờ thầy tiến cử mình? Nếu như nói vụ án của Chu Vân Lương có liên quan đến anh một chút thì vụ án này của cục trưởng Nhạc, muốn điều tra cũng là việc của Phòng điều tra kinh tế, cần một cảnh sát hình sự để làm gì?
Ăn cơm xong, Hạ Minh Sầm lại đưa cô về nhà, Dụ Ấu Tri ngồi trên ghế phụ nghĩ trái nghĩ phải, nhưng vẫn không thể hiểu được, mục đích của anh không phải cô không biết, đó là khiến cô và Hạ Minh Lan đính hôn không được.
Không thể trách anh đã chia tay vẫn còn quản nhiều như vậy, người Trung Quốc không cởi mở đến thế, họ rất coi trọng tình lý và thể diện, đổi lại là gia đình khác, ai có thể chấp nhận bạn gái cũ đính hôn với anh trai mình chứ.
Anh muốn báo thù muốn phá hoại, cô đều có thể hiểu, mặc dù nghe có vẻ bệnh hoạn, nhưng thực sự lại rất phù hợp với logic và hành vi của tiểu thiếu gia.
Nhưng cùng cô về trường tra án, thú thật cô không thể hiểu nổi.
Cô nghĩ ngợi rất lâu, rồi vẫn mở miệng khéo léo hỏi: “Anh có rảnh không? Gần đây không phải chuẩn bị có vụ án sắp sơ thẩm sao?”
Nhưng cô lại bị chặn lời bởi Hạ Minh Sầm: “Anh không phải công tố viên, sơ thẩm nhất thiết phải có mặt anh ở đó sao?”
Dụ Ấu Tri chỉ có thể đổi cách hỏi khác nói: “Anh muốn về thăm trường, hoàn toàn có thể nhân cuối tuần được nghỉ ngơi hãy đi, đâu cần phải tìm công việc để làm cái cớ, hơn nữa đó không phải việc của anh.”
Tuy nhiên Hạ Minh Sầm lại đánh trống lảng, tự lái xe đi, ngữ khí bình tĩnh: “Thầy của em nói không an tâm để em đi một mình.”
“Anh không cần phải nghĩ cho thầy tôi, ông ấy đâu phải thầy của anh.”
Hạ Minh Sầm có chút khó chịu: “Em giả ngốc làm gì, anh đang nghĩ cho thầy của em sao?”
Giả ngốc lại bị vạch trần ngay tại chỗ, Dụ Ấu Tri đột nhiên không nói gì nữa, trong lòng vừa khó chịu vừa cáu kỉnh.
Anh đúng là mắc bệnh mà.
Lúc thì nói những lời cay nghiệt, lúc thì trao cho cô những lời ấm áp.
“Thủ đoạn của anh đều vô ích thôi, tôi sẽ không chia tay với Hạ Minh Lan.”
Hạ Minh Sầm vẻ mặt lại u ám, anh vô thức nắm chặt vô lăng, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh, cười lạnh nói: "Được, anh ăn ở nhà hàng kia mấy năm là bởi vì anh đoán em sẽ đính hôn với Hạ Minh Lan, vì muốn khiến em phải chia tay với anh ta nên hôm nay anh mới đưa em đến ăn cơm, đây đều là chiêu trò, em hài lòng chưa?"
“Không phải là thủ đoạn thì là gì chứ?” Trái tim Dụ Ấu Tri thắt chặt, ngữ khí cũng hùng hổ dọa người: "Nếu không anh tính làm gì với những kỉ niệm đáng xấu hổ này? Muốn quay lại sao?”
“…”
Hạ Minh Sầm trầm mặc, Dụ Ấu Tri lập tức chiếm ưu thế về đạo đức, mặt đỏ tai nóng ép hỏi anh: “Còn nữa, chuyện trước khi xuống xe, anh đột nhiên hôn tôi làm gì? Lẽ nào là vì anh muốn che đậy vụ án sao? Anh nói tôi nghe xem, anh đang điều tra vụ án nào?”
Nói xong những lời này, Dụ Ấu Tri cũng tính là đã xả được cơn tức giận, khoanh tay nhìn đuôi xe phía trước, chờ xem anh sẽ trả lời như thế nào.
