Nói đến đây, ta phải nhắc rằng Thẩm Trường Phong giờ đã được phong làm Tuấn vương.
Vài ngày trước, khi hoàng đế tỉnh táo, hắn cảm thấy cứ gọi hắn là Tô Anh thái tử mãi cũng không ổn, liền sắp xếp phong hiệu cho hắn.
Bản thân Thẩm Trường Phong cho rằng cái tước hiệu này nghe không hay, vì “Tuấn vương” nghe giống “Quận vương”, cảm giác như bị hạ thấp một bậc.
Nhưng hoàng đế lại nói, nếu không hài lòng, có thể đổi thành “Xú vương” (vua xấu xí). Nghe vậy, hắn lập tức yên lặng, không dám than phiền nữa.
Ngoài việc Thẩm Trường Phong được phong Tuấn vương, còn một chuyện nữa cần nhắc đến.
Nghe nói hắn từng rời kinh một thời gian, mang về một nữ tử. Theo lời đồn, chính nữ tử này đã cứu hắn và chăm sóc hắn chu đáo suốt ba năm kia.
Mãi đến gần đây, khi hắn khôi phục phần lớn ký ức, mới một mình trở lại kinh thành.
Ta nói mà, tại sao Thẩm Trường Phong hứa với ta vị trí quý phi mà không phải hoàng hậu. Hóa ra hắn đã có người trong lòng, muốn giữ ngôi vị hoàng hậu cho nàng ấy.
Thời gian trôi qua, lòng ta chẳng còn chút đau khổ nào, chỉ thấy mọi chuyện đã thay đổi, không khỏi cảm thán nhân tình thế thái.
“Hoàng hậu, sao nàng không trả lời trẫm? Nàng có phải đang nhớ đến vị hôn phu của mình không?”
Giọng nói làm ta lạnh cả sống lưng, kéo ta ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.
Ta quay nhìn khuôn mặt của Thẩm Ngọc Khuynh, thản nhiên đáp:
“À, bệ hạ, chiếc khăn tay đó bị bẩn rồi, thần thiếp chưa kịp giặt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn nhìn ta đầy ai oán, ánh mắt chứa đầy sự trách móc, như đang trách ta vì sao không giữ gìn cẩn thận.
Nếu là trước đây, gương mặt tuấn tú cùng ánh mắt lạnh lùng sắc bén của hắn khiến ta chẳng dám đến gần. Nhưng nay hắn bệnh, trước mặt sau lưng đều gây ra quá nhiều trò hề, khiến ta thấy hắn nổi giận lại có chút đáng yêu.
Không nhịn được, ta đưa tay bóp nhẹ gương mặt phồng phồng của hắn, dịu dàng an ủi:
“Đừng giận, thần thiếp nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận.”
16
Về lý mà nói, ta chỉ nói một lời nói dối thiện ý.
Nhưng thực tế, để bảo toàn lời nói dối ban đầu, ta sẽ phải dùng vô số lời nói dối khác để vá lấp.
Hoàng đế khi phát bệnh, dù ngốc nghếch nhưng lại rất cố chấp.
Hiện tại, hắn nhất định đòi xem chiếc khăn tay ấy.
“Hoàng hậu, nàng có biết không? Đây là chiếc khăn trẫm tự tay thêu đấy. Trước đây trẫm thêu rất nhiều, nhưng chỉ có hai chiếc được trao tặng.”
Ánh mắt Thẩm Ngọc Khuynh lóe lên tia sáng, khi nói lời này, chân mày hiếm khi thoáng hiện nét dịu dàng.
Ta cúi đầu, giả vờ dụi mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện