Từ trước đến nay Hạ Minh Sầm chưa bao giờ che giấu sự thờ ơ và kiêu ngạo trong bản tính của anh với người khác, đối với ai cũng như vậy.
Khuôn mặt của anh người người đều phải khen đẹp trai, nhưng tính cách của anh thì ai gặp người nấy ghét.
Hạ Minh Lan thích nói xa nói gần, còn anh lại cứ muốn xông thẳng tới, Hạ Minh Lan phải nhìn sắc mặt người khác để cân nhắc dùng từ, còn anh thì không cần thiết.
Các thương nhân và chính khách nhà họ Hạ nuôi dưỡng ra đều vô cùng dối trá, khẩu Phật tâm xà thuần thục đến độ xuất thần nhập hóa, lá mặt lá trái là chuyện bắt buộc cả đời, lại duy nhất nuôi ra một Hạ Minh Sầm quái đản như vậy.
Vợ chồng Hạ Chương không biết đã phải thở dài vì anh bao nhiêu lần, ngay cả Tịch Gia người bạn cùng tuổi thích dính lấy anh nhất lúc nhỏ cũng không biết bị anh làm cho tức giận phát khóc bao nhiêu lần, đại tiểu thư tính tình rất tệ, nhưng có tệ đi nữa vẫn không tệ bằng tiểu thiếu gia, mỗi ngày đều lập lời thề son sắt nói phải nghỉ chơi, nhưng sang ngày thứ hai đã trái kêu một tiếng Minh Sầm, phải kêu một tiếng Minh Sầm, chỉ có thể nói là vỏ quýt dày có móng tay nhọn thôi.
Tiểu thiếu gia sống tới bây giờ, duy chỉ từng té ngã ở chỗ Dụ Ấu Tri.
Nhưng trước đây Dụ Ấu Tri vì anh mà ăn bao nhiêu trái đắng, tiểu thiếu gia căn bản không hề để ý, cho dù hai người đã chia tay nhiều năm, anh vẫn chỉ cảm thấy là Hạ Minh Lan cướp đồ của anh.
Mỗi khi đối chọi gay gắt, giữa những cảm xúc sóng gió trong lòng, sự chiếm hữu chiếm mấy phần, tình yêu còn sót lại mấy phần, e rằng chỉ có bản thân Hạ Minh Sầm biết.
Sắc mặt Hạ Minh Lan hơi nghiêm nghị, nhắm mắt, sau đó mới mở miệng nói: "Nếu anh thật sự để ý chuyện này, hôm nay sẽ không đưa cô ấy tới."
Hạ Minh Sầm vừa muốn nói gì đó, anh ấy lại hỏi: "So với anh thì, Minh Sầm, anh rất tò mò, rốt cuộc là vì anh hẹn hò với bạn gái cũ của em, do em có tính chiếm hữu nên tức giận, hay là tức giận bởi vì mấy năm nay em chưa từng quên Ấu Tri, bây giờ cô ấy quay lại nhưng không phải vì em?"
Hạ Minh Sầm sững sờ, nhất thời không trả lời.
Lúc này không biết là điện thoại của ai vang lên, phá tan bầu không khí tranh cãi không khoan nhượng lúc này.
Hạ Minh Sầm móc túi, là anh có cuộc gọi tới.
Anh nhìn màn hình một cái, vẫn nhận.
Cảm xúc mất khống chế đã thu liễm lại, nhưng trong giọng nói vẫn toát ra mấy phần khó chịu: "Đội trưởng Lê, có chuyện gì vậy?"
Giọng đội trưởng Lê nghe có vẻ rất vội, không kịp so đo chuyện giọng điệu của Hạ Minh Sầm có ngông hay không.
"Khu phố bên trung tâm xảy ra chuyện rồi, xuất hiện một đám người mang theo dao, nhà cậu gần đó, bây giờ nhanh qua đó một chuyến."
Hạ Minh Sầm ở một mình, chỗ anh nghỉ ngơi lúc bình thường quả thực cách khu phố trung tâm rất gần.
"Tôi không ở nhà, cách chỗ đó hơi xa." Biểu cảm Hạ Minh Sầm cứng lại, đứng dậy: "Tôi lái xe qua đó."
Ngắt điện thoại, bộ dáng thờ ơ tản mạn lúc đối đầu với Hạ Minh Lan của tiểu thiếu gia nháy mắt biến mất.
Hạ Minh Lan thấy anh đi vội, hỏi: "Sao thế"
Hạ Minh Sầm trả lời đơn giản: "Có vụ án."
Từ lúc anh nhận điện thoại tới lúc anh rời đi chưa đầy một phút, chẳng mất chốc, Hạ Minh Lan nghe thấy tiếng xe khởi động ngoài cửa.
Anh ấy thu hồi tầm mắt từ hướng cổng Hạ Minh Sầm rời đi, tháo mắt kính xuống, nhắm mắt cúi đầu xoa xoa sống mũi.
Bao gồm cả Hạ Minh Lan, người trong nhà thường sẽ không để ý đến nghề nghiệp hiện tại của Hạ Minh Sầm, suy cho cùng lúc đầu đã vạch sẵn cho anh con đường tốt, tiễn anh đi nước ngoài học đại học, đợi sau khi quay về cho dù là doanh nhân hay là chính khách, trong nhà đều có thể trợ giúp, khởi điểm chắc chắn không thấp.
Nhưng ai biết được anh sẽ nghỉ học, sau khi về nước đột nhiên chui đầu vào thi đại học, Hạ Minh Sầm là người đã từng khinh thường nền giáo dục định hướng thi cử nhất, cho rằng chỉ có người bình thường mới đi liều mạng cố gắng tham gia vào thi đại học như vậy, nhưng sau khi về nước không những anh tham gia thi đại học, còn học đại học công an, tốt nghiệp thậm chí còn về làm cảnh sát ở cấp thấp nhất.
Dù cho cấp bậc cảnh sát của anh tăng nhanh thế nào đi nữa, so với con đường người trong nhà sắp xếp cho anh ngay từ đầu, đây vẫn tương đương với việc đi một đường vòng lớn.
Chẳng một ai biết anh muốn làm gì, Hạ Minh Sầm luôn ngang ngược như vậy, trừ khi trói tay trói chân anh nhốt ở nhà, bằng không anh muốn làm gì, không ai có thể ngăn nổi.
Cho nên lời uy hiếp anh nói trước đó rằng xem hai người có đính hôn được hay không, cũng không phải nói chơi.
Hạ Minh Lan không biết anh sẽ làm gì, muốn tiểu thiếu gia ngoan ngoãn chờ đợi tới ngày đính hôn mới ra tay, khả năng này không lớn.
Anh ấy ngồi một mình dưới lầu một lúc, lại gọi mấy cuộc điện thoại trao đổi công việc, sau đó mới lên lầu chào cha, quyết định về chỗ mình ở nghỉ ngơi.
Khi vừa định rời đi, đúng lúc chạm mặt bà Hạ lái xe giải sầu từ bên ngoài về.
Hạ Minh Lan lịch sự chào hỏi trưởng bối, chuẩn bị rời đi.
Nhưng bà Hạ lại kêu anh lại gây khó dễ: "Hôm nay rốt cuộc cậu có ý gì?"
Không đợi Hạ Minh Lan giải thích, bà Hạ tiếp tục dùng giọng điệu sắc nhọn chất vấn: "Cậu không hài lòng với đối tượng kết hôn tôi sắp xếp cho cậu sao? Con nhà người ta rốt cuộc có điểm nào không xứng với cậu?"
Hạ Minh Lan đỡ mắt kính, trong mắt xẹt qua sự khó chịu, giọng điệu vẫn ôn hòa như cũ: "Nhìn có vẻ là giúp tôi tìm một người có điều kiện không tệ, nhưng thực chất đối phương chỉ là đứa con riêng ngay cả một chút cổ phần cũng không có, không phải sao? Dì muốn ra oai phủ đầu với tôi, đừng ngại quang minh chính đại một chút, hà tất phải quanh co lòng vòng?"
Bà Hạ thay đổi sắc mặt: "Cậu đi điều tra người ta?"
"Suy cho cùng thì rất có khả năng là đối tượng kết hôn, sao tôi không thể điều tra?"
"Chẳng trách cậu vội vã đính hôn." Bà Hạ cười lạnh hai tiếng, lại nhanh chóng hỏi: "Nhưng cho dù cậu có bất mãn người tôi sắp đặt cho cậu đi nữa, tìm ai không được, vì sao cứ phải tìm cô gái đó? Cậu không biết cô ta và Minh Sầm trước đây..."
Vấn đề này hôm nay quả thực đã bị hỏi quá nhiều lần, mọi người đều hỏi vì sao cứ phải tìm Dụ Ấu Tri, vì sao cứ phải là cô, có nghĩ đến cảm nhận của Hạ Minh Sầm không.
Hạ Minh Lan thực sự có hơi phiền, giữa lông mày hơi lộ vẻ không kiên nhẫn, cắt ngang lời nói của bà Hạ: "Cô ấy và Minh Sầm như thế nào đều là chuyện của quá khứ, hiện tại họ không hề có dự định hàn gắn, vì sao tôi không thể tìm cô ấy."
Bà Hạ á khẩu, cảm thấy Hạ Minh Lan này quả là khiến người ta không đoán được.
Ban đầu bà giả vờ tìm đối tượng xem mắt cho Hạ Minh Lan, anh ấy chưa từng từ chối, nhưng chính vào lúc bà cho rằng có thể lợi dụng chuyện hôn sự bắt chẹt được anh ấy, đợi sau khi kết hôn sẽ thuận lý thành chương loại bỏ anh ấy ra khỏi sản nghiệp nhà họ Hạ thì mới phát hiện thì ra những buổi hẹn của Hạ Minh Lan cùng với những đối tượng xem mắt kia đều là ngụy trang, thực ra chưa hề phát triển thêm bước nào.
Bà Hạ không nói chuyện, Hạ Minh Lan chủ động kết thúc cuộc đối thoại ngắn ngủi này.
"Thời gian đã rất muộn rồi, tôi đi trước, phiền dì nói với cha một tiếng, chuyện đính hôn không cần ông bận tâm, tôi sẽ sắp xếp tất cả cho tốt."
Nói xong Hạ Minh Lan lên xe, chiếc xe Bentley màu đen của anh ấy chẳng mấy chốc đã biến mất trong màn đêm.
Bà Hạ hung dữ liếc đuôi xe một cái, xoay người vào phòng.
-
Một tuần mới lại tới, chuyện xảy ra tuần trước tưởng chừng như đã trôi qua rất lâu rồi.
Dụ Ấu Tri trước giờ chưa từng mong ngóng sang tuần để đi làm như vậy, thì ra khi cuộc sống của một người bắt đầu trở nên rối loạn, công việc lại là cảng tránh gió tốt nhất.
Suy cho cùng làm việc bận rộn thì sẽ không nhớ tới những thứ lộn xộn được nữa.
Khi đi làm vào thứ hai, cô là người duy nhất hân hoan chào đón buổi sáng đầu tiên của tuần làm việc, còn những người khác đều thắc mắc tại sao hai ngày ròng rã thứ bảy và chủ nhật lại như trôi qua trong hai giây vậy.
Trước đó phòng hai đem tất cả tinh lực đặt lên người Chu Vân Lương, nhưng hôm nay vụ án đã đến hồi kết, chỉ còn tốn thời gian thu thập toàn bộ chứng cứ mà thôi, cho dù Chu Vân Lương và vợ ông ta cứng miệng thế nào đi nữa, tòa án nên phán thế nào vẫn sẽ phán thế đó.
Giải quyết được một vụ án tham nhũng, rồi sẽ có vô số vụ án khác xảy ra. Mỗi ngày cục đều nhận đủ loại thư tố cáo lớn nhỏ, đích danh nặc danh đều có, chỉ là đi kiểm chứng nội dung thư tố cáo có phải thật hay không thì phải tốn không ít thời gian.
Trước đó trưởng phòng đã hứa hẹn với mọi người đợi vụ án Chu Vân Lương kết thúc sẽ mời bọn họ đi quán ăn, cũng không biết lúc đó có thời gian đi hay không.
Miêu Diệu quá thèm bữa ăn kia, bèn nhân lúc trưởng phòng cầm tài liệu tới không nhịn được hỏi khéo.
Trưởng phòng aiya một tiếng: "Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, yên tâm đi mà, đợi vụ án Chu Vân Lương kết thúc, chúng ta hẹn mấy cảnh sát bên đội điều tra hình sự số hai cùng đi ăn, xem như chúc mừng lần hợp tác này thành công viên mãn, thế nào?"
Miêu Diệu vừa nghe vụ án kết thúc có thể đi ăn cùng mấy anh cảnh sát đẹp trai, lập tức phấn khởi: "Tuyệt!" .
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
Mỹ nam kế quả nhiên hiệu nghiệp, tức khắc tài liệu trên tay cũng được lật ào ào.
Trưởng phòng cười híp mắt gật đầu, vì để đem lại cho mọi người hiệu suất làm việc lớn nhất, lại vẽ thêm một cái bánh.
"Tới lúc đó có người nhà thì có thể đưa người nhà đi cùng, nhiều thêm một đôi đũa cho náo nhiệt."
Chiêu đưa người nhà theo này cũng rất hiệu nghiệp, lão Thẩm giơ tay: "Tôi có thể đem theo hai không? Nhiều hơn hai đôi đũa."
Trưởng phòng biết tình hình nhà lão Thẩm, vợ và con gái đều là bảo bối của ông, gật đầu đáp: "Có thể, nếu giờ anh có thể đẻ thêm đứa thứ hai, ba đôi đũa cũng không vấn đề."
Những người khác lập tức cười ha ha.
"Tiểu Dụ, tới lúc đó nhớ gọi bạn trai em tới nha!" Có chuyện tốt này, lão Thẩm chắc chắn không thể quên học trò nhà mình: "Chúng ta còn chưa từng thấy dáng vẻ thật của cậu ấy đâu."
Dụ Ấu Tri từ trong đống thư tố cáo chi chít ngẩng đầu lên, do dự nói: "Công việc của anh ấy khá bận rộn."
"Công việc có bận đi chăng nữa thì thời gian ăn bữa cơm vẫn phải có chứ hả?"
Trưởng phòng lập tức tiếp lời: "Gọi tới gọi tới, nếu cậu ta không tới cô cứ nói đây là lời dặn dò của cấp trên."
Dụ Ấu Tri: "..."
Đều thành lạm dụng chức quyền rồi, mấy người đàn ông trung niên hóng chuyện thật đáng sợ.
Đợi sau khi trưởng phòng đi, anh Đinh độc thân không cam tâm nói: "Vậy người không có người nhà đi theo như chúng tôi chẳng phải rất thiệt sao"
"Anh Đinh, không sao, em cũng độc thân, có em đi với anh mà." Miêu Diệu an ủi nói.
"Đừng, chúng ta không giống nha, nếu mấy người đội hình sự số hai đều là con gái, thì lúc này người cười là anh chứ không phải em đâu." Anh Đinh liếc một cái đã nhìn thấu được tâm tư nhỏ của Miêu Diệu, không hề cảm kích đáp: "Em dám nói em không có chút suy nghĩ không an phận nào với mấy người đội hình sự à? Lần trước lúc ăn cơm cùng bọn họ ở căn tin, ánh mắt đó của em còn không rời khỏi bọn họ nổi, chẹp, anh không thèm nói em."
Miêu Diệu chớp mắt: "Có sao? Em thể hiện rõ vậy sao?"
"Đừng rõ ràng quá được không?" Anh Đinh chỉ vào Dụ Ấu Tri bên cạnh không nói chuyện: "Đồng chí tiểu Miêu, chỉ nhìn mỗi bề ngoài là rất nông cạn, về phương diện này mời em học hỏi đồng chí tiểu Dụ của chúng ta."
"Nhưng chị tiểu Dụ đã có bạn trai rồi mà?" Miêu Diệu tò mò nhìn về phía Dụ Ấu Tri: "Chị tiểu Dụ, bạn trai chị chắc chắn rất đẹp trai đúng chứ? So với mấy anh đẹp trai bên đội hình sự thì thế nào?"
Nghe cô ấy nói đến bạn trai, Dụ Ấu Tri theo bản năng nghĩ tới người nào đó.
Không chỉ ở trong nước, dù là đi nước ngoài, khuôn mặt kia dường như vẫn khá được ưa chuộng.
Hạ Minh Sầm mười tám tuổi tuấn tú phi phàm, khí chất pha trộn giữa tuổi trẻ khí khái và người đàn ông trưởng thành, thời tiết bên nước Anh nhiều sương nhiều mưa, thế nên anh thường mặc áo khoác dài, dáng người cao cao đứng trong đám người da trắng không hề kém hơn chút nào.
Cô láng máng nhớ có lần ăn cơm ở bên ngoài, lúc cô đi nhà vệ sinh quay lại thì thấy Hạ Minh Sầm bị hai cô gái tóc vàng bắt chuyện.
Dụ Ấu Tri muốn xem thử anh định trả lời thế nào, thế là trốn ở một bên trộm quan sát, kết quả Hạ Minh Sầm không hề đuổi hai cô gái đó đi mà nói chuyện cùng bọn họ.
Cuối cùng còn móc điện thoại ra, hình như muốn trao đổi phương thức liên hệ.
Dụ Ấu Tri thoáng cái tức giận, đi tới muốn bắt quả tang xem anh ngụy biện thế nào, kết quả Hạ Minh Sầm thấy cô tới, chẳng những không chột dạ, ngược lại còn uể oải nhướng mày, nói với hai cô gái kia, chính là cô.
Hai cô gái kia khen cô còn đẹp hơn trên hình, sau đó rời đi.
Dụ Ấu Tri hỏi Hạ Minh Sầm hình gì, Hạ Minh Sầm đưa điện thoại cho cô, vừa cúi đầu vừa cắt thịt bò chậm rãi nói.
"Em tự xem đi."
Dụ Ấu Tri nhìn qua đó mới phát hiện anh đã đổi màn hình khóa thành hình cô.
Thì ra anh vừa cho hai cô gái kia xem màn hình điện thoại, không phải trao đổi phương thức liên lạc, là xem hình.
Cô sửng sốt hồi lâu, nói lắp hỏi anh đổi lúc nào, sao cô không biết.
Hạ Minh Sầm mím môi, hừ lạnh một tiếng: "Người nào đó trước giờ không kiểm tra điện thoại của anh thì làm sao mà biết."
Dụ Ấu Tri muốn nói không kiểm tra điện thoại của anh là bởi vì tin tưởng anh, ai biết ngược lại anh còn bất mãn.
Lúc đó tiểu thiếu gia không những nhiều chuyện còn lòng dạ hẹp hòi, anh lấy ảnh cô làm màn hình khóa, cô lại không lấy ảnh anh làm màn hình khóa, anh cảm thấy không công bằng, sau này bèn ép Dụ Ấu Tri phải đổi màn hình khóa thành hình anh mới chịu.
Đúng lúc điện thoại bên cạnh có tin nhắn tới, màn hình sáng lên.
Hiện tại cô đã đổi điện thoại, màn hình khóa cũng đổi từ lâu.
Mà người bạn trai Miêu Diệu hỏi cũng đã không còn là người kia nữa.
Dụ Ấu Tri nhàn nhạt nói: "Khá đẹp trai."
Kỳ thực mấy người họ Hạ đều không tệ.
Mắt Miêu Diệu sáng lên: "Vậy chị nhất định phải đưa anh ấy tới, tới lúc đó để em bình chọn một chút xem ai đẹp trai hơn."
"Này, em có phép lịch sự không? Ai lại lấy bạn trai của tiểu Dụ ra so với người đàn ông khác!" Anh Đinh nói: "Không phải là con gái bình thường ghét con trai lấy bạn gái mình ra so sánh với người con gái khác nhất sao? Làm người đừng tiêu chuẩn kép như vậy nha."
Miêu Diệu ngẫm nghĩ cũng cảm thấy bản thân làm vậy không phù hợp lắm.
"Vậy thì không so nữa, đều đẹp trai, bạn trai chị tiểu Dụ và các anh cảnh sát đều đẹp ngang nhau, đẹp trai số một."
Nói xong câu này, cô ấy lại hỏi lão Thẩm: "Lão Thẩm, khi nào chúng ta tới cục cảnh sát một chuyến nữa thế? Cháu nhớ cơm ở căn tin bọn họ rồi."
Anh Đinh dở khóc dở cười: "Em mà muốn đi ăn cơm à? Đấy là em muốn đội trưởng Lê và phó đội trưởng Hạ chứ gì?"
Lão Thẩm cười nói: "Nếu cháu muốn ăn cơm căn tin của họ thì để chú gọi điện nói nói giùm cháu một tiếng, tới lúc đó cháu cứ đi thẳng qua đó ăn là được rồi, nhưng nếu cháu muốn người vậy thì đừng đi, đi phí công."
"Ý gì đây ạ?"
"Tuần trước khu phố trung tâm có người gây chuyện chém người khác, hai người bọn họ bị thương rồi." Lão Thẩm nói: "Lúc này có lẽ đang ở bệnh viện."
Nghe đến bị thương, Dụ Ấu Tri dừng công việc trong tay một lát.
Miêu Diệu: "Hả? Vậy chúng ta có phải nên đi thăm hỏi một chút không."
Lúc này anh Đinh không cà khịa Miêu Diệu nữa, cũng nói: "Chuyện lớn thế sao không nói với bọn em? Đã nhập viện rồi thì nên đi hỏi thăm một chút chứ?"
Lão Thẩm vô tội nói: "Vốn định lúc nghỉ trưa nói với mấy đứa, ai biết tiểu Miêu gấp như vậy. Được rồi, đừng lười biếng nữa đi làm việc trước đi, chuyện hỏi thăm giờ ăn trưa chúng ta thương lượng sau."
Miêu Diệu và anh Đinh vâng một tiếng, đẩy ghế về chỗ làm việc của mình.
Không ai nói, trong văn phòng chẳng mấy chốc chỉ còn lại tiếng gõ chữ và tiếng lật tài liệu.
Dụ Ấu Tri đem tất cả thư tố cáo đã sắp xếp đưa cho lão Thẩm xem, ngẫm nghĩ, vẫn nói: "Thầy, buổi trưa em không ăn cơm cùng mọi người."
Lão Thẩm: "Sao thế?"
"Em muốn đi bệnh viện thăm Mã Tịnh Tịnh."
"À!" Lão Thẩm gật đầu: "Vậy em đi đi, dù sao hôm nay cũng không có chuyện gì, buổi chiều trước giờ mở họp em quay lại là được."
Sau khi được thầy đồng ý, buổi trưa vừa hết ca, Dụ Ấu Tri cầm túi xách rời khỏi viện kiểm sát.
Cô có bằng lái nhưng không mua xe, chủ yếu là do số tiền tiết kiệm trước mắt không đủ để cô mua một chiếc xe, nếu không có ai tiện đường lái xe chở cô, lúc bình thường cô ra ngoài đều dùng phương tiện giao thông công cộng.
Cũng may tàu điện ngầm buổi trưa không nhiều người, có chỗ ngồi, Dụ Ấu Tri tìm một vị trí trống ngồi xuống.
Cô đột nhiên nhắc muốn đi thăm Mã Tịnh Tịnh là vì không muốn tham gia vào cuộc thảo luận buổi trưa.
May mà Mã Tịnh Tịnh bày tỏ vô cùng hoan nghênh với chuyện cô muốn tới thăm cô ta, nói Chu Phỉ còn khó tính hơn cả cha anh ta, lúc nào ánh mắt nhìn cô ta cũng như nhìn rác, cô ta có thể lừa gạt Chu Vân Lương đến mức gọi dạ bảo vâng, nhưng đối với Chu Phỉ thì không được, vừa thấy anh ta đã sợ rồi.
Còn về phần bên kia, nhiều thêm cô không tính là nhiều, mà ít đi cô cũng không coi là ít, nếu cô không đi, có lẽ Hạ Minh Sầm càng vui hơn.
Mọi người trong tàu điện ngầm đều xem điện thoại, Dụ Ấu Tri không có gì làm, cũng lôi điện thoại ra định lướt mấy video ngắn để giết thời gian.
Một thông báo chuyển khoản hiện lên trên đầu màn hình, là của thầy gửi tới.
Cô vẫn chưa kịp suy nghĩ vì sao đột nhiên thầy chuyển khoản cho cô thì điện thoại lão Thẩm đã gọi tới.
"Thấy tiền thầy vừa chuyển cho em chưa? Lấy mua giỏ trái cây đi."
Dụ Ấu Tri: "Nhưng Mã Tịnh Tịnh nói cô ấy ăn không nổi, bây giờ chỉ cần thấy trái cây là buồn nôn nên mới kêu em lúc qua đó đừng mua."
"Không phải mua cho Mã Tịnh Tịnh." Lão Thẩm nói: "Mua cho hai vị cảnh sát."
Dụ Ấu Tri sửng sốt, nói: "Em có đi thăm bọn họ đâu."
"Thầy hỏi đội trưởng Lê rồi, bệnh viện của bọn họ cách chỗ Mã Tịnh Tịnh khá gần, chỉ cách một trạm tàu điện ngầm, mọi người vừa thương lượng một lát, tất cả đều đi thăm cũng không hay lắm, tới bệnh viện hết rồi thì ai làm việc đây?" Lão Thẩm nói: "Em đại diện cho phòng hai chúng ta đi tặng giỏ trái cây hỏi thăm một chút, dù sao em cũng đi ra ngoài rồi, buổi chiều nếu em không về kịp, tới lúc đó thầy giúp em nói với trưởng phòng là đi bệnh viện thăm mấy người đội trưởng Lê, được chứ?"
"..."
"Có được không nào?"
Dụ Ấu Tri cạn lời: "Thầy, thầy sắp xếp cho em hết rồi, em còn có thể nói không được sao?"
Lão Thẩm ở đầu dây bên kia cười: "Ừ ừ, đi đi, đúng rồi đội trưởng Lê không ăn sầu riêng, đội phó thì thầy không rõ lắm, em xem xét rồi mua đi."
Hạ Minh Sầm cũng không thích ăn sầu riêng, nói mùi sầu riêng quá nặng, cho dù có ăn vào miệng rồi thì vẫn không thích.
Nhưng người bình thường ai đi bệnh viện hỏi thăm mà mua sầu riêng chứ, Dụ Ấu Tri không ngốc, lão Thẩm rõ ràng là dặn dò vô ích.
Cô muốn tốc chiến tốc thắng, thế là nhắn tin cho Mã Tịnh Tịnh, nói qua chỗ cô ta muộn một chút.
Dùng tiền của thầy gửi đi tới cửa hàng trái cây bên cạnh mua hai túi quà lớn, bên trong đồ ăn vặt và hoa quả đều có, Dụ Ấu Tri xách một tay vào bệnh viện.
Vào thang máy, có không ít người, Dụ Ấu Tri đứng vào góc thưa nhất.
Đứa trẻ đứng bên cạnh được mẹ dắt, thấy trong tay Dụ Ấu Tri cầm hai túi quà lớn thì thèm thuồng.
Cậu bé kéo tay áo mẹ, sau đó chỉ vào giỏ xách trong tay Dụ Ấu Tri nói: "Mẹ, con muốn ăn cái này."
Người phụ nữ nhìn một cái, nói với cậu bé: "Con hỏi chị gái này xem, bảo chị cho con một cái."
Đứa trẻ chớp mắt nhìn về phía Dụ Ấu Tri: "Chị ơi, có thể cho em ăn một cái không?"
Túi quà đã gói dây cẩn thận rồi, còn chưa tặng tới tay người ta mà đã xé ra có chút không lễ phép lắm.
Dụ Ấu Tri mỉm cười, từ chối: "Đây là đồ tặng người khác, không thể cho em, xin lỗi em nha bạn nhỏ."
Cậu bé rất đáng yêu, giọng nói cũng đáng yêu, nhưng lần đầu phải chịu thua, lập tức dẹt miệng ra, kéo tay áo của mẹ tủi thân nói: "Mẹ ơi, chị không cho con ăn."
"Người đẹp, dù sao trong giỏ cũng nhiều đồ cho vậy, cô lấy đại cho nó một cái đi." Người phụ nữ cười với Dụ Ấu Tri, khách khí nói: "Không thì con trai tôi sẽ ầm ĩ mãi mất."
Dụ Ấu Tri: "Thật sự không được ạ, thật ngại quá."
Trong thang máy nhỏ hẹp, đứa trẻ oa lên một tiếng bắt đầu khóc khan.
Dụ Ấu Tri: "..."
Trẻ con luôn là sinh vật phiền phức nhất trên thế giới này.
Cũng may lúc này thang máy tới nơi, Dụ Ấu Tri vội vàng đi ra, ai ngờ đứa trẻ này vì không lấy được đồ, thế mà lại nắm lấy cái giỏ quà của cô không buông.
Dụ Ấu Tri túm lại, thiếu chút nữa không ra được, lúc ra thậm chí còn loạng choạng một chút, cơ thể nghiêng về phía trước suýt ngã.
Cô không ngã, nhưng đứa trẻ bị cô kéo ra, bạch một tiếng ngã xuống.
Dụ Ấu Tri nghĩ trong lòng, xong rồi, đụng phải thứ khó chơi rồi.
Quả nhiên người phụ nữ thấy con mình ngã, lập tức bắt đầu chỉ trích Dụ Ấu Tri: "Cô làm sao thế? Không cho thì không cho? Con tôi cũng không làm gì cô, cô có đến mức phải kéo con tôi làm nó ngã không?"
Dụ Ấu Tri: "Là con chị kéo tôi, nên cậu bé mới ngã."
"Vậy tại sao con tôi kéo cô? Một người lớn như cô, làm người thì hào phóng một chút, tặng nó đồ ăn vặt rồi đuổi nó đi thì đã không có chuyện này rồi đúng không?"
"..."
Dụ Ấu Tri biết lằng nhằng với loại người này chỉ phí lời, hơn nữa trong bệnh viện không thích hợp cãi nhau to tiếng, xoay người muốn rời đi.
Người phụ nữ giữ cô lại bắt cô nói cho rõ, cô nhíu mày, đang muốn nổi cáu.
"Dụ Ấu Tri."
Một âm thanh trong trẻo lạnh lùng gọi cô, cô nghiêng đầu nhìn qua, trên cánh tay trái của Hạ Minh Sầm quấn băng gạc, lông mày hơi nhíu lại, đi về phía cô.
Anh nhìn một cái, hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Dụ Ấu Tri thở dài, nói đơn giản vài câu cho rõ tình hình đại khái.
Người phụ nữ vốn đang quấy nhiễu thấy người đàn ông dáng người cao lớn tới bên cạnh Dụ Ấu Tri, hiên nhiên là đứng về phía Dụ Ấu Tri, thế là có hơi hoảng, cũng không muốn tìm phiền phức cho mình nữa, kéo đứa trẻ vội vàng muốn đi.
Hạ Minh Sầm không để ý người phụ nữ, ngồi xổm xuống đối diện với đứa trẻ.
Cánh tay bị thương để lên đầu gối, anh dùng tay còn lại bóp mặt cậu bé, nhàn nhạt nói: "Đây là đồ chị mua cho anh, em muốn ăn thì bảo mẹ em mua cho em, cướp đồ của anh làm gì?"
Cậu bé chớp mắt, vẫn có chút không phục: "... Dù sao bên trong có nhiều đồ như vậy mà."
Hạ Minh Sầm nói: "Có nhiều đi chăng nữa thì cũng là của anh, dựa vào cái gì phải cho em."
Cậu bé dẹt môi, dáng vẻ lại muốn khóc.
Hạ Minh Sầm hiển nhiên cũng không chịu nổi bộ dáng khóc lóc của đứa trẻ, tiếp tục thản nhiên nói: "Em vì cướp đồ của anh nên ngã, bây giờ còn trách ngược lại chị, em biết cướp đồ là phạm pháp không?"
Đứa trẻ vừa nghe nói cái này là phạm pháp, vội vàng lắc đầu: "Em không có cướp đồ của anh, em chỉ kéo chị một cái mới ngã."
Vừa nãy là đứa trẻ không hiểu lý lẽ, nhưng lúc này lại bắt đầu biến thành Hạ Minh Sầm không hiểu lý lẽ hơn đứa trẻ.
Dáng người cao như vậy, lại treo lên biểu cảm nhạt nhẽo vô tình, mở miệng nói: "Chị cũng là của anh, ai cho em kéo cô ấy."
Đứa trẻ sững sờ: "..."
Thật là một anh trai không hiểu lý lẽ.
- ---------
Lời tác giả:
… Cảm giác tiểu thiếu gia là kiểu ông bố ấu trĩ sau này có con sẽ cùng tranh giành sự chú ý của vợ.
