Đâu chỉ là biết.
Dụ Ấu Tri trả lời trong lòng.
Giọng điệu của anh ẩn ý mỉa mai, nghe vào khiến người ta thấy khó chịu theo bản năng, trước đây Dụ Ấu Tri sẽ nhường anh, ai bảo anh là thiếu gia, nhưng hiện tại cô rõ ràng không muốn nuông chiều anh nữa.
Cô làm như không nghe thấy, định cứ thế rời đi.
Động tác không đếm xỉa này quả nhiên chọc giận Hạ Minh Sầm, anh vươn tay, ngăn Dụ Ấu Tri lại trước mặt.
"Chuyện này có liên quan tới anh sao?" Dụ Ấu Tri ngước mắt lườm anh: "Đã biết bản thân mình là bạn trai cũ, thì xin anh có chút tự giác của bạn trai cũ đi."
Hạ Minh Sầm lạnh lùng hỏi vặn lại: "Vậy cô có tự giác của bạn gái cũ không? Cục cảnh sát là địa bàn của cô à, muốn tới thì tới?"
Anh quả thực không nói đạo lí.
"Tôi đây là làm việc, vụ án do tôi phụ trách, anh muốn tôi phải làm sao?" Cô cũng rất bất đắc dĩ, trong giọng điệu thậm chí còn mang theo chút mờ mịt: "Nếu không muốn nhìn thấy tôi đến vậy, anh từ chức đi, không thì tôi từ chức?"
Cô biết anh không thể từ chức, bản thân cũng không thể từ chức, bọn họ đã không còn là trẻ con, sẽ không vì tình tiết trùng phùng tình cũ mà ảnh hưởng đến cuộc sống của bản thân.
Nhưng bởi vì nó đan xen giữa hai loại tâm tính bạo phát và lí trí, càng muốn cân bằng nó lại càng cảm thấy khó chịu.
Cô không thể tâm lặng như nước, chỉ có thể cố gắng trốn tránh, nếu ngay cả trốn tránh cũng trốn không được, cô hy vọng Hạ Minh Sầm có thể phối hợp với cô, làm một người dưng cũng được, làm một đồng nghiệp cũng được, cô đều ổn.
Anh muốn đi cùng ai tới bệnh viện đều được, cô hẹn hò với ai không cần anh xen vào, vốn hai người đã không còn bất cứ quan hệ gì, lại cứ đi nói những chuyện không liên quan này, lộ ra sẽ khiến bọn họ không tự nhiên chút nào.
Hạ Minh Sầm mím môi, sắc mặt càng âm u, nửa ngày không nói chuyện.
Phải làm sao? Quỷ mới biết phải làm sao.
Lúc đầu tan rã khó coi như vậy, dẫn tới bây giờ vẫn không có cách nào tiêu tan, vừa chạm mặt thì lại phiền muộn khó dứt, một ngày cô chưa biến mất thì loại cảm giác tra tấn này sẽ thêm một ngày không tan đi.
Cuộc nói chuyện đi vào cục diện bế tắc, không có cách nào tiếp tục đàm phán, cũng may lúc này cuộc họp bắt đầu.
Lão Thẩm nhìn biểu cảm của học trò không đúng lắm, hỏi: "Em vừa nói gì với người đứng trước cửa thế? Sao sắc mặt khó coi vậy?"
Dụ Ấu Tri muốn thả lỏng vẻ mặt, nhưng lông mày lại không khống chế được mà nhíu lại, lắc đầu không nói gì.
Lão Thẩm không hỏi nữa, quan sát biểu cảm của người nào đó, kết quả sắc mặt của người kia cũng thối không chịu được.
Hai người trẻ tuổi này rốt cuộc có hận thù gì vậy? Đến nỗi này luôn sao? Học trò của ông từ lúc bước vào trụ sở của cảnh sát đã chẳng nở lấy một nụ cười rồi.
Nhưng cuộc họp bắt đầu đã không cho lão Thẩm cơ hội tiếp tục suy nghĩ nữa, mọi người ngồi cùng một bên của bàn hội nghị, trên màn hình chiếu là tổng kết tình tiết vụ án Chu Vân Lương.
Khi đến phiên bên kiểm sát phát biểu, lão Thẩm đẩy đẩy Dụ Ấu Tri, kêu học trò nói.
Dụ Ấu Tri hít sâu một hơi, phát biểu thay thầy.
Thực ra cô cũng chỉ là dùng lời nói đơn giản hơn để báo cáo nội dung trên tài liệu cho tất cả mọi người ở phòng họp nghe mà thôi.
Nghe xong đội trưởng Lê gật đầu, tiếp lời cô: "Theo kết quả điều tra chúng tôi cung cấp trước đó, vợ của Chu Vân Lương sẽ thường xuyên giới thiệu tình nhân của Chu Vân Lương tới cửa hàng bà ta thuê để làm việc, sau khi những tình nhân đó làm việc một khoảng thời gian, đều không ngoại lệ mà từ chức, trừ Mã Tịnh Tịnh ra, những người khác phần lớn là trở về quê hoặc đi tỉnh thành phố khác sinh sống, nếu muốn tìm người thì khá khó khăn, hơn nữa còn phải liên hệ với cảnh sát bên đó trước, vậy thì dựa theo tình hình điều tra hiện có, bên kiểm sát các vị có ý tưởng gì không?"
Hiện tại vẫn chưa tìm ra mấy đương sự được giới thiệu công việc, cũng không thể làm như vậy, tự nhiên phải động não suy luận.
Lão Thẩm nói: "Chúng tôi đã điều tra toàn bộ tài sản Chu Vân Lương đứng tên, những thứ ông ta tự đứng tên chỉ có hai căn nhà và một căn biệt thự, cộng thêm hai chiếc xe, bất động sản hoàn toàn khớp với thu nhập bên ngoài của ông ta, một phần tài sản của ông ta thì ở chỗ vợ, nhưng không nhiều, suy cho cùng vẫn là tài sản chung của vợ chồng, ông ta đưa cho vợ ông ta cũng vô dụng, tới lúc đó chúng ta phải cùng nhau niêm phong."
Hạ Minh Sầm nhàn nhạt hỏi: "Có phải chuyển tiền ra nước ngoài rồi không?"
Mánh khóe thường dùng của người có tiền, trong nước không giấu được tiền thì giấu ở nước ngoài.
"Giấu tiền ở nước ngoài cũng có nguy hiểm, suy cho cùng hình thức ở nước ngoài mỗi ngày mỗi dạng, ông ta có lẽ sẽ không giấu tất cả tiền bẩn ở nước ngoài đâu." Lão Thẩm lại đẩy đẩy Dụ Ấu Tri: "Tiểu Dụ em nói phỏng đoán của em đi."
"Trước đây chúng tôi đã từng thảo luận, mấy tình nhân kia của Chu Vân Lương, có lẽ dưới tình huống không rõ ràng đã giúp Chu Vân Lương rửa tiền. Ông ta đem tiền đổi thành những vật xa xỉ và xe, sau đó tặng cho tình nhân, tình nhân tưởng là quà nên sẽ không nghĩ nhiều, nhưng thực ra bọn họ đều chưa ký giấy tờ trao tặng, về mặt pháp luật, chỉ cần Chu Vân Lương muốn đòi về, hoàn toàn có thể đòi lại được." Dụ Ấu Tri nói.
Tất cả mọi chuyện đều bởi vì suy đoán này mà tự nhiên móc nối lại với nhau.
Hạ Minh Sầm híp mắt, hơi trào phúng nói: "Chu Vân Lương xem tình nhân làm công cụ rửa tiền, vợ ông ta lại lấy danh nghĩa ông ta giới thiệu tình nhân tới làm việc, vợ chồng bọn họ chơi badger game(*), không chỉ cầm được tiền về, mà người cũng giải quyết xong xuôi."
(*)The badger game: là một kế hoạch tống tiền hoặc thủ đoạn lấy lòng tin, trong đó các nạn nhân bị lừa vào các vị trí thỏa hiệp để khiến họ dễ bị tống tiền. Thủ thuật này đặc biệt hiệu quả vào thế kỷ 19 và đầu thế kỷ 20 khi thái độ của xã hội đối với ngoại tình khắc nghiệt hơn nhiều. Một người nổi tiếng được biết là nạn nhân của kế hoạch này là Bộ trưởng Tài chính Hoa Kỳ đầu tiên, Alexander Hamilton.
Chỉ đáng tiếc chiêu trò này xài ở chỗ Mã Tịnh Tịnh, đã bị bên kiểm sát và cảnh sát cùng chú ý.
Họp xong, mấy người của viện kiểm sát cũng không vội đi, hiện tại vợ chồng Chu Vân Lương và Mã Tịnh Tịnh đều ở đây, bọn họ còn chuyện muốn hỏi.
Trong mấy người kiểm sát viên, Mã Tịnh Tịnh tin tưởng Dụ Ấu Tri nhất, đương nhiên là do Dụ Ấu Tri hỏi cô ta.
Quả nhiên Mã Tịnh Tịnh không biết chính xác người giới thiệu mình đi tới quán bar làm việc là ai, vừa nghe là vợ Chu Vân Lương giới thiệu cô ta đi làm việc, cô ta há miệng, không nói nổi câu nào.
Dụ Ấu Tri hỏi cô ta: "Cô cho rằng cô chỉ muốn tiền của ông ta, ông ta muốn cơ thể cô, chỉ cần cô không yêu ông ta, ngoan ngoãn làm tình nhân của công ta, thì sẽ không có chuyện gì, đúng chứ?"
Mã Tịnh Tịnh khiếp sợ khó tả, không gật đầu cũng không lắc đầu, mím môi đến trắng bệch.
"Trên đời nào có chuyện tốt như vậy." Dụ Ấu Tri khẽ nói: "Cô vứt bỏ đạo đức và tôn nghiêm đổi lấy đống tiền kia, cô cho rằng rất đáng, thực ra không đáng một đồng, ngược lại còn hủy họai chính bản thân cô."
Mã Tịnh Tịnh đã khai rõ những điều bản thân biết ra từ lâu, Dụ Ấu Tri tìm cô ta nói chuyện, chỉ là muốn nói sự thật cho cô ta mà thôi.
Để cô ta sớm nhìn rõ, hi vọng đợi cô ta ngồi tù ra, sẽ không đi đường tắt gì nữa, đừng dựa vào đàn ông để thỏa mãn lòng hư vinh, càng đừng vi phạm nguyên tắc làm người, lần nữa làm người tốt.
-
Cuộc nói chuyện với Mã Tịnh Tịnh kết thúc nhanh chóng, sau khi Dụ Ấu Tri ra định đi tìm thầy, vừa lúc chạm mặt thầy và đội trưởng Lê đang đi cùng nhau, nói muốn đi tới văn phòng cục trưởng một tiếng, anh Đinh cùng Miêu Diệu và mấy cảnh sát đã đi in tài liệu cuộc họp, kêu cô đi nói chuyện với Chu Vân Lương trước.
Lúc này Hạ Minh Sầm đang thẩm vấn bà Chu.
Song bà Chu không hề có ý bênh vực chồng mình, vừa nghe cảnh sát đã điều tra đến mấy cửa hàng mình đứng tên, lập tức đem tất cả tội vứt lên đầu chồng, vứt sạch tội lỗi của bản thân.
"Chu Vân Lương là cái thứ gì chứ? Ai mà không biết ông ta dựa vào cái gì để làm giàu? Tay ông ta đã không sạch sẽ từ lâu rồi."
Hạ Minh Sầm thản nhiên nói: "Tội của chồng bà không phải nhỏ, một khi bước vào là hơn mười năm, bà biết không?"
Bà Chu lại dửng dưng đáp: "Tôi cần quan tâm ông ta sao, chỉ cần một ngày chưa ly hôn, tiền ông ta kiếm được sẽ có phần của tôi, các anh tốt nhất mau bắt ông ta đi, dù sao ông ta cũng không đem tiền vào trong tù được."
Hai vợ chồng bọn họ đều vô cùng tỉnh táo, từ trong xương cốt đều là tư tưởng ích kỷ khôn cùng, từ góc độ khác mà nói đúng là xứng đôi.
Sắc mặt Hạ Minh Sầm u ám, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm khiến bà Chu dựng lông tơ.
Nhưng bà Chu cũng biết, cảnh sát không dám động tay ở trong này, động vào bà ta thì bà ta có thể kêu luật sự quay ngược lại tố cáo anh bức cung tra hỏi.
Nghĩ như vậy, bà ta càng không sợ hãi: "Đừng hỏi tôi, tôi không biết gì hết, tôi cũng không quen Mã Tịnh Tịnh gì đó, cô ta bị Chu Vân Lương hãm hại đó là do cô ta xui xẻo, ai bảo cô ta làm tiểu tam của ai không làm, cứ muốn làm tiểu tam của chồng tôi đây?"
Hạ Minh Sầm nhắm mắt, ấn mi tâm, anh không thích hợp ứng phó với phụ nữ, đúng lúc đang nghĩ nên gọi cảnh sát nữ tới thẩm vấn thay anh không thì tiếng gõ cửa vang lên, có người muốn tìm anh.
Anh nghiêng đầu: "Chuyện gì?"
Cảnh sát hỗ trợ muốn nói lại thôi: "Đội phó, anh qua chỗ bên Chu Vân Lương xem thử đi, kiểm sát Thẩm và đội trưởng Lê vẫn đang ở văn phòng cục trưởng chưa về, kiểm sát Dụ đang cãi nhau với ông ta."
Hạ Minh Sầm biến sắc, nhanh chóng đứng dậy, hất cằm chỉ bà Chu: "Cậu thay tôi trước, tôi qua bên đó xem thử."
Vừa bước vào đã nghe thấy Chu Vân Lương lớn giọng, vợ chồng không hổ là vợ chồng, ngay cả cổ họng cũng giống nhau như vậy.
Chu Vân Lương đi lên từ một thợ phụ hồ vô danh, mười năm trước còn từng là quản đốc nhỏ, lúc đó do nhà thầu tham nhũng nên công trình xây cầu qua sông không thể không tạm dừng, sau đó chính phủ lại đấu thầu lần nữa, công ty Chu Vân Lương vừa thành lập không ngờ trúng thầu ngoài ý muốn, từ đó phát đạt, mười năm phát triển ngắn ngủi, trở thành doanh nghiệp người người ngưỡng mộ.
So với giọng của Chu Vân Lương, giọng của Dụ Ấu Tri rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều: "Tôi không có hứng thú đối với chuyện ông làm giàu thế nào, ông nói chuyện trọng điểm hiện tại của ông là được."
"Tôi hiện tại? Tôi hiện tại có thể có chuyện gì? Mỗi năm tôi quyên góp cho chính phủ bao nhiêu tiền cô biết không?" Nói xong Chu Vân Lương ngửa đầu, vươn ngón tay đưa ra con số cho Dụ Ấu Tri.
Dụ Ấu Tri không phản ứng: "Số tiền kia của ông tới như thế nào trong lòng ông tự hiểu rõ, không cần ở đây cường điệu quyên góp bao nhiêu, có quyên nhiều đi nữa cũng không bằng số tiền ông tham ô."
Tham quan sợ nhất là nghe thấy chữ tham ô, Chu Vân Lương trừng mắt lên hét: "Cái con nhóc cô vênh váo cái gì, lúc ông đây uống rượu chạy công trường bàn chuyện làm ăn cô vẫn còn đang ngậm núm vú giả đó, cho rằng đội lên cái nón kiểm sát viên thì giỏi lắm sao?! Tôi sẽ sợ cô à?"
"Kiểm sát viên là cái rắm gì, chỉ là một đám phế vật ăn lương nhà nước, năm đó kiểm sát viên điều tra vụ án xây cầu qua sông chẳng phải ngay cả quả rắm cũng không điều tra ra sao, để người chạy ra nước ngoài đến bây giờ mới tìm được chứng cứ bắt về, cuối cùng bản thân thì lái xe lên cầu nhảy xuống, cái trụ cầu ông ta đụng hỏng là tôi đốc thúc công nhân sửa đó."
Sắc mặt Dụ Ấu Tri phút chốc tối sầm, đập bàn phẫn nộ mắng: "Ông câm mồm!"
"Cô bảo ai câm mồm đó con ranh này!"
"Ông nói ai là phế vật! Ông có tin ngày mai tôi ném ông từ trên cầu xuống không?"
Chu Vân Lương bị tiếng uy hiếp này dọa dẫm, sững sờ mất mấy giây, đợi phản ứng lại lập tức đứng bật dậy hét: "Kiểm sát viên muốn dùng tư hình với người ta, có ai quản không!"
"Tôi quản con mẹ ông đó."
Một tiếng chửi nhỏ vang lên, thậm chí Chu vân Lương còn chưa phát hiện có thêm một người nữa tiến vào, đã bị người đàn ông sải bước nhanh đến phía mình ấn nằm sấp lên ghế.
Người đàn ông lạnh lùng cảnh cáo: "Thành thật một chút có nghe chưa, không thì sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế."
Chu Vân Lương không nói ra lời, ông ta cựa quậy mấy cái cũng không thoát ra được, mặt dán vào ghế khiến cả khuôn mặt đều vặn vẹo.
"Gọi một người tới tiếp tục thẩm vấn ông ta." Đợi người bình tĩnh lại, Hạ Minh Sầm thu tay, nói về phía mặt kính: "Nếu ông ta còn thái độ này, hôm nay đừng cho ông ta ngủ."
Ngay sau đó Hạ Minh Sầm đứng dậy kéo Dụ Ấu Tri cũng đang chưa kịp phản ứng, không giải thích chỉ nói: "Đi theo tôi ra ngoài."
Anh đưa người ra, tìm một nơi không có ai, sau đó mới nói: "Bên trong có camera quan sát, ở đây không có người nào cả, muốn chửi thì chửi đi."
Dụ ấu Tri dùng sức mím môi, cả cơ thể run lên, khi ngước mắt nhìn anh, khuôn mặt thanh tú tức giận đến mức trắng bệch, cả vành mắt đã ửng đỏ.
Hạ Minh Sầm sửng sốt, nghiêng người nhìn qua chỗ khác, thấp giọng hỏi: "Cái khí phách kia của cô với tôi đâu rồi? Sao đối với người khác thì chỉ biết khóc nhè vậy? Đây là triển vọng của người nằm ngang trong tổ(*) sao?"
(*)Từ ngữ mạng窝里横: mô tả sự phát triển theo chiều ngang khi nằm trên giường mỗi ngày; một hành vi hung hăng nhắm vào các thành viên trong gia đình. Bất kể là đàn ông hoăc phụ nữ, trước mặt người ngoài cư xử rất ngoan ngoãn lễ phép, nhưng trước mặt người nhà và thậm chí cả con cái, họ lại có một bộ mặt hoàn toàn khác, đánh đập, đá xéo người thân trong gia đình. Mục đích của loại hành vi hung hăng này là để trút bỏ cảm xúc xấu, hoặc ép buộc các thành viên trong gia đình đạt được mục đích của họ.
Phép khích tướng đối với cô nhóc bướng bỉnh như Dụ Ấu Tri là hữu dụng nhất, Hạ Minh Sầm rất có kinh nghiệm trong chuyện này.
Anh cũng không nhớ lúc đó là vì cái gì, dù sao Dụ Ấu Tri khóc rất kịch liệt, anh kiếm chế tính tình dỗ cả nửa ngày mà không tác dụng, bèn hung dữ hai câu, kết quả lúc đó Dụ Ấu Tri phát cáu, hoàn toàn quên bản thân còn đang khóc, giống như con mèo hoang nhào vào cắn anh, cuối cùng Hạ Minh Sầm bị cắn đến mức trên mặt trên cánh tay trên cổ đều là vết cắn, che mấy chỗ chưa bị cắn mắng Dụ Ấu Tri cắn không biết nặng nhẹ.
Dụ Ấu Tri nhìn dáng vẻ anh bị cắn lại không nỡ làm gì mình, bật cười, tự nhiên quên luôn chuyện mình vẫn đang khóc.
Lúc đó anh còn nói, là bản thân anh có bản lĩnh, có thể trị được sự bướng bỉnh này của cô, đây gọi là bảo tháp hàng yêu.
Cô phản bác, nói em cũng trị được anh, chúng ta là thủy quái hàng thủy quái, kẻ tám lạng người nửa cân, như nhau cả.
Hiện tại bị Hạ Minh Sầm nói như vậy, quả nhiên cô khịt mũi, bướng bỉnh nuốt tiếng nức nở xuống.
Dụ Ấu Tri không muốn bị người ta nhìn thấy vẻ mặt vì cha mà mất đi lý trí của mình.
Cô muốn nói gì đó để tìm mặt mũi về, thậm chí não bộ còn chưa suy nghĩ cặn kẽ, thuận miệng nhỏ giọng phản bác: "... Chúng ta đã không phải là trong cùng một tổ nữa rồi."
"..."
Im lặng vài giây, Hạ Minh Sầm mặt lạnh châm chọc nói: "Đúng, trong tổ của cô đã đổi người rồi, chúc mừng nhé."
- ---------
Dụ Ấu Tri trả lời trong lòng.
Giọng điệu của anh ẩn ý mỉa mai, nghe vào khiến người ta thấy khó chịu theo bản năng, trước đây Dụ Ấu Tri sẽ nhường anh, ai bảo anh là thiếu gia, nhưng hiện tại cô rõ ràng không muốn nuông chiều anh nữa.
Cô làm như không nghe thấy, định cứ thế rời đi.
Động tác không đếm xỉa này quả nhiên chọc giận Hạ Minh Sầm, anh vươn tay, ngăn Dụ Ấu Tri lại trước mặt.
"Chuyện này có liên quan tới anh sao?" Dụ Ấu Tri ngước mắt lườm anh: "Đã biết bản thân mình là bạn trai cũ, thì xin anh có chút tự giác của bạn trai cũ đi."
Hạ Minh Sầm lạnh lùng hỏi vặn lại: "Vậy cô có tự giác của bạn gái cũ không? Cục cảnh sát là địa bàn của cô à, muốn tới thì tới?"
Anh quả thực không nói đạo lí.
"Tôi đây là làm việc, vụ án do tôi phụ trách, anh muốn tôi phải làm sao?" Cô cũng rất bất đắc dĩ, trong giọng điệu thậm chí còn mang theo chút mờ mịt: "Nếu không muốn nhìn thấy tôi đến vậy, anh từ chức đi, không thì tôi từ chức?"
Cô biết anh không thể từ chức, bản thân cũng không thể từ chức, bọn họ đã không còn là trẻ con, sẽ không vì tình tiết trùng phùng tình cũ mà ảnh hưởng đến cuộc sống của bản thân.
Nhưng bởi vì nó đan xen giữa hai loại tâm tính bạo phát và lí trí, càng muốn cân bằng nó lại càng cảm thấy khó chịu.
Cô không thể tâm lặng như nước, chỉ có thể cố gắng trốn tránh, nếu ngay cả trốn tránh cũng trốn không được, cô hy vọng Hạ Minh Sầm có thể phối hợp với cô, làm một người dưng cũng được, làm một đồng nghiệp cũng được, cô đều ổn.
Anh muốn đi cùng ai tới bệnh viện đều được, cô hẹn hò với ai không cần anh xen vào, vốn hai người đã không còn bất cứ quan hệ gì, lại cứ đi nói những chuyện không liên quan này, lộ ra sẽ khiến bọn họ không tự nhiên chút nào.
Hạ Minh Sầm mím môi, sắc mặt càng âm u, nửa ngày không nói chuyện.
Phải làm sao? Quỷ mới biết phải làm sao.
Lúc đầu tan rã khó coi như vậy, dẫn tới bây giờ vẫn không có cách nào tiêu tan, vừa chạm mặt thì lại phiền muộn khó dứt, một ngày cô chưa biến mất thì loại cảm giác tra tấn này sẽ thêm một ngày không tan đi.
Cuộc nói chuyện đi vào cục diện bế tắc, không có cách nào tiếp tục đàm phán, cũng may lúc này cuộc họp bắt đầu.
Lão Thẩm nhìn biểu cảm của học trò không đúng lắm, hỏi: "Em vừa nói gì với người đứng trước cửa thế? Sao sắc mặt khó coi vậy?"
Dụ Ấu Tri muốn thả lỏng vẻ mặt, nhưng lông mày lại không khống chế được mà nhíu lại, lắc đầu không nói gì.
Lão Thẩm không hỏi nữa, quan sát biểu cảm của người nào đó, kết quả sắc mặt của người kia cũng thối không chịu được.
Hai người trẻ tuổi này rốt cuộc có hận thù gì vậy? Đến nỗi này luôn sao? Học trò của ông từ lúc bước vào trụ sở của cảnh sát đã chẳng nở lấy một nụ cười rồi.
Nhưng cuộc họp bắt đầu đã không cho lão Thẩm cơ hội tiếp tục suy nghĩ nữa, mọi người ngồi cùng một bên của bàn hội nghị, trên màn hình chiếu là tổng kết tình tiết vụ án Chu Vân Lương.
Khi đến phiên bên kiểm sát phát biểu, lão Thẩm đẩy đẩy Dụ Ấu Tri, kêu học trò nói.
Dụ Ấu Tri hít sâu một hơi, phát biểu thay thầy.
Thực ra cô cũng chỉ là dùng lời nói đơn giản hơn để báo cáo nội dung trên tài liệu cho tất cả mọi người ở phòng họp nghe mà thôi.
Nghe xong đội trưởng Lê gật đầu, tiếp lời cô: "Theo kết quả điều tra chúng tôi cung cấp trước đó, vợ của Chu Vân Lương sẽ thường xuyên giới thiệu tình nhân của Chu Vân Lương tới cửa hàng bà ta thuê để làm việc, sau khi những tình nhân đó làm việc một khoảng thời gian, đều không ngoại lệ mà từ chức, trừ Mã Tịnh Tịnh ra, những người khác phần lớn là trở về quê hoặc đi tỉnh thành phố khác sinh sống, nếu muốn tìm người thì khá khó khăn, hơn nữa còn phải liên hệ với cảnh sát bên đó trước, vậy thì dựa theo tình hình điều tra hiện có, bên kiểm sát các vị có ý tưởng gì không?"
Hiện tại vẫn chưa tìm ra mấy đương sự được giới thiệu công việc, cũng không thể làm như vậy, tự nhiên phải động não suy luận.
Lão Thẩm nói: "Chúng tôi đã điều tra toàn bộ tài sản Chu Vân Lương đứng tên, những thứ ông ta tự đứng tên chỉ có hai căn nhà và một căn biệt thự, cộng thêm hai chiếc xe, bất động sản hoàn toàn khớp với thu nhập bên ngoài của ông ta, một phần tài sản của ông ta thì ở chỗ vợ, nhưng không nhiều, suy cho cùng vẫn là tài sản chung của vợ chồng, ông ta đưa cho vợ ông ta cũng vô dụng, tới lúc đó chúng ta phải cùng nhau niêm phong."
Hạ Minh Sầm nhàn nhạt hỏi: "Có phải chuyển tiền ra nước ngoài rồi không?"
Mánh khóe thường dùng của người có tiền, trong nước không giấu được tiền thì giấu ở nước ngoài.
"Giấu tiền ở nước ngoài cũng có nguy hiểm, suy cho cùng hình thức ở nước ngoài mỗi ngày mỗi dạng, ông ta có lẽ sẽ không giấu tất cả tiền bẩn ở nước ngoài đâu." Lão Thẩm lại đẩy đẩy Dụ Ấu Tri: "Tiểu Dụ em nói phỏng đoán của em đi."
"Trước đây chúng tôi đã từng thảo luận, mấy tình nhân kia của Chu Vân Lương, có lẽ dưới tình huống không rõ ràng đã giúp Chu Vân Lương rửa tiền. Ông ta đem tiền đổi thành những vật xa xỉ và xe, sau đó tặng cho tình nhân, tình nhân tưởng là quà nên sẽ không nghĩ nhiều, nhưng thực ra bọn họ đều chưa ký giấy tờ trao tặng, về mặt pháp luật, chỉ cần Chu Vân Lương muốn đòi về, hoàn toàn có thể đòi lại được." Dụ Ấu Tri nói.
Tất cả mọi chuyện đều bởi vì suy đoán này mà tự nhiên móc nối lại với nhau.
Hạ Minh Sầm híp mắt, hơi trào phúng nói: "Chu Vân Lương xem tình nhân làm công cụ rửa tiền, vợ ông ta lại lấy danh nghĩa ông ta giới thiệu tình nhân tới làm việc, vợ chồng bọn họ chơi badger game(*), không chỉ cầm được tiền về, mà người cũng giải quyết xong xuôi."
(*)The badger game: là một kế hoạch tống tiền hoặc thủ đoạn lấy lòng tin, trong đó các nạn nhân bị lừa vào các vị trí thỏa hiệp để khiến họ dễ bị tống tiền. Thủ thuật này đặc biệt hiệu quả vào thế kỷ 19 và đầu thế kỷ 20 khi thái độ của xã hội đối với ngoại tình khắc nghiệt hơn nhiều. Một người nổi tiếng được biết là nạn nhân của kế hoạch này là Bộ trưởng Tài chính Hoa Kỳ đầu tiên, Alexander Hamilton.
Chỉ đáng tiếc chiêu trò này xài ở chỗ Mã Tịnh Tịnh, đã bị bên kiểm sát và cảnh sát cùng chú ý.
Họp xong, mấy người của viện kiểm sát cũng không vội đi, hiện tại vợ chồng Chu Vân Lương và Mã Tịnh Tịnh đều ở đây, bọn họ còn chuyện muốn hỏi.
Trong mấy người kiểm sát viên, Mã Tịnh Tịnh tin tưởng Dụ Ấu Tri nhất, đương nhiên là do Dụ Ấu Tri hỏi cô ta.
Quả nhiên Mã Tịnh Tịnh không biết chính xác người giới thiệu mình đi tới quán bar làm việc là ai, vừa nghe là vợ Chu Vân Lương giới thiệu cô ta đi làm việc, cô ta há miệng, không nói nổi câu nào.
Dụ Ấu Tri hỏi cô ta: "Cô cho rằng cô chỉ muốn tiền của ông ta, ông ta muốn cơ thể cô, chỉ cần cô không yêu ông ta, ngoan ngoãn làm tình nhân của công ta, thì sẽ không có chuyện gì, đúng chứ?"
Mã Tịnh Tịnh khiếp sợ khó tả, không gật đầu cũng không lắc đầu, mím môi đến trắng bệch.
"Trên đời nào có chuyện tốt như vậy." Dụ Ấu Tri khẽ nói: "Cô vứt bỏ đạo đức và tôn nghiêm đổi lấy đống tiền kia, cô cho rằng rất đáng, thực ra không đáng một đồng, ngược lại còn hủy họai chính bản thân cô."
Mã Tịnh Tịnh đã khai rõ những điều bản thân biết ra từ lâu, Dụ Ấu Tri tìm cô ta nói chuyện, chỉ là muốn nói sự thật cho cô ta mà thôi.
Để cô ta sớm nhìn rõ, hi vọng đợi cô ta ngồi tù ra, sẽ không đi đường tắt gì nữa, đừng dựa vào đàn ông để thỏa mãn lòng hư vinh, càng đừng vi phạm nguyên tắc làm người, lần nữa làm người tốt.
-
Cuộc nói chuyện với Mã Tịnh Tịnh kết thúc nhanh chóng, sau khi Dụ Ấu Tri ra định đi tìm thầy, vừa lúc chạm mặt thầy và đội trưởng Lê đang đi cùng nhau, nói muốn đi tới văn phòng cục trưởng một tiếng, anh Đinh cùng Miêu Diệu và mấy cảnh sát đã đi in tài liệu cuộc họp, kêu cô đi nói chuyện với Chu Vân Lương trước.
Lúc này Hạ Minh Sầm đang thẩm vấn bà Chu.
Song bà Chu không hề có ý bênh vực chồng mình, vừa nghe cảnh sát đã điều tra đến mấy cửa hàng mình đứng tên, lập tức đem tất cả tội vứt lên đầu chồng, vứt sạch tội lỗi của bản thân.
"Chu Vân Lương là cái thứ gì chứ? Ai mà không biết ông ta dựa vào cái gì để làm giàu? Tay ông ta đã không sạch sẽ từ lâu rồi."
Hạ Minh Sầm thản nhiên nói: "Tội của chồng bà không phải nhỏ, một khi bước vào là hơn mười năm, bà biết không?"
Bà Chu lại dửng dưng đáp: "Tôi cần quan tâm ông ta sao, chỉ cần một ngày chưa ly hôn, tiền ông ta kiếm được sẽ có phần của tôi, các anh tốt nhất mau bắt ông ta đi, dù sao ông ta cũng không đem tiền vào trong tù được."
Hai vợ chồng bọn họ đều vô cùng tỉnh táo, từ trong xương cốt đều là tư tưởng ích kỷ khôn cùng, từ góc độ khác mà nói đúng là xứng đôi.
Sắc mặt Hạ Minh Sầm u ám, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm khiến bà Chu dựng lông tơ.
Nhưng bà Chu cũng biết, cảnh sát không dám động tay ở trong này, động vào bà ta thì bà ta có thể kêu luật sự quay ngược lại tố cáo anh bức cung tra hỏi.
Nghĩ như vậy, bà ta càng không sợ hãi: "Đừng hỏi tôi, tôi không biết gì hết, tôi cũng không quen Mã Tịnh Tịnh gì đó, cô ta bị Chu Vân Lương hãm hại đó là do cô ta xui xẻo, ai bảo cô ta làm tiểu tam của ai không làm, cứ muốn làm tiểu tam của chồng tôi đây?"
Hạ Minh Sầm nhắm mắt, ấn mi tâm, anh không thích hợp ứng phó với phụ nữ, đúng lúc đang nghĩ nên gọi cảnh sát nữ tới thẩm vấn thay anh không thì tiếng gõ cửa vang lên, có người muốn tìm anh.
Anh nghiêng đầu: "Chuyện gì?"
Cảnh sát hỗ trợ muốn nói lại thôi: "Đội phó, anh qua chỗ bên Chu Vân Lương xem thử đi, kiểm sát Thẩm và đội trưởng Lê vẫn đang ở văn phòng cục trưởng chưa về, kiểm sát Dụ đang cãi nhau với ông ta."
Hạ Minh Sầm biến sắc, nhanh chóng đứng dậy, hất cằm chỉ bà Chu: "Cậu thay tôi trước, tôi qua bên đó xem thử."
Vừa bước vào đã nghe thấy Chu Vân Lương lớn giọng, vợ chồng không hổ là vợ chồng, ngay cả cổ họng cũng giống nhau như vậy.
Chu Vân Lương đi lên từ một thợ phụ hồ vô danh, mười năm trước còn từng là quản đốc nhỏ, lúc đó do nhà thầu tham nhũng nên công trình xây cầu qua sông không thể không tạm dừng, sau đó chính phủ lại đấu thầu lần nữa, công ty Chu Vân Lương vừa thành lập không ngờ trúng thầu ngoài ý muốn, từ đó phát đạt, mười năm phát triển ngắn ngủi, trở thành doanh nghiệp người người ngưỡng mộ.
So với giọng của Chu Vân Lương, giọng của Dụ Ấu Tri rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều: "Tôi không có hứng thú đối với chuyện ông làm giàu thế nào, ông nói chuyện trọng điểm hiện tại của ông là được."
"Tôi hiện tại? Tôi hiện tại có thể có chuyện gì? Mỗi năm tôi quyên góp cho chính phủ bao nhiêu tiền cô biết không?" Nói xong Chu Vân Lương ngửa đầu, vươn ngón tay đưa ra con số cho Dụ Ấu Tri.
Dụ Ấu Tri không phản ứng: "Số tiền kia của ông tới như thế nào trong lòng ông tự hiểu rõ, không cần ở đây cường điệu quyên góp bao nhiêu, có quyên nhiều đi nữa cũng không bằng số tiền ông tham ô."
Tham quan sợ nhất là nghe thấy chữ tham ô, Chu Vân Lương trừng mắt lên hét: "Cái con nhóc cô vênh váo cái gì, lúc ông đây uống rượu chạy công trường bàn chuyện làm ăn cô vẫn còn đang ngậm núm vú giả đó, cho rằng đội lên cái nón kiểm sát viên thì giỏi lắm sao?! Tôi sẽ sợ cô à?"
"Kiểm sát viên là cái rắm gì, chỉ là một đám phế vật ăn lương nhà nước, năm đó kiểm sát viên điều tra vụ án xây cầu qua sông chẳng phải ngay cả quả rắm cũng không điều tra ra sao, để người chạy ra nước ngoài đến bây giờ mới tìm được chứng cứ bắt về, cuối cùng bản thân thì lái xe lên cầu nhảy xuống, cái trụ cầu ông ta đụng hỏng là tôi đốc thúc công nhân sửa đó."
Sắc mặt Dụ Ấu Tri phút chốc tối sầm, đập bàn phẫn nộ mắng: "Ông câm mồm!"
"Cô bảo ai câm mồm đó con ranh này!"
"Ông nói ai là phế vật! Ông có tin ngày mai tôi ném ông từ trên cầu xuống không?"
Chu Vân Lương bị tiếng uy hiếp này dọa dẫm, sững sờ mất mấy giây, đợi phản ứng lại lập tức đứng bật dậy hét: "Kiểm sát viên muốn dùng tư hình với người ta, có ai quản không!"
"Tôi quản con mẹ ông đó."
Một tiếng chửi nhỏ vang lên, thậm chí Chu vân Lương còn chưa phát hiện có thêm một người nữa tiến vào, đã bị người đàn ông sải bước nhanh đến phía mình ấn nằm sấp lên ghế.
Người đàn ông lạnh lùng cảnh cáo: "Thành thật một chút có nghe chưa, không thì sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế."
Chu Vân Lương không nói ra lời, ông ta cựa quậy mấy cái cũng không thoát ra được, mặt dán vào ghế khiến cả khuôn mặt đều vặn vẹo.
"Gọi một người tới tiếp tục thẩm vấn ông ta." Đợi người bình tĩnh lại, Hạ Minh Sầm thu tay, nói về phía mặt kính: "Nếu ông ta còn thái độ này, hôm nay đừng cho ông ta ngủ."
Ngay sau đó Hạ Minh Sầm đứng dậy kéo Dụ Ấu Tri cũng đang chưa kịp phản ứng, không giải thích chỉ nói: "Đi theo tôi ra ngoài."
Anh đưa người ra, tìm một nơi không có ai, sau đó mới nói: "Bên trong có camera quan sát, ở đây không có người nào cả, muốn chửi thì chửi đi."
Dụ ấu Tri dùng sức mím môi, cả cơ thể run lên, khi ngước mắt nhìn anh, khuôn mặt thanh tú tức giận đến mức trắng bệch, cả vành mắt đã ửng đỏ.
Hạ Minh Sầm sửng sốt, nghiêng người nhìn qua chỗ khác, thấp giọng hỏi: "Cái khí phách kia của cô với tôi đâu rồi? Sao đối với người khác thì chỉ biết khóc nhè vậy? Đây là triển vọng của người nằm ngang trong tổ(*) sao?"
(*)Từ ngữ mạng窝里横: mô tả sự phát triển theo chiều ngang khi nằm trên giường mỗi ngày; một hành vi hung hăng nhắm vào các thành viên trong gia đình. Bất kể là đàn ông hoăc phụ nữ, trước mặt người ngoài cư xử rất ngoan ngoãn lễ phép, nhưng trước mặt người nhà và thậm chí cả con cái, họ lại có một bộ mặt hoàn toàn khác, đánh đập, đá xéo người thân trong gia đình. Mục đích của loại hành vi hung hăng này là để trút bỏ cảm xúc xấu, hoặc ép buộc các thành viên trong gia đình đạt được mục đích của họ.
Phép khích tướng đối với cô nhóc bướng bỉnh như Dụ Ấu Tri là hữu dụng nhất, Hạ Minh Sầm rất có kinh nghiệm trong chuyện này.
Anh cũng không nhớ lúc đó là vì cái gì, dù sao Dụ Ấu Tri khóc rất kịch liệt, anh kiếm chế tính tình dỗ cả nửa ngày mà không tác dụng, bèn hung dữ hai câu, kết quả lúc đó Dụ Ấu Tri phát cáu, hoàn toàn quên bản thân còn đang khóc, giống như con mèo hoang nhào vào cắn anh, cuối cùng Hạ Minh Sầm bị cắn đến mức trên mặt trên cánh tay trên cổ đều là vết cắn, che mấy chỗ chưa bị cắn mắng Dụ Ấu Tri cắn không biết nặng nhẹ.
Dụ Ấu Tri nhìn dáng vẻ anh bị cắn lại không nỡ làm gì mình, bật cười, tự nhiên quên luôn chuyện mình vẫn đang khóc.
Lúc đó anh còn nói, là bản thân anh có bản lĩnh, có thể trị được sự bướng bỉnh này của cô, đây gọi là bảo tháp hàng yêu.
Cô phản bác, nói em cũng trị được anh, chúng ta là thủy quái hàng thủy quái, kẻ tám lạng người nửa cân, như nhau cả.
Hiện tại bị Hạ Minh Sầm nói như vậy, quả nhiên cô khịt mũi, bướng bỉnh nuốt tiếng nức nở xuống.
Dụ Ấu Tri không muốn bị người ta nhìn thấy vẻ mặt vì cha mà mất đi lý trí của mình.
Cô muốn nói gì đó để tìm mặt mũi về, thậm chí não bộ còn chưa suy nghĩ cặn kẽ, thuận miệng nhỏ giọng phản bác: "... Chúng ta đã không phải là trong cùng một tổ nữa rồi."
"..."
Im lặng vài giây, Hạ Minh Sầm mặt lạnh châm chọc nói: "Đúng, trong tổ của cô đã đổi người rồi, chúc mừng nhé."
- ---------
Danh sách chương