Edit: Qiezi
Giữa những giây phút nguy hiểm đó, đại cục đã định.
Nhưng thực tế không như mọi người cho rằng Vân Bình bị bắt, mà là Mạc Nghiêu bị đá bay, sau đó các hộ vệ được huấn luyện nghiêm ngặt chĩa kiếm vây quanh. Thậm chí người bên ngoài còn không thấy rõ bọn họ động thủ như thế nào.
Vân Bình đứng lên, thu chiêu, chắp tay sau lưng, sắc mặt cũng không dễ nhìn. Y nhìn vẻ mặt không cam lòng của Mạc Nghiêu, rất không khách khí nói: “Ta rất thất vọng!”
Mạc Nghiêu lóe lên vẻ khiếp sợ, nếu không phải hắn không thể cử động, hắn thật sự có thể nhảy dựng lên.
“Ngươi… Ngươi…”
Vân Bình khinh thường: “Ngươi cho rằng ta mù à, không nhìn thấy ngươi siết chặt nắm tay đến nổi gân xanh? Ta cũng là người liếm máu trên lưỡi đao trong chốn giang hồ, đừng nói là ngươi cho rằng ta là tiểu bạch thỏ không rành thế sự?”
Mạc Nghiêu há miệng, vừa sợ vừa kinh hoảng: “Không, không phải, ý ta là võ công của ngươi… Tại sao võ công của ngươi lại khôi phục?! Không, thậm chí còn cao hơn trước đây! Gân tay gân chân của ngươi…”
Vân Bình mỉm cười: “À, ngươi nói tay chân của ta từng bị đánh gãy, không thể nào vận dụng quyền cước như người bình thường? Nói cho ngươi biết cũng không sao, là Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao, ta dùng Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao để khôi phục. Đương nhiên không phải do Tần Phượng Lai cho ta. Hắn chỉ cần ta ở cạnh hắn, không gây thêm phiền phức cho hắn, hắn cũng sẽ không phí tâm phí sức vì ta. Ta luôn ở vị trí cuối cùng trong suy xét của hắn. Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao chính là thành ý mượn sức của Ô Nguyệt Minh, nó rất hiệu quả, chỉ là trị liệu khá phiền phức. Đối với những vết thương năm xưa, ta cần phải tiếp tục đánh gãy ở những vết thương cũ đó. Quá trình đương nhiên là đau đớn không chịu nổi, nhưng nghĩ đến chuyện ta sắp được uống máu kẻ thù, trong lòng sảng khoái không gì sánh được.”
Nói đến đây, y bật cười đầy vui sướng.
“Về phần võ công bị phế, sao có thể dễ dàng khôi phục? Cho dù khôi phục cũng không đủ để đối phó với những người ta hận thù. Mấy năm nay ta chỉ học được một đạo lý, kẻ yếu sẽ bị người khác ức hiếp. Ngươi cũng nói hợp tác với Ô Nguyệt Minh là lột da hổ, trong lòng ta cũng biết nếu không có đủ thực lực, bị người qua cầu rút ván, trèo tường rút thang, thậm chí lưu lạc tới tình cảnh càng thảm hại hơn cũng có thể xảy ra. Sao ta có thể không nghĩ cách tự bảo vệ mình? Chỉ cần ta có đủ thực lực khiến người khác kiêng kỵ, đủ giá trị khiến người khác coi trọng, sẽ không bị người khác dùng rồi vứt bỏ. Về phần ta dùng cách gì khôi phục công lực, thậm chí còn trở nên mạnh hơn, để ta trình diễn cho ngươi xem.”
Nói đến đây, y nhếch môi mỉm cười đầy mập mờ.
Thấy y cười, trong lòng Mạc Nghiêu dâng lên dự cảm bất thường.
Hôm nay y mặc một thân vân ti cẩm y ám văn, khí chất lại không giống lúc xưa, từng bước từng bước đi về phía hắn, cho đến khi tới gần hắn. Hắn chỉ cảm thấy một bóng đen bao phủ đầu hắn, cảm giác bất an lại càng nồng đậm.
“Nếu ngươi chỉ nói ghét ta thì cũng không sao, nhưng ngươi không nên động thủ với ta, ngươi không nên hy vọng ta còn lòng thương hại không cần thiết.”
Trong lòng Mạc Nghiêu khẽ run, cũng cảm thấy có một bàn tay chụp lên đỉnh đầu hắn, sau đó hắn cảm nhận được toàn thân trở nên bất thường. Lúc thì nóng như lửa đốt, lúc thì lạnh như vào hầm băng, toàn thân như bị sốt rét, trái tim thắt chặt, da dầu tê dại, kinh mạch phình to, chân khí nghịch lưu. Mà cái tay trên đỉnh đầu, nó, nó đang hút công lực của hắn!
Ý thức được điều này, trong lòng hắn dâng lên khiếp sợ vô hạn. Hắn muốn giãy giụa nhưng lại bị mấy cánh tay hữu lực đè xuống, mũi đao sắc bén cũng khiến hắn rét run.
“Không, không, không ——” Hắn hoảng hốt la lên: “Ngươi mau dừng tay! Ngươi không thể!”