Khuôn mặt của anh người người đều phải khen đẹp trai, nhưng tính cách của anh thì ai gặp người nấy ghét.
Hạ Minh Lan thích nói xa nói gần, còn anh lại cứ muốn xông thẳng tới, Hạ Minh Lan phải nhìn sắc mặt người khác để cân nhắc dùng từ, còn anh thì không cần thiết.
Các thương nhân và chính khách nhà họ Hạ nuôi dưỡng ra đều vô cùng dối trá, khẩu Phật tâm xà thuần thục đến độ xuất thần nhập hóa, lá mặt lá trái là chuyện bắt buộc cả đời, lại duy nhất nuôi ra một Hạ Minh Sầm quái đản như vậy.
Vợ chồng Hạ Chương không biết đã phải thở dài vì anh bao nhiêu lần, ngay cả Tịch Gia người bạn cùng tuổi thích dính lấy anh nhất lúc nhỏ cũng không biết bị anh làm cho tức giận phát khóc bao nhiêu lần, đại tiểu thư tính tình rất tệ, nhưng có tệ đi nữa vẫn không tệ bằng tiểu thiếu gia, mỗi ngày đều lập lời thề son sắt nói phải nghỉ chơi, nhưng sang ngày thứ hai đã trái kêu một tiếng Minh Sầm, phải kêu một tiếng Minh Sầm, chỉ có thể nói là vỏ quýt dày có móng tay nhọn thôi.
Tiểu thiếu gia sống tới bây giờ, duy chỉ từng té ngã ở chỗ Dụ Ấu Tri.
Nhưng trước đây Dụ Ấu Tri vì anh mà ăn bao nhiêu trái đắng, tiểu thiếu gia căn bản không hề để ý, cho dù hai người đã chia tay nhiều năm, anh vẫn chỉ cảm thấy là Hạ Minh Lan cướp đồ của anh.
Mỗi khi đối chọi gay gắt, giữa những cảm xúc sóng gió trong lòng, sự chiếm hữu chiếm mấy phần, tình yêu còn sót lại mấy phần, e rằng chỉ có bản thân Hạ Minh Sầm biết.
Sắc mặt Hạ Minh Lan hơi nghiêm nghị, nhắm mắt, sau đó mới mở miệng nói: "Nếu anh thật sự để ý chuyện này, hôm nay sẽ không đưa cô ấy tới."
Hạ Minh Sầm vừa muốn nói gì đó, anh ấy lại hỏi: "So với anh thì, Minh Sầm, anh rất tò mò, rốt cuộc là vì anh hẹn hò với bạn gái cũ của em, do em có tính chiếm hữu nên tức giận, hay là tức giận bởi vì mấy năm nay em chưa từng quên Ấu Tri, bây giờ cô ấy quay lại nhưng không phải vì em?"
Hạ Minh Sầm sững sờ, nhất thời không trả lời.
Lúc này không biết là điện thoại của ai vang lên, phá tan bầu không khí tranh cãi không khoan nhượng lúc này.
Hạ Minh Sầm móc túi, là anh có cuộc gọi tới.
Anh nhìn màn hình một cái, vẫn nhận.
Cảm xúc mất khống chế đã thu liễm lại, nhưng trong giọng nói vẫn toát ra mấy phần khó chịu: "Đội trưởng Lê, có chuyện gì vậy?"
Giọng đội trưởng Lê nghe có vẻ rất vội, không kịp so đo chuyện giọng điệu của Hạ Minh Sầm có ngông hay không.
"Khu phố bên trung tâm xảy ra chuyện rồi, xuất hiện một đám người mang theo dao, nhà cậu gần đó, bây giờ nhanh qua đó một chuyến."
Hạ Minh Sầm ở một mình, chỗ anh nghỉ ngơi lúc bình thường quả thực cách khu phố trung tâm rất gần.
"Tôi không ở nhà, cách chỗ đó hơi xa." Biểu cảm Hạ Minh Sầm cứng lại, đứng dậy: "Tôi lái xe qua đó."
Ngắt điện thoại, bộ dáng thờ ơ tản mạn lúc đối đầu với Hạ Minh Lan của tiểu thiếu gia nháy mắt biến mất.
Hạ Minh Lan thấy anh đi vội, hỏi: "Sao thế"
Hạ Minh Sầm trả lời đơn giản: "Có vụ án."
Từ lúc anh nhận điện thoại tới lúc anh rời đi chưa đầy một phút, chẳng mất chốc, Hạ Minh Lan nghe thấy tiếng xe khởi động ngoài cửa.
Anh ấy thu hồi tầm mắt từ hướng cổng Hạ Minh Sầm rời đi, tháo mắt kính xuống, nhắm mắt cúi đầu xoa xoa sống mũi.
Bao gồm cả Hạ Minh Lan, người trong nhà thường sẽ không để ý đến nghề nghiệp hiện tại của Hạ Minh Sầm, suy cho cùng lúc đầu đã vạch sẵn cho anh con đường tốt, tiễn anh đi nước ngoài học đại học, đợi sau khi quay về cho dù là doanh nhân hay là chính khách, trong nhà đều có thể trợ giúp, khởi điểm chắc chắn không thấp.
Nhưng ai biết được anh sẽ nghỉ học, sau khi về nước đột nhiên chui đầu vào thi đại học, Hạ Minh Sầm là người đã từng khinh thường nền giáo dục định hướng thi cử nhất, cho rằng chỉ có người bình thường mới đi liều mạng cố gắng tham gia vào thi đại học như vậy, nhưng sau khi về nước không những anh tham gia thi đại học, còn học đại học công an, tốt nghiệp thậm chí còn về làm cảnh sát ở cấp thấp nhất.
Dù cho cấp bậc cảnh sát của anh tăng nhanh thế nào đi nữa, so với con đường người trong nhà sắp xếp cho anh ngay từ đầu, đây vẫn tương đương với việc đi một đường vòng lớn.
Chẳng một ai biết anh muốn làm gì, Hạ Minh Sầm luôn ngang ngược như vậy, trừ khi trói tay trói chân anh nhốt ở nhà, bằng không anh muốn làm gì, không ai có thể ngăn nổi.
Cho nên lời uy hiếp anh nói trước đó rằng xem hai người có đính hôn được hay không, cũng không phải nói chơi.
Hạ Minh Lan không biết anh sẽ làm gì, muốn tiểu thiếu gia ngoan ngoãn chờ đợi tới ngày đính hôn mới ra tay, khả năng này không lớn.
Anh ấy ngồi một mình dưới lầu một lúc, lại gọi mấy cuộc điện thoại trao đổi công việc, sau đó mới lên lầu chào cha, quyết định về chỗ mình ở nghỉ ngơi.
Khi vừa định rời đi, đúng lúc chạm mặt bà Hạ lái xe giải sầu từ bên ngoài về.
Hạ Minh Lan lịch sự chào hỏi trưởng bối, chuẩn bị rời đi.
Nhưng bà Hạ lại kêu anh lại gây khó dễ: "Hôm nay rốt cuộc cậu có ý gì?"
Không đợi Hạ Minh Lan giải thích, bà Hạ tiếp tục dùng giọng điệu sắc nhọn chất vấn: "Cậu không hài lòng với đối tượng kết hôn tôi sắp xếp cho cậu sao? Con nhà người ta rốt cuộc có điểm nào không xứng với cậu?"
Hạ Minh Lan đỡ mắt kính, trong mắt xẹt qua sự khó chịu, giọng điệu vẫn ôn hòa như cũ: "Nhìn có vẻ là giúp tôi tìm một người có điều kiện không tệ, nhưng thực chất đối phương chỉ là đứa con riêng ngay cả một chút cổ phần cũng không có, không phải sao? Dì muốn ra oai phủ đầu với tôi, đừng ngại quang minh chính đại một chút, hà tất phải quanh co lòng vòng?"
Bà Hạ thay đổi sắc mặt: "Cậu đi điều tra người ta?"
"Suy cho cùng thì rất có khả năng là đối tượng kết hôn, sao tôi không thể điều tra?"
"Chẳng trách cậu vội vã đính hôn." Bà Hạ cười lạnh hai tiếng, lại nhanh chóng hỏi: "Nhưng cho dù cậu có bất mãn người tôi sắp đặt cho cậu đi nữa, tìm ai không được, vì sao cứ phải tìm cô gái đó? Cậu không biết cô ta và Minh Sầm trước đây..."
Vấn đề này hôm nay quả thực đã bị hỏi quá nhiều lần, mọi người đều hỏi vì sao cứ phải tìm Dụ Ấu Tri, vì sao cứ phải là cô, có nghĩ đến cảm nhận của Hạ Minh Sầm không.
Hạ Minh Lan thực sự có hơi phiền, giữa lông mày hơi lộ vẻ không kiên nhẫn, cắt ngang lời nói của bà Hạ: "Cô ấy và Minh Sầm như thế nào đều là chuyện của quá khứ, hiện tại họ không hề có dự định hàn gắn, vì sao tôi không thể tìm cô ấy."
Bà Hạ á khẩu, cảm thấy Hạ Minh Lan này quả là khiến người ta không đoán được.
Ban đầu bà giả vờ tìm đối tượng xem mắt cho Hạ Minh Lan, anh ấy chưa từng từ chối, nhưng chính vào lúc bà cho rằng có thể lợi dụng chuyện hôn sự bắt chẹt được anh ấy, đợi sau khi kết hôn sẽ thuận lý thành chương loại bỏ anh ấy ra khỏi sản nghiệp nhà họ Hạ thì mới phát hiện thì ra những buổi hẹn của Hạ Minh Lan cùng với những đối tượng xem mắt kia đều là ngụy trang, thực ra chưa hề phát triển thêm bước nào.
Bà Hạ không nói chuyện, Hạ Minh Lan chủ động kết thúc cuộc đối thoại ngắn ngủi này.
"Thời gian đã rất muộn rồi, tôi đi trước, phiền dì nói với cha một tiếng, chuyện đính hôn không cần ông bận tâm, tôi sẽ sắp xếp tất cả cho tốt."
Nói xong Hạ Minh Lan lên xe, chiếc xe Bentley màu đen của anh ấy chẳng mấy chốc đã biến mất trong màn đêm.
Bà Hạ hung dữ liếc đuôi xe một cái, xoay người vào phòng.
-
Một tuần mới lại tới, chuyện xảy ra tuần trước tưởng chừng như đã trôi qua rất lâu rồi.
Dụ Ấu Tri trước giờ chưa từng mong ngóng sang tuần để đi làm như vậy, thì ra khi cuộc sống của một người bắt đầu trở nên rối loạn, công việc lại là cảng tránh gió tốt nhất.
Suy cho cùng làm việc bận rộn thì sẽ không nhớ tới những thứ lộn xộn được nữa.
Khi đi làm vào thứ hai, cô là người duy nhất hân hoan chào đón buổi sáng đầu tiên của tuần làm việc, còn những người khác đều thắc mắc tại sao hai ngày ròng rã thứ bảy và chủ nhật lại như trôi qua trong hai giây vậy.
Trước đó phòng hai đem tất cả tinh lực đặt lên người Chu Vân Lương, nhưng hôm nay vụ án đã đến hồi kết, chỉ còn tốn thời gian thu thập toàn bộ chứng cứ mà thôi, cho dù Chu Vân Lương và vợ ông ta cứng miệng thế nào đi nữa, tòa án nên phán thế nào vẫn sẽ phán thế đó.
Giải quyết được một vụ án tham nhũng, rồi sẽ có vô số vụ án khác xảy ra. Mỗi ngày cục đều nhận đủ loại thư tố cáo lớn nhỏ, đích danh nặc danh đều có, chỉ là đi kiểm chứng nội dung thư tố cáo có phải thật hay không thì phải tốn không ít thời gian.
Trước đó trưởng phòng đã hứa hẹn với mọi người đợi vụ án Chu Vân Lương kết thúc sẽ mời bọn họ đi quán ăn, cũng không biết lúc đó có thời gian đi hay không.
Miêu Diệu quá thèm bữa ăn kia, bèn nhân lúc trưởng phòng cầm tài liệu tới không nhịn được hỏi khéo.
Trưởng phòng aiya một tiếng: "Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, yên tâm đi mà, đợi vụ án Chu Vân Lương kết thúc, chúng ta hẹn mấy cảnh sát bên đội điều tra hình sự số hai cùng đi ăn, xem như chúc mừng lần hợp tác này thành công viên mãn, thế nào?"
Miêu Diệu vừa nghe vụ án kết thúc có thể đi ăn cùng mấy anh cảnh sát đẹp trai, lập tức phấn khởi: "Tuyệt!" .
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
Mỹ nam kế quả nhiên hiệu nghiệp, tức khắc tài liệu trên tay cũng được lật ào ào.
Trưởng phòng cười híp mắt gật đầu, vì để đem lại cho mọi người hiệu suất làm việc lớn nhất, lại vẽ thêm một cái bánh.
"Tới lúc đó có người nhà thì có thể đưa người nhà đi cùng, nhiều thêm một đôi đũa cho náo nhiệt."
Chiêu đưa người nhà theo này cũng rất hiệu nghiệp, lão Thẩm giơ tay: "Tôi có thể đem theo hai không? Nhiều hơn hai đôi đũa."
Trưởng phòng biết tình hình nhà lão Thẩm, vợ và con gái đều là bảo bối của ông, gật đầu đáp: "Có thể, nếu giờ anh có thể đẻ thêm đứa thứ hai, ba đôi đũa cũng không vấn đề."
Những người khác lập tức cười ha ha.
"Tiểu Dụ, tới lúc đó nhớ gọi bạn trai em tới nha!" Có chuyện tốt này, lão Thẩm chắc chắn không thể quên học trò nhà mình: "Chúng ta còn chưa từng thấy dáng vẻ thật của cậu ấy đâu."
Dụ Ấu Tri từ trong đống thư tố cáo chi chít ngẩng đầu lên, do dự nói: "Công việc của anh ấy khá bận rộn."
"Công việc có bận đi chăng nữa thì thời gian ăn bữa cơm vẫn phải có chứ hả?"
Trưởng phòng lập tức tiếp lời: "Gọi tới gọi tới, nếu cậu ta không tới cô cứ nói đây là lời dặn dò của cấp trên."
Dụ Ấu Tri: "..."
Đều thành lạm dụng chức quyền rồi, mấy người đàn ông trung niên hóng chuyện thật đáng sợ.
Đợi sau khi trưởng phòng đi, anh Đinh độc thân không cam tâm nói: "Vậy người không có người nhà đi theo như chúng tôi chẳng phải rất thiệt sao"
"Anh Đinh, không sao, em cũng độc thân, có em đi với anh mà." Miêu Diệu an ủi nói.
"Đừng, chúng ta không giống nha, nếu mấy người đội hình sự số hai đều là con gái, thì lúc này người cười là anh chứ không phải em đâu." Anh Đinh liếc một cái đã nhìn thấu được tâm tư nhỏ của Miêu Diệu, không hề cảm kích đáp: "Em dám nói em không có chút suy nghĩ không an phận nào với mấy người đội hình sự à? Lần trước lúc ăn cơm cùng bọn họ ở căn tin, ánh mắt đó của em còn không rời khỏi bọn họ nổi, chẹp, anh không thèm nói em."
Miêu Diệu chớp mắt: "Có sao? Em thể hiện rõ vậy sao?"
"Đừng rõ ràng quá được không?" Anh Đinh chỉ vào Dụ Ấu Tri bên cạnh không nói chuyện: "Đồng chí tiểu Miêu, chỉ nhìn mỗi bề ngoài là rất nông cạn, về phương diện này mời em học hỏi đồng chí tiểu Dụ của chúng ta."
"Nhưng chị tiểu Dụ đã có bạn trai rồi mà?" Miêu Diệu tò mò nhìn về phía Dụ Ấu Tri: "Chị tiểu Dụ, bạn trai chị chắc chắn rất đẹp trai đúng chứ? So với mấy anh đẹp trai bên đội hình sự thì thế nào?"
Nghe cô ấy nói đến bạn trai, Dụ Ấu Tri theo bản năng nghĩ tới người nào đó.
Không chỉ ở trong nước, dù là đi nước ngoài, khuôn mặt kia dường như vẫn khá được ưa chuộng.
Hạ Minh Sầm mười tám tuổi tuấn tú phi phàm, khí chất pha trộn giữa tuổi trẻ khí khái và người đàn ông trưởng thành, thời tiết bên nước Anh nhiều sương nhiều mưa, thế nên anh thường mặc áo khoác dài, dáng người cao cao đứng trong đám người da trắng không hề kém hơn chút nào.
Cô láng máng nhớ có lần ăn cơm ở bên ngoài, lúc cô đi nhà vệ sinh quay lại thì thấy Hạ Minh Sầm bị hai cô gái tóc vàng bắt chuyện.
Dụ Ấu Tri muốn xem thử anh định trả lời thế nào, thế là trốn ở một bên trộm quan sát, kết quả Hạ Minh Sầm không hề đuổi hai cô gái đó đi mà nói chuyện cùng bọn họ.
Cuối cùng còn móc điện thoại ra, hình như muốn trao đổi phương thức liên hệ.
Dụ Ấu Tri thoáng cái tức giận, đi tới muốn bắt quả tang xem anh ngụy biện thế nào, kết quả Hạ Minh Sầm thấy cô tới, chẳng những không chột dạ, ngược lại còn uể oải nhướng mày, nói với hai cô gái kia, chính là cô.
Hai cô gái kia khen cô còn đẹp hơn trên hình, sau đó rời đi.
Dụ Ấu Tri hỏi Hạ Minh Sầm hình gì, Hạ Minh Sầm đưa điện thoại cho cô, vừa cúi đầu vừa cắt thịt bò chậm rãi nói.
"Em tự xem đi."
Dụ Ấu Tri nhìn qua đó mới phát hiện anh đã đổi màn hình khóa thành hình cô.
Thì ra anh vừa cho hai cô gái kia xem màn hình điện thoại, không phải trao đổi phương thức liên lạc, là xem hình.
Cô sửng sốt hồi lâu, nói lắp hỏi anh đổi lúc nào, sao cô không biết.
Hạ Minh Sầm mím môi, hừ lạnh một tiếng: "Người nào đó trước giờ không kiểm tra điện thoại của anh thì làm sao mà biết."
Dụ Ấu Tri muốn nói không kiểm tra điện thoại của anh là bởi vì tin tưởng anh, ai biết ngược lại anh còn bất mãn.
Lúc đó tiểu thiếu gia không những nhiều chuyện còn lòng dạ hẹp hòi, anh lấy ảnh cô làm màn hình khóa, cô lại không lấy ảnh anh làm màn hình khóa, anh cảm thấy không công bằng, sau này bèn ép Dụ Ấu Tri phải đổi màn hình khóa thành hình anh mới chịu.
Đúng lúc điện thoại bên cạnh có tin nhắn tới, màn hình sáng lên.
Hiện tại cô đã đổi điện thoại, màn hình khóa cũng đổi từ lâu.
Mà người bạn trai Miêu Diệu hỏi cũng đã không còn là người kia nữa.
Dụ Ấu Tri nhàn nhạt nói: "Khá đẹp trai."
Kỳ thực mấy người họ Hạ đều không tệ.
Mắt Miêu Diệu sáng lên: "Vậy chị nhất định phải đưa anh ấy tới, tới lúc đó để em bình chọn một chút xem ai đẹp trai hơn."
"Này, em có phép lịch sự không? Ai lại lấy bạn trai của tiểu Dụ ra so với người đàn ông khác!" Anh Đinh nói: "Không phải là con gái bình thường ghét con trai lấy bạn gái mình ra so sánh với người con gái khác nhất sao? Làm người đừng tiêu chuẩn kép như vậy nha."
Miêu Diệu ngẫm nghĩ cũng cảm thấy bản thân làm vậy không phù hợp lắm.
"Vậy thì không so nữa, đều đẹp trai, bạn trai chị tiểu Dụ và các anh cảnh sát đều đẹp ngang nhau, đẹp trai số một."
Nói xong câu này, cô ấy lại hỏi lão Thẩm: "Lão Thẩm, khi nào chúng ta tới cục cảnh sát một chuyến nữa thế? Cháu nhớ cơm ở căn tin bọn họ rồi."
Anh Đinh dở khóc dở cười: "Em mà muốn đi ăn cơm à? Đấy là em muốn đội trưởng Lê và phó đội trưởng Hạ chứ gì?"
Lão Thẩm cười nói: "Nếu cháu muốn ăn cơm căn tin của họ thì để chú gọi điện nói nói giùm cháu một tiếng, tới lúc đó cháu cứ đi thẳng qua đó ăn là được rồi, nhưng nếu cháu muốn người vậy thì đừng đi, đi phí công."
"Ý gì đây ạ?"
"Tuần trước khu phố trung tâm có người gây chuyện chém người khác, hai người bọn họ bị thương rồi." Lão Thẩm nói: "Lúc này có lẽ đang ở bệnh viện."
Nghe đến bị thương, Dụ Ấu Tri dừng công việc trong tay một lát.
Miêu Diệu: "Hả? Vậy chúng ta có phải nên đi thăm hỏi một chút không."
Lúc này anh Đinh không cà khịa Miêu Diệu nữa, cũng nói: "Chuyện lớn thế sao không nói với bọn em? Đã nhập viện rồi thì nên đi hỏi thăm một chút chứ?"
Lão Thẩm vô tội nói: "Vốn định lúc nghỉ trưa nói với mấy đứa, ai biết tiểu Miêu gấp như vậy. Được rồi, đừng lười biếng nữa đi làm việc trước đi, chuyện hỏi thăm giờ ăn trưa chúng ta thương lượng sau."
Miêu Diệu và anh Đinh vâng một tiếng, đẩy ghế về chỗ làm việc của mình.
Không ai nói, trong văn phòng chẳng mấy chốc chỉ còn lại tiếng gõ chữ và tiếng lật tài liệu.
Dụ Ấu Tri đem tất cả thư tố cáo đã sắp xếp đưa cho lão Thẩm xem, ngẫm nghĩ, vẫn nói: "Thầy, buổi trưa em không ăn cơm cùng mọi người."
Lão Thẩm: "Sao thế?"
"Em muốn đi bệnh viện thăm Mã Tịnh Tịnh."
"À!" Lão Thẩm gật đầu: "Vậy em đi đi, dù sao hôm nay cũng không có chuyện gì, buổi chiều trước giờ mở họp em quay lại là được."
Sau khi được thầy đồng ý, buổi trưa vừa hết ca, Dụ Ấu Tri cầm túi xách rời khỏi viện kiểm sát.
Cô có bằng lái nhưng không mua xe, chủ yếu là do số tiền tiết kiệm trước mắt không đủ để cô mua một chiếc xe, nếu không có ai tiện đường lái xe chở cô, lúc bình thường cô ra ngoài đều dùng phương tiện giao thông công cộng.
Cũng may tàu điện ngầm buổi trưa không nhiều người, có chỗ ngồi, Dụ Ấu Tri tìm một vị trí trống ngồi xuống.
Cô đột nhiên nhắc muốn đi thăm Mã Tịnh Tịnh là vì không muốn tham gia vào cuộc thảo luận buổi trưa.
May mà Mã Tịnh Tịnh bày tỏ vô cùng hoan nghênh với chuyện cô muốn tới thăm cô ta, nói Chu Phỉ còn khó tính hơn cả cha anh ta, lúc nào ánh mắt nhìn cô ta cũng như nhìn rác, cô ta có thể lừa gạt Chu Vân Lương đến mức gọi dạ bảo vâng, nhưng đối với Chu Phỉ thì không được, vừa thấy anh ta đã sợ rồi.
Còn về phần bên kia, nhiều thêm cô không tính là nhiều, mà ít đi cô cũng không coi là ít, nếu cô không đi, có lẽ Hạ Minh Sầm càng vui hơn.
Mọi người trong tàu điện ngầm đều xem điện thoại, Dụ Ấu Tri không có gì làm, cũng lôi điện thoại ra định lướt mấy video ngắn để giết thời gian.
Một thông báo chuyển khoản hiện lên trên đầu màn hình, là của thầy gửi tới.
Cô vẫn chưa kịp suy nghĩ vì sao đột nhiên thầy chuyển khoản cho cô thì điện thoại lão Thẩm đã gọi tới.
"Thấy tiền thầy vừa chuyển cho em chưa? Lấy mua giỏ trái cây đi."
Dụ Ấu Tri: "Nhưng Mã Tịnh Tịnh nói cô ấy ăn không nổi, bây giờ chỉ cần thấy trái cây là buồn nôn nên mới kêu em lúc qua đó đừng mua."
"Không phải mua cho Mã Tịnh Tịnh." Lão Thẩm nói: "Mua cho hai vị cảnh sát."
Dụ Ấu Tri sửng sốt, nói: "Em có đi thăm bọn họ đâu."
"Thầy hỏi đội trưởng Lê rồi, bệnh viện của bọn họ cách chỗ Mã Tịnh Tịnh khá gần, chỉ cách một trạm tàu điện ngầm, mọi người vừa thương lượng một lát, tất cả đều đi thăm cũng không hay lắm, tới bệnh viện hết rồi thì ai làm việc đây?" Lão Thẩm nói: "Em đại diện cho phòng hai chúng ta đi tặng giỏ trái cây hỏi thăm một chút, dù sao em cũng đi ra ngoài rồi, buổi chiều nếu em không về kịp, tới lúc đó thầy giúp em nói với trưởng phòng là đi bệnh viện thăm mấy người đội trưởng Lê, được chứ?"
"..."
"Có được không nào?"
Dụ Ấu Tri cạn lời: "Thầy, thầy sắp xếp cho em hết rồi, em còn có thể nói không được sao?"
Lão Thẩm ở đầu dây bên kia cười: "Ừ ừ, đi đi, đúng rồi đội trưởng Lê không ăn sầu riêng, đội phó thì thầy không rõ lắm, em xem xét rồi mua đi."
Hạ Minh Sầm cũng không thích ăn sầu riêng, nói mùi sầu riêng quá nặng, cho dù có ăn vào miệng rồi thì vẫn không thích.
Nhưng người bình thường ai đi bệnh viện hỏi thăm mà mua sầu riêng chứ, Dụ Ấu Tri không ngốc, lão Thẩm rõ ràng là dặn dò vô ích.
Cô muốn tốc chiến tốc thắng, thế là nhắn tin cho Mã Tịnh Tịnh, nói qua chỗ cô ta muộn một chút.
Dùng tiền của thầy gửi đi tới cửa hàng trái cây bên cạnh mua hai túi quà lớn, bên trong đồ ăn vặt và hoa quả đều có, Dụ Ấu Tri xách một tay vào bệnh viện.
Vào thang máy, có không ít người, Dụ Ấu Tri đứng vào góc thưa nhất.
Đứa trẻ đứng bên cạnh được mẹ dắt, thấy trong tay Dụ Ấu Tri cầm hai túi quà lớn thì thèm thuồng.
Cậu bé kéo tay áo mẹ, sau đó chỉ vào giỏ xách trong tay Dụ Ấu Tri nói: "Mẹ, con muốn ăn cái này."
Người phụ nữ nhìn một cái, nói với cậu bé: "Con hỏi chị gái này xem, bảo chị cho con một cái."
Đứa trẻ chớp mắt nhìn về phía Dụ Ấu Tri: "Chị ơi, có thể cho em ăn một cái không?"
Túi quà đã gói dây cẩn thận rồi, còn chưa tặng tới tay người ta mà đã xé ra có chút không lễ phép lắm.
Dụ Ấu Tri mỉm cười, từ chối: "Đây là đồ tặng người khác, không thể cho em, xin lỗi em nha bạn nhỏ."
Cậu bé rất đáng yêu, giọng nói cũng đáng yêu, nhưng lần đầu phải chịu thua, lập tức dẹt miệng ra, kéo tay áo của mẹ tủi thân nói: "Mẹ ơi, chị không cho con ăn."
"Người đẹp, dù sao trong giỏ cũng nhiều đồ cho vậy, cô lấy đại cho nó một cái đi." Người phụ nữ cười với Dụ Ấu Tri, khách khí nói: "Không thì con trai tôi sẽ ầm ĩ mãi mất."
Dụ Ấu Tri: "Thật sự không được ạ, thật ngại quá."
Trong thang máy nhỏ hẹp, đứa trẻ oa lên một tiếng bắt đầu khóc khan.
Dụ Ấu Tri: "..."
Trẻ con luôn là sinh vật phiền phức nhất trên thế giới này.
Cũng may lúc này thang máy tới nơi, Dụ Ấu Tri vội vàng đi ra, ai ngờ đứa trẻ này vì không lấy được đồ, thế mà lại nắm lấy cái giỏ quà của cô không buông.
Dụ Ấu Tri túm lại, thiếu chút nữa không ra được, lúc ra thậm chí còn loạng choạng một chút, cơ thể nghiêng về phía trước suýt ngã.
Cô không ngã, nhưng đứa trẻ bị cô kéo ra, bạch một tiếng ngã xuống.
Dụ Ấu Tri nghĩ trong lòng, xong rồi, đụng phải thứ khó chơi rồi.
Quả nhiên người phụ nữ thấy con mình ngã, lập tức bắt đầu chỉ trích Dụ Ấu Tri: "Cô làm sao thế? Không cho thì không cho? Con tôi cũng không làm gì cô, cô có đến mức phải kéo con tôi làm nó ngã không?"
Dụ Ấu Tri: "Là con chị kéo tôi, nên cậu bé mới ngã."
"Vậy tại sao con tôi kéo cô? Một người lớn như cô, làm người thì hào phóng một chút, tặng nó đồ ăn vặt rồi đuổi nó đi thì đã không có chuyện này rồi đúng không?"
"..."
Dụ Ấu Tri biết lằng nhằng với loại người này chỉ phí lời, hơn nữa trong bệnh viện không thích hợp cãi nhau to tiếng, xoay người muốn rời đi.
Người phụ nữ giữ cô lại bắt cô nói cho rõ, cô nhíu mày, đang muốn nổi cáu.
"Dụ Ấu Tri."
Một âm thanh trong trẻo lạnh lùng gọi cô, cô nghiêng đầu nhìn qua, trên cánh tay trái của Hạ Minh Sầm quấn băng gạc, lông mày hơi nhíu lại, đi về phía cô.
Anh nhìn một cái, hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Dụ Ấu Tri thở dài, nói đơn giản vài câu cho rõ tình hình đại khái.
Người phụ nữ vốn đang quấy nhiễu thấy người đàn ông dáng người cao lớn tới bên cạnh Dụ Ấu Tri, hiên nhiên là đứng về phía Dụ Ấu Tri, thế là có hơi hoảng, cũng không muốn tìm phiền phức cho mình nữa, kéo đứa trẻ vội vàng muốn đi.
Hạ Minh Sầm không để ý người phụ nữ, ngồi xổm xuống đối diện với đứa trẻ.
Cánh tay bị thương để lên đầu gối, anh dùng tay còn lại bóp mặt cậu bé, nhàn nhạt nói: "Đây là đồ chị mua cho anh, em muốn ăn thì bảo mẹ em mua cho em, cướp đồ của anh làm gì?"
Cậu bé chớp mắt, vẫn có chút không phục: "... Dù sao bên trong có nhiều đồ như vậy mà."
Hạ Minh Sầm nói: "Có nhiều đi chăng nữa thì cũng là của anh, dựa vào cái gì phải cho em."
Cậu bé dẹt môi, dáng vẻ lại muốn khóc.
Hạ Minh Sầm hiển nhiên cũng không chịu nổi bộ dáng khóc lóc của đứa trẻ, tiếp tục thản nhiên nói: "Em vì cướp đồ của anh nên ngã, bây giờ còn trách ngược lại chị, em biết cướp đồ là phạm pháp không?"
Đứa trẻ vừa nghe nói cái này là phạm pháp, vội vàng lắc đầu: "Em không có cướp đồ của anh, em chỉ kéo chị một cái mới ngã."
Vừa nãy là đứa trẻ không hiểu lý lẽ, nhưng lúc này lại bắt đầu biến thành Hạ Minh Sầm không hiểu lý lẽ hơn đứa trẻ.
Dáng người cao như vậy, lại treo lên biểu cảm nhạt nhẽo vô tình, mở miệng nói: "Chị cũng là của anh, ai cho em kéo cô ấy."
Đứa trẻ sững sờ: "..."
Thật là một anh trai không hiểu lý lẽ.
- ---------
Lời tác giả:
… Cảm giác tiểu thiếu gia là kiểu ông bố ấu trĩ sau này có con sẽ cùng tranh giành sự chú ý của vợ.
Danh sách chương