Xe dừng lại trước đèn giao thông, Hạ Minh Sầm vẫn lái xe không nói một lời, sau đó đột nhiên có hành động, không màng ngã tư đường có camera giám sát hay không, anh tháo dây an toàn, đưa tay véo cằm cô xuống, nghiêng đầu bực tức hướng vào khóe môi cô “mổ” một cái.
“Tra án gì chứ, anh chỉ cảm thấy cái miệng của em thật quá phiền phức, nếu hôn em thì em sẽ im lặng, cho nên anh mới hôn em."
Thế là chẳng mấy chốc, Hạ Minh Lan lại gọi điện thoại đến.
Anh khẽ cong môi, đút điện thoại vào túi không trả lời, nhanh chóng lên xe, đóng cửa thắt dây an toàn, khởi động xe rời đi, toàn bộ động tác liền mạch mượt mà, khi xe bắt đầu chạy điện thoại thậm chí vẫn còn kêu.
Dụ Ấu Tri không phải đồ ngốc, trong lòng đại khái đoán đã được người đàn ông này đang làm gì.
Cô thực sự không nhịn được, hỏi anh: “Anh làm như vậy có thú vị không?”
Hạ Minh Sầm lái xe, đối diện với vẻ mặt khó lường của Dụ Ấu Tri, giọng điệu vẫn vô cùng buông thả: "Rất thú vị."
Nếu cô và Hạ Minh Lan là vợ chồng chưa cưới thì quả thực rất thú vị, nhưng bọn họ lại không phải, Dụ Ấu Tri chỉ cảm thấy buồn cười, chẳng trách Hạ Minh Lan nói Hạ Minh Sầm vốn dĩ không hề thay đổi gì cả.
Khi người khác vây quanh anh, trong mắt anh chỉ có thờ ơ lạnh lùng, nhìn có vẻ như sẽ không để ý tới thứ gì, nhưng một khi có ai không tuân theo anh, đối đầu với anh, bản chất xấu xa đó của anh sẽ lộ ra rõ ràng.
Cô bây giờ giống như một món đồ chơi mà anh từng sở hữu, cho dù anh có vứt bỏ cô thì anh cũng sẽ không để người khác nhặt được.
Tiểu thiếu gia thực sự bị cô của trước đây, Hạ Minh Lan của trước đây, bị Tịch Gia của trước đây và hiện tại vẫn mãi mãi bằng lòng nuông chiều anh, chiều cho hư rồi.
Dụ Ấu Tri cười, nói: “Hay là thế này đi? Sau này mỗi ngày anh đưa đón tôi đi làm, như vậy mỗi ngày anh đều có thể nói với anh Minh Lan rằng tôi ở cùng với anh, tôi lại có thể tiết kiệm chi phí đi lại, vẹn cả đôi đường.”
Hạ Minh Sầm nắm chặt vô lăng, mím môi hỏi: “Tự tin với tình cảm của hai người như vậy?”
“Tự tin hay không là một chuyện, mà chút thủ đoạn nhỏ này của anh.” Dụ Ấu Tri không hề khách khí đáp: "Anh xem tôi và anh Minh Lan là đồ ngu sao?”
“Thủ đoạn nhỏ sao?” Hạ Minh Sầm đột nhiên bật cười, giọng điệu âm trầm: "Chơi lớn với anh em dám không?”
Dụ Ấu Tri sững người một lúc, sau đó Hạ Minh Sầm đột nhiên bẻ lái vào bên đường.
Vừa dừng xe bên một con phố thương mại, anh kéo phanh tay, tắt máy, đưa mắt chỉ vào tấm biển quảng cáo bên cửa xe của cô, nói bằng giọng điệu trầm thấp: "Có muốn để anh giúp em kiểm tra độ đáng tin trong mối quan hệ của hai người không?"
Dụ Ấu Tri quay đầu nhìn, mắt bị ánh sáng từ bảng hiệu lớn làm lóa, sau mấy giây mới thấy rõ đó là bảng hiệu của khách sạn.
Hạ Minh Sầm: “Xuống xe.”
Dụ Ấu Tri nắm chặt dây an toàn có chết cũng không buông, anh dứt khoát tháo dây an toàn của mình xong lập tức nghiêng người qua tháo giúp cô, nhưng cô không đồng ý, một tay chặn ngay khóa của dây an toàn, tay kia đẩy anh, mặt khác cô vùi thân thể xuống thật thấp, như hận không thể nấp dưới thảm xe, không cho anh chạm được vào dây an toàn.
Trong vài phút chiến đấu thầm lặng, cả hai đều suy nghĩ trong lòng, mình đang làm gì thế này?
Một mặt bối rối, một mặt bướng bỉnh, ngay cả trong cuộc chiến nhàm chán như vậy, anh vẫn không muốn nhượng bộ đối thủ.
Dụ Ấu Tri đột nhiên cảm thấy nếu như có camera ghi lại, vậy thì dáng vẻ bản thân và Hạ Minh Sầm giành giật dây an toàn nhất định rất buồn cười, quả thật là vô cùng trẻ con, thế là không thể kìm được đột nhiên cười một tiếng.
Bởi vì tiếng cười của cô, Hạ Minh Sầm cũng có chút kìm không được nữa, anh là người đầu tiên mất kiên nhẫn, cô vùi người giấu dây an toàn trước ngực, giống như mẹ đang bảo vệ con, anh bèn nắm một bên vai cô, hạ thấp tay xuống lôi dây an toàn ra.
Kết quả là dây an toàn thì tháo không được, trái lại là chạm vào chỗ khác.
Tỷ lệ mỡ trong cơ thể của con gái đương nhiên cao hơn con trai, Dụ Ấu Tri không thích tập thể dục, vóc dáng của cô được duy trì nhờ ăn ít và khối lượng công việc nhiều, xương của cô nhỏ, da thịt lại mềm mại, cảm giác cực kỳ dễ chịu khi tay chạm vào, trong đó có đôi má đầy collagen nõn nà như tuổi 19, còn cả vị trí kia nữa.
Cả hai người đều sững lại, Dụ Ấu Tri phản ứng nhanh, vội vàng đẩy anh ra, nụ cười còn sót lại nơi khóe miệng và sự hoảng hốt hiện lên trong mắt anh chưa kịp phai đi, hai mắt thâm trầm, anh nắm chặt hai tay cô, yết hầu bỗng di chuyển lên xuống gấp gáp, cúi thấp đầu hôn môi cô.
Nếu nói lần trước ở quán bar là do tình thế ép buộc, vậy thì bây giờ là thế nào?
Không cầm lòng nổi?
Vừa chạm vào anh, trái tim của Dụ Ấu Tri lập tức thắt lại, cô vội quay đầu tránh đi, môi anh từ khóe miệng lướt qua má cô, hơi thở phả vào tai cô, khiến cô rùng mình.
“Anh…”
Cô vốn định mắng anh, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp của Hạ Minh Sầm, lời nói nghẹn lại trong cổ họng, không nói ra được nữa.
Sao có thể thất thường như vậy, giây trước còn đánh nhau, giây sau đã hôn nhau.
Giây trước còn muốn cho dạy cô một bài học, giây sau đã hôn cô.
Hạ Minh Sầm chắc cũng chẳng thể hiểu rõ bản thân, anh ngồi thẳng dậy, không nói gì, chứ đừng nói đến việc giải thích những gì anh vừa làm.
Dụ Ấu Tri vẫn đang nắm chặt dây an toàn, cô muốn xuống xe nhưng lại sợ xuống xe thì anh sẽ kéo cô vào khách sạn.
Một lúc lâu sau, cuối cùng anh cũng mở miệng: “Xuống xe.”
Dụ Ấu Tri: “Không xuống.”
“Em không xuống vậy em muốn sống trên xe à?”
Dụ Ấu Tri lập tức nói: “Sống trong xe còn tốt hơn là bị anh lôi vào khách sạn.”
Hạ Minh Sầm im lặng một lúc lâu, sau đó trầm giọng bất đắc dĩ nói: “… Anh đùa với em thôi, không đi khách sạn, xuống xe đi.”
Đùa với cô sao?
Hừm, cô mới không tin điều đó.
Dụ Ấu Tri không muốn tính toán với anh vì sao lại đùa giỡn cô, chỉ hỏi: “Vậy anh dừng xe trước cổng khách sạn để làm gì?”
“Gần đây chỉ có trước cổng khách sạn mới có chỗ đỗ xe, em không nhìn thấy sao?”
Dụ Ấu Tri vội vã đưa mắt nhìn gần đó, đúng như Hạ Minh Sầm nói, chỉ có chỗ trống trước cổng khách sạn mới có chỗ đỗ xe.
“… Vậy anh muốn làm gì?”
“Không phải em xuống xe là sẽ biết ngay à?”
Nói xong anh xuống xe trước.
Dụ Ấu Tri không còn cách nào, chỉ có thể xuống xe cùng anh.
Hạ Minh Sầm đi đến bên cạnh cô, cô lập tức cảnh giác lùi lại vài bước.
Anh mím môi nhẹ giọng giải thích: "Yên tâm đi, chuyện này nếu em không muốn thì anh cũng không có hứng thú."
Vậy còn lúc nãy thì sao? Vừa xảy ra chuyện gì vậy?
Dụ Ấu Tri suýt chút thốt câu hỏi ra khỏi miệng, nhưng cô đã kịp kìm lại không nói gì, sự việc thì cũng xảy ra rồi, hỏi lại để làm gì.
Cô đi cùng với Hạ Minh Sầm, không hỏi anh đi đâu, cho đến khi Hạ Minh Sầm đưa cô đến một nhà hàng bên đường.
Bây giờ đã không còn sớm nhưng có rất nhiều nhân viên văn phòng bận rộn chưa kịp ăn tối, vì vậy nhà hàng vẫn rất náo nhiệt.
“Em chưa ăn tối đúng chứ?” Hạ Minh Sầm nói: "Tiện đây em ăn chút gì cho no bụng đi, ăn xong anh đưa em về.”
Dụ Ấu Tri sửng sốt: “Sao anh biết tôi chưa ăn tối?”
“Từ viện kiểm sát đến bệnh viện xa hơn từ đồn cảnh sát, em đi tàu điện ngầm mà lại đến đó nhanh hơn tôi lái xe, vậy có khả năng là em vội vàng đến bệnh viện ngay sau khi tan ca. Thế thì thời gian ăn tối ở đâu?"
Phân tích này rất có cơ sở, Dụ Ấu Tri không thể phản bác được.
Cô suy nghĩ, nói: “Thôi bỏ đi, tôi về nhà tiện nấu chút đồ ăn khuya là được rồi.”
“Vào trước đi.” Hạ Minh Sầm nói: "Em chắc sẽ thích khẩu vị ở đây, nếu không thích thì rời đi cũng không muộn.”
Dụ Ấu Tri mấp máy môi, nhưng câu hỏi “Sao anh biết tôi sẽ thích?” vẫn không thể thốt ra khỏi miệng.
Sau khi đi vào ngồi xuống mới phát hiện Hạ Minh Sầm có thể là khách quen ở đây, bởi vì khi người phục vụ đưa thực đơn đến, thái độ của anh ta rất nhiệt tình, hiển nhiên là có quen biết với anh.
Hạ Minh Sầm không hỏi cô ăn gì, thậm chí không xem thực đơn, mở miệng gọi vài món.
Nhà hàng này không tập trung vào các món ăn địa phương, chủ yếu là các món mặn và cay, nếu quen ăn mặn, cay sẽ rất thích, còn không quen sẽ không thích lắm.
Hạ Minh Sầm khẩu vị nhạt, nhưng Dụ Ấu Tri thích ăn mặn và cay. Nói chung, hai người có khẩu vị hoàn toàn khác nhau mà phải cùng nhau ăn một bữa sẽ rất đau khổ. Giải pháp tốn ít sức nhất là một trong số họ thỏa hiệp.
Trước khi đến nước Anh, tiểu thiếu gia không bao giờ chịu thỏa hiệp, anh không ăn được đồ cay, còn Dụ Ấu Tri thì có thể ăn đồ nhạt nên Dụ Ấu Tri luôn hợp tác với thói quen ăn uống của anh. Vậy mà sau khi đến Anh, khẩu vị của Hạ Minh Sầm đã thay đổi 180 độ.
Lý do rất đơn giản, đương nhiên là do ẩm thực Anh.
Những người chưa từng đến Anh thì cũng đã từng nghe nói về đồ ăn của Anh, trước khi đi họ vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần, cho rằng dù không ngon, chỉ cần có thể ăn được là được.
Nhưng họ vẫn đánh giá quá cao bản thân, những món ăn phong phú trong nước đã nuôi họ thoải mái đến năm mười tám tuổi, giờ ra nước ngoài, dù bụng chịu nổi nhưng lưỡi không chịu nổi.
Sau khi ăn bánh mì nướng và khoai tây chiên không biết bao nhiêu ngày liên tiếp, cả hai không nhịn được nữa, bắt đầu tìm các nhà hàng Trung Quốc ở nước ngoài.
Nhà hàng Trung Quốc ở ngoài kia thì không ít, nhưng khẩu vị chính gốc thì thực sự rất ít, đa số không làm ra được hương vị đó, sau này Dụ Ấu Tri tìm được một nhà hàng rất nhỏ của người miền núi, chỉ tiếc là chủ nhà hàng xuất thân từ tỉnh ăn cay nên hầu hết các món ăn đều vừa mặn vừa cay.
Không so sánh sẽ không có đau thương, không chỉ Dụ Ấu Tri thích không kiềm được mà đến cả tiểu thiếu gia Hạ tinh tế, cầu kỳ cuối cùng cũng nhận ra được sức hấp dẫn của khẩu vị mặn cay từ quê hương ở nơi đất khách quê người.
Nhà hàng này và nhà hàng ở nước Anh kia không những khẩu vị giống hệt nhau mà ngay cả những món ăn đặc trưng đều hệt nhau.
Ăn thử mấy món xong, Dụ Ấu Tri cuối cùng cũng biết vì sao Hạ Minh Sầm nói cô sẽ thích món ăn ở đây.
“Anh hỏi qua rồi, hai vị chủ quán là cha con, người cha dạy nấu ăn rồi con gái thì mở nhà hàng ở nước Anh, còn người cha mở nhà hàng ở đây, mục đích là muốn mang ẩm thực địa phương ra toàn thế giới.”
Dụ Ấu Tri hỏi anh: “Sao anh tìm được nhà hàng này vậy?”
Hạ Minh Sầm ngữ khí bình tĩnh: “Có lần đến khu vực gần đây bàn vụ án, vừa hay bụng đói.”
Dụ Ấu Tri đột nhiên nghẹn ngào, cụp mắt xuống nói: “Bữa này tôi mời anh nhé.”
“Không cần.” Hạ Minh Sầm từ chối: "Anh đã nạp thẻ thành viên ở đây rồi.”
Khó trách phục vụ quen thuộc anh như vậy, Dụ Ấu Tri mím môi, kìm nén cảm xúc, cảm thấy vẫn nên phân rõ ràng với anh: “Vậy chúng ta chia đôi, sau đó tôi sẽ chuyển tiền cho anh.”
Hạ Minh Sầm cau mày: “Chỉ là một bữa ăn thôi mà, em nhất định phải phân chia rạch ròi với anh đến vậy sao?”
“Cần!” Dụ Ấu Tri gật đầu: "Anh em thân thiết còn cần tính toán rõ ràng, huống chi là chúng ta.”
Anh không nói gì, môi mím thành một đường thẳng, một lúc lâu sau mới lạnh lùng nói: “Dụ Ấu Tri, nếu bây giờ em muốn vạch rõ ranh giới với tôi thì không cần đâu. Anh nói cho em biết, giữa chúng ta, không tính rõ được.”
Dụ Ấu Tri không còn nói gì được nữa.
Cô buông đũa xuống, xoay người: “Tôi đi rửa tay.”
Đi vào phòng rửa tay không phải thật sự để rửa tay, chỉ là đứng trước bồn rửa tay ngây người nhìn bản thân.
Cô không hiểu Hạ Minh Sầm vì sao lại nói giữa hai người họ không thể tính rõ ràng được, cụ thể là chỉ cái gì, tiền hay tình cảm, nhưng bất kể điều gì trong hai điều đó, đều có vẻ như cô nợ nhiều hơn.
Dụ Ấu Tri nhắm mắt, thở dài thườn thượt.
Thật ra, ngay khi đưa đồ ăn vào miệng, cô đã không kìm được xúc động rồi.
Phần lớn bản năng của con người đều là ăn mềm không ăn cứng, Dụ Ấu Tri cũng vậy, vì vậy khi Hạ Minh Sầm nói nặng lời với cô, cô có thể nhanh chóng phản kích lại, nhưng một khi Hạ Minh Sầm cho cô thấy sự dịu dàng mà cô không nên nhìn thấy từ anh, cô sẽ lại rơi vào một vòng tình cảm kỳ lạ.
Không phải nói hận cô sao? Vì sao lại vẫn còn nhớ nhiều những chuyện lúc trước.
Cô sẽ nghĩ đến những ngày cùng anh ăn bánh mì nướng và khoai tây chiên, cũng sẽ nghĩ đến vì sao khi cô tìm được nhà hàng hợp khẩu vị lại nóng lòng muốn nói với anh, kết quả là vì anh ăn cay không được nên đã bị đau bụng.
Cô tự trách nói về sau sẽ không đi nữa, Hạ Minh Sầm lại nói, đừng, khó mà tìm được một nhà hàng hợp khẩu vị đến thế, muốn đi cứ đi thôi.
Cô nói, nhưng anh không thể ăn cay mà.
Anh nói cho anh chút thời gian, anh sẽ cố gắng thích ứng.
Sau này anh thật sự đã thích ứng được, mặc dù sau đó anh nói rằng việc anh làm quen với ăn cay không liên quan gì đến cô cả, bảo cô đừng có suy nghĩ, anh là vì bất đắc dĩ, bởi vì ngoài nhà hàng này thì không còn chỗ nào có thể ăn được, chính xác là anh không muốn tiếp tục ăn khoai tây chiên nữa.
Nhưng Dụ Ấu Tri biết tiểu thiếu gia là người như thế nào nên hoàn toàn không tin những lời cố chấp của anh, thật ra nhà hàng khẩu vị không cay không phải là không có, chỉ cần có tiền thì chắc chắn sẽ tìm được, nhưng là bởi vì cô thích, nên anh cũng công nhận nhà hàng này.
Sau khi ở trước gương chỉnh đốn cảm xúc của mình xong, Dụ Ấu Tri lại quay về bàn của mình lần nữa.
Cô không muốn tiếp tục nói về chủ đề lúc nãy nữa, đang tính nói sang chuyện khác, chẳng hạn như vụ án, công việc thì Hạ Minh Sầm nói: “Thầy của em vừa nãy có gọi điện đến, anh nghe giúp rồi.”
Dụ Ấu Tri lập tức cầm điện thoại trên bàn lên nhìn qua, vừa nãy đúng thật là có một cuộc gọi từ thầy Thẩm.
“Thầy tôi tìm tôi có việc gì không?”
“Dặn em việc đi trường quốc tế Gia Phong điều tra.” Hạ Minh Sầm cúi đầu ăn một miếng thức ăn, ngữ khí bình tĩnh: "Sau đó anh nói với ông ấy anh cũng tốt nghiệp từ trường đó.”
Dụ Ấu Tri đột nhiên trừng to mắt.
Ngay cả khi sau đó cứ cho là Hạ Minh Sầm không thuật lại nội dung cuộc điện thoại, cô cũng đoán được 7-8 phần.
Hạ Minh Sầm tự đề cử mình, thầy Thẩm nào có lý do để từ chối, cuộc điện thoại vừa hay đúng ý.
Học trò của tôi xin nhờ cậu rồi.
Được, không vấn đề gì.
Thành thật mà nói, những người có thể tốt nghiệp từ Gia Phong đều đã bắt đầu cuộc sống ở Rome(*) rồi. Họ lớn lên trong môi trường tiếng Anh từ khi còn nhỏ, với trình độ tiếng Anh đó, tất nhiên họ sẽ sẵn sàng hòa nhập ngay vào môi trường quốc tế.
(*)Trung Quốc có câu mọi con đường đều dẫn tới Rome, nhưng có người khi sinh ra đã ở Rome rồi! Ý chỉ có những người sinh ra đã ở vạch đích.
Vì vậy rất khó để tìm một người tốt nghiệp trong hệ thống trường Gia Phong, ngoại trừ Hạ Minh Sầm, người vốn đã có cuộc sống đủ đầy sẵn sàng từ bỏ địa vị tư sản với mức lương hàng năm là hàng triệu, thậm chí hàng chục triệu để chạy sang làm công chức.
Nhưng mà Dụ Ấu Tri vẫn nghĩ không thông, tại sao anh ta lại nhờ thầy tiến cử mình? Nếu như nói vụ án của Chu Vân Lương có liên quan đến anh một chút thì vụ án này của cục trưởng Nhạc, muốn điều tra cũng là việc của Phòng điều tra kinh tế, cần một cảnh sát hình sự để làm gì?
Ăn cơm xong, Hạ Minh Sầm lại đưa cô về nhà, Dụ Ấu Tri ngồi trên ghế phụ nghĩ trái nghĩ phải, nhưng vẫn không thể hiểu được, mục đích của anh không phải cô không biết, đó là khiến cô và Hạ Minh Lan đính hôn không được.
Không thể trách anh đã chia tay vẫn còn quản nhiều như vậy, người Trung Quốc không cởi mở đến thế, họ rất coi trọng tình lý và thể diện, đổi lại là gia đình khác, ai có thể chấp nhận bạn gái cũ đính hôn với anh trai mình chứ.
Anh muốn báo thù muốn phá hoại, cô đều có thể hiểu, mặc dù nghe có vẻ bệnh hoạn, nhưng thực sự lại rất phù hợp với logic và hành vi của tiểu thiếu gia.
Nhưng cùng cô về trường tra án, thú thật cô không thể hiểu nổi.
Cô nghĩ ngợi rất lâu, rồi vẫn mở miệng khéo léo hỏi: “Anh có rảnh không? Gần đây không phải chuẩn bị có vụ án sắp sơ thẩm sao?”
Nhưng cô lại bị chặn lời bởi Hạ Minh Sầm: “Anh không phải công tố viên, sơ thẩm nhất thiết phải có mặt anh ở đó sao?”
Dụ Ấu Tri chỉ có thể đổi cách hỏi khác nói: “Anh muốn về thăm trường, hoàn toàn có thể nhân cuối tuần được nghỉ ngơi hãy đi, đâu cần phải tìm công việc để làm cái cớ, hơn nữa đó không phải việc của anh.”
Tuy nhiên Hạ Minh Sầm lại đánh trống lảng, tự lái xe đi, ngữ khí bình tĩnh: “Thầy của em nói không an tâm để em đi một mình.”
“Anh không cần phải nghĩ cho thầy tôi, ông ấy đâu phải thầy của anh.”
Hạ Minh Sầm có chút khó chịu: “Em giả ngốc làm gì, anh đang nghĩ cho thầy của em sao?”
Giả ngốc lại bị vạch trần ngay tại chỗ, Dụ Ấu Tri đột nhiên không nói gì nữa, trong lòng vừa khó chịu vừa cáu kỉnh.
Anh đúng là mắc bệnh mà.
Lúc thì nói những lời cay nghiệt, lúc thì trao cho cô những lời ấm áp.
“Thủ đoạn của anh đều vô ích thôi, tôi sẽ không chia tay với Hạ Minh Lan.”
Hạ Minh Sầm vẻ mặt lại u ám, anh vô thức nắm chặt vô lăng, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh, cười lạnh nói: "Được, anh ăn ở nhà hàng kia mấy năm là bởi vì anh đoán em sẽ đính hôn với Hạ Minh Lan, vì muốn khiến em phải chia tay với anh ta nên hôm nay anh mới đưa em đến ăn cơm, đây đều là chiêu trò, em hài lòng chưa?"
“Không phải là thủ đoạn thì là gì chứ?” Trái tim Dụ Ấu Tri thắt chặt, ngữ khí cũng hùng hổ dọa người: "Nếu không anh tính làm gì với những kỉ niệm đáng xấu hổ này? Muốn quay lại sao?”
“…”
Hạ Minh Sầm trầm mặc, Dụ Ấu Tri lập tức chiếm ưu thế về đạo đức, mặt đỏ tai nóng ép hỏi anh: “Còn nữa, chuyện trước khi xuống xe, anh đột nhiên hôn tôi làm gì? Lẽ nào là vì anh muốn che đậy vụ án sao? Anh nói tôi nghe xem, anh đang điều tra vụ án nào?”
Nói xong những lời này, Dụ Ấu Tri cũng tính là đã xả được cơn tức giận, khoanh tay nhìn đuôi xe phía trước, chờ xem anh sẽ trả lời như thế nào.
Xe dừng lại trước đèn giao thông, Hạ Minh Sầm vẫn lái xe không nói một lời, sau đó đột nhiên có hành động, không màng ngã tư đường có camera giám sát hay không, anh tháo dây an toàn, đưa tay véo cằm cô xuống, nghiêng đầu bực tức hướng vào khóe môi cô “mổ” một cái.
“Tra án gì chứ, anh chỉ cảm thấy cái miệng của em thật quá phiền phức, nếu hôn em thì em sẽ im lặng, cho nên anh mới hôn em."
Danh sách chương