“Bây giờ ta cho ngươi tự cảm nhận ta nâng cao công lực như thế nào.” Giọng nói trên đỉnh đầu hắn thật sự đáng sợ như ác ma, lẩn quẩn trong suy nghĩ của hắn.
Xói mòn một lượng lớn công lực khiến Mạc Nghiêu mệt lả, ngay cả nói chuyện cũng có vẻ yếu ớt, nhưng hắn vẫn nghiến răng nghiến lợi: “Rốt cuộc ngươi đang luyện loại tà công nào? Ngươi không sợ sẽ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ, chính đạo không dung? Đến lúc đó, e rằng Ô Nguyệt Minh sẽ không che chở ngươi. Ngươi không sợ bị cô lập sao?”
Chờ đến khi công lực của Mạc Nghiêu bị hút không còn sót chút gì, Vân Bình mới thu tay, xoay người chắp tay mà nói: “Không phải ta đã sớm bị cô lập rồi sao?”
Trái tim Mạc Nghiêu khẽ run lên, còn chưa kịp ngộ ra ý tứ trong lời nói này, chợt nghe tiếng người dần đi xa: “Cho nên ta chả sợ cái gì.”
Sau khi hạ lệnh bắt nhốt Mạc Nghiêu, Vân Bình quay về thư phòng xử lý chút chuyện. Hiện tại người bên cạnh y đều là của Ô Nguyệt Minh, để tránh bị khống chế, y cần phải bồi dưỡng thành viên cho tổ chức của mình.
Không quá lâu sau, quản sự đưa cho y một thiệp mời. Y hứng thú nhìn tờ thiệp mời này, là Bạch Ngọc Thanh gửi đến. Nội dung không chỉ chỉ trích y bội bạc, vô tình vô nghĩa, mà còn nói muốn võ lâm thảo phạt y, cuối cùng hắn lại đổi giọng, nói là nếu như y có thể cải tà quy chính thả Tần Phượng Lai, Bạch Ngọc Thanh có thể tha thứ cho y. Hắn còn mời hai vị tiền bối thân phận cao quý trong võ lâm đến làm thuyết khách, hy vọng y có thể đến đây.
Sao Vân Bình có thể không nhận ra uy hiếp trong lời Bạch Ngọc Thanh? Muốn dùng Vũ Đương và Đường Môn áp chế y, thú vị.
Đã như vậy, sao y có thể không nể mặt không đi chứ? Tâm trạng Vân Bình không bị ảnh hưởng, thậm chí còn nhoẻn miệng cười.
Giữa những giây phút nguy hiểm đó, đại cục đã định.
Nhưng thực tế không như mọi người cho rằng Vân Bình bị bắt, mà là Mạc Nghiêu bị đá bay, sau đó các hộ vệ được huấn luyện nghiêm ngặt chĩa kiếm vây quanh. Thậm chí người bên ngoài còn không thấy rõ bọn họ động thủ như thế nào.
Vân Bình đứng lên, thu chiêu, chắp tay sau lưng, sắc mặt cũng không dễ nhìn. Y nhìn vẻ mặt không cam lòng của Mạc Nghiêu, rất không khách khí nói: “Ta rất thất vọng!”
Mạc Nghiêu lóe lên vẻ khiếp sợ, nếu không phải hắn không thể cử động, hắn thật sự có thể nhảy dựng lên.
“Ngươi… Ngươi…”
Vân Bình khinh thường: “Ngươi cho rằng ta mù à, không nhìn thấy ngươi siết chặt nắm tay đến nổi gân xanh? Ta cũng là người liếm máu trên lưỡi đao trong chốn giang hồ, đừng nói là ngươi cho rằng ta là tiểu bạch thỏ không rành thế sự?”
Mạc Nghiêu há miệng, vừa sợ vừa kinh hoảng: “Không, không phải, ý ta là võ công của ngươi… Tại sao võ công của ngươi lại khôi phục?! Không, thậm chí còn cao hơn trước đây! Gân tay gân chân của ngươi…”
Vân Bình mỉm cười: “À, ngươi nói tay chân của ta từng bị đánh gãy, không thể nào vận dụng quyền cước như người bình thường? Nói cho ngươi biết cũng không sao, là Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao, ta dùng Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao để khôi phục. Đương nhiên không phải do Tần Phượng Lai cho ta. Hắn chỉ cần ta ở cạnh hắn, không gây thêm phiền phức cho hắn, hắn cũng sẽ không phí tâm phí sức vì ta. Ta luôn ở vị trí cuối cùng trong suy xét của hắn. Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao chính là thành ý mượn sức của Ô Nguyệt Minh, nó rất hiệu quả, chỉ là trị liệu khá phiền phức. Đối với những vết thương năm xưa, ta cần phải tiếp tục đánh gãy ở những vết thương cũ đó. Quá trình đương nhiên là đau đớn không chịu nổi, nhưng nghĩ đến chuyện ta sắp được uống máu kẻ thù, trong lòng sảng khoái không gì sánh được.”
Nói đến đây, y bật cười đầy vui sướng.
“Về phần võ công bị phế, sao có thể dễ dàng khôi phục? Cho dù khôi phục cũng không đủ để đối phó với những người ta hận thù. Mấy năm nay ta chỉ học được một đạo lý, kẻ yếu sẽ bị người khác ức hiếp. Ngươi cũng nói hợp tác với Ô Nguyệt Minh là lột da hổ, trong lòng ta cũng biết nếu không có đủ thực lực, bị người qua cầu rút ván, trèo tường rút thang, thậm chí lưu lạc tới tình cảnh càng thảm hại hơn cũng có thể xảy ra. Sao ta có thể không nghĩ cách tự bảo vệ mình? Chỉ cần ta có đủ thực lực khiến người khác kiêng kỵ, đủ giá trị khiến người khác coi trọng, sẽ không bị người khác dùng rồi vứt bỏ. Về phần ta dùng cách gì khôi phục công lực, thậm chí còn trở nên mạnh hơn, để ta trình diễn cho ngươi xem.”
Nói đến đây, y nhếch môi mỉm cười đầy mập mờ.
Thấy y cười, trong lòng Mạc Nghiêu dâng lên dự cảm bất thường.
Hôm nay y mặc một thân vân ti cẩm y ám văn, khí chất lại không giống lúc xưa, từng bước từng bước đi về phía hắn, cho đến khi tới gần hắn. Hắn chỉ cảm thấy một bóng đen bao phủ đầu hắn, cảm giác bất an lại càng nồng đậm.
“Nếu ngươi chỉ nói ghét ta thì cũng không sao, nhưng ngươi không nên động thủ với ta, ngươi không nên hy vọng ta còn lòng thương hại không cần thiết.”
Trong lòng Mạc Nghiêu khẽ run, cũng cảm thấy có một bàn tay chụp lên đỉnh đầu hắn, sau đó hắn cảm nhận được toàn thân trở nên bất thường. Lúc thì nóng như lửa đốt, lúc thì lạnh như vào hầm băng, toàn thân như bị sốt rét, trái tim thắt chặt, da dầu tê dại, kinh mạch phình to, chân khí nghịch lưu. Mà cái tay trên đỉnh đầu, nó, nó đang hút công lực của hắn!
Ý thức được điều này, trong lòng hắn dâng lên khiếp sợ vô hạn. Hắn muốn giãy giụa nhưng lại bị mấy cánh tay hữu lực đè xuống, mũi đao sắc bén cũng khiến hắn rét run.
“Không, không, không ——” Hắn hoảng hốt la lên: “Ngươi mau dừng tay! Ngươi không thể!”
“Bây giờ ta cho ngươi tự cảm nhận ta nâng cao công lực như thế nào.” Giọng nói trên đỉnh đầu hắn thật sự đáng sợ như ác ma, lẩn quẩn trong suy nghĩ của hắn.
Xói mòn một lượng lớn công lực khiến Mạc Nghiêu mệt lả, ngay cả nói chuyện cũng có vẻ yếu ớt, nhưng hắn vẫn nghiến răng nghiến lợi: “Rốt cuộc ngươi đang luyện loại tà công nào? Ngươi không sợ sẽ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ, chính đạo không dung? Đến lúc đó, e rằng Ô Nguyệt Minh sẽ không che chở ngươi. Ngươi không sợ bị cô lập sao?”
Chờ đến khi công lực của Mạc Nghiêu bị hút không còn sót chút gì, Vân Bình mới thu tay, xoay người chắp tay mà nói: “Không phải ta đã sớm bị cô lập rồi sao?”
Trái tim Mạc Nghiêu khẽ run lên, còn chưa kịp ngộ ra ý tứ trong lời nói này, chợt nghe tiếng người dần đi xa: “Cho nên ta chả sợ cái gì.”
Sau khi hạ lệnh bắt nhốt Mạc Nghiêu, Vân Bình quay về thư phòng xử lý chút chuyện. Hiện tại người bên cạnh y đều là của Ô Nguyệt Minh, để tránh bị khống chế, y cần phải bồi dưỡng thành viên cho tổ chức của mình.
Không quá lâu sau, quản sự đưa cho y một thiệp mời. Y hứng thú nhìn tờ thiệp mời này, là Bạch Ngọc Thanh gửi đến. Nội dung không chỉ chỉ trích y bội bạc, vô tình vô nghĩa, mà còn nói muốn võ lâm thảo phạt y, cuối cùng hắn lại đổi giọng, nói là nếu như y có thể cải tà quy chính thả Tần Phượng Lai, Bạch Ngọc Thanh có thể tha thứ cho y. Hắn còn mời hai vị tiền bối thân phận cao quý trong võ lâm đến làm thuyết khách, hy vọng y có thể đến đây.
Sao Vân Bình có thể không nhận ra uy hiếp trong lời Bạch Ngọc Thanh? Muốn dùng Vũ Đương và Đường Môn áp chế y, thú vị.
Đã như vậy, sao y có thể không nể mặt không đi chứ? Tâm trạng Vân Bình không bị ảnh hưởng, thậm chí còn nhoẻn miệng cười.
Danh sách